• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-241.html

Chương 242: Tâm bệnh




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69794.png
Quá kỳ lạ



Rõ ràng có thể thoát thân, chẳng lẽ trong một đêm lại hoàn toàn tỉnh ngộ à? Ở đâu ra nhiều người buông dao xuống lập tức thành Phật như vậy! “Nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, sẽ không có ai quan tâm là kẻ nào giết Ngô Hân Du nữa



Đến lúc đó, xử bắn cũng tốt, tù chung thân cũng được, vụ án này sẽ kết thúc ở đây.” Hà Tư Calo lắng nói



Lại liên hệ với chuyện trước đó có người đến Đại viện nhà họ Hà bới lông tìm vết, cô thật sự rất không yên tâm



Nhưng bên chỗ Phó Cẩm Hành mãi mà không tra được tin tức gì hữu dụng, dường như tất cả lại trở về điểm2xuất phát



Không có chút tiến triển, không có chút manh mối nào



Gần đến giờ tan làm, cô Lan luôn chăm sóc Mai Lan lại đến tìm Phó Cẩm Hành



Lúc Mai Lan vẫn còn ở nhà mẹ đẻ, cô Lan đã phụ trách ăn uống sinh hoạt thường ngày cho bà ta, hai người không giống người thuê và người giúp việc, ngược lại còn giống chị em gái hơn



“Cẩm Hành, gần đây mẹ cháu ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày hoảng hoảng hốt hốt, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu có thể đi thăm bà ấy, đưa bà ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” Cô Lan biết quan hệ của mẹ con bọn họ đã trở8nên căng thẳng, cho nên, bà ấy lén giấu Mai Lan mà chạy ra ngoài tìm Phó Cẩm Hành



“Ngay cả cô mà bà ấy cũng không nói chuyện với sao?” Phó Cẩm Hành đang bận, tuy hỏi nhưng vẫn không ngẩng đầu lên



“Không nói, cô hỏi mấy lần rồi, bà ấy đều mang dáng vẻ nặng nề tâm sự, cứ lẩm bẩm sắp xảy ra chuyện rồi, sắp xảy ra chuyện rồi.” Cô Lan là thật lòng quan tâm Mai Lan, nếu không thì bà ấy cũng không chạy đến công ty một mình.



“Cháu biết rồi



Cô cứ về trước đi, mấy hôm nữa cháu sẽ qua đó xem.” Phó Cẩm Hành đặt cái bút ký trong tay xuống, cuối cùng ngẩng đầu lên



Cô Lan còn9lớn hơn Mai Lan vài tuổi, ngày nào cũng tận tụy làm việc nhà, từ sáng đến tối, vô cùng vất vả



Từ nhỏ Phó Cẩm Hành cũng do bà một tay chăm sóc, có thể nói thời gian hắn ở bên bà mỗi ngày còn nhiều hơn với Mai Lan



“Cô Lan, tính mẹ cháu thế nào, không có ai rõ hơn cô



Nếu như bà ấy nghĩ không thông, chúng ta nói gì cũng vô dụng, đúng không ạ?” Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt cô Lan, khẽ ôm lấy bà mà an ủi



Cô Lan do dự, nhưng vẫn gật đầu rồi cũng rời khỏi



Phó Cẩm Hành đích thân đưa bà vào thang máy, sau đó đứng một mình cả buổi



Trong một khoảnh khắc nào2đó, hắn cảm thấy quá mệt mỏi



Đàn ông không phải thần, cũng có lúc không gánh nổi áp lực, nhưng lại không muốn để lộ sự yếu đuối của mình ra



Ai cũng nói Phó Cẩm Hành hắn lật mặt như lật sách, gây biết bao sóng gió ở Trung Hải, cho dù chuyện lớn thế nào bày ra trước mặt hắn, cũng không coi là gì



Sự thật đúng như vậy sao? Có lẽ chỉ có ông trời mới biết, chỉ có hắn mới biết



“Sao anh lại đứng ở đây?” Hà Tư Ca vừa tan ca vốn dĩ định đi tìm Phó Cẩm Hành, kết quả, từ xa cố đã thấy hắn đứng một mình trước cửa thang máy, nhìn dáng vẻ thì hình như đã2đứng cả buổi rồi



“Không sao, vừa rồi cố Lan đến tìm anh nói mấy câu, anh vừa đưa cô ấy xuống tầng.” Phó Cẩm Hành ổn định lại tinh thần, mỉm cười với cô



Hà Tư Ca nhớ người phụ nữ chịu khó hòa nhã đó, ấn tượng đối với bà ấy cũng không tệ: “Ồ, chính là cô Lan luôn chăm sóc mẹ anh đó hả, xảy ra chuyện gì thế?” Bọn họ kết hôn, phía Mai Lan không có động tĩnh gì, điều này không giống tác phong của bà ta lắm



Vốn dĩ, thậm chí Hà Tư Ca đã chuẩn bị tâm lý Mai Lan sẽ làm ầm ĩ một trận



Vào ngày vui nhưng cô dâu phải đề phòng mẹ chồng của mình đến phá, sợ rằng cả thế giới cũng chỉ có một mình cô thôi



“Có lẽ vẫn là chuyện lần trước.” Phó Cẩm Hành thở dài một cái, sắc mặt không vui



Bất cứ việc gì cũng phải nói phải trái, hắn trước giờ theo lẽ phải không bao che thân thích, cho dù là mẹ ruột của mình.



“Về nhà rồi nói.”



Hà Tư Ca quay đầu lại nhìn một cái, kéo tay áo hắn, sợ tai vách mạch rừng.



Từ lần trước bị Phó Cẩm Thiêm nhặt được điện thoại, cô liền trở nên có chút đa nghi, ngay cả đối với Lạc Tuyết cũng bắt đầu đề phòng, điện thoại hoặc là máy tính đều cài đặt đủ loại mật khẩu phức tạp, lúc nào cũng ở trong phạm vi tầm mắt



Kết quả, trên đường về nhà, Phó Cẩm Hành lại nhận được điện thoại của cô Lan gọi đến: “Cẩm Hành, không xong rồi, mẹ cháu bà ấy..



bà ấy ngã từ sân thượng tầng hai xuống rồi!” Hắn chỉ đành bảo Tiểu Triệu quay đầu lại, đến bệnh viện



“Đang yên đang lành sao lại ngã từ sân thượng xuống? May mà là tầng hai, phía dưới là bãi cỏ, chắc không sao.” Phó Cẩm Hành lẩm bẩm một mình



“Có phải là có người...



Hà Tư Ca ngậm miệng, im lặng làm ra động tác đẩy.



“Sẽ không đầu, người làm ở nhà đều có tuổi rồi, nói ít cũng làm mười mấy hai mươi năm, Mẹ anh dù tính khí không tốt, nhưng ra tay rất hào phóng, trong nhà ai có chuyện, bà ấy đều giúp đỡ, chắc sẽ không có ai hại bà ấy.”



Đối với điểm này, Phó Cẩm Hành rất có lòng tin, những cô chú giúp việc trong nhà đều nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, sẽ không có ai ra tay với Mai Lan.



Bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, dựa theo địa chỉ mà cô Lan nói trong điện thoại liền tìm được phòng bệnh của Mai Lan



Từ xa, Phó Cẩm Hành đã nghe thấy Mai Lan đang kêu gào: “Đây là cái chỗ rách nát gì thế, tôi không muốn ở chỗ này, mau đổi thành phòng bệnh cao cấp cho tôi.” Khóe mắt hắn giật giật, lập tức yên tâm.



Xem ra, vấn đề không lớn.



Sau khi vào phòng, Phó Cẩm Hành thấy ngay Mai Lan đang ngồi dựa vào gối, trên trán quân một miếng băng gạc to bằng bàn tay, chắc là ngã xuống đất nên bị vỡ đầu



Ngoài ra, khắp người Mai Lan đều không có chỗ nào bị thương cả, cũng coi là bà ta phúc lớn mạng lớn



“Cẩm Hành, Cẩm Hành!” Bà ta kích động gọi, vẻ mặt căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: “Có người muốn hại mẹ!” Phó Cẩm Hành không phản ứng với bà ta, mà nhìn về phía cô Lan



Cô Lan biết hắn muốn hỏi cái gì, lắc đầu: “Có một mình bà ấy ở tầng hai, tất cả những người khác đều đang chuẩn bị bữa tối ở dưới tầng, trong nhà chỉ có mấy người như vậy, quét mắt một vòng, cô có thể không nhìn được sao?” Nhưng không ngờ nghe thấy bà ấy nói như vậy, Mai Lan lập tức nổi giận: “Rõ ràng có người muốn hại em, hắn nấp trong bóng tối, để em lấy mạng đền mạng...” Nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của bà ta, Phó Cẩm Hành cũng không sửa lại, mà cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, đổi cho Mai Lan ở phòng bệnh cao cấp



Hắn vốn định kiểm tra đàng hoàng cho bà ta, bệnh nhẹ tai nạn nhỏ là phúc, nhân cơ hội này, cho dù Mai Lan không muốn nằm viện cũng không được, dù sao bà ta cũng ngã từ sân thượng tầng hai xuống, còn đập vào đầu, có dấu hiệu chấn động não, nhất định phải ở lại viện quan sát mấy ngày mới được



Khó khăn lắm mới dỗ được bà ta nghỉ ngơi, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mới cùng cô Lan ra khỏi phòng bệnh



“Trạng thái của bà ấy luôn không tốt, cô cũng vì lo lắng xảy ra chuyện nên mới đi tìm cháu.”



Cô Lan lặng lẽ lau nước mắt, đau lòng thay cho Mai Lan



“Tình huống thật sự không ổn, có cần tìm bác sĩ khoa thần kinh khám không?” Hà Tư Ca thăm dò



Cô Lan vội nói: “Nghiêm trọng như vậy ư? Cô cảm thấy bà ấy bị bức bách quá, qua mấy ngày là có thể ổn thôi.” Ngày nào bà cũng ở bên Mai Lan, trên thực tế, cô Lan cũng cảm thấy Mai Lan không bình thường rồi



Lúc ở một mình bà ta vẫn lẩm bẩm, hình như trong tay còn cầm một tờ giấy, mỗi lần cô Lan muốn đến gần, Mai Lan đều vô cùng căng thẳng giấu nó đi



Nghe bà miêu tả, vẻ mặt Phó Cẩm Hành càng nghiêm trọng hơn: “Vâng, chính là tờ giấy đó, đó là nút thắt trong lòng bà ấy.” Cố Lan nghe không hiểu, nhưng Hà Tư Ca thì hiểu



Hai người trao đổi ánh mắt, đều im lặng



Tấm bệnh phải dùng thuốc tâm bệnh



Năm đó Mai Lan giết một đứa bé vô tội, đây là báo ứng của bà ta



“Cô về nhà lấy ít đồ.” Dù sao cũng là người ngoài, có một số việc không tiện hỏi, có một số lời cũng không tiện nói nhiều, cô Lan lau mắt, vội vàng rời đi



Đêm đó, Phó Cẩm Hành không đi, ở lại trong bệnh viện một đêm



Phận làm con cái, vào lúc cha mẹ cần thì phần lớn đều không vô tình vô nghĩa được



Mặc dù đối với với Phó Cẩm Hành mà nói, từ nhỏ hắn đã không cảm nhận được sự ấm áp của tình thân



Nhưng không biết có phải do bây giờ hắn đã làm cha rồi không, rất nhiều lúc, dường như lòng dạ Phó Cẩm Hành rộng lượng hơn trước kia không ít, không để tâm đến chuyện vụn vặt, tự nghiêm phạt mình nữa



Sáng sớm hôm sau, Mai Lan được đưa đến khoa thần kinh



Trải qua kiểm tra kỹ càng, bác sĩ bày tỏ bà ta đã có xu hướng uất ức và tinh thần phân liệt, đồng thời còn kèm theo một chút triệu chứng ảo tưởng, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng cũng phải tiến hành chữa trị, nếu không sẽ tiếp tục chuyển biến xấu



Kết quả như vậy không ngoài suy đoán của Phó Cẩm Hành



“Đương nhiên phải điều trị rồi, tất cả đều phải nhờ ông rồi.” Hắn và bác sĩ đạt được nhận thức chung, nhưng không định nói chuyện này với Mai Lan



Bà ta hiểu thẳng như vậy, nếu như biết mình tự dưng xuất hiện vấn đề về thần kinh, chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận, thậm chí còn không biết sẽ gây ra phiền phức gì nữa



Cho nên, Phó Cẩm Hành bảo y tá mỗi ngày đến đưa thuốc chỉ đưa thuốc, không cho Mai Lan nhìn bao bì thuốc hay tên thuốc.



Hai ngày tiếp theo, Mai Lan vẫn nổi lên nghi ngờ: “Không phải em đã không sao rồi à? Tại sao vẫn không cho em xuất viện?” Cô Lan vỗ về bà ta: “Dù sao cũng không có chuyện gì, môi trường nơi này còn không tệ, Cẩm Hành thật hiếu thuận.” Biết được tình hình của Mai Lan không tốt, tâm trạng của Hà Tư Ca cũng rất phức tạp



Người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu là thiên địch, nhưng thấy Phó Cẩm Hành vì vậy mà lo lắng, cô cũng ưu sầu



“Sao lại không tra ra được? Bây giờ chuyển phát nhanh đều bắt buộc dùng tên thật để thuận tiện tìm kiếm rồi, thế nào cũng phải có kết quả chứ.” Nghe Tào Cảnh Đồng báo cáo, Hà Tư Ca kinh ngạc hỏi



Đã qua bao nhiêu ngày rồi, người thần bí gửi chuyển phát nhanh cho Mai Lan vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào, Tào Cảnh Đồng sai người đi điều tra cũng không thu hoạch được gì



Cậu ta còn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Gần đây chuyện anh Phó bảo tôi đi điều tra, ngay cả một chuyện tôi cũng không tra được.” Phó Cẩm Hành hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết à?” Tào Cảnh Đồng lộ vẻ áy náy, những chuyện này không cần cậu ta đích thân đi điều tra, chỉ cần liên lạc với một số người tài giỏi có đường đi nước bước đặc biệt là được



Nhưng bọn họ lại liên tiếp không làm được việc, cũng không biết là năng lực không đủ hay là đối thủ ẩn nấp quá sâu, hành động quá cẩn thận chặt chẽ



“Ở bệnh viện không phải kế sách lâu dài, anh quyết định đưa mẹ anh đến viện điều dưỡng, để cô Lan đi cùng bà ấy.” Qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, Phó Cẩm Hành nói như vậy



Chuyện hắn quyết định, không ai có thể nói một chữ “không”, huống hồ Mai Lan chỉ có một người con trai là hắn, những người khác không có quyền xen vào
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom