• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-243.html

Chương 244: Nắm thóp trong tay




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70088.png
Lần trước cũng thế, vừa nhắc đến chuyện ly hôn với Mai Lan, Phó Trí Uyên liền nói lảng nói tránh



Cho nên, hắn quyết định đào sâu vào vấn đề, hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này



“Ba..



ba không...” Nhìn điệu bộ Phó Trí Uyên, chính là đang ra sức giấu giếm



Nhưng ông ta không phải là một người giỏi nói dối



“Nói đi, bây giờ ngay cả Cẩm Thiêm cũng nắm được thóp của tôi rồi, chắc hẳn những người khác cũng biết rõ trong lòng, ông còn có cái gì cần phải giấu giếm nữa?” Phó Cẩm Hành hừ lạnh một tiếng



Nghĩ đến những chuyện xảy ra đây chuyện, mặc dù hành động của Phó Trí Hán ở hôn lễ có thể chặn miệng một số2người, nhưng đã khiến cho rất nhiều người nghi ngờ thân thể của Phó Cẩm Hành, nhất là đám người Phó Trí Trạch



“Nắm đó lúc mẹ con và chú Ba cặp với nhau, bị ông ta chụp ảnh và quay video, đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được



Bà ấy tưởng là ba không biết, thật ra ba đã biết rồi, chỉ là không nói thôi.” Phó Trí Uyên có chút chán nản



Vợ mình bị người khác ngủ cùng, còn bị chụp một đống ảnh và quay video, thật sự quá buồn nôn



Cho nên, ông ta thà giả vờ như không biết



“Ba lo lắng, nếu như ba thật sự ly hôn với mẹ con, bà ấy không còn gì để mất, lại để lộ cái chuyện xấu này8ra, ba sẽ mất mặt!”



Nghe xong lời Phó Trí Uyên, Phó Cẩm Hành mới bừng tỉnh hiểu ra



Không ngờ, Phó Tá Hán lại có thủ đoạn như vậy



Đừng thấy chỉ là ảnh và video, đối với người nhà họ Phó thích thể diện mà nói, đó chính là một con át chủ bài rất hữu dụng



Như vậy, Phó Trí Hán không chỉ có thể kiềm chế Mai Lan, còn có thể thuận tiện gây khó dễ cho Phó Trí Uyên, một công đôi việc



“Chuyện này tôi sẽ ra mắt giải quyết, ông không cần lo lắng.” Im lặng một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mở miệng nói



Từ ngày hắn về nước, tin đồn liên quan tới hắn và cậu Ba nhà họ Phó ở bên ngoài chưa bao9giờ dứt, chú cháu hai người tranh đoạt Phó Thị, diễn một trận tranh đấu nhà giàu



Ai có thể ngờ, hai người bọn họ mới là cha con ruột! “Con không đầu lại chú Ba đâu, chú ấy ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm! Cẩm Hành, ba thừa nhận, sau khi biết con không phải là con trai ruột của ba, ba liền không dòm ngó tới con, nhưng chuyện đến nước này, ba cũng không hy vọng con đối chọi gay gắt với chú ấy...” Có thể nhận ra, Phó Trí Uyên nói câu này là thật tình thật ý, không giống đang giả tạo



“Ông sai rồi, là ông ta không đấu lại được tôi mới đúng



Ông đừng quên, năm năm trước tôi đã đích2thân tiễn ông ta ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc công ty, chính là chỗ này, ngay ở chỗ ông đang đứng!” Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng.



Hình như ý thức được mình lỡ lời, Phó Trí Uyên cũng im lặng.



“Ông đi về trước đi, tôi sẽ nói với Hoàng Nhất Sơn, bảo ông ta không quản Hoàng Anh nữa



Có điều..” Nói đến đây, Phó Cẩm Hành lại dừng lại một chút: “Có điều, nếu như bà ta không muốn ở bên ông nữa, vậy thì tôi cũng không thể quyết định được.” Phó Trí Uyên ngẩn ra: “Con..



con có ý gì?”



Thật ra ông ta cũng đã phát hiện ra.



Hai tháng gần đây, Hoàng Ảnh gần như không chủ2động liên lạc với ông ta nữa



Ngược lại, mình thường xuyên gọi điện thoại, nhắn tin wechat cho bà ta, nhưng mười lần phải đến tám lần không được trả lời



Đối với chuyện này, Hoàng Ảnh giải thích là, cha mẹ bà ta không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, điện thoại của mình cũng bị tịch thu



Bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy cái cách giải thích này quá khiên cưỡng



“Hoàng Ảnh chủ động tìm Hoàng Nhất Sơn, giúp bà ta và hai đứa bé di dân, năm trước đã làm xong gần hết thủ tục rồi.” Phó Cẩm Hành lời ít ý nhiều nói



Chút chuyện nhỏ này đối với Hoàng Nhất Sơn mà nói thì vẫn có thể làm được.



Huống hồ ông ta còn tưởng là Phó Cẩm Hành một lòng muốn diệt trừ tiểu tam cho Mai Lan, chỉ mong đưa bà ta đi càng xa càng tốt



Vì vậy, đương nhiên Hoàng Nhất Sơn vô cùng tận tâm tận lực làm chuyện này



“Di..



di dân..



ba..



sao ba không biết!” Phó Trí Uyên vừa kinh ngạc vừa tức giận, chống một tay lên bàn làm việc, khóe miệng không ngừng giật giật



“Phụ nữ, một khi đã nhẫn tâm thì đàn ông có đuổi theo cũng chẳng kịp.”



Phó Cẩm Hành u ám nói một câu.



Lúc rời đi, nhìn Phó Trí Uyên như già đi cả mười tuổi



Đối với người cha trên danh nghĩa này, Phó Cẩm Hành không biết còn có thể làm gì cho ông ta nữa



Nghĩ đến ảnh và video mà Phó Trí Hán nắm trong tay, sắc mặt hắn lập tức sa sầm



Năm năm trước, hắn lợi dụng tay Phó Trí Hán, sảng khoái diệt trừ Phó Cẩm Lương - người em gái họ bừng bừng dã tâm



Nhưng chính vì vậy, Phó Cẩm Hành lại không thể đồng thời đối phó với hai kẻ địch



Phó Trí Hán chính là một con rất nhiều chân, nếu như không tuyệt đối nắm chắc, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không thể tùy tiện hành động



Hắn đang mải suy nghĩ thì cửa vang lên tiếng gõ



Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên nhìn, là Hà Tư Ca bê một ly trà nóng, dựa vào cửa, cười híp mắt nhìn mình



“Em sợ anh tức giận, nên pha cho anh một ly trà ướp hoa kim ngân.” Cô đi qua, đưa ly trà cho hắn



Phó Cẩm Hành giơ tay nhận lấy, khẽ cười một tiếng: “Chưa đến nỗi như vậy, có chút tức giận thôi.” Hắn uống mấy ngụm trà, nói chuyện với Hà Tư Ca mấy câu, biết việc bán hàng online của cô đã tiến hành vô cùng tốt



“Lục Khải nói tối nay anh ta muốn mời em ăn cơm, còn muốn gặp anh nữa.” Hà Tư Ca nhân cơ hội nói



Nếu như Phó Cẩm Hành không đi, cố định để Triệu Tuyết Lệ hoặc là Lạc Tuyết đi ứng phó với anh ta



Dù sao mình cũng là một người phụ nữ đã kết hôn, ăn cơm riêng với “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí rất dễ gây ra chuyện thị phi



“Anh lại không phải là gấu trúc trong vườn bách thú, có cái gì mà muốn gặp hay không muốn gặp?” Cảm giác thái độ thù địch của Phó Cẩm Hành đối với Lục Khải rất sâu.



Hắn không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.



“Vậy được, em cũng không đi, em bảo Lạc Tuyết đi, dù sao cô ấy cũng rất thích Lục Khải, luôn xem phim truyền hình do anh ta đóng.” Hà Tư Ca sảng khoái nói



Kết quả, vừa nghe cô nói như vậy, Phó Cẩm Hành lại thay đổi: “Đi xem hắn muốn giở trò quỷ gì.” Cô kinh ngạc trợn to hai mắt: “Rốt cuộc anh muốn thế nào, lúc thì nói đi, lúc lại nói không đi, rốt cuộc có đi hay không?” Phó Cẩm Hành hừ một tiếng: “Đi.” Người trong giới giải trí, nếu như gặp riêng nhau, mặc dù bên cạnh sẽ có người quản lý hoặc trợ lý đi cùng, vẫn sẽ vô cùng cẩn thận



Đặc biệt là nam diễn viên trẻ đang siêu hot như Lục Khải thì lại càng phải cẩn thận hơn



Anh ta đặt trước một phòng VIP ở câu lạc bộ, đưa hai trợ lý đến đó trước



Vừa thấy Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng xuất hiện, Lục Khải rất lễ phép đứng lên: “Anh Phó, cô Phó”



Hai trợ lý lặng lẽ lui ra ngoài



Ba người ngồi xuống, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng



Cuối cùng, vẫn là Hà Tư Ca mở miệng trước: “Anh Lục, cám ơn anh đã quảng cáo giúp chúng tôi, doanh thu gần đây không tệ.” Nhìn Lục Khải cũng rất vui: “Đồ ăn của nhà hàng nhà có rất ngon, hơn nữa nguyên liệu chính gốc



Thật ra trước kia thức đêm quay phim tôi cũng ăn không ít tổ yến vây cá, thường thường giá cả rất đắt, nhưng để có tốt có xấu.” Được khẳng định và tán thưởng, đương nhiên Hà Tư Ca rất hài lòng



Phó Cẩm Hành khẽ ho một tiếng, nói xen vào rất không đúng lúc: “Anh Lục, anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?” Lục Khải hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Cũng đúng, thời gian của anh Phó quý báu, tôi không nên làm chậm trễ quá nhiều.” Hóa ra anh ta mới ký với một nghệ sĩ nữ, cô ta vẫn chưa chính thức xuất đạo, trước mắt đang tìm cơ hội khắp nơi



“Tôi kết hôn rồi, chẳng lẽ anh còn bảo tôi đi nâng đỡ cho nữ minh tinh à?” Nghe Lục Khải nói xong, Phó Cẩm Hành sầm mặt ngay tại chỗ



Lục Khải vội vàng xua tay: “Không không không, anh Phó, anh hiểu nhầm rồi



Ý tôi là có thể để cô ấy cùng tối đại diện cho sản phẩm của mọi người không?”



Câu nói phía sau là nói với Hà Tư Ca.



Hóa ra mình hiểu sai ý, Phó Cẩm Hành không nhịn được có chút lúng túng



Khóe mắt hắn giật giật, im lặng không lên tiếng



Hà Tư Ca suy nghĩ hai giây, lúc này mới ngập ngừng mở miệng: “Anh Lục, thật không dám giấu, không thể so sánh phí quảng cáo và phí đại diện với nhau được



Với giá trị con người của anh, trước mắt chúng tôi thật sự không trả được nhiều tiền như vậy...”



Mặc dù tạm thời kiếm được một ít tiền, nhưng khấu trừ chi phí hoạt động và giá vốn, lợi nhuận thật sự cũng không được bao nhiêu



Hơn nữa, lúc này mới chỉ vừa mới bắt đầu, sau này như thế nào, tất cả đều là ẩn số



“Cái này thì cô cứ yên tâm, hai năm trước tôi và công ty quản lý đã hết hợp đồng, không ký tiếp nữa, tôi tự mở phòng làm việc riêng, tối có thể tự quyết định.” Dứt lời, Lục Khải nghiệm mặt nói: “Cho nên, phí đại diện dễ thương lượng.” Đối với Hà Tư Ca mà nói, đây là chuyện có lợi



Có thể được Lục Khải đại diện, đồng nghĩa với việc có thể thu vào một đống các em gái si mê, người theo đuổi mình không chỉ là học sinh, sức mua của phái nữ có công ăn việc làm từ lâu đã không thể khinh thường



Còn thêm một nghệ sĩ nữ, càng không cần nói đến



“Nếu là như thế, vậy chắc là chúng tôi có thể gánh vác được



Còn cụ thể thế nào tôi phải về bàn bạc với quản lý Triệu, cô ấy sẽ tiến hành trao đổi với quản lý của anh.” Vấn đề chuyên môn giao cho người chuyên nghiệp, Hà Tư Ca không muốn vượt quyền



Lục Khải mỉm cười: “Được



Đây là ảnh của cô ấy, cô có thể xem trước, hình tượng khí chất tuyệt đối đạt yêu cầu, tôi cũng sẽ không tùy tiện ký hợp đồng với người vô dụng, tự đập bảng hiệu của mình.” Dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra, tìm được một tấm ảnh



Nghệ sĩ nữ tên là Ngô Ngữ Hi, học chuyên ngành biểu diễn ở đại học Điện ảnh và Truyền hình truyền thông Trung Hải, năm nay là năm thứ tư đại học, vẫn chưa tốt nghiệp đã được Lục Khải ký hợp đồng



Hà Tư Ca nhìn xong, thuận tay đưa cho Phó Cẩm Hành, theo bản năng nói: “Sao nhìn người này lại quen mắt như vậy nhỉ?” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Khải: “Cô ấy từng đóng phim gì à?” Lục Khải lắc đầu: “Không, chỉ quay mấy cái quảng cáo thôi.” Hà Tư Ca lẩm bẩm, vậy thì thật kỳ lạ, cô cứ cảm thấy hình như mình đã gặp Ngô Ngữ Hi này ở đâu rồi



Phó Cẩm Hành nhận lấy điện thoại, nhìn hai cái, sắc mặt trở nên u ám



Hồi lâu, hắn mới lên tiếng: “Đương nhiên là quen rồi, cô ấy với mẹ anh lúc còn trẻ phải giống nhau đến bảy tám phần.” Lục Khải ngẩn ra, có chút lúng túng: “Ngại..



ngại quá..



tôi thật sự không biết...” Phó Cẩm Hành liếc anh ta một cái, cũng không nói gì



Hắn biết, cả Trung Hải có hơn mười triệu dân, không phải ai cũng biết Mai Lan trông như thế nào, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi



Có điều...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom