• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-242.html

Chương 243: Đã sớm biết không phải là con ruột




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70087.png
Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đích thân đi đón Mai Lan xuất viện, đến nửa đường, bà ta kinh ngạc phát hiện đây không phải là đường về nhà



“Cố Lan sẽ cùng mẹ đến một nơi non xanh nước biếc ở một khoảng thời gian, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.” Hắn mềm mỏng giải thích



Mai Lan ngẩn ra một chút, nhưng thoáng cái đã làm ẩm lên, hơn nữa chỉ vào mặt Hà Tư Ca chửi lấy chửi để: “Đều tại con hồ ly tinh này, cô cố ý chia rẽ quan hệ của tôi và con trai tôi



Cô muốn bá chiếm nó, cướp nó đi! Nó là do tôi sinh ra, nó là do tôi nuôi lớn!”



Biết bây giờ trạng thái tinh thần của bà ta không ổn định, Hà Tư Ca cũng2lười so đo với bà ta, cô không nói gì.



Nhưng Mai Lan lại tưởng là cô chột dạ, mắng nhiếc Hà Tư Ca thậm tệ hơn nữa, ngôn từ đã trắng trợn đến cực điểm rồi



Cuối cùng Phó Cẩm Hành mất kiên nhẫn, giận tím mặt: “Đủ rồi! Nếu như không phải là nể tình mẹ bị bệnh, mẹ tưởng là con còn tiếp tục chịu đựng mẹ à? Chuyện mẹ làm đủ để chết một trăm lần rồi, đừng tưởng mẹ là mẹ con thì có thể khiêu chiến giới hạn của con hết lần này đến lần khác!”



Nói xong, hắn hổ lên với Tiểu Triệu: “Dừng xe!”



Tiểu Triệu không hiểu gì cả, nhưng lập tức làm theo, đi sát vào ven đường và dừng xe lại.



Phó Cẩm Hành dặn dò cậu ta một câu, sau đó kéo Hà8Tư Ca xuống xe.



Mặc cho Mai Lan đập ầm ầm vào cửa kính, hắn cũng không để ý



Lát sau, Tiểu Triệu đã khởi động xe



Nhìn chiếc xe kia đi xa dần, phát hiện bọn họ đang đứng ở một chỗ hoang vu hẻo lánh, Hà Tư Ca không tránh được cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ phải đi bộ về à?” Phó Cẩm Hành chỉ mải tức giận, bây giờ quan sát xung quanh, cũng im lặng.



Cô gọi điện thoại, đọc địa chỉ, bảo người lái xe tới đón



“Đợi một lúc đi.”



Hà Tư Ca đặt điện thoại xuống, kéo tay Phó Cẩm Hành, cùng hắn đứng ở ven đường



“Thật ra” đứng một lúc, Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, vẫn chủ động nói: “Người mẹ anh mắng là em, em không tức giận một chút nào cả



Bây giờ bà9ấy là bệnh nhân, không có cách nào khống chế tâm trạng của mình, ngược lại là anh, bỏ đi như vậy, bà ấy nhất định rất sợ.” Nghĩ mà xem, giả dụ một đứa bé bị cha mẹ ném đến một nơi xa lạ, nhất định cũng sợ hãi



“Lúc anh còn nhỏ, bọn họ cũng ổi với anh như vậy đấy.” Phó Cẩm Hành trầm mặt xuống, hờ hững nói, “Sự ra đời của anh là thứ duy nhất khiến bà ấy có thể tiếp tục sinh tồn ở nhà họ Phó, nếu không, em tưởng là anh có cơ hội đến với cái thế giới này à?”



Nếu như không phải lúc đó cần nhanh chóng sinh một đứa bé, tốt nhất còn là con trai, có lẽ Mai Lan sẽ không mạo hiểm kiên trì sinh nó ra2dưới tình huống không xác định được cha đứa bé là ai.



Cho nên, bà ta cũng có tính toán của mình.



Nghe thấy lời này, Hà Tư Ca không lên tiếng



Cô không phải là thánh mẫu, sẽ không dốc sức đi khuyên người khác làm người phải độ lượng



Đợi hơn nửa tiếng, có người lái xe tới đón bọn họ, hai người lặng lẽ ngồi lên xe quay về thành phố, suốt dọc đường không ai nói gì



Mặc dù Phó Cẩm Hành cố ý giấu giếm tin tức, nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió, chỉ mấy ngày, tin tức có thể Mai Lan bị bệnh tâm thần, còn bị đưa vào trung tâm điều dưỡng đã nhanh chóng lan truyền, “Theo tôi thấy, chắc là sợ bà ấy ăn nói linh tinh cho nên mới nói tinh2thần bà ấy không tốt



Như vậy, cho dù bà ấy nói cái gì, mọi người đều sẽ không dễ dàng tin tưởng, ngược lại còn coi là chuyện cười



Có nghe nói không, thật ra Phó Cẩm Hành là con riêng...”



Có người nói năng hùng hồn đẩy lý lẽ ở sau lưng, nghe ra hình như cũng có lý, khiến không ít người đều sinh ra nghi ngờ.



Có lẽ là vì phong cách làm việc của Phó Cẩm Hành trước giờ đều là làm việc có mục tiêu rõ ràng, đến nỗi ngay cả Phỏ Trí Uyên cũng cảm thấy người phụ nữ nhe nanh múa vuốt như Mai Lan sao có thể nói bị bệnh là bị bệnh được, chuyện này nhất định là giả



Ông ta không tin, cho nên chạy thẳng đến công ty hỏi rõ Phó Cẩm Hành.



“Có hồ sơ khám bệnh của bệnh viện, còn có ghi chép hội chân của chuyên gia, nếu như ông nghi ngờ thì đích thân đến trung tâm điều dưỡng một chuyến, tôi có thể viết địa chỉ cho ông.” Phó Cẩm Hành hờ hững trả lời



Kể từ khi biết thân thể của mình, chút tình cảm ba con vốn dĩ còn sót lại còn của hắn đối với Phó Trí Uyên hoàn toàn không còn gì nữa



Trước kia, hắn luôn cảm thấy nhất định là bởi vì mình vẫn chưa đủ ưu tú, cho nên mới không thể được ông ta yêu thương.



Mãi đến một ngày sau khi vừa về nước không lâu, Phó Cẩm Hành vô tình gặp được Phó Trí Uyên đang đi dạo phố với ba mẹ con Hoàng Ảnh trong một trung tâm thương mại, trên mặt ông ta là nụ cười cưng chiều, giọng điệu yêu thương, ra tay hào phóng, là một người cha chuẩn mực.



Khoảnh khắc đó, hắn mới hiểu, hóa ra không phải là mình chưa đủ tốt, mà là vốn dĩ người ta không thích mình.



Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu, làm người ta đau thấu tim



Phó Trí Uyên do dự, “Nếu đã bị bệnh, vậy thì chữa trị cho tốt đi, ba không đi làm phiền nữa.” Xem đi, ngay cả mất công đi xem một chuyến mà ông ta cũng lười



Phó Cẩm Hành ngước mắt lên nhìn một cái, châm chọc: “Một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi, dù sao hai người cũng là vợ chồng, ông bình tĩnh thật đấy.” Phó Trí Uyên bị hắn kích động, mặt hết trắng lại đỏ, hết đó lại trắng



Mặc dù qua lâu như vậy rồi, nhưng nói đến chuyện này, Phó Trí Uyên vẫn căm giận không chịu nổi



Dù sao, mùi vị bị cắm sừng, kẻ nào nếm qua thì đều biết.



Kìm nén nửa ngày, cuối cùng ông ta vẫn nói ra: “Con thật sự tưởng là ba không biết gì à?”



Sắc mặt Phó Cẩm Hành trầm xuống



“Cái Tết năm con sáu tuổi, bọn họ một trước một sau rời khỏi chỗ, một người nói đi vệ sinh, một người nói đi gọi điện thoại, kết quả bị ba vô tình bắt gặp hai người trốn ở trong phòng bếp dính chặt lấy nhau.” Phó Trí Uyên siết chặt hai tay lại, giống như đang cố gắng khắc chế, nhưng rõ ràng giọng nói đã trở nên run rẩy



“Cho nên ba đã nổi lên nghi ngờ, sau đó con lên tiểu học phải làm kiểm tra sức khỏe, ba đặc biệt so sánh nhóm máu của con với ba, ngay cả nhóm máu cũng không giống nhau, còn cần phải đi làm giám định người thân nữa à?” Ông ta đấm mạnh lên bàn làm việc của Phó Cẩm Hành, khớp xương đỏ lên.



“Nếu không phải là không muốn làm con tổn thương, ba đã sớm đi chất vấn bà ta rồi! Ba cảm thấy mình có lỗi với con, khiến con từ nhỏ đã không được ba thương mẹ yêu, Tiểu Ảnh sinh hai đứa bé, lòng dạ bà ấy cũng không tranh giành, ba cũng không để ý ai sẽ là người tiếp nhận Phó Thị!”.



Phó Trí Uyên nói một hơi.



Nghe ông ta nói vậy, Phó Cẩm Hành hoàn toàn trầm mặc.



Hắn thật sự không ngờ hóa ra Phó Trí Uyên đã sớm biết, chỉ là không nói ra thôi



Nói ra, Phó Trí Uyên đúng là một người coi quyền lực là rác rưởi, lúc ông ta còn trẻ, căn bản đã không muốn tiếp nhận công ty, vì thế mà công ty thật sự bị Phó Trí Hán cướp đi



Ngay cả con trai cũng không phải là con ruột, ông ta cũng có thể giao vị trí người thừa kế ra, làm như không biết gì cả



“Ông..



sao ông phải như vậy? Nếu như ông sớm vạch trần tất cả những thứ này, thì tình hình đã không như ngày hôm nay rồi!” Phó Cẩm Hành cụp mắt xuống, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào



Hắn không tham thứ không thuộc về mình, nếu như ban đầu biết được thì chuyện sẽ không phát triển đến bước này.



“Con tưởng là ba không muốn à? Tính ba vốn như vậy, ba lười nhúng tay! Ba thừa nhận, ban đầu ba thật sự rất tức giận, chỉ muốn giết chết đôi cẩu nam nữ đó! May mà ba gặp được Tiểu Ảnh, bà ấy là một người phụ nữ tốt.” Nhắc tới Hoàng Ảnh, Phó Trí Uyên đã rất nhiều ngày không gặp bà ta và hai cô con gái không nén nổi đỏ mắt lên



Từ khi Hoàng Nhất Sơn nhúng tay vào chuyện này, gây áp lực cho cha mẹ Hoàng Anh, đón bà ta về nhà mẹ đẻ, số lần Phó Tri Uyên gặp ba mẹ con bọn họ ít đến thê thảm, Đặc biệt là Tết năm nay Phó Trí Uyên cũng không thể gặp được bọn họ, trong lòng đương nhiên rất tức giận



Ông ta biết cha mẹ Hoàng Anh luôn không chấp nhận mình, không muốn để con gái làm bồ nhí có danh không phận, bây giờ lại có Hoàng Nhất Sơn gây trở ngại từ bên trong, hai người lại càng không có tương lai



Hoàng Ảnh không có con trai, tấm địa vốn rất cao coi như hoàn toàn đứt gãy, cũng không có lòng dạ nào nữa



Ngược lại, càng ngày bà ta càng cảm thấy, chỉ có vàng thật bạc trắng mới dựa được



Hoàng Nhất Sơn cầm tiền qua, Hoàng Anh đểu nhận hết để lo liệu cho tương lai của mình và con gái, cuối cùng không đặt hết hy vọng lên người Phó Trí Uyên nữa



Nhưng những chuyện này, sợ rằng Phó Trí Uyên vĩnh viễn sẽ không hiểu



“Nếu như ông vẫn muốn ở bên bà ta, tôi sẽ không ngăn cản nữa.” Cân nhắc một lúc, Phó Cẩm Hành mở miệng nói



Cho dù nói thế nào, hai cô con gái của Hoàng Ảnh mới là con ruột của Phó Trí Uyên, bọn họ cũng là đời sau của nhà họ Phó



Mình chim gáy chiếm tổ chim khách nhiều năm như vậy, mặc dù không thể chủ động nhường lại vị trí này, nhưng có thể bù đắp



“Con...”



Phó Trí Uyên ngẩn ra, ông ta không ngờ Phó Cẩm Hành sẽ chủ động nói ra những lời này



“Ngoài ra, tôi sẽ liên lạc với luật sư, ông hãy nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với mẹ tôi đi.” Phó Cẩm Hành cảm thấy việc đã đến nước này rồi, cuộc hôn nhân của hai người đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không cần phải kéo dài nữa



Hơn nữa, sau khi ly hôn, nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau



Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho Phó Trí Uyên



“Nhưng bây giờ mẹ con..



bỏ đi, bà ấy đã như vậy rồi, dừng kích thích bà ấy nữa.” Ánh mắt Phó Trí Uyên đầu tiên là sáng lên, sau đó lại sầm xuống



Ông ta khoát tay, nhắc lại: “Bỏ đi, đã nhiều năm như vậy rồi.” Phó Cẩm Hành có chút không hiểu: “Không phải ông chỉ muốn sớm cắt đứt quan hệ với bà ấy sao?”



Không ngờ, nghe lời này, trên mặt Phó Trí Uyên lại thoáng qua một tia phiền muộn



Ông ta vẫn thở dài một cái: “Nếu như thật sự không có tình cảm, ba có thể đồng ý cưới bà ấy sao? Chỉ là...”



Chỉ là vật đổi sao dời, tất cả đều đã thay đổi



Ngay cả đã từng động lòng, cũng không còn nữa



“Tiếp tục dây dưa không có bất cứ ý nghĩa gì cả, hai người không ly hôn, ông và Hoàng Ảnh sẽ không thể ở bên nhau



Cho dù bà ấy đã làm cái gì, dù sao bà ấy cũng là mẹ của tôi, cho dù bà ấy rời khỏi nhà họ Phỏ, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.”



Phó Cẩm Hành nói năng có khí phách, Phó Trí Uyên nghe mà ngẩn ra.



Ông ta im lặng một lát, lại lắc đầu: “Cãi nhau ầm ĩ ba mươi mấy năm, ba không thể vứt bỏ bà ấy vào lúc này được



Vợ là vợ, tình nhân là tình nhân, bà ấy có không đúng thể nào cũng là người mà ba cưới hỏi đàng hoàng.”



Phó Cẩm Hành thật sự không hiểu nổi loại tư duy kỳ lạ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom