• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-361

Chương 362: Tự thú




73367.png
Phó Cẩm Hành có chút bất đắc dĩ dùng tay vỗ trán, giảm âm lượng xuống, cố gắng trưng ra vẻ mặt ôn hòa hỏi cô: “Có phải em đói không? Vừa rồi cũng không ăn gì, anh làm cho em chút gì ăn, được không?” Bây giờ hắn cũng biết được đại khái tính tình của cô rồi, cô như một đứa trẻ, phải dỗ dành, nghiêm khắc một chút cũng không được



Cứ cái đà này, chỉ sợ về sau trong nhà có đến ba người bạn nhỏ mất thôi



Mạnh Tri Ngư do dự một chút, sau đó thật sự gật đầu



“Làm cái gì ngon thế?” Cô lo lắng nhìn hắn.



“Trong nhà luôn có chè sago nấu sẵn, lúc ăn thì cắt thêm chút hoa quả bỏ vào, em thấy thế nào?”



Phó Cẩm Hành dựa theo khẩu vị của3Tân Tân, cắt nhỏ xoài và dưa hấu, thêm vào trong chè sago đã được hâm nóng.



“Anh thật lợi hại! Ở quán đồ ngọt, một cốc như vậy ít nhất cũng phải hơn hai mươi tệ!”



Mạnh Tri Ngư nếm thử một miếng, híp mắt lại thành hình trăng lưỡi liềm



“Tiền không phải là vấn đề, quan trọng là sạch sẽ vệ sinh



Tân Tân rất thích ăn món này, anh không cho phép thằng bé tùy tiện ăn ở bên ngoài.”



Phó Cẩm Hành thuần thục dọn dẹp, nhìn qua là biết thường xuyên làm cho con



“Tân Tân..



sao tôi không thấy thằng bé? Thằng bé..



có phải thằng bé không muốn gặp tôi không?” Mạnh Tri Ngư cắn thìa, lo lắng hỏi



Cô chỉ mãi nhớ mong Tỉnh Tỉnh mà suýt quên mất mình còn có một đứa con khác.



“Sao lại vậy được? Thằng0bé rất nhớ em



Trường học tổ chức hoạt động tập thể, khoảng tuần sau nó mới về, tạm thời anh vẫn chưa dám nói chuyện của em cho con biết, nếu không tên nhóc này sẽ lập tức ầm ỉ lên đòi về.”



Phó Cẩm Hành mỉm cười giải thích.



“Tôi..



tôi muốn xem ảnh, hoặc là video của thằng bé, anh có không?”



Mạnh Tri Ngư mong chờ hỏi



“Đương nhiên là có rồi, đi thôi, vừa ăn vừa xem.” Phó Cẩm Hành đưa tay ra định ôm lấy vai cô, nhưng lại bị cô nhanh nhẹn tránh đi



Hai người đều lúng túng ngẩn ra một chút



“Tôi..



à thì..” Mạnh Tri Ngư muốn giải thích



Cô liếc trộm một cái, may mà nhìn Phó Cẩm Hành không giống nổi giận



“Anh biết bây giờ em vẫn chưa thể chấp nhận việc tiếp xúc thân mật với anh,5nhưng anh vẫn hy vọng em có thể mau chóng thích ứng với sự có mặt của anh



Bởi vì anh là một người đàn ông yêu em, nên chỉ cần nhìn thấy em, anh sẽ rất khó khống chế ham muốn được gần gũi với em, đây mới thật sự là anh, em có thể hiểu không?” Hắn thành thật nói.



Phó Cẩm Hành cảm thấy, nói chuyện này cũng không mất mặt



Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng ân ái, xa cách nhau lâu như vậy, thậm chí đã trải qua thử thách sống chết, hôm nay cuối cùng cũng có thể một lần nữa ở bên cô, bảo hắn phải bình tĩnh lý trí thể nào được? Nếu hắn thật sự bình tĩnh lý trí, vậy mới là kỳ lạ



“Tôi..



tôi sẽ cố gắng.”



Mạnh Tri Ngư bê bát, chạy nhanh4như chớp.



Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi trong phòng đa phương tiện trên tầng, chăm chú xem những video thường ngày Phó Cẩm Hành quay cho Tân Tân



“Mẹ ơi, hôm nay con đo chiều cao, cao lên bằng này rồi!” “Mẹ ơi, con tốt nghiệp nhà trẻ rồi, sắp thành học sinh tiểu học rồi đó!” “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ! Ba cũng rất nhớ mẹ! Con nhìn thấy ba đang lên khóc..



hu hu...”



Trên màn hình lớn, tất cả đều là hình ảnh hoạt bát của Tân Tân



Có hình ở khu vui chơi, có cái ở vườn hoa nhỏ dưới tầng, thậm chí còn có cái ở bể bơi hay trên bãi cỏ



“Anh quay nhiều thật đấy...”



Mạnh Tri Ngư xem đến nỗi hốc mắt đỏ lên, khóe mắt ươn ướt, đến giọng nói cũng nghẹn ngào



Cô cảm thấy đứa9bé trong màn hình thật đáng yêu, hơn nữa, đứa bé đáng yêu như thế lại là con của mình.



“Là Tân Tân chủ động yêu cầu, thằng bé nói, ngộ nhỡ ngày nào đó mẹ trở về, mình đã thành người lớn, mẹ không thể nhìn thấy quá trình mình trưởng thành, nhất định sẽ rất buồn bã



Vậy nên thằng bé thường xuyên bảo chị Bình quay video cho, đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi, trong file tài liệu còn rất nhiều, nếu muốn xem hết, anh đoán cũng mất mấy tiếng...”



Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, Mạnh Tri Ngư đã dụi đầu vào ngực hắn, khóc nấc lên



Hắn không nói gì, chỉ cần lấy điều khiển từ xa, ấn một cái, dừng hình ảnh lại.



Tiếng khóc của phụ nữ vang lên trong phòng, Phó Cẩm Hành không ngăn cản cô



Hắn cảm thấy, đôi lúc trút ra hết tất cả những tâm sự đè nặng trong lòng từ lâu cũng là một niềm hạnh phúc



Giống như hơn một năm gần đây, hắn rất khó khóc thành tiếng



Cho dù rất muốn khóc, cũng chỉ có thể trốn trong phòng vệ sinh một mình lúc nửa đêm, âm thầm rơi nước mắt



Vì vậy, hắn chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô từng cái một.



Không biết qua bao lâu, Mạnh Tri Ngư không khóc thành tiếng nữa.



Thỉnh thoảng cô lại thút thít một cái, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực của Phó Cẩm Hành, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt



Phó Cẩm Hành liếc nhìn đồng hồ, có lẽ đến lúc rồi



Lúc nãy hắn lặp lại chiêu cũ, lén bỏ thuốc ngủ vào trong chè sago.



Bây giờ có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng.



Quả nhiên, không đến nửa phút, người phụ nữ dựa vào ngực Phó Cẩm Hành đã phát ra tiếng thở đều, chỉ có điều mí mắt thỉnh thoảng vẫn run rẩy, dường như ngủ cũng không được yên.



“Ngủ đi, đến lúc em tỉnh lại, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi...” Phó Cẩm Hành cúi người hôn nhẹ lên trán cô, lẩm bẩm.



Mà Mạnh Tri Ngư ngủ rồi nên không hề phát hiện ra, cô theo bản năng nhích dần lại gần hắn tìm kiếm sự ấm áp



Phó Cẩm Hành đợi cô ngủ say mới bế cô trở về phòng ngủ



Lúc Mạnh Tri Ngư tỉnh lại, đã là mười tiếng sau



Cô mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện tất cả đều lạ lẫm, lập tức ngồi dậy



Qua vài giây, Mạnh Tri Ngư mới ý thức được, mình đã về “nhà” rồi



Nơi này có chồng, có con c...



Con!



Cô lập tức vén chăn lên, chạy chân trần ra khỏi phòng.



“Phó Cẩm Hành, Phó Cẩm Hành! Anh đang ở đâu? Tỉnh Tỉnh đâu? Anh có tìm được nó không...”



Mạnh Tri Ngư không quan tâm đến hình tượng hét to lên, tìm kiếm bóng dáng của Phó Cẩm Hành khắp nơi



Cô tìm hết trên tầng cũng không thấy hắn, đành phải chạy xuống dưới.



Nghe tiếng gọi, chị Bình vội vàng đi từ trong phòng bếp ra.



“Chị Bình, chị là chị Bình đúng không? Chị có biết Phó Cẩm Hành đã đi đâu không? Tôi tìm anh ấy!” Mạnh Tri Ngư nắm chặt tay chị Bình, vội vàng nói



“Tôi biết rồi, cô cứ bình tĩnh đã



Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy nhất định sẽ mang con bình an trở về cạnh cô, cô cứ ở nhà chờ tin...”



Nghe chị Bình nói xong, cuối cùng cô cũng không hoảng loạn như vậy nữa, nhưng vẫn cực kỳ bất an, đi tới đi lui trong phòng khách dưới tầng, giống như một con ruồi không đầu



Chiều tối, Mạnh Tri Ngư không nhịn được nữa.



Cô luôn nhẫn nại, chỉ cần Phó Cẩm Hành không gọi điện thoại về đây, mình cũng không chủ động gọi cho hắn, để tránh tạo ra phiền toái không cần thiết



Mạnh Tri Ngự thay quần áo, muốn ra ngoài



Chị Bình thử ngăn cản cô, nhưng căn bản ngăn không được



“Điện thoại đổ chuông rồi!”



Lúc hai người đang giằng co, một tiếng chuông đột nhiên vang lên, phá vỡ tình thể trước mắt



Mạnh Tri Ngư nhanh chóng xông lại, lập tức nhấc điện thoại lên



“Tỉnh Tỉnh đang nằm trong lòng anh, con bé rất ổn.”



Giọng nói hơi gấp gáp lại có chút vui vẻ của Phó Cẩm Hành truyền đến tại, cả người Mạnh Tri Ngư mềm nhũn, dường như không đứng vững được nữa.



Cô vội vàng dựa vào mép bàn, tránh cho mình ngã xuống đất



“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi...” Cô lẩm bẩm nói



“Tiểu Hào đâu? Hắn có làm gì anh không?” Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Mạnh Tri Ngư lại căng thẳng



Con không sao, còn hắn? Bên kia khựng lại một chút, Mạnh Tri Ngư cảm giác trái tim mình thắt lại



“Rốt cuộc anh bị làm sao thế?” Cô nôn nóng truy hỏi.



Phó Cẩm Hành khẽ cười, hỏi ngược lại: “Thì ra em lo lắng cho anh đến thế à? Anh thật sự rất vui.”



Mạnh Tri Ngư: “...” Người đàn ông này, thật sự quá đáng ghét.



Trước đây nhất định là mình còn ngu ngốc hơn cả bây giờ, đầu óc có vấn đề mới đồng ý gả cho hắn!



“Anh không sao, về nhà rồi nói, đúng rồi, em chuẩn bị trước cho Tỉnh Tỉnh một bình sữa đi, con bé đói bụng rồi.” Mạnh Tri Ngư để điện thoại xuống, vội vàng đi pha sữa



Có lẽ là do kích động hay hưng phấn quá, nên bàn tay cầm bình sữa của cô cứ run run mãi



Khoảnh khắc Phó Cẩm Hành ôm Tỉnh Tỉnh bước vào nhà, Mạnh Tri Ngư không kìm được nước mắt



Cô vội vàng chạy tới cạnh hắn, cẩn thận bể lấy Tỉnh Tỉnh



Vì đang đói, Tỉnh Tỉnh nhỏ giọng khóc sụt sịt



Con bé vừa ngậm lấy núm vú cao su, lập tức yên lặng.



“Con bé tham ăn.” Phó Cẩm Hành cười nói.



“Con không sao chứ?”



Mạnh Tri Ngư nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng, rất muốn kiểm tra một lượt để xác định con hoàn toàn bình yên vô sự.



“Yên tâm, lúc anh đi, còn có một bác sĩ nhi khoa ở bên cạnh.”



Phó Cẩm Hành đã sớm có chuẩn bị, đối với loại người như Tiểu Hào, hắn sẽ không mạo hiểm, cho dù là một chút cũng không thể



“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Tri Ngư sẵn sàng tin tưởng lời hắn



Cô không vội hỏi quá trình, mà nhìn Tỉnh Tỉnh thỏa mãn uống hết một bình sữa, sau đó vỗ nhè nhẹ, dỗ con bé ngủ.



Sau khi Tỉnh Tỉnh ngủ say, chị Bình bể con bé lên tầng.



Trong phòng khách chỉ còn lại Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư, hắn biết, cô có thể kiềm chế đến bây giờ, đã là không dễ dàng.



“Để anh uống ngụm nước rồi sẽ kể cho em nghe.” Phó Cẩm Hành nới lỏng cổ áo, vẻ mặt có chút mệt mỏi



Đêm qua cô đã ngủ rất ngon, nhưng hầu như cả đêm hắn không hề chợp mắt, trong mắt hằn lên những tia máu đỏ



Mạnh Tri Ngư lập tức vào phòng bếp rót một cốc nước, tự tay mang đến cho Phó Cẩm Hành



“Anh uống đi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói, em biết anh đã làm rất nhiều việc.”



Cô nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu, lại bổ sung một câu: “Cảm ơn anh.” Tâm tình của Phó Cẩm Hành lập tức có chút phức tạp



Hắn ngửa đầu uống hết cốc nước, sau đó mới lên tiếng: “Em không cần lo lắng, Tiểu Hào đã tự thú rồi.”



“Tự thú?” Mạnh Tri Ngư ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành



Chuyện gì thế này?



“Hắn biết cho dù anh có tha cho hắn, Minh Duệ Tư và Minh Đạt cũng sẽ không để hắn được sống tử tế.” Phó Cẩm Hành cười lạnh nói.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom