• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-381

Chương 382: Nhất định sẽ hối hận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74603.png
Nhận ra tình hình không đúng, Triệu Tuyết Lệ vội vàng dẫn mấy nhân viên rời đi, để lại Phó Cẩm Hành ở lại một mình tiếp tục gọi điện thoại.



“Cậu đang nói gì, tôi nghe không hiểu!” Minh Duệ Tư ở trong bệnh viện một ngày, làm đủ loại kiểm tra, chỉ riêng lấy máu đã chín ống rồi. Mấy y tá không ngừng đi đi lại lại trước mặt “hắn”, làm hắn vô cùng phiền muộn. Rốt cuộc mình bị bệnh gì, đến mức khoa trương như vậy à?



“Hắn” muốn rời đi, nhưng các y tá không cho.



Còn A Hải luôn không rời nửa bước lại không thấy mặt mũi đâu cả, không biết đi đâu rồi. “Cậu bớt giả vờ đi! Người của cậu đưa vợ tôi đi rồi!” Phó Cẩm Hành không kiên nhẫn được nữa,3hắn nổi giận, gầm lên với điện thoại. “Chẳng lẽ là A Hải?” Minh Duệ Tư ngẩn ra một chút, lẩm bẩm. “Phó Cẩm Hành, bây giờ tôi ở bệnh viện, tôi không biết có phải là A Hải làm không, cả ngày nay tôi chưa liên lạc được với cậu ta!” “Hắn” cau mày, bất đắc dĩ nhìn bức tường trắng như tuyết. Đây là một bệnh viện tư nhân, vị trí tương đối vắng vẻ, Minh Duệ Tư muốn ra ngoài mấy lần, nhưng đều bị ngăn lại.



Thái độ của bọn họ vô cùng khách sáo, những hạn chế tự do của “hắn”. “Bệnh viện? Cậu lại đang giở trò gì?” Hình như không nghĩ ra được tại sao Minh Duệ Tư phải ở đó, Phó Cẩm Hành lập tức chất vấn.



“Tôi cũng muốn biết! Hôm qua tôi0cảm thấy không thoải mái, sáng sớm hôm nay liền bị đưa tới nơi này, cậu biết tôi đã làm bao nhiêu kiểm tra không? Giống như một con chó bị lột da ấy, bị đám bác sĩ kia lăn qua lộn lại nhìn!”



Nói đến đây, Minh Duệ Tư cũng vô cùng phiền muộn.



“Được, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ qua đó!”



Phó Cẩm Hành thầm nghĩ, chỉ cần biết Minh Duệ Tư ở đâu thì dễ rồi. Cho dù A Hải muốn chạy, hắn cũng sẽ không bỏ lại Minh Duệ Tư một mình. Có miếu ở đây, hòa thượng sẽ không đi xa. Nhận được địa chỉ bệnh viện, Phó Cẩm Hành lập tức đến đó.



Hẳn không có thời gian mà suy nghĩ xem đây rốt cuộc có phải là một cái bẫy khác không.



Cho dù phải,5hắn cũng phải đi. Đến bệnh viện, mới vừa ra khỏi thang máy, quả nhiên Phó Cẩm Hành đã bị một y tá trực ban ngăn lại.



“Chào anh, ngại quá, nơi này là phòng bệnh cá nhân, không được thăm nom!” Y tá nói nhanh, chắc là đã được dặn dò trước. “Tôi không làm khó người lạ, cút ra.” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói. Y tá cứng đờ tại chỗ, qua mười mấy giây, cô ta vẫn nhường đường. Dù sao, toàn phần Phó Cẩm Hành phát ra sát khí quá dọa người, cô ta lo lắng nếu mình còn không chịu nhường đường, có thể sẽ bị đánh ngất xỉu.



Phó Cẩm Hành nhìn cô ta một cái, đi đến phòng bệnh trong cùng.



Hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra.



Minh Duệ Tư đang sốt ruột ngồi ở4cạnh giường. Vừa thấy “hắn”, Phó Cẩm Hành hơi kinh ngạc: “Cậu làm sao thế?” Mới bao lâu không gặp mà Minh Duệ Tư lại gầy đi nhiều như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá không bình thường. “Tôi làm sao cái gì?” Minh Duệ Tư không cảm thấy có gì khác thường, bởi vì khoảng thời gian này hắn một lòng lo chuyện Minh Duệ Viễn, ngày nào cũng nghĩ làm sao mới cứu được cậu ta ra, hoàn toàn không để ý những chuyện khác. “Cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt, là bị bệnh gì?” Phó Cẩm Hành cũng lười vòng vo, hỏi thẳng.



Bị hắn nói như vậy, Minh Duệ Tư mới theo bản năng giơ tay sờ mặt mình, không tin lắm hỏi: “Thật à? Tôi... chỉ là gần đây9tôi thường xuyên đau bụng... hôm kia còn ngất xỉu...”



Đau bụng dữ dội, ngất, gầy nhanh...



Liên hệ những thứ này lại với nhau, nghe không được lạc quan lắm. Cũng khó trách A Hải phải đưa “hắn” đến đây, làm kiểm tra sức khỏe cẩn thận.



“Cậu có biết A Hải ở đâu không?”



Lúc nói chuyện, Phó Cẩm Hành đã quan sát phòng bệnh một lần. Nơi này chỉ có một mình Minh Duệ Tư, A Hải không có ở đây. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ “hắn” đúng là không giống đang nói dối. “Bây giờ tôi cũng muốn tìm cậu ta! Sáng sớm cậu ta đã đưa tôi đến đây, còn không cho tôi đi ra ngoài, tôi đang muốn hỏi cậu ta xem có phải muốn phản rồi không?”



Vừa nhắc tới chuyện này, Minh Duệ Tư liền tức giận. “Hôm nay tôi vốn hẹn một kiểm sát trưởng, có thể anh ta sẽ giúp tôi, kết quả tôi lại không ra được ngoài!” “Hắn” tức giận nói.



“Thuộc hạ của cậu thật trung thành, gánh tất cả mọi chuyện.” Phó Cẩm Hành châm chọc.



“A Hải bắt vợ cậu thật à?” Nghĩ đến lời hắn vừa nói, hình như Minh Duệ Tư vẫn còn ngờ ngợ.



“Muốn cười nhạo tôi lơ là thì cứ cười đi!” Phó Cẩm Hành tức giận, khóe mắt giật giật, rít một câu ra khỏi kẽ răng.



Hắn thừa nhận, mình đã lơ là. Vốn tưởng rằng ở nơi như Đại viện nhà họ Hà, khắp nơi đều là nhân viên, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.



Không ngờ, bọn họ lại sơ suất, rốt cuộc vẫn để cho kẻ khác lợi dụng sơ hở. “Tôi hiểu A Hải, cậu ta làm như vậy mục đích chỉ có một, chính là ép cậu thả A Viễn” Minh Duệ Tư im lặng một lúc, khẽ cười. “Hắn” hiểu tấm lòng của A Hải, chỉ có cứu Minh Duệ Viễn ra, mình mới có thể được giải thoát hoàn toàn.



Cho dù Minh Duệ Viễn ngang ngược làm bậy thế nào, cho dù Minh Duệ Viễn có đồng ý chấp nhận thân thể của cậu ta hay không thì đều phải cứu cái thằng nhóc không nghe lời đó ra trước rồi hãy nói. “Cậu yên tâm, hắn nhất định không thể toại nguyện.” Sống đến bây giờ, Phó Cẩm Hành chưa bao giờ làm một người cam tâm bị dắt mũi, càng không phải là một người dễ bắt nạt. Cho dù A Hải cướp người đi, cũng không có nghĩa là hắn có tư cách đàm phán. “Tôi tin A Hải” Minh Duệ Tư hừ lạnh một tiếng.



Cho dù là ai chết, “hắn” đều có thể không để ý, chỉ cần bảo đảm Minh Duệ Viễn an toàn.



Vừa dứt lời, điện thoại của Minh Duệ Tư đã vang lên.



“Hắn” nhìn màn hình, lập tức căng thẳng. Phó Cẩm Hành cười lạnh, giơ tay ra với “hắn”, ra hiệu Minh Duệ Tư đưa điện thoại cho mình.



“Để tôi nghe cho.” Nhìn phản ứng của “hắn”, người gọi điện thoại tới nhất định là A Hải. Minh Duệ Tư do dự một chút, vẫn giao điện thoại cho Phó Cẩm Hành. “Chắc anh biết là tôi đến rồi nhỉ?”



Hẳn đặt điện thoại bên tai, châm chọc hỏi.



Từ khi mình bắt đầu đi vào đây, có lẽ đã có người thông báo cho A Hải rồi.



Cho nên, Phó Cẩm Hành cũng không định giấu chuyện mình đến đây.



“Anh cũng thật to gan, không lo lắng đây là một cái bẫy khác sao?” Nghe giọng A Hải vô cùng bình tĩnh, không có ý hoảng sợ chạy trốn. Hỏi xong, hắn nhìn người phụ nữ vẫn nằm ở sau xe. Mạnh Tri Ngư đã tỉnh, hai tay và hai chân cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán một miếng băng dính lớn, căn bản không phát ra được âm thanh nào.



Nghe thấy A Hải đang gọi điện thoại, cô bắt đầu không an phận giãy giụa. “Đừng có nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ cho cô thêm một nhát kim nữa đấy!”



Xuyên qua kính chiếu hậu, A Hải thấy cô đang không ngừng giãy giụa, bèn mắng một tiếng. Phó Cẩm Hành ở bên kia nghe thấy, trái tim lập tức thắt lại, hắn gầm lên: “Anh dám? Có tin bây giờ tôi sẽ giết Minh Duệ Tư không?”



Câu này quả nhiên có tác dụng, A Hải ngậm miệng lại.



Một lúc sau, hắn ta nói: “Tôi không động vào người phụ nữ của anh, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, tốt nhất anh cũng đừng làm hại anh ấy, sức khỏe 'anh ấy rất yếu ớt.” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn Minh Duệ Tư một cái, phát hiện trên trán “hắn” lại đầy mồ hôi. Nhưng trong phòng không hề nóng, chắc là do cơ thể suy nhược gây ra. “Tốt nhất anh nói được làm được.” Suy nghĩ mấy giây, Phó Cẩm Hành trả lời. Hai người coi như đạt được thỏa thuận, tình hình lại trở về như lúc ban đầu.



Nếu ai cũng có điểm yếu trong tay người khác, vậy thì chẳng ai có tư cách cứng rắn hơn ai.



“Tôi biết, anh chỉ muốn cứu Minh Duệ Viễn, muốn tôi bỏ qua cho cậu ta.”



Phó Cẩm Hành không nhịn được chế giễu: “Anh tưởng mình là ai, thật sự có thể làm ba dượng của cậu ta à? Ha!”



Hắn đã sớm nhìn thấu chút tâm tư kia của A Hải.



“Tôi chưa bao giờ tham vọng xa vời những thứ không thuộc về mình.”



Vốn tưởng là có thể chọc giận A Hải, không ngờ, hắn không hề tức giận, chỉ bình tĩnh trả lời. “Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút tối, tôi cho anh một tiếng, hoặc là nhiều hơn một chút, chín giờ tròn, tôi muốn Minh Duệ Viễn hoàn hảo không thương gì xuất hiện ở trước mặt anh ấy. Tôi chỉ có một điều kiện như vậy, chỉ cần anh làm được, tôi nhất định sẽ trả lại người phụ nữ của anh.”



A Hải nói xong cúp điện thoại. Còn những thứ khác, hắn không cần nói nhiều. Nếu đến giờ rồi mà vẫn không thấy người, vậy có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện gì, không cần phải lắm lời. Chỉ dựa vào thân thủ của hắn, muốn giết một người phụ nữ trói gà không chặt là quá dễ dàng, còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.



Nghe tiếng máy bận truyền ra từ điện thoại, vẻ mặt Phó Cẩm Hành đanh lại. Từ trại tạm giam đến đây, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng. Cho dù muốn thả người cũng phải trải qua tầng tầng phê duyệt, từng thủ tục một, làm sao có thể nhanh như vậy? Nếu như không phải nắm chắc mình có thể làm được, Phó Cẩm Hành gần như nghi ngờ A Hải đang cố ý gây khó dễ.



Do dự một chút, hắn trả điện thoại lại cho Minh Duệ Tư. Phó Cẩm Hành móc một điếu thuốc ra, trong bệnh viện không được hút thuốc, cho nên hắn cũng không châm lửa, chỉ dùng đầu ngón tay về về, đặt ở mũi khẽ ngửi mùi thuốc lá.



Mấy phút sau, hắn cầm điện thoại lên, gọi đến một số. “Thả người, tôi đang ở bệnh viện Hòa Mỹ, đưa người đến đây.” Nói xong câu nói không thể ngắn gọn hơn được nữa này, Phó Cẩm Hành trực tiếp đặt thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Ở đây là tầng ba, không cao, phía dưới là bãi cỏ nhân tạo. Lúc lên tầng, Phó Cẩm Hành đã kiểm tra hết tình hình xung quanh rồi.



Không hổ là bệnh viện tư nhân, so sánh với bệnh viện công ầm ĩ như cái chợ, nơi này yên tĩnh đẹp đẽ, thích hợp dưỡng bệnh. “Cậu chỉ gọi một cuộc điện thoại, bọn họ sẽ có thể thả A Viễn ra à?”



Minh Duệ Tư ngồi ở bên cạnh có chút khó tin.



Mấy ngày nay, vì cứu Minh Duệ Viễn ra mà “hắn” phải chạy vạy khắp nơi, nhưng liên tục từ chối thẳng mặt.



Thấy Phó Cẩm Hành có thể dễ dàng làm được, Minh Duệ Tư vừa kinh ngạc, vừa ghen tức.



“Tại sao không thể: Tôi đã sớm nhắc nhở cậu rồi, nơi này là Trung Hải, là địa bàn của tôi, nhưng người của cậu lại cứ muốn đối nghịch với tôi, động vào người phụ nữ của tôi, nhất định hắn sẽ hối hận.”



Phó Cẩm Hành nghịch điếu thuốc lá kia, cười nói.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom