• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-382

Chương 383: Giết người th n




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74604.png
Đoạn đối thoại của Phó Cẩm Hành và A Hải trước đó, Minh Duệ Tư cũng nghe được gần hết. Vừa nghĩ đến chuyện sắp có thể đoàn tụ với Minh Duệ Viễn, tâm trạng “hắn” lập tức nhẹ nhõm, hình như cơ thể cũng không khó chịu như vậy nữa.



“Cũng đúng, tôi đã đồng ý với A Hải rồi, sẽ để Minh Duệ Viễn hoàn hảo không tổn hại gì xuất hiện ở trước mặt cậu. Nếu như tôi không làm được, người phụ nữ của tôi sẽ mất mạng, cho nên tôi phải làm được.”



Phó Cẩm Hành ý tứ nói, thế nhưng trong giọng điệu có chút kỳ quái.



Có điều, Minh Duệ Tư đang vui mừng khôn xiết nên không để ý đến chi tiết nhỏ này.



Bây giờ điều duy nhất “hắn” biết, chính là Minh3Duệ Viễn sắp được thả rồi. Thu hồi tầm mắt, Phó Cẩm Hành không để ý đến Minh Duệ Tư nữa, mà đi đến bên cửa sổ. Hắn mở cửa sổ ra, nghe thấy tiếng, Minh Duệ Tư phản ứng lại: “Cậu muốn làm gì?”



“Hút thuốc, tản mùi.”



Phó Cẩm Hành không quay đầu lại giơ điếu thuốc lá trong tay lên, móc bật lửa ra.



“Trong bệnh viện cấm hút thuốc.”



Minh Duệ Tư nhắc nhở. “Luật pháp cũng cảm bắt cóc, nhưng con trai và con chó của cậu đều bắt cóc vợ tôi.” Hắn châm thuốc lá, thản nhiên nói. Minh Duệ Tư im lặng không lên tiếng.



Chẳng mấy mà thời gian một điếu thuốc đã trôi qua, Phó Cẩm Hành dụi tàn thuốc, ném ra ngoài cửa sổ. Minh Duệ Tư nhìn thấy hành động không bảo0vệ môi trường này của hắn, không cầm nổi lòng cau mày lại. “Tôi con tưởng cậu là một người đàn ông có tố chất.” “Hắn” châm chọc.



“Vậy cũng phải xem là ở trước mặt ai. Nếu tôi biết có một ngày cậu sẽ biến thành bộ dạng này, năm đó lúc bọn họ cho cậu một cái bạt tai, tôi sẽ làm như không nhìn thấy.”



Phó Cẩm Hành thở ra một hơi, trong mắt ánh lên sự thương hại. Hắn gần như đã sắp quên mất cô gái tên là Hoắc Tư Giai đó trông như thế nào rồi, chỉ nhớ da cô rất trắng, dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt lanh lợi mà quật cường. Bởi vì biết cô không có lễ phục thích hợp đi tham gia buổi lễ trao giải, Phó Cẩm Hành luôn5cao ngạo lạnh lùng lại chủ động đi tìm Hoắc Tư Giai, bảo cô đi mua quần áo với mình.



“Làm lỡ thời gian học tập quý giá của cậu, tôi rất xin lỗi, tôi tặng cậu một cái váy coi như bồi thường.”



Lúc đó hắn nói như vậy.



Đêm khuya vắng người, Phó Cẩm Hành cũng sẽ nói với mình, đó là tình yêu ngây ngô thời niên thiếu. Chỉ có điều, trên thế giới này không còn Hoắc Tư Giai nữa. “Tôi thà rằng cậu coi như không nhìn thấy!”



Minh Duệ Tư hung tợn nói, sau đó quay đầu sang bên cạnh, ánh nước long lanh dâng lên trong mắt.



Hắn không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.



Tám giờ năm mươi phút, một tiếng đã qua. Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, một4nặng một nhẹ, chắc là hai người. Tai Phó Cẩm Hành động đậy, hắn biết, A Hải đã dẫn người đến.



Hắn ta quá đa nghi, không thể không đích thân đến đây.



Nói là vì giám sát cũng tốt, nói là bảo đảm an toàn cho Minh Duệ Tư cũng được, tóm lại, A Hải trở lại rồi.



“Ầm...” Cửa phòng bị người dùng chân đá ra, sau đó, một người phụ nữ bị trói tay, miếng dán băng dính xuất hiện. Suốt dọc đường Mạnh Tri Ngư đều đang nghĩ, người đàn ông cao lớn này muốn dẫn mình đi đâu. Lúc này, cuối cùng cô đã biết câu trả lời rồi. Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, nước mắt lập tức dâng lên trong mắt cô, không chỉ vì sợ, mà là vì cuối cùng đã nhìn thấy9hắn rồi. Chỉ cần ở bên hắn, cho dù chết, cô cũng sẽ không cảm thấy quá tiếc nuối.



“Ưm ưm...”



Mạnh Tri Ngư chỉ kịp miễn cưỡng phát ra hai âm tiết, đã bị A Hải ở sau lưng túm tóc, cô không thể không ngửa đầu về phía sau.



“Buông tay!” Phó Cẩm Hành hô lớn.



Đồng thời, hắn cũng giơ tay kéo Minh Duệ Tư đến bên cạnh mình, hình thành thể đối lập với A Hải.



“Anh không muốn cậu ta sống à?” Phó Cẩm Hành chụp tay vào cổ Minh Duệ Tư, vì yếu ớt nên Minh Duệ Tư chỉ giãy mấy cái rồi từ bỏ. Trong bụng truyền tới cơn đau dữ dội, mồ hôi trên trán “hắn” càng ngày càng nhiều.



“Anh còn không đến mười phút nữa.”



A Hải không quan tâm đến uy hiếp của Phó Cẩm Hành, nhìn đồng hồ, chậm rãi nói.



“Chín giờ, tôi chỉ đợi đến chín giờ.” A Hải nhắc lại một lần.



Hắn cầm một khẩu súng trong tay, Phó Cẩm Hành nhận ra ngay. loại súng này tổng cộng có năm viên đạn. Kỳ lạ, nếu như hôm nay hắn thật sự ôm mục đích quyết một trận tử chiến với mình... Tại sao không cầm một khẩu súng hỏa lực mạnh hơn, chứa được nhiều đạn hơn? Suy nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu Phó Cẩm Hành. Chỉ có điều nó nhanh chóng biến mất, khiến hắn không có cách suy nghĩ cặn kẽ.



“Lúc anh còn chưa bóp chết cô ấy, tôi đã bắn chết hai người rồi.” Thấy Phó Cẩm Hành vẫn đặt tay trên cổ họng Minh Duệ Tư, A Hải tốt bụng nhắc nhở. “Hay là anh muốn thử xem tay anh nhanh hay là đạn của tôi nhanh không?” Hắn ta hỏi.



“Ưm ưm...”



Mạnh Tri Ngư bị túm tóc, cô khó khăn phát ra âm thanh, không ngừng lắc đầu với Phó Cẩm Hành, ý bảo hắn đừng kích động. Cô đã hoàn toàn hiểu tấm lòng của người đàn ông này với mình rồi, cho dù không nhớ ra được chuyện trước kia, vậy thì đã sao? Ít nhất mỗi phút mỗi giây ở bên nhau, hắn đều toàn tâm toàn ý yêu cô và con.



Như vậy là đủ rồi.



“Năm phút.”



A Hải lại nhìn đồng hồ. Càng lúc càng gần đến chín giờ.



Lúc chỉ còn một phút, cửa thang máy mở ra. Trong hành lang yên tĩnh, tiếng thang máy vận hành bị phóng đại cực lớn, ngay cả người trong phòng bệnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ thấy gương mặt vốn tái mét của Minh Duệ Tư đột nhiên đỏ lên lộ ra vẻ kích động, “hắn” dùng sức giãy giụa, đẩy Phó Cẩm Hành ra. Có tiếng chạy bộ truyền tới, một bước, hai bước... Cửa phòng không khóa, âm thanh kia truyền đến vô cùng rõ ràng. Minh Duệ Viễn nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Quả nhiên đúng chín giờ, cậu ta hoàn hảo không tổn hại gì xuất hiện ở trước mặt mình!



“A Viễn!”



Minh Duệ Tư tê tâm liệt phế gọi to một tiếng, chạy đến chỗ Minh Duệ Viễn. Phòng bệnh này khoảng năm mươi mét vuông, diện tích không nhỏ. Sau khi A Hải dẫn Mạnh Tri Ngư vào, hắn chọn vị trí chính giữa dựa vào tường, như vậy thì hắn có thể nhìn đến cửa và cửa sổ, sau lưng lại không dễ bị đánh lén, có thể nói là vô cùng an toàn. Nhìn từ điểm này, Phó Cẩm Hành có thể phán định, A Hải là một người cẩn thận. Như vậy cũng có thể thấy được, hắn không hề tin tưởng mình.



“A Viễn!”



Minh Duệ Tư ôm lấy Minh Duệ Viễn, kích động rơi nước mắt. Mặc dù Minh Duệ Viễn vẫn chưa trưởng thành, nhưng cậu ta cao một mét tám nên vẫn cao hơn Minh Duệ Tư một chút, cuộc sống trong trại tạm giam cũng không làm cậu ta gầy đi, ngược lại cậu ta chẳng có chuyện gì để làm, chỉ có thể rèn luyện thân thể trong căn phòng nhỏ hẹp, ngày càng càng cường tráng hơn. Minh Duệ Viễn dùng một tay ôm lấy Minh Duệ Tư, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, có chút đau buồn, có chút vui sướng, còn có sự dữ tợn không dễ phát giác.



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành đột nhiên chú ý thấy Minh Duệ Viễn luôn đặt một cái tay khác trong lòng. Hắn theo bản năng hô lên: “Cẩn thận!” Bởi vì tầm mắt bị chắn mất, A Hải không nhìn thấy Minh Duệ Viễn móc một khẩu súng lục cỡ nhỏ ra khỏi ngực. Nhưng sau khi nghe thấy Phó Cẩm Hành hô lên, hắn nhanh chóng phản ứng lại, giơ súng trong tay lên nhắm vào Minh Duệ Viễn cách đó hai mét. Nhưng hắn chậm một bước, Minh Duệ Viễn không chút do dự bóp cò!



“Đoàng!”



Minh Duệ Tư ở ngay trong lòng cậu ta, một tay cậu ta vẫn đang ôm sau lưng Minh Duệ Tư, họng súng nhắm ngay vào tim “hắn”. Dường như một phát súng còn chưa đủ, Minh Duệ Viễn gào lên một tiếng ghê rợn, tiếp tục bóp cò, đoàng hoàng đoàng ba phát súng, cho đến lúc Minh Duệ Tư trợn to mắt, mềm nhũn ngã xuống chân cậu ta. Máu tươi chảy từ người “hắn” ra.



Trên mặt “hắn” thậm chí vẫn còn nụ cười từ tận đáy lòng, khóe mắt ươn ướt, đó là nước mắt hạnh phúc. Có lẽ đến chết Minh Duệ Tư cũng không ngờ, cuối cùng người muốn lấy mạng “bắn” lại là con trai ruột của mình Là đứa con trai “hắn” dùng hết tất cả cuộc sống và toàn bộ hạnh phúc của mình để đổi lấy. “Minh Duệ Viễn, thằng súc sinh này!” Cuối cùng A Hải cũng phản ứng lại được, vành mắt hắn sắp nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Minh Duệ Viễn. A Hải đẩy Mạnh Tri Ngư bên cạnh ra, mặc cho cô ngã xuống đất, gào lên lao về phía Minh Duệ Viễn. Lần đầu tiên trong đời Minh Duệ Viễn nổ súng, cậu ta đang đứng ngây ra tại chỗ, thậm chí trên cằm còn có máu tươi bắn vào, đỏ thẫm gai mắt. Đối mặt với cơn thịnh nộ muốn lấy mạng mình của A Hải, Minh Duệ Viễn không hề có chút phản ứng nào, căn bản không có đường đánh trả. Thấy A Hải đã sắp nổ súng, cậu ta vẫn bất động. Cùng lúc đó, Phó Cẩm Hành cố gắng kéo Mạnh Tri Ngư qua, hai người ngã xuống đất, cố gắng hạ thấp người. Hắn quay đầu nhìn cửa sổ, dường như đang chờ đợi điều gì. “Đoàng!” Lại một tiếng súng vang lên. Lúc viên đạn găm vào cơ thể, ngay cả không khí cũng như mang theo mùi khét. Có người gục xuống, hắn trợn tròn mắt, cái tay cầm súng vẫn khẽ run rẩy. Người trúng đạn không phải Minh Duệ Viễn, mà là A Hải. Hắn trúng đạn ngay tim, vị trí quá chính xác, gần như có thể mất mạng tại chỗ. Kỹ thuật bắn súng này chắc chắn là của tay súng bắn tỉa. Có điều A Hải lại không tắt thở ngay.



Hoặc nên nói, hắn có ý chí sắt thép, khiến hắn có thể chống đỡ được mình lúc hấp hối, dịch từng chút lại gần Minh Duệ Tư.



Minh Duệ Tư đã chết rồi, máu tươi lan đầy dưới người “hắn”.



Trầy trật đến gần “hắn”, A Hải phun ra một ngụm máu, hài lòng nhắm hai mắt lại.



“Em sao rồi?”



Chắc chắn hai người họ đều đã chết, Phó Cẩm Hành cẩn thận kéo băng dính trên miệng Mạnh Tri Ngư ra. Cô thở hổn hển, kinh hồn nhìn hai thi thể dưới đất, lẩm bẩm nói: “Chết... bọn họ chết rồi... trúng đạn... chết hết rồi...”



Thấy cô vì chịu kích động mãnh liệt mà nói năng không mạch lạc, hai mắt trống rỗng, ngay cả cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy, Phó Cẩm Hành chỉ đành ấn lấy hai vai Mạnh Tri Ngư, ép cô nhìn vào mình.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom