• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-402

Chương 403: Giam cầm




75939.png

75939_2.png
“Tôi còn tưởng rằng, ít nhất chị cũng sẽ đối đãi với ân nhân đã cứu mạng mình như tôi đây khách sáo một chút.” Đi vào nhà của Trương Tử Hân, Tiêu Tụng vừa quan sát bốn phía, vừa chậm rãi mở miệng



Cô ta quay đầu lại, cười lạnh, nói: “Ân nhân cứu mạng? Tôi không nghe lầm đấy chứ.” Nếu không phải bị cô gái kia hãm hại, bây giờ cô ta nào giống như một con chuột chỉ có thể trốn ở trong nhà, không cách nào làm việc được



Đừng nói là truyền thông, thậm chí không ít đồng nghiệp cũng đã cho rằng cô ta thực sự phạm tội, nên vừa phát hiện tình thể không ổn liền lập tức lặn mất tăm.



Lúc trước khó khăn lắm mới thu hút được sự3chú ý của công chúng, giờ thì mất sạch rồi!



“Đương nhiên là chị không nghe nhầm



Nếu không phải tôi giúp chị thu hút phần lớn sự công kích của dư luận, chị nghĩ những phóng viên kia sẽ không nằm vùng dưới nhà chị sao? Nói không chừng, đến các chị vứt ra ngoài cũng sẽ bị người ta bới lên tìm xem có đồ vật khả nghi nào không, ví dụ như kim tiêm chẳng hạn.” Tiêu Tụng thu hồi ánh mắt, hờ hững nói.



Lời cậu ta đã dọa được Trương Tử Hân, trước kia cô ta cũng nghe nói có những paparazzi cực kỳ điên rồ, để tìm được manh mối, đến thùng rác của nhà nữ minh tinh cũng không bỏ qua.



Vừa nghĩ tới việc những đồ vật mình ném ra bên ngoài1cũng bị những người kia lật tới lật lui như tìm manh mối phá án, Trương Tử Hân rùng mình.



Cô ta không nhịn được dùng hai tay ôm lấy mình, còn run lên một cái



Nhìn thấy Trương Tử Hân sợ hãi, Tiêu Tụng mỉm cười.



“Vì vậy, chẳng lẽ chị không nên cảm ơn tôi à? Sự quan tâm công chúng dành cho tới bây giờ hơn hẳn chị rồi, những cô gái biện hộ thay tội hết lần này đến lần khác cũng không ai thèm quan tâm có đúng là chị dùng thuốc không



Ngành giải trí khốc liệt đến thế nào, chỉ là tiền bối đương nhiên càng biết rõ hơn tôi.” Cậu ta cố ý chế giễu.



Vừa mới hôm nào thôi, nghệ sĩ mới giống như Tiêu Tụng đến xách dép cho Trương Tử9Hân còn không xứng, chứ đừng nói là đứng ở trước mặt cô ta, vênh mặt hất hàm nói với cô ta như vậy.



Nếu không tiến lên thì sẽ bị thụt lùi về phía sau, điều này đủ thấy rõ mức độ cạnh tranh trong nghề là vô cùng khốc liệt



“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Nếu như cậu đến khoe khoang, vậy thì cậu làm được rồi đấy, có thể đi rồi chứ?” Trương Tử Hân ôm chặt hai cánh tay, hung dữ hỏi



Lòng trọng của cô ta đã bị nghiền nát rồi, bây giờ chỉ còn sót lại chút kháng cự ngoan cố này thôi



“Tôi không đến để cười nhạo chị.”



Tiêu Tụng bước từng bước một đến gần, không biết vì sao khi đối mặt với hậu bối kém xa mình nhiều này,3Trương Tử Hân lại sinh ra cảm giác sợ hãi.



“Tôi đến là muốn chứng thực với chị một chuyện”



Tiêu Tụng đứng trước mặt Trương Tử Hân, cụp mắt xuống, giọng nói trở nên trầm thấp



“Tôi nghe được một số lời đồn đại, nói chị vẫn luôn mang lòng oán hận chị Phó, vẫn luôn bắt tay với người khác để làm chuyện tổn thương đến chị ấy, có đúng vậy không?” Cậu ta cũng không chắc chắn, chỉ là vô tình nghe trộm được một đoạn đối thoại giữa Mạnh Tri Ngư và Triệu Tuyết Lệ, rồi lại suy đoán thêm, cuối cùng đã xác định được là Trương Tử Hân



Nếu như không tự mình đến chứng thực một chút, thì trong lòng Tiêu Tụng nhất định sẽ rất bí bách



Chẳng trách lúc đó, có hai3ngày cô không xuất hiện ở nơi truyền hình trực tiếp, chỉ có một mình Triệu Tuyết Lệ, thì ra là đã xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không dám để lộ ra ngoài, sợ truyền thông biết được



Xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, Tiêu Tụng lập tức hiểu ra



“Cậu..



cậu nói gì? Tôi nghe không hiểu! Có phải con tiện nhân kia đã nói với cậu chuyện gì rồi đúng không?” Trương Tử Hân sợ xanh mặt, cô ta lập tức buông tay xuống, bắt lấy cánh tay Tiêu Tụng, lớn tiếng hét lên



Hai ngày nay, mặc cho cô ta cố gắng thế nào cũng không tài nào ngủ được



Một người đang ở trong tình trạng cực kỳ thiếu ngủ, đến thần kinh cũng căng hết cả lên, chắc chắn yếu ớt không chịu nổi, bây giờ Trương Tử Hân chính là như vậy



Thế nên Tiêu Tụng chỉ hỏi mấy câu thôi đã khiến cô ta gần như sụp đổ



“Đúng vậy, chị ấy đã nói hết với tôi rồi.” Tiếu Tụng nói dối.



“Vậy cậu còn hỏi làm cái gì nữa? Đúng, là tôi làm đấy! Có người muốn bắt cóc cô ta, tốt quá đi chứ! Không, chỉ bắt cóc thôi vẫn còn chưa đủ, tốt nhất là giết chết cô ta đi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô ta luôn luôn may mắn như vậy, dễ dàng có được tất cả những gì tôi muốn đạt được! Cậu có biết không, nếu như không có cô ta, người gả cho Phó Cẩm Hành chính là tôi, là tôi!”



Trương Tử Hân bóp chặt cánh tay Tiêu Tụng, điên cuồng hét to



Không ngờ cô ta lại thẳng thắn thừa nhận hết tất cả như vậy



Đối với Tiêu Tụng mà nói, như thể lại giảm được không ít phiền phúc.



Vốn dĩ cậu ta còn tưởng muốn cạy được miệng Trương Tử Hân còn phải phí rất nhiều sức lực



“Sau đó thì sao?” Tiêu Tụng không có biểu cảm gì, tiếp tục hỏi



“Cái gì sau đó? Con mẹ nó làm sao tôi ngờ được, con đàn bà kia thật sự là mạng lớn, thể mà còn không chết được! Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết!” Trương Tử Hân giống như phát điện, vẻ mặt điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu



Tiêu Tụng ra sức ẩn hai vai cô ta xuống, khiến cho cô ta không thể động đậy.



“Cậu làm gì thế hả?” Rốt cuộc cô ta cũng phản ứng lại, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ



Tiêu Tụng cao một mét tám năm, cao hơn Trương Tử Hân nửa cái đầu, hơn nữa cậu ta tập vũ đạo quanh năm, toàn thân không có một chút thịt thừa nào, lực tay cũng không nhỏ



Cho dù Trương Tử Hân vùng vẫy thế nào thì hai bàn tay lớn đặt trên vai cô ta vẫn không hề lay chuyển, cô ta ngẩn ra, mấp máy bờ môi khô khốc, lẩm bẩm hỏi: “Cậu..



cậu muốn làm gì.” Tiêu Tụng dùng sức đẩy một cái, cô ta ngã lên chiếc xô pha ở bên cạnh



Trương Tử Hân không có phòng bị, lảo đảo hai bước, ngã lên xô pha.



“Cậu...



cậu muốn..



cậu đừng làm bậy...”



Cô ta hét lên chói tai, che hai tay trước ngực.



Bởi vì đang ở nhà nên Trương Tử Hân ăn mặc rất tùy tiện, chỉ là một bộ quần áo ở nhà mà thôi, còn đi chân trần.



“Chị nghĩ là tôi sẽ làm gì chị Yên tâm, loại người chị không phải là kiểu phụ nữ tôi thích



Hơn nữa, tôi muốn kiểu phụ nữ nào mà không có?” Tiếu Tụng khinh thường hỏi ngược lại



Đừng nói là Trương Tử Hân căn bản không hợp khẩu vị của cậu ta, cho dù là cậu ta thích, một người đẹp trai giống như cậu ta, chỉ cần ngoắc tay một cái thôi là không biết có bao nhiêu thiếu nữ sẽ chủ động nhào vào.



Người duy nhất ngoại lệ chỉ có một mình cô gái kia! Nghĩ tới đây, Tiêu Tụng có chút không vui, híp mắt lại



“Vậy cậu...” Nghe cậu ta nói xong, Trương Tử Hân lại hoang mang mờ mịt.



“Tôi cho chị mấy phút, đi thay bộ quần áo khác, sau đó giống như bình thường, càng bình thường càng tốt, đi ra ngoài



Đừng giở trò gì với tôi, tôi không chỉ biết ca hát và nhảy đâu, nếu chị chọc giận tôi, tôi sẽ cho chị biết cái gì gọi là hối hận.”



Tiêu Tụng cúi người xuống, thấp giọng thì thầm bên tai cô ta.



Trương Tử Hân sợ hãi: “Tiêu Tụng, cậu điên rồi! Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”



Cô ta đã hiểu ra, người đàn ông này đến đây là để gây phiền phức



“Tôi nói rồi, nói không chừng những paparazzi kia đang cắm trụ ở dưới nhà chị, bây giờ chị ra khỏi khách sạn cũng không tiện, tôi giúp chị tìm một nơi tốt, bảo đảm chị ăn ngon, ngủ yên



Tiêu Tụng cười u ám, giơ tay vỗ lên mặt Trương Tử Hân, lại kéo cô ta lên, đẩy cô ta vào phòng ngủ.



“Nhớ kỹ lời tôi nói, thay quần áo, đừng có giở trò, tôi ở đây đợi chị.” Nói xong, cậu ta kéo cửa phòng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ



Qua hai phút, Tiêu Tụng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cậu ta đẩy mạnh cửa phòng ra, phát hiện Trương Tử Hân căn bản không thay quần áo, mà đang cầm ga giường trong tay, buộc lại với nhau



Nhìn dáng vẻ cô ta thì muốn leo xuống theo lối cửa sổ



“Chị điên rồi à? Đây là tầng mười một!”



Tiêu Tụng giận dữ, lập tức kéo cổ áo Trương Tử Hân lên, ném cô ta xuống giường.



Cậu ta tiện tay lấy từ trong tủ quần áo ra hai bộ quần áo, ném lên người cô ta



“Mau thay đồ đi! Tôi nói một lần cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng có chọc giận tôi!” Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu ta hiện lên một tia hung ác, làm Trương Tử Hân cảm thấy lạnh sống lưng



Cô ta không dám mạo hiểm nữa, đành phải run rẩy thay quần áo, lại lôi một chiếc kính đen ra, che khuất một nửa khuôn mặt



Dựa theo yêu cầu của Tiêu Tụng, cậu ta rời đi trước, qua khoảng nửa tiếng sau, Trương Tử Hân đi ra khỏi chung cư một mình



Buổi tối hôm đó, trợ lý của Trương Tử Hân phát hiện điện thoại di động của cô ta không thể liên lạc được, khi đến chung cư tìm thì cô ta cũng không có ở đây



Cô ta để lại điện thoại di động cùng chìa khóa xe của mình, còn kèm theo một mảnh giấy, nói là áp lực quá lớn, muốn ra ngoài một mình một thời gian, đừng ai quấy rầy



Suy nghĩ đến tính cách của Trương Tử Hân, người trợ lý đành thu dọn mấy món đồ, cũng không suy nghĩ nhiều



Dù sao, gần đây tin tức trái chiều về Trương Tử Hân cũng quá nhiều, sớm đã chẳng có công việc gì tìm đến rồi, nếu như cô ta muốn nghỉ ngơi, vậy thì tùy cô ta đi.



Người cũng bị công ty vứt bỏ như vậy còn có cả Tiêu Tụng



Ông chủ của cậu ta thật sự không muốn làm như vậy, bởi vì Tiêu Tụng bây giờ là cây hái ra tiền của toàn bộ công ty, nghệ sĩ trẻ được mến mộ thì phải như vậy, ngay lúc nổi tiếng nhất phải nhân cơ hội để kiếm một khoản tiền lớn



Nhưng bọn họ không dám đắc tội với Phó Cẩm Hành và Tập đoàn Phó Thị, chỉ có thể bày tỏ thái độ rồi kịp thời phủi sạch



“Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tôi vẫn còn một ít tiền, còn có một ngôi nhà nhỏ..



a..



a...” Đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, Trương Tử Hân vẫn luôn suy nghĩ đến một vấn đề



Cô ta bị Tiêu Tụng bắt tới đây, cậu ta không đánh mắng cô ta, thậm chí còn chuẩn bị thức ăn nước uống, chỉ khống chế tự do của cô ta.



Nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây là một hầm rượu.



“Chị nghĩ tôi là loại người gì? Nhìn kỹ đi, biệt thự này là quà sinh nhật ba mẹ tôi tặng cho tôi, không đáng giá hơn căn nhà nát của chị à?” Thấy cô ta ồn ào, Tiêu Tụng dùng băng dính dán miệng Trương Tử Hân lại, để cô ta không thể nói nhảm được nữa



Hai mắt Trương Tử Hân đẫm lệ, hoảng sợ nhìn cậu ta.



Bởi vì bị tạm thôi việc, Tiêu Tụng cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, về căn biệt thự mà cha mẹ cậu ta đã để lại trước kia



Cậu ta nhốt Trương Tử Hân xuống hầm rượu, trừ phi cô ta mọc cánh, nếu không thì căn bản không có khả năng thoát khỏi nơi này



“Có biết vì sao tôi lại phải làm vậy không? Ai bảo chị hại chị ấy?” Trong ánh mắt Tiêu Tụng không có chút ấm áp nào, trên gương mặt tuấn tú mang theo chút âm u kia toàn là sự chán ghét



Nói xong, cậu ta còn hung hăng đạp Trương Tử Hân một cái.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom