• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-406

Chương 407: Hiện thực tàn khốc




75943.png

75943_2.png
“Không, không phải đâu! Đôi mắt của con bé giống y hệt Tiểu Nhị, chú vừa nhìn thấy con bé đã biết đó nhất định là con gái của Tiểu Nhị..



Tiểu Nhị, tôi có lỗi với bà...”



Đới Lập Bân ôm mặt, nước mắt giàn giụa



“Chú Đới, chú đừng như vậy, cháu cũng đã đồng ý với chú rồi, cháu sẽ nhanh chóng tìm cách lo liệu chuyện này, chú không cần phải tự giày vò mình nữa...”



Mạnh Tri Ngư kéo cánh tay ông, không ngừng khuyên nhủ



Qua cả buổi, cuối cùng với Lập Bân mới ngừng nghẹn ngào, ông dùng tay áo lau khóe mắt, không ngừng gật đầu



“Cháu gái ngoan, thật sự là thiệt thòi cho cháu rồi, điều tra ra chuyện này, đối với cháu mà nói, không chỉ không phải là một chuyện3tốt, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến cháu nữa..



là chú quá ích kỷ, chú xin lỗi...” Ông lẩm bẩm nói



Mạnh Tri Ngư cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa



Sao cô lại không biết chứ? Với tính cách của Mạnh Gia Nhàn, nếu như để cô ta biết được tất cả mọi chuyện thì còn không biết sẽ như thế nào nữa.



Hơn nữa, còn có Tưởng Thành Hủ ở bên cạnh nhìn chằm chằm



Ôi, nghĩ tới là đau đầu.



Khó khăn lắm mới trấn an được với Lập Bân, sau đó Mạnh Tri Ngư ngồi xe về nhà.



Cô vốn dĩ rất mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy cô công chúa nhỏ đáng yêu Tỉnh Tỉnh, cả người lập tức đều trở nên có tinh thần



Đến bây giờ Tỉnh Tỉnh vẫn chưa có tên chính1thức, chủ yếu là bởi vì hai vợ chồng mãi không tìm được một cái tên dễ nghe



Nhưng bọn họ đã xác định được một chuyện, chính là Tỉnh Tỉnh sẽ theo họ của Phó Cẩm Hành, lấy họ Phó theo ba.



Tân Tân đã theo họ mẹ, họ Hà, sửa cũng không sửa được nữa rồi, hơn nữa, Tân Tân cũng nói không muốn sửa, vì vậy, bọn họ đều tôn trọng ý kiến của con trai.



Chính vì nguyên nhân này, trong vấn đề lấy họ cho con gái, Phó Cẩm Hành mới không chịu nhường một bước.



Theo tính cách tùy tiện của Mạnh Tri Ngư, thậm chí cô còn đề nghị đặt tên Phó Tỉnh Tỉnh là được rồi.



Tên chính thức cũng giống như tên cúng cơm, đỡ mất công đau đầu suy nghĩ



Đối với9thái độ xem nhẹ của cô, trừ hừ mũi coi thường ra, Phó Cẩm Hành chỉ có thể mở từ điển ra tra mỗi ngày trước lúc ngủ, còn thuận tiện nghiên cứu ngũ hành bát tự



Chẳng mấy mà đã qua mấy tháng



“Ôi chao, Tỉnh Tỉnh của chúng ta lớn lên thật đúng là đại mỹ nữ, ánh mắt sáng trong, chân dài miên man!”



Mạnh Tri Ngư rửa sạch tay, thay quần áo, lại đến bên giường của con gái khen ngợi như thường lệ.



Dù sao thì cho dù cô nói gì, chỉ cần công chúa nhỏ vui vẻ, sẽ cười khanh khách cả nửa ngày trời.



Nhưng Mạnh Tri Ngư chợt phát hiện một chi tiết làm cho cô lạnh sống lưng, chính là cho dù cô đùa giỡn với Tỉnh Tỉnh thế nào đi nữa,3con bé cũng chỉ cười, nhưng ánh mắt lại không hề dao động.



Nói cách khác, mặc dù ngày nào con bé cũng rất vui vẻ, rất ngoan ngoãn, nhưng mà đối với những vật thể di động trước mắt, con bé lại không có phản ứng gì quá rõ ràng.



Dựa theo hiểu biết của Mạnh Tri Ngư, cho dù là chó con hay mèo con, chỉ cần trước mặt có một đồ vật động đậy, thì chúng đều theo bản năng nhìn chằm chằm



Nhưng Tỉnh Tỉnh không như vậy...



Phát hiện này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi



Đôi mắt con bé rất to, vừa đen vừa sáng, giống như một giọt nước, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp, làm sao lại có thể có vấn đề: Cô vội vàng lấy điện thoại ra, lên3mạng tìm các thông tin liên quan



Xem một hồi lâu, Mạnh Tri Ngư cảm thấy cơ thể mình trở nên mềm nhũn



Cô không đứng vững được nữa, ngồi xuống xô pha, cả buổi đều không đổi tư thế



Không lâu sau, chị Bình đón Tân Tân tan học về đến nhà.



“Me!”



Tân Tân vừa thấy Mạnh Tri Ngư đã vội vàng chạy lại



Bình thường vợ chồng bọn họ đều bận rộn, ít khi về nhà sớm, nên Tân Tân mới hưng phần như vậy



Kết quả, cậu bé vừa chạy tới, lại phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, tay cũng run run



“Mẹ, mẹ không khỏe sao?” Tân Tân ân cần hỏi thăm, còn dùng hai bàn tay bé nhỏ của mình không ngừng sưởi ấm những ngón tay buốt lạnh của cô, giống như một đứa con trai nhỏ ấm áp.



“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ bị cảm ạ?”



Không nhận được câu trả lời, Tân Tân chỉ đành giơ tay sờ trán Mạnh Tri Ngư, rồi lại sờ trán mình, lẩm bẩm: “Cũng không nóng!” Chị Bình đặt làn xuống, cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.



“Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”



Chị ấy kéo Tân Tân qua, bảo cậu bé về phòng thay quần áo trước



Sau khi Tân Tân đi rồi, chị Bình mới hạ giọng dò hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nói chị nghe, chúng ta cùng nhau bàn bạc!” Mạnh Tri Ngư nhào vào lòng chị Bình, khóc nức nở: “Em nghi..



em nghi mắt Tỉnh Tỉnh không nhìn được.” Nghe xong lời này, chị Bình cũng ngẩn ra.



Chị xoắn hai tay lại với nhau, không biết để đâu, nghĩ nửa ngày, mới ý thức được hàm ý trong những lời này



“Không..



không nhìn thấy ư? Sao em lại nghĩ như vậy? Ngày nào chị cũng bể nó, dỗ dành con bé, nó vô cùng ngoan, ăn ngoan ngủ ngoan...” Chị Bình lẩm bẩm không đầu không đuôi, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cũng bị lời nói của Mạnh Tri Ngư dọa sợ rồi.



Đợi chị ấy bình tâm lại, hai người cùng nhau đi đến phòng của đứa trẻ, đứng bên giường của Tỉnh Tỉnh



Con bé mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn giữa không trung



Mạnh Tri Ngư thử cầm lấy một món đồ chơi nhỏ đưa qua đưa lại trước mắt nó, còn cố ý làm rất chậm.



Chị Bình ở bên cạnh nín thở tập trung quan sát



Cuối cùng, chị cũng sợ tới mức lấy tay che miệng mình lại



“Đúng không, em đã thử rồi, lần nào cũng như vậy, món đồ chơi sẽ thu hút sự chú ý của con bé, những ánh mắt nó không hề chuyển động..



sao có thể như vậy, em không biết nữa..



tại sao...” Mạnh Tri Ngư vứt món đồ chơi đi, véo mạnh vào mu bàn tay, thấp giọng nức nở



Dưới tầng truyền đến tiếng ô tô, chắc là Phó Cẩm Hành đã trở về.



Chị Bình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Hai người nhanh đưa Tỉnh Tỉnh đến bệnh viện đi, trước mắt phải kiểm tra một lượt, lỡ như..



lỡ như chúng ta chỉ lo lắng thái quá thì sao? Con bé còn nhỏ, các cơ quan chưa phát triển hoàn toàn, nói không chừng chỉ là tạm thời thôi, chúng ta không hiểu, có lẽ chỉ là suy đoán lung tung, căn bản không phải là như vậy...”



Chị không ngừng nói những lời động viên, hy vọng ông trời chỉ đùa giỡn với bọn họ một chút, hy vọng mắt Tỉnh Tỉnh hoàn toàn không có tổn thương gì



Mạnh Tri Ngư lặng lẽ gật đầu, trên mu bàn tay toàn là những giọt nước mắt nóng hổi liên tục rơi xuống



Cô ngẩng đầu lên, phát hiện không biết Tấn Tân đã đứng ở cửa phòng em bé từ lúc nào, cậu bé cũng sững sờ, giống như sợ hãi.



“Tân Tân.”



Mạnh Tri Ngư gọi một tiếng, không biết phải giải thích với con như thế nào.



Tân Tân như vừa tỉnh mộng, quay người bỏ chạy, đụng thẳng vào Phó Cẩm Hành đang đi lên tầng.



“Sao thế? Gì mà hoảng hốt thể con.” Phó Cẩm Hành nghi hoặc nhìn con trai.



“Ba!”



Tân Tân vừa mở miệng đã khóc nức nở, cậu bé chỉ tay lên tầng, nước mắt ào ào rơi xuống, nói không rõ ràng: “Tỉnh Tỉnh không nhìn thấy gì!”



Phó Cẩm Hành chấn động: “Con nói cái gì?” Tân Tân nhanh chóng lau nước mắt, ngực phập phồng, không ngăn được cơn nức nở: “Mẹ nói..



mắt của em gái không biết chuyển động, em ấy không nhìn thấy chúng ta..



hu hu hu.” Tân Tân càng nói càng đau lòng, cậu bé ngồi phịch xuống bậc cầu thang, vùi đầu giữa hai chân, khóc lớn



Là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, biết mắt Tỉnh Tỉnh có vấn đề, đối với Tân Tân quả thực còn khó chịu hơn cả việc mình bị mù lòa.



Vừa nghĩ tới việc ngày nào Tỉnh Tỉnh cũng sống trong bóng tối, cậu bé chỉ muốn đổi mắt mình cho em gái, để cho em gái có thể nhìn thấy thế giới rực rỡ sắc màu này



Phó Cẩm Hành tạm thời không để ý đến Tân Tân nữa, hắn bước vội vào phòng trẻ em, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Mạnh Tri Ngư



“Sẽ không đâu!” Hắn không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng nói, sau đó đi đến trước mặt cô, ôm lấy cô



Hai người đều cảm nhận được sự hoảng loạn, bất lực và lo lắng của đối phương, điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là cầu nguyện trời xanh



Phó Cẩm Hành cố bình tĩnh lại, khàn giọng mở miệng: “Đi thu xếp một chút, chúng ta đến bệnh viện.” Mạnh Tri Ngư níu lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt sợ hãi, mắt đỏ hoe sưng lên



“Em không dám..



em sợ lắm...



Cô lắc đầu, mồ hôi lạnh đã ướt sũng sau lưng, vừa ướt vừa lạnh, cả người giống như đã rơi vào hầm bằng.



“Nghe lời anh, đi mặt áo khoác vào cho Tỉnh Tỉnh, đừng để con bị nhiễm lạnh.” Phó Cẩm Hành siết chặt tay, kiềm chế bản thân.



Sao hắn lại không sợ hãi được chứ? Nhưng phải đối mặt



Chị Bình ở nhà chăm sóc Tân Tấn, Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư lập tức đưa Tỉnh Tỉnh đến bệnh viện làm kiểm tra.



Tất cả mọi người đều níu lấy một tia hy vọng cuối cùng, chỉ mong con bé không có chuyện gì



Nhưng kết quả kiểm tra đã hoàn toàn đập tan hy vọng của bọn họ.



“Mọi người đoán không sai, con bé quả thực không nhìn thấy gì, thị lực hoàn toàn bị tổn thương.” Bác sĩ lấy làm tiếc nói.



Đứa bé còn nhỏ như vậy mà hoàn toàn không có thị lực, dù là ai đi nữa cũng đều sẽ có cảm giác thương tiếc, xót xa.



“Vì sao? Sao có thể như vậy! Con bé vẫn luôn rất khỏe mạnh, chúng tôi đều cho nó làm kiểm tra định kỳ, cho tới bây giờ nó chưa hề quấy khóc..” Mạnh Tri Ngư xông lên, la lớn



Phó Cẩm Hành ôm eo cô, để cô bĩnh tĩnh lại.



Chuyện đến nước này, ngoại trừ chấp nhận sự thật và bắt đầu điều trị ra, không còn cách nào khác.



Nếu như tâm trạng kích động có tác dụng thì nhất định hẳn sẽ biểu hiện ra ngoài mãnh liệt hơn bất kỳ ai.



Nhưng mà, vô dụng thôi.



“Ông nói bậy! Các ông gạt người!”



Mạnh Tri Ngư hét to, cả người lặng đi trong lòng Phó Cẩm Hành.



Cô không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc như vậy, vốn tưởng rằng bác sĩ kiểm tra rồi sẽ mang đến tin tức tốt lành, nào ngờ lại là bản tuyên cáo chính thức cho bi kịch.



“Xin lỗi, vợ tôi tạm thời không chấp nhận được, mong mọi người thông cảm.” Phó Cẩm Hành đè nén sự đau khổ trong lòng, xin lỗi các bác sĩ



Hắn biết việc này không có liên quan gì đến bọn họ



“Chúng tôi cũng cảm thấy rất thương tiếc, có điều...” Một bác sĩ trong đó do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Căn cứ vào kết quả kiểm tra, cá nhân tôi cho rằng, đôi mắt của em bé có vấn đề không phải do dị tật bẩm sinh, mà có chín phần có thể là do các tác động sau này gây ra.”



Phó Cẩm Hành ôm Mạnh Tri Ngư, cau chặt mày: “Sau này?” Tỉnh Tỉnh mới lớn bao nhiêu, cùng lắm chỉ mấy tháng mà thôi, nếu như là các yếu tố sau này, vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi



“Nếu như hai người đồng ý, tôi sẽ cho con bé làm thêm một số bước kiểm tra kỹ càng hơn, dựa vào những kỹ thuật hiện có, tôi tin rằng sẽ tìm được nguyên nhân chính.” Bác sĩ nói chắc nịch



Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn người vợ đang đầm đìa nước mắt của mình, suy nghĩ một chút, vẫn nặng nề gật đầu



“Được, chúng tôi đồng ý, tất cả đều sẽ phối hợp!”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom