• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-417

Chương 418: Một cơ hội sống




Hắn biết, trừ phi gỡ hẳn cái mặt nạ ngụy trang của đối phương xuống, nếu không, người đàn ông này sẽ không lộ ra bất cứ sơ hở nào



Một đối thủ không phạm sai lầm, quá mạnh



Chiều này quả3nhiên có hiệu quả, bởi vì đứng rất gần, Phó Cẩm Hành có thể thấy rõ khóe mắt đối phương giật giật.



Hơn nữa, còn là kiểu không thể khống chế, đủ có thể thấy hắn lúc này tức giận nhường1nào.



Nhưng chỉ một lát sau, hắn đã bình tĩnh lại.



“Anh kích thích tôi cũng vô ích.”.



Gã đàn ông đột nhiên nhếch khóe miệng lên, lại khôi phục vẻ tự tin trước đó



“Nếu anh muốn biết tôi là ai như vậy,9tôi sẽ nói cho anh biết



Tôi chính là ông chủ của quán bar này, tiệm thuốc anh đến trước đó cũng là tối mở, những thứ người trên con đường này có thể nhìn thấy đều thuộc về tôi



Tôi tên3Mộ Kính Nhất, chính là ý anh kỉnh tôi một thước, tôi kính anh một trượng.”



Hắn chậm rãi nói rõ ràng từng chữ.



Cái tên này thật xa lạ



Phó Cẩm Hành im lặng suy ngẫm trong lòng hai lần, hắn có3thể khẳng định mình thật sự không quen người này, thậm chí cũng chưa từng nghe đến



Có điều, việc đã đến nước này, chắc hẳn không cần phải nói dối



“Tôi giao hết việc làm ăn cho em trai xử lý, anh chưa từng nghe thấy tôi là rất bình thường



Huống hồ gương mặt này của tôi cũng không thích hợp để lộ diện, dù gì những người nước ngoài kia cũng kỳ thị người da vàng chúng ta từ tận xương cốt mà.”



Trong giọng nói của Mộ Kính Nhất có chút cay cú.



“Cái người tên Rand đó là một trong những đàn em đắc lực của anh đúng không? Tôi từng nghe nói về anh ta.” Trong ấn tượng của Phó Cẩm Hành, ông chủ của khu này phải là Rand Bruno mới đúng, hắn là một người da trắng chính gốc



“Ồ, cậu ta là em trai trên danh nghĩa của tôi, con trai của cha mẹ nuôi tôi.” Chỉ thấy Mộ Kính Nhất dửng dưng khoát tay, còn lắc đầu: “Tôi đã sớm khuyên cậu ta đừng có huênh hoang như vậy, nhưng cậu ta lại thích thể hiện



Nếu đã như vậy thì tùy cậu ta thôi, dù sao tôi cũng không thích xuất đầu lộ diện.”



Em trai trên danh nghĩa? Cha mẹ nuôi? Đầu óc Phó Cẩm Hành xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên cảm giác hình như thân thể của Mộ Kính Nhất vô cùng phức tạp, mà đây chắc cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu tạo nên tính tình cổ quái của hắn.



“Lạ lắm à? Hơn ba mươi năm trước, người nước ngoài đến Trung Hải nhận nuôi con cũng không phải là chuyện hiếm, đặc biệt là những đứa trẻ sơ sinh vừa sinh ra đã có đủ loại bệnh bẩm sinh, bị cha mẹ vứt bỏ, phó mặc cho số trời.”



Mộ Kính Nhất nhếch khóe miệng lên, hung dữ nói



“Vậy, anh sinh ra ở Trung Hải, được cha mẹ nuôi anh nhận nuôi, lớn lên ở đây? Chẳng trách anh lại biết nói tiếng Trung Hải, chỉ là không quá sỏi mà thôi.” Phó Cẩm Hành bừng tỉnh



“Người giúp việc chăm sóc tôi phần lớn đều là người Trung Hải, từ nhỏ tôi đã ở cùng bọn họ, đương nhiên cũng học được tiếng Trung Hải.” Mộ Kính Nhất giải thích



Còn bà lão vừa rồi cũng không thật sự là bà vú của hắn, chỉ là một người giúp việc trong nhà thôi.



Bà ta lén lút bán đồ ở tiệm thuốc với giá cao, nhưng lại ghi chép giá thấp, kiếm tiền chênh lệch từ đó



Mộ Kính Nhất đã sớm biết, nhưng nghĩ bà ta lớn tuổi rồi, lại làm ở nhà mình mấy chục năm, hắn vốn định mở mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như chi phí dưỡng lão



Nhưng lần này bà ta lại tự cho mình là thông minh, tưởng rằng vẫn có thể nhân cơ hội vơ vét được khoản lớn



Người này nhất định phải được dạy dỗ mới được.



“Nhưng tôi vẫn không hiểu những chuyện này có liên quan gì đến việc anh muốn hại vợ và con gái tôi?” Phó Cẩm Hành cau mày lại, giọng lạnh lùng, toàn thân phòng bị không buông lỏng một chút nào



Hắn thầm nghĩ, nếu như thật sự động tay, rốt cuộc mình có mấy phần thắng



Đánh đơn lẻ, có lẽ có thể không phân thắng bại.



Nhưng đây là địa bàn của Mộ Kính Nhất, hắn không dám mạo hiểm



“Ai bảo tôi nhìn anh ngứa mắt, anh xuất thân tốt, cũng xuất sắc, đi đến đâu cũng thành tiểu điểm của sự chú ý, đương nhiên tôi rất ghen tỵ.”



Vẻ mặt Mộ Kính Nhất như cười như không nói.



Sau đó, hắn không đợi Phó Cẩm Hành trả lời, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Tri Ngư, lại nói: “Còn nữa, anh còn lấy một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, ngay cả con trai cũng có rồi, thật là làm người ta đố kỵ”



Nghe thấy hắn nhắc tới mình, Mạnh Tri Ngự tức giận mặt mũi trắng bệch, mắng: “Đồ biến thái, đáng đời anh không bằng người khác, bởi vì anh căn bản không xứng!”



Con người Mộ Kính Nhất co lại thành một đường thẳng, giống như một con sư tử bị chọc giận, cả người phát ra sự tàn bạo ác liệt



“Xem ra, đúng là tôi coi thường có rồi, tôi luôn bảo người hạ dược tính đến mức thấp nhất, sớm biết cô là một người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén, tôi nhất định đã bảo người làm cho cô chết sớm!”



Mộ Kính Nhất mắng.



“Vậy sao? Thế thì xin lỗi nhé, tôi khiến anh hối hận rồi.”



Mạnh Tri Ngự cố nén cơn đau sau lưng, nghiến răng chịu đựng, mở miệng nói.



Chắc chắn gã đàn ông mất trí trước mắt này chính là kẻ đầu têu, cô thật sự chỉ muốn xông lên liều mạng với hắn.



“Bớt phí lời đi, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới giao thuốc giải ra?” Phó Cẩm Hành đột nhiên lên tiếng hỏi



Hắn mơ hồ cảm thấy người đàn ông tên Mộ Kính Nhất này nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy chỉ vì muốn dụ mình đến trước mặt hắn.



Nếu đã đến rồi, vậy thì nghe thử điều kiện của đối phương xem



“Thuốc giải? Anh đang nói đùa à? Anh tưởng đây đang quay phim, có người trúng độc, sắp chết, lấy một viên kẹo sô cô la ra, ăn xong là có thể khỏi à?” Mộ Kính Nhất dang hai tay huơ giữa không trung, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi



Nghe giọng hắn, giống như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm vậy



“Lúc anh hạ độc, chẳng lẽ không bào chế thuốc giải luôn à?”



Phó Cẩm Hành từng bước ép sát, lập tức truy hỏi



“Tôi thấy anh mới là kẻ điên đấy



Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi vốn muốn khiến anh mất vợ con, sao còn phải tự chuốc lấy phiền phức làm gì?” Mộ Kính Nhất ngạo mạn hỏi ngược lại



“Anh!” Phó Cẩm Hành cảm thấy mình bị hắn đùa bỡn, không nhịn được lửa giận, chỉ muốn cùng chết với hắn



“Tôi nhắc nhở anh, cho dù anh giết tôi cũng vô ích



Nếu hai người đã đích thân đến đây, chắc đứa trẻ đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Bỏ đi, anh vẫn còn trẻ, cùng lắm thì sau này lại sinh thêm đứa nữa



Người phụ nữ này không sinh được, vậy thì đổi một người khác...”



Không đợi Mộ Kính Nhất nói xong, hắn đã ăn ngay một quả đấm vào cằm, tiếng xương vỡ vụn truyền vào tai, hàm răng dưới thậm chí còn long ra, lợi chảy máu ồ ạt.



Phó Cẩm Hành ra tay rất nhanh, nhưng phản ứng của Mộ Kính Nhất cũng không chậm



Có thể thấy hắn là người từng được huấn luyện đánh nhau chuyên nghiệp, hơn nữa thân thủ còn tương đối khá



Mặc dù bị đánh trúng, nhưng hình như Mộ Kính Nhất căn bản không cảm thấy đau đớn, hắn nhanh chóng đánh trả



Còn những vệ sĩ canh gác ở cửa, hình như vì chưa có chỉ thị của ông chủ, cho nên mặc dù bọn họ nghe thấy tiếng động trong phòng VIP không ổn, nhưng cũng không ai tùy tiện xông vào



“Đám phế vật này!”



Mộ Kính Nhất thu lại quả đấm, nghiêng mình, đấm mạnh khuỷu tay lên một cái nút trên tường



Tiếng chuông lập tức vang lên



Gần như là cùng lúc đó, mấy tên vệ sĩ kia nghe thấy tiếng, lập tức đạp cửa phòng VIP ra



Bốn người xông về phía Phó Cẩm Hành, chế ngự hắn.



Hai nắm đấm khô địch lại bốn nắm đấm, huống hồ bọn họ còn là lính đánh thuê giết người không chớp mắt, ngày nào cũng sống trong cảnh mũi dao liếm máu.



“Đưa chúng xuống hầm đi, ngày nào cũng cho ăn ngon uống ngon, tôi là công dân tốt, tay tuyệt đối không dính máu.”



Mộ Kính Nhất phun nước bọt nhuốm máu, dùng mu bàn tay lau khóe miệng.



Đến lúc nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay, hắn chửi một tiếng.



“Cẩm Hành!”



Thấy Phó Cẩm Hành bị bốn gã đàn ông cao lớn ấn xuống đất, Mạnh Tri Ngư không quan tâm đến đau đớn nữa, lao đến bên chân hắn, liều mạng đẩy những tên vệ sĩ kia ra



“Buông anh ấy ra!” Cô dùng hết sức, nhưng vẫn không thể lay động những kẻ đó, vì thế cô dứt khoát há miệng ra, cắn mạnh lên tay một tên trong đó



Tên kia bị đau, theo phản xạ có điều kiện liền nhấc cái tay còn lại lên đập mạnh lên cổ Mạnh Tri Ngư



Cô trợn mắt, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất



“Còn lề mề cái gì, mau đưa người xuống đi!” Mộ Kinh Nhất sờ cái cằm đau đớn, tiện tay với một viên đá trong thùng đá trên bàn trà lên, dùng sức ấn lên vết thương.



Đây là lần đầu tiên hắn bị đánh sau khi trưởng thành, từ khi mười tám tuổi, cho dù đánh nhau với ai, Mộ Kính Nhất cũng chưa bao giờ thua.



Cho dù là em trai Rand nổi tiếng hung hãn cũng không phải là đối thủ của hắn



“Xem ra, tôi vẫn đánh giá thấp anh rồi, Phó Cẩm Hành.” Viên đá dần dần tan ra, nước đá chảy ra khỏi kẽ ngón tay Mộ Kính Nhất, hắt vẫy tay, lẩm bẩm.



***



Đến khi Mạnh Tri Ngư yếu ớt tỉnh lại, cô khó nhọc mở mắt ra, nhìn bốn phía.



“Còn đau không?”



Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nói quen thuộc, Mạnh Tri Ngư ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang nằm trong lòng Phó Cẩm Hành



Cô giật mình, muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy cơn đau ê ẩm lan từ cổ đến, cả người căn bản không thể nhúc nhích



“Đừng nhúc nhích, nằm im nghỉ ngơi đi.” Phó Cẩm Hành ấn Mạnh Tri Ngự xuống, để cô dựa vào ngực mình với một tư thể thoải mái



Vẫn không biết tên điên kia muốn nhốt bọn họ ở đây bao lâu, cho nên, nhất định phải chuẩn bị chiến đấu trường kỳ



“Nếu như mãi không ra được, chúng ta chết là chuyện nhỏ, Tân Tân và Tỉnh Tỉnh còn nhỏ, hai đứa phải làm thế nào?”



Mạnh Trị Ngư nắm chặt tay Phó Cẩm Hành, nước mắt lã chã.



Không phải cô chưa từng nghĩ lần này ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ sẽ đến mức này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.



“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”



Phó Cẩm Hành an ủi



Trong khoảng thời gian Mạnh Tri Ngư ngất đi, mặc dù hắn ngồi ở đây, những ánh mắt và đầu óc lại không nhàn rỗi, không chỉ xem xét hết tình hình căn hầm, còn cẩn thận tỉ mỉ nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra một lần.



“Đúng rồi, không phải anh bảo Minh Duệ Viễn đi cùng chúng ta sao? Nhưng anh không đợi cậu ta, cũng không thống báo cho cậu ta lúc nào lên đường



Liệu cậu ta có không đến không?” Mạnh Tri Ngư hỏi vấn đề cô đã sớm muốn hỏi.



Trước đó, lúc ở sân bay, chưa lên máy bay, cô tìm bóng dáng Minh Duệ Viễn khắp nơi, nhưng không thu hoạch được gì



“Anh không cho cậu ta đi cùng với chúng ta, chính là không muốn bỏ trứng vào một giỏ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sẽ hỏng hết



Bây giờ nghĩ lại, may mà cậu ta không có ở đây, nói không chừng..



vẫn có một cơ hội chuyển biến



Phó Cẩm Hành cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, giọng nói nặng nề.



Còn Minh Duệ Viễn có đáng tin hay không..



Điều đó hắn không biết.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom