• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-418

Chương 419: Em nói cho anh biết một bí mật




77200.png

77200_2.png
Phụ nữ quả thật là một sinh vật rất kỳ lạ, họ rất dễ loạn, dễ sợ hãi, nhưng một khi đã liên quan đến chuyện sống chết, họ còn trấn định hơn đàn ông, có thể chịu đựng được nỗi đau kinh khủng nhất



“Ừ.” Phó Cẩm Hành cũng gật đầu



Tạm thời hắn vẫn không nói ra nghi ngờ trong lòng, bởi vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho Mạnh Tri Ngư



Chuyện đến nước này, Phó Cẩm Hành cảm thấy chuyện cấp bách trước mắt chính là nghĩ cách thuyết phục Mộ Kính Nhất, để hắn thả Mạnh Tri Ngư ra trước



Dường như đoán được suy nghĩ lúc này của hắn, cô không chút nghĩ ngợi nói: “Em không đi! Hơn nữa, cái tên điên họ Mộ kia cũng không đời nào để em đi!” Phó Cẩm Hành không ngờ Mạnh Tri3Ngư lại thông minh như vậy, đoán được ngay tâm tư của hắn.



Cô nắm chặt tay hắn, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.



“Em biết là anh lo lắng cho em, nhưng anh đã từng nghĩ, nếu hai người chúng ta ở bên nhau, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc cho nhau, không cần phải lo lắng cho tình hình của đối phương chưa! Nếu như em rời khỏi, có thể sẽ an toàn hơn một chút, nhưng em lại không thể biết rõ được tình hình của anh, ngược lại sẽ càng lo lắng hơn, dễ dàng bị người khác lợi dụng!” Mạnh Tri Ngư vội vàng nói, một lòng muốn bác bỏ suy nghĩ kia của Phó Cẩm Hành.



Lời của cô, nghe ra cũng không phải không có lý.



Huống hồ bọn họ chưa hề quen thuộc1với nơi này, một khi hai người tách ra, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì không lường trước được nữa.



“Vậy được rồi, anh chỉ sợ sức khỏe của em không chịu nổi



Trong hầm quá ẩm ướt, không khí cũng không tốt...”



Phó Cẩm Hành nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ



Bọn họ ở đây đã gần hai tiếng rồi, đừng nói đồ ăn, đến một chút nước cũng không có ai đưa tới



Xem ra, lời của Mộ Kính Nhất chỉ là dối trá



Mạnh Tri Ngư liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: “Em không sao, chỉ cần có thể cứu Tỉnh Tỉnh, chuyện nhỏ này có tính là gì đâu.” Không chờ cô nói xong, có tiếng động vang lên phía trên đầu hai người



Có người xuống, còn mang theo thức ăn nước uống, cùng với một ít đồ dùng sinh9hoạt, thậm chí còn có hai cái chăn



“Xem ra, Mộ Kính Nhất thật sự muốn bắt chúng ta ở lại chỗ này rồi.” Phó Cẩm Hành cười khổ nói



Hắn vốn cho rằng có lẽ Mạnh Tri Ngư sẽ không chấp nhận được sự thật, thậm chí sẽ làm ầm lên



Nhưng không ngờ cô lại ngồi khoanh chân, lập tức cầm lấy đũa, ăn một miếng to



“Mùi vị nhà hàng Trung Hoa nấu không ngon lắm, nhưng vẫn tốt hơn là bị đói, lỡ như không có bữa tiếp theo thì bữa này ăn nhiều một chút, ít nhất cũng có thể cầm cự được hai ngày.” Mạnh Tri Ngư vừa và cơm vào miệng, vừa lúng túng nói



Thấy thế, Phó Cẩm Hành cũng cầm đũa lên, mỉm cười: “Vợ đại nhân nói cực kỳ chính xác, chúng ta cùng ăn hết chỗ cơm3này, không chừa lại một hạt cơm!”



Nói xong, bọn họ thật sự bắt đầu ăn uống ngon lành



Mộ Kính Nhất vẫn ngồi im trước màn hình giám sát, mặc cho một cô y tá xinh đẹp làm sạch vết máu trong miệng mình



Một cái răng của hắn bị Phó Cẩm Hành đấm đến nỗi lung lay, nhưng vẫn chưa gãy, mà cô y tá cũng vô cùng cẩn thận, sợ chọc giận hắn



Mộ Kính Nhất đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, không biết vì sao khi nhìn thấy vợ chồng Phó Cẩm Hành vẫn có thể cười cười nói nói, thậm chí ăn uống thoải mái trong tình hình như bây giờ, hắn lại thấy tức giận



“Nằm úp xuống.” Hắn đột nhiên đẩy cô y tá kia ra, lạnh lùng nói



Cô y tá ngẩn ra: “Anh Mộ...”



Cô ta vẫn còn cầm một miếng3bông tẩm thuốc khử trùng trên tay, ngơ ngác nhìn Mộ Kính Nhất, thầm nghĩ không lẽ động tác vừa rồi của mình quá mạnh, không cẩn thận đã làm đau ông chủ rồi.



Không ngờ, Mộ Kính Nhất nghiến chặt răng, không nói hai lời, lật ngửa cô ta lên bàn, điên cuồng phát tiết



Trong phòng lập tức vang lên tiếng cầu xin tha thứ đầy đau đớn của phụ nữ...



Không bao lâu sau khi ăn cơm xong, người lúc trước chịu trách nhiệm đưa cơm kia lại đến, chuẩn bị đem đồ thừa đi.



“Này, đợi đã.” Phó Cẩm Hành gọi hắn lại, còn âm thầm quan sát đối phương mấy lần.



“Anh..



anh muốn làm gì?”



Hình như người kia rất căng thẳng, ngay cả lời nói cũng không lưu loát



“Tôi hỏi cậu, cậu biết tôi là ai không?” Phó Cẩm Hành cân nhắc hỏi



“Đương nhiên rồi, anh là Phó Cẩm Hành, ở đây ai cũng biết cả



Thật ra giới người Hoa rất nhỏ, những chuyện lớn xảy ra trong nước tuy rằng phải một thời gian sau mới truyền đến đây, nhưng không thể giấu giếm được.” Nói đến buôn chuyện, hình như người đàn ông cảm thấy thoải mái nhiều, cũng không còn lắp bắp như trước nữa.



“Cái này cũng đúng.” Phó Cẩm Hành gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Nghe ý của cậu, có vẻ như ông chủ của cậu cảm thấy rất hứng thú với tôi đúng không?” “Đó là điều hiển nhiên...”



Người đàn ông không chút nghĩ ngợi trả lời, vừa nói xong, hình như lại cảm giác mình nói cái gì không nên nói, cậu ta lập tức cầm đồ lên rồi lặng lẽ rời đi



Phó Cẩm Hành cũng không muốn làm khó những người không liên quan, hắn biết, nếu mình thật sự moi được tin tức hữu dụng nào đó từ người này thì chỉ cần hắn vừa ra khỏi hầm, sợ là cũng không còn giữ được cái mạng nhỏ đó nữa.



Đã như vậy thì không nên làm người khác bị vạ lây, như vậy quá ác độc.



“Tại sao anh lại phải hỏi cậu ta những điều này?” Sau khi người đàn ông kia rời đi, Mạnh Tri Ngư kéo góc áo Phó Cẩm Hành, mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi



“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, cũng không nói những suy đoán trong lòng với cô



Điện thoại của hai người tất nhiên đã bị tịch thu, may mà trên tay Phó Cẩm Hành vẫn còn đeo một chiếc đồng hồ.



Nhờ vào cái đồng hồ này, bọn họ vẫn có thể biết rõ thời gian, không đến mức hoàn toàn mù mờ, đến việc bị nhốt bao lâu cũng không biết.



Thời gian chầm chậm trôi qua từng phút từng giây



Một đêm nhanh chóng trôi qua



Mộ Kính Nhất quả nhiên nói được làm được, không chỉ phải người đưa đồ ăn thức uống đến đúng giờ, thậm chí lúc Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư muốn đi vệ sinh, cũng để người dẫn bọn họ đi.



Chỉ là, lúc một trong hai người đi vệ sinh, người còn lại sẽ bị ép làm con tin, bị dí súng vào đầu.



“Nếu anh dám chạy, hoặc ra tay đánh người của tôi, thì đầu của vợ anh sẽ nở hoa.” Mộ Kính Nhất uy hiếp Phó Cẩm Hành như vậy.



Còn Mạnh Tri Ngư, với sức của cô, căn bản không phải là đối thủ của bất cứ tên lính đánh thuê nào, huống hồ cổ và lưng của cô còn vô cùng đau nhức, ngay cả việc đi vệ sinh cũng đã là một chuyện không dễ dàng.



Cứ như vậy mà đã sang đến sáng ngày thứ hai



“Trong mắt anh toàn tia máu.” Mạnh Tri Ngư lo lắng nói.



Cô đoán, cả đêm qua Phó Cẩm Hành gần như không chợp mắt.



Trong hoàn cảnh này, không ai có thể ngủ được, cô cũng vậy



Nhưng Mạnh Tri Ngư ép mình phải nhắm mắt lại, cho dù không ngủ được thì nghỉ ngơi một chút cũng tốt



Vì vậy, nhìn cô vẫn không thảm hại như Phó Cẩm Hành



“Anh nói xem, có phải bây giờ Minh Duệ Viễn đã phát hiện chúng ta biến mất rồi không?” Mạnh Tri Ngư yên lặng một lát rồi bất đắc dĩ hỏi



“Có lẽ bây giờ cậu ta đã đến khách sạn, dựa theo tin tức anh để lại cho cậu ta, chờ cậu ta sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.” Giọng nói của Phó Cẩm Hành rõ ràng đã trở nên khàn khàn, cả khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tiều tụy, thậm chí trên cằm còn đầy râu.



Mạnh Tri Ngư cảm thấy đau lòng, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn



“Điện thoại của chúng ta đều ở chỗ của Mộ Kính Nhất, không biết hắn có nhận được điện thoại của Minh Duệ Viễn không, lỡ như hắn lừa người đến, sau đó xử lý...” Cô lo lắng nói.



Huống hồ Minh Duệ Viễn lại là người kích động, hoàn toàn không chịu được khích bác, nếu như Mộ Kính Nhất dùng một chút thủ đoạn, cố ý lừa gạt, thì chắc chắn cậu ta cũng sẽ thảm



Đến lúc đó sẽ không còn ai cứu bọn họ nữa rồi sao?



Vậy thì thật giống như đám châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây, chỉ cần một con gặp họa thì cả đám đều chết.



“Cậu ta sẽ không ngu xuẩn vậy đâu, huống hồ anh đã nói rất rõ ràng, chỉ cần cậu ta không phải là một kẻ ngu ngốc thì sẽ không mắc bẫy.” Phó Cẩm Hành tự tin nói



Trước khi lên đường, hắn đã cân nhắc đến tình huống trước mắt, chỉ là không ngờ sẽ xuất hiện một đối thủ mạnh như Mộ Kính Nhất



Mặc dù như thế, hắn vẫn chuẩn bị phương án khẩn cấp, đặc biệt là liên quan đến Minh Duệ Viễn



Giống y như Phó Cẩm Hành đoán trước, lúc này, Minh Duệ Viễn đã đứng ở trước cửa tiệm thuốc người Hoa kia.



“Bà chủ có tin vui, nghỉ bán ba ngày.”



Cậu ta nhìn tờ giấy màu đỏ dán trên của quán, khẽ cau mày.



Sao lại trùng hợp như vậy?



Bọn họ vừa mới tìm đến, nơi này đã đóng cửa rồi ư?



Trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, ít nhất, Minh Duệ Viễn thông tin là vậy.



Cậu ta quan sát xung quanh một chút, không lập tức rời đi.



Thấy ở đối diện có một cửa hàng hamburger, Minh Duệ Viễn đi thẳng vào đó, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ



Cậu ta gọi một ít đồ, lại cho một khoản tiền tip hậu hĩnh, nên đã thành công bắt chuyện được với nữ nhân viên phục vụ ở đây



Dù sao cũng không có cô gái nào có thể từ chối một chàng trai vừa tuấn tú vừa hào phóng cả



“Sau trước đây em chưa từng gặp anh nhỉ?” Cô gái chủ động hỏi



Minh Duệ Viễn cười: “Anh đến thăm người thân, bà chủ ở tiệm thuốc đối diện kia là họ hàng xa của anh.”



Cô gái đột nhiên hiểu ra: “Là bà Susan sao?”



Minh Duệ Viễn không biết ai là Susan hay Jenny cả, cậu ta chỉ có thể tùy tiện gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bà ấy lại không có ở đây, anh chỉ có thể đợi thôi.” Nhìn vẻ mất mát trên mặt cậu ta, cô gái nhìn xung quanh, xác định các vị khách trong quán đều không chú ý tới chỗ này, cô ta mới cúi thấp người xuống, còn cố ý ưỡn ngực, dịch lại gần Minh Duệ Viễn.



“Em nói cho anh biết một bí mật...” Cô gái khẽ nói



Cô ta kéo một tay Minh Duệ Viễn đặt lên ngực trái của mình, mỉm cười vô cùng quyến rũ.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom