• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-425

Chương 426: Thư khiêu chiến




78072.png

78072_2.png
Hẳn lau hết nước mắt trên mặt cô, bất đắc dĩ nói: “Ai bảo là em và anh xa nhau? Hơn nữa, cho dù em có muốn rời xa anh, anh cũng sẽ không buông em ra đâu.”



Mạnh Tri Ngư ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, giống như đang xác định xem rốt cuộc có phải Phó Cẩm Hành đang nói dối hay không



“Vậy anh..



vậy lời anh vừa nói là sao..



làm gì có chuyện đẩy vợ mình cho người đàn ông khác chứ..” Cô thút thít, cũng cảm thấy mình khóc lóc quá khó coi, vội vàng lấy tay lau mặt



“Không phải anh đẩy em ra, mà chỉ là anh cảm thấy Mộ Kính Nhất rất nham hiểm, nếu như hắn đã từng gặp Minh Duệ Viễn vậy mà3lại không làm gì cậu ta, vậy chứng tỏ hắn còn kiêng dè cái gì đó



Trong tình hình này, ngộ nhỡ chúng ta bắt buộc phải tách nhau ra, em đi cùng cậu ta, ít nhất có thể đảm bảo được an toàn, hiểu chưa?”



Phó Cẩm Hành giơ tay vén lọn tóc trên trán Mạnh Tri Ngư, dịu dàng nói.



Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, xoa dịu sự bất an của cô



“Em hiểu rồi



Nếu như anh nói rõ ràng sớm hơn một chút, chẳng phải em sẽ không đoán linh tinh à?” Mạnh Tri Ngư đánh nhẹ vào ngực Phó Cẩm Hành, còn rất không vui lườm hắn một cái.



“Này, bà cô nhỏ, rõ ràng là em không phân biệt được tốt xấu khóc ầm lên, còn1nói em không muốn rời xa anh, hu hu hu...” Đúng là kẻ ác tố cáo trước, Phó Cẩm Hành không để ý gì nữa, giả giọng, học theo dáng vẻ của cô vừa nãy, gật gù đắc ý, còn giả vờ nặn ra nước mắt.



“Anh dám bêu xấu em!”



Mạnh Tri Ngư nổi giận, đạp hai chân, nhảy thẳng lên người Phó Cẩm Hành, quập lấy eo hắn, dùng hai tay véo mạnh má hắn sang hai bên



“Em cho anh bắt chước này, bắt chước em này!” Cô hét lên như là một con thú nhỏ



Sợ cô không cẩn thận ngã xuống, Phó Cẩm Hành chỉ đành dùng hai cánh tay đỡ lấy mông Mạnh Tri Ngư



Trong lúc giằng co, nhiệt độ giữa hai người không ngừng nóng lên, bầu không khí9yên lặng xung quanh cũng có chút mờ ám...



Đúng lúc Phó Cẩm Hành chuẩn bị bể cô về phòng ngủ, lại có người bấm chuông cửa



Hắn khẽ chửi rủa một tiếng, định đi mở cửa.



“Xuống trước đã nào.”



Phó Cẩm Hành khàn giọng nói với người phụ nữ trên người mình



“Không xuống! Chúng ta vẫn chưa tính xong nợ!” Mạnh Tri Ngư thở hổn hển hét lên, còn véo tại hắn, không hề ý thức được động tác của mình nguy hiểm đến mức nào, nếu như không có ai đến quấy rầy, bây giờ sợ là cô đã bị Phó Cẩm Hành đè lên giường rồi.



“Vậy được rồi.” Phó Cẩm Hành đành phải vừa ôm cổ, vừa đi mở cửa.



Người đứng ở cửa là Minh Duệ Viễn.



Cửa phòng vừa mở ra, nhìn3thấy Mạnh Tri Ngư đang bám trên người Phó Cẩm Hành như một con gấu koala, Minh Duệ Viễn ngây ra, tai cũng bắt đầu đỏ lên.



“Hai người...”.



Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã là lúc nào rồi mà hai người còn có tâm trạng...” Phó Cẩm Hành ngắt lời cậu ta: “Cậu có chuyện gì?”



So sánh ra, giọng điệu của hắn còn không kiên nhẫn hơn Minh Duệ Viễn.



Vốn dĩ, nếu như không phải cái tên nhóc này đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã về phòng ân ân ái ái rồi



Thế nên cũng đừng hy vọng Phó Cẩm Hành có thể có thái độ tốt.



“Tôi nhận được một tin tức.”



Minh Duệ Viễn giơ tấm thiệp trong tay lên, sắc mặt không tốt lắm



“Là nhân viên khách sạn đưa cho3tôi, nói có người để ở quầy lễ tân, chỉ đích danh đưa cho tôi.” Cậu ta vừa nói, vừa đưa tấm thiệp cho Phó Cẩm Hành.



“Tôi xem xem.” Mạnh Tri Ngư giơ tay nhận lấy, tựa đầu vào đầu Phó Cẩm Hành, cùng xem chữ viết phía trên.



Nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, Minh Duệ Viễn không khỏi ghen tỵ, cậu ta không vui, quay đầu đi chỗ khác



Làm như không thấy không phải là được rồi sao? “Rạp chiếu phim? Tại sao phải hẹn cậu ra rạp chiếu phim gặp nhau? Thực sự tưởng mình là minh tinh màn ảnh, muốn quay “Vô gian đạo' à?”



Sau khi xem xong, Phó Cẩm Hành cau chặt mày.



Tạm thời hắn vẫn chưa biết rõ, rốt cuộc người để lại tin tức này có đúng là Mộ Kính Nhất hay không, nhưng nhìn tác phong này, có lẽ không sai được rồi, chính là hắn.



“Cái này được đưa cho cậu từ lúc nào?”



Mạnh Tri Ngư nhảy xuống khỏi người Phó Cẩm Hành, đứng vững trên nền, nhìn đồng hồ



“Ba phút trước, tôi vừa nhìn thấy là vội vàng tới tìm hai người.” Minh Duệ Viễn hít sâu một hơi, có thể thấy, cậu ta cũng bất ngờ



Hiển nhiên Mộ Kính Nhất đã biết Rand bị Phó Cẩm Hành đánh ngất, cũng biết bọn họ đã trốn thoát, thậm chí đến chuyện bọn họ thông qua con đường bí mật giữa tiệm thuốc và quán bar mới có thể chạy trốn, hắn cũng đã rõ như lòng bàn tay.



Trong tình hình như vậy, hắn vẫn còn có thể kìm nén lửa giận, không dẫn người đánh thẳng đến khách sạn, ngược lại chỉ để lại lời nhắn là đã đủ thấy đây là một người đàn ông có thể giữ được bình tĩnh.



Cũng có nghĩa là, hắn vô cùng khó đối phó.



“Rạp chiếu phim này ở chỗ nào, lấy điện thoại tra xem.” Phó Cẩm Hành mở miệng nói.



Minh Duệ Viễn lôi điện thoại ra, tìm trên bản đồ điện tử, phát hiện rạp chiếu phim cách khách sạn cũng không xa, chưa đến một cây số



“Vậy thì chỉ có thể nói rõ một điểm, bọn họ vô cùng hiểu rõ kết cấu của rạp chiếu phim này, dù chúng ta tới chỗ đó là có thể bắt ba ba trong hũ rồi.” Phó Cẩm Hành đã đoán được, Mộ Kính Nhất không thể nào bỏ gần tìm xa, nếu như hắn tốn công tốn sức như thế thì phải khiến cho bọn họ chết thảm một chút mới có thể giải hận.



“Bắt ba ba trong hũ?”



Hình như Minh Duệ Viễn không hiểu câu thành ngữ này lắm, vẻ mặt hơi hoang mang, Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh giải thích: “Chính là coi ba chúng ta người trở thành ba ba rồi cho vào nồi hầm đấy!”



“Chị mới là ba ba ấy! Tôi còn lâu mới dâng lên tận cửa cho người ta hầm!” Minh Duệ Viễn oán hận nói.



Cậu ta vốn tưởng là mình đã thoát rồi, không ngờ, vừa tới nơi này đã bị gã đàn ông tên Mộ Kính Nhất kia lập tức hành cho ra bã.



Xét về độ liều lĩnh, Minh Duệ Viễn vẫn cảm thấy mình không thua bất cứ ai



Vì vậy, cậu ta vừa nhìn thấy Mộ Kinh Nhất đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, đó chính là cảm giác tại sao trời đã sinh Du lại còn sinh Lượng



Cho dù Minh Duệ Viễn không biết Mộ Kính Nhất căn bản không hề coi tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh như cậu ta ra gì, chẳng qua chưa làm rõ được mối quan hệ giữa cậu ta với Phó Cẩm Hành, cho nên mới kiêng dè chưa ra tay



“Đừng nói nhảm nữa.” Phó Cẩm Hành nghiêm túc trách mắng, “Có thời gian, có địa điểm, đối phương đã đoán được chúng ta nhất định sẽ đến.” Minh Duệ Viễn nhìn hắn một cái, hậm hực nói: “Còn không phải sao, nếu chúng ta không đi, nói không chừng người ta sẽ xông thẳng vào khách sạn



Ngay cả việc tôi ở phòng nào cũng đã tra ra rồi, gửi thiệp mời chỉ là khách sáo chút thôi.”



Cậu ta giơ tay chỉ vào tấm thiệp kia, coi như một bức thư khiêu chiến.



“Còn mấy tiếng nữa, mọi người nghỉ ngơi một chút, một tiếng sau gặp nhau ở dưới sảnh”



Phó Cẩm Hành không nói thêm gì mà đóng cửa phòng lại, mặc kệ Minh Duệ Viễn ở bên ngoài có phản ứng như thế nào



Một tiếng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn



Phó Cẩm Hành vốn định bảo Mạnh Tri Ngư ngủ một lát, nhưng nói gì cô cũng không chịu, chỉ ngồi im bên cạnh, nhìn hắn không chớp mắt.



Phó Cẩm Hành bị nhìn đến hoảng sợ, đành phải đi qua, ôm cô đặt lên đùi mình, cọ nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô



sự yên tĩnh này lại nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ



Phó Cẩm Hành nghe máy: “Tra được gì rồi?”



Nhìn từ thời gian, ít nhất bên kia cũng có thể tra được một chút thông tin rồi, cũng không đến mức không thu hoạch được gì



Quả nhiên, trong điện thoại có tiếng người gấp gáp nói: “Anh Phó, tôi khuyên anh mau rời khỏi chỗ đó đi! Mộ Kính Nhất này có bối cảnh rất phức tạp, tài liệu về việc nhận nuôi của hắn không được công khai, cho dù tôi tìm người hack cả hệ thống quản lý thông tin nhận con nuôi mà cũng không tìm được gì!”



Dùng một chút, cậu ta lại nói thêm: “Mặt khác, Rand Bruno là con ruột của cha mẹ nuôi Mộ Kính Nhất, mặc dù hai anh em bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm rất tốt



Anh đánh Rand bị thương, nhất định Mộ Kính Nhất sẽ báo thù cho hắn, nghe nói Rand có đến mấy nghìn đàn em, phân bổ khắp thành phố, đến cảnh sát địa phương cũng không có cách nào diệt được bọn chúng! Anh Phó, tôi lập tức liên hệ với sân bay, mau chóng sắp xếp để hai người về nước...”



Có thể thấy, cậu ta thật sự quan tâm Phó Cẩm Hành



Cho dù Phó Cẩm Hành có máy bay riêng, nhưng muốn cất cánh ở sân bay nơi này vẫn cần phải qua rất nhiều thủ tục phê duyệt, hơn nữa, còn phải trong điều kiện Mộ Kính Nhất không quấy rối



“Tôi biết cậu có lòng tốt, nhưng vẫn chưa làm xong việc, tôi sẽ không rời đi đâu



Tôi chuẩn bị ra ngoài mua điện thoại, một lát nữa cậu gửi tư liệu điều tra được qua email cho tôi, tôi sẽ xem ngay.”



Nói xong câu đó, Phó Cẩm Hành lập tức cúp điện thoại



Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh nghe cả buổi, cảm giác mình đã từng nghe qua giọng nói này rồi, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.



“Em có biết người này không?” Cổ tò mò hỏi.



Phó Cẩm Hành bật cười: “Không phải bây giờ em không nhớ ai hết à? Dù anh có nói ra, em cũng không nhớ nổi đâu.”



Mạnh Tri Ngư giải thích: “Nhưng em thật sự cảm thấy em đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi!” “Đi thôi, đến giờ rồi, đi mua điện thoại trước.”



Phó Cẩm Hành nắm tay cô đi ra khỏi phòng.



Ba người đều rất đúng giờ, họ gặp nhau ở đại sảnh khách sạn.



Minh Duệ Viễn cũng tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác, nhìn rất thoải mái, xem ra tinh thần không còn suy sụp như lúc trước nữa



“Mất mùi nước hoa rồi, vậy là mất công người ta đã để lại ký hiệu cho cậu.” Phó Cẩm Hành cố ý trêu chọc



Nghe hắn nhắc đến Olivia, Minh Duệ Viễn lập tức đỏ mặt, tức giận muốn đánh người.



“Tôi đã có nát da mình rồi, không muốn trên người ám mùi lẳng lơ của người phụ nữ kia!” Cậu ta cực kỳ tức giận



Không muốn thấy bọn họ cãi nhau, Mạnh Tri Ngư hỏi thăm nhân viên khách sạn một chút, kéo Phó Cẩm Hành đi về phía trung tâm thương mại.



Hai người mua điện thoại xong, tạm thời có thể đảm bảo liên lạc với bên ngoài.



Phó Cẩm Hành cũng đăng nhập vào email, lấy được một số tư liệu về Mộ Kính Nhất và Rand, cùng với bản đồ kết cấu bên trong của rạp chiếu phim Hopkins



Hắn xem rất nhanh, mối lo trong lòng cũng dần tan.



Rạp chiếu phim này mặc dù trên danh nghĩa là thuộc về gia tộc Bruno, nhưng vẫn luôn kinh doanh bình thường, hiện tại có nhiều bộ phim đang được công chiếu, hơn nữa tỉ lệ vé bán ra cũng rất cao



Cho dù Mộ Kính Nhất có phát điên, có lẽ cũng không đến mức giết chóc ở nơi công cộng! “Có lẽ chính là chỗ này.”



Bọn họ đứng ở cửa rạp chiếu phim Hopkins, hai nam một nữ, ba người đều có gương mặt phương Đông, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom