• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-427

Chương 428: B y giờ không thể chết




78074.png

78074_2.png
a...” Không đợi Minh Duệ Viễn nói xong, gã đàn ông mặc âu phục đã nhắm thẳng vào chỗ bị thương trên bụng cậu ta, đấm mạnh một cú



Minh Duệ Viễn trợn mắt, đau đến nỗi ngất đi.



Gã đàn ông mặc âu phục nhìn mấy tên vệ sĩ, hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định gọi người đến giúp



Ai bảo bọn họ tự xưng là lính trở về từ chiến trường, lại luôn xem thường người phương Đông, ỷ là vệ sĩ bên cạnh Mộ Kính Nhất mà ngang ngược vô lý với người khác.



Bây giờ tên nhóc này vừa ra tay đã dạy dỗ cho mấy kẻ đó một trận, cũng không phải là một chuyện xấu



Gã đàn3ông mặc âu phục cầm bộ đàm, gọi hai người tới đây, kéo Minh Duệ Viễn đã ngất xỉu đến phòng nghỉ bên cạnh, hơn nữa còn tìm bác sĩ tư nhân tới, mau chóng tiến hành phẫu thuật



Dù sao, Mộ Kính Nhất không nói để cậu ta chết, nếu như cậu ta chết thật, vậy cũng tính là mình thất trách.



“Em đi ra ngoài xem xem!”



Mạnh Tri Ngư dòng tai nghe một lát, ngoại trừ hai tiếng súng kia ra, phía ngoài hành lang không còn có bất kỳ âm thanh gì nữa, cô vô cùng lo lắng, đứng dậy định đi



Mộ Kính Nhất lạnh lùng ngăn cô lại: “Cô Phó, tôi khuyên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ,2càng không nên theo gót anh bạn nhỏ kia của cô.” Cô quay phắt đầu lại, giận dữ nói: “Mộ Kính Nhất, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh năm lần bảy lượt ra tay với chúng tôi, có lời gì thì nói thẳng ra đi, giả thần giả quỷ cái gì?”



Việc đã đến nước này, Mạnh Tri Ngư cũng không quan tâm có đắc tội hắn hay không nữa rồi.



Tuy Minh Duệ Viễn không phải là đứa bé ngoan, nhưng cô cũng không muốn trơ mắt nhìn cậu ta chết ở nơi đất khách quên người này, lại còn chết ở trong tay loại người như Mộ Kính Nhất.



“Cô yên tâm đi, không có dặn dò của tôi, cậu ta1không chết được đâu.”



Mộ Kinh Nhất cười nhạo một tiếng, rõ ràng hắn rất có lòng tin vào uy nghiêm của mình trước mặt đám đàn em.



Chỉ cần hắn chưa nói muốn mạng của ai, cho dù có bắn thì chúng cũng sẽ không bắn vào chỗ hiểm.



Còn việc phải chịu chút đau đớn thì là do đáng đời thôi.



“Anh!”



Mạnh Tri Ngư nhất thời không nói ra lời, cả người run lên, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm tên biến thái này



Đúng vậy, biến thái! “Anh Phó, chúng ta vẫn nên ngồi xuống vui vẻ trò chuyện về bộ phim cũ này đi



Anh xem, nhân vật nữ chính là một diễn viên nổi tiếng, gả cho một người đàn1ông không biết cầu tiến mà vẫn toàn tâm toàn ý sống cùng anh ta, thậm chí không rời nửa bước, cuối cùng làm cho người đàn ông này thay đổi thái độ, quả là một tinh thần đáng quý biết bao!”



Mộ Kính Nhất sờ cằm, tặc lưỡi, vô cùng cảm khái nói: “Những phim ảnh chỉ là phim ảnh, bây giờ không có nhiều cô gái tốt như vậy nữa rồi.” Lời hắn nói rõ ràng có hàm ý, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bình luận phim, đến Mạnh Tri Ngư cũng hiểu được điểm này thì đương nhiên Phó Cẩm Hành không thể không hiểu.



Hắn cân nhắc một lát, lúc này mới đưa ra một cách nhìn1hoàn toàn khác: “Điện ảnh là một hình thức thể hiện nghệ thuật, thứ nó thể hiện chính là thế giới nội tâm của đạo diễn và diễn viên, còn đúng hay sai thì mỗi người một ý



Huống hồ, thời điểm bộ phim này ra đời đã cách đây gần chín mươi năm rồi, xã hội đã có những thay đổi to lớn, tư tưởng muốn truyền đạt trong đó tất nhiên cũng sẽ thay đổi theo.”



Rõ ràng Phó Cẩm Hành không tán đồng cách nghĩ của Mộ Kính Nhất, thậm chí còn có ý bài xích



“Cô Phó thấy thế nào? Cô là phụ nữ, tôi muốn nghe ý kiến của phụ nữ hơn.” Mộ Kính Nhất quay sang hỏi Mạnh Tri Ngư.



Cô vốn dĩ đang tức giận, nghe thấy hắn lại chủ động hỏi cách nhìn của mình, lập tức chỉ muốn mắng hắn xối xả mới có thể hả giận.



“Cách nhìn ư? Đầu tiên, tôi sẽ không gả cho loại đàn ông ham ăn biếng làm này! Thứ hai, nếu tôi thật sự nhất thời mù mắt, tôi cũng sẽ không mù cả đời, đã là cái thời nào rồi còn tam tòng tứ đức cái gì nữa, hừ!” Cảnh giới tư tưởng của Mạnh Tri Ngư không cao như vậy, thực ra cô cũng không hiểu rốt cuộc bộ phim cũ này đang diễn cái gì, chỉ cần biết một chút nội dung đại khái đã đủ khiến cô phản cảm rồi



“Vậy thì cách nghĩ của cô là, chỉ cần người chồng không tốt, người vợ có thể đá hắn đi, đúng không?” Mộ Kính Nhất thuận theo ý cô, hỏi tiếp.



“Ồ, đối xử với tôi không tốt, tôi còn phải tiếp tục ngu ngốc muốn đổi lấy chân tình sao? Tôi thấy anh ti tiện như vậy, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai làm phụ nữ, bị đàn ông hành hạ đến chết!”



Mạnh Tri Ngư lớn tiếng mắng



Bây giờ cô hận gã đàn ông này thấu xương, cứ nghĩ tới việc chính là hắn phái người mang thuốc dưỡng thai có độc đến hại mình và Tỉnh Tỉnh, Mạnh Tri Ngư chỉ muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn, đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục! “Chẳng trách



Được rồi, tôi đã hiểu đại khái rồi.”



Không ngờ sau khi nghe Mạnh Tri Ngư nói xong, Mộ Kính Nhất lại lộ ra vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ.



“Mộ Kính Nhất, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành dứt khoát hỏi thẳng.



Đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng Mộ Kính Nhất lại cứ lảng tránh hết lần này tới lần khác.



“Tôi chỉ là đã sớm nghe đến danh tiếng của anh, muốn đích thân gặp anh mà thôi.”



Mộ Kính Nhất lại đánh trống lảng, không trả lời



“Bây giờ anh đã gặp rồi, còn chưa thỏa mãn à? Mắt con gái tôi đã bị mù rồi, là do anh hại, có lẽ anh cũng biết, chỉ cần tôi còn một chút hơi tàn thì tôi sẽ không để yên đâu.” Việc đã đến nước này, Phó Cẩm Hành cũng giống như Mạnh Tri Ngư, bất chấp tất cả mọi giá



Trước khi tới đây, hắn đã tính toán đến tình huống xấu nhất rồi, đến chuyện hậu sự cũng đã sắp xếp xong, vì vậy chẳng có gì mà phải sợ nữa cả



Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn lo lắng, chính là hai đứa con nhỏ...



“Ngoài ra, chắc anh cũng hiểu, là cha mẹ, nếu như không thể bảo vệ tốt cho con của mình, chính là tội lỗi lớn nhất



Nếu tôi đã để anh lợi dụng sơ hở, vậy thì điều tôi phải dùng suốt quãng đời còn lại chính là bù đắp sai lầm, giúp Tỉnh Tỉnh khôi phục lại thị lực.”



Phó Cẩm Hành chậm rãi nói, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc.



Nghe hắn nói xong, gương mặt luôn không có biểu cảm gì, giống như băng lạnh của Mộ Kính Nhất rốt cuộc cũng thay đổi.



Hắn mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì



Thấy thế, Mạnh Tri Ngư xông tới, cô bóp cổ Mộ Kính Nhất, hét lớn: “Tôi biết tôi không giết được anh! Nhưng tôi có thể nói chuyện anh giết Minh Duệ Viễn với Minh Đạt, để cho lũ chó các người tự cắn nhau...” Sức của cô không đủ, đừng nói đến việc bóp chết Mộ Kính Nhất, đến một con gà cũng chẳng giết nổi.



Những lời cô nói ra trong lúc tức giận lại để Mộ Kính Nhất nghe thấy hết không sót một chữ



Hắn đẩy Mạnh Tri Ngư ra, ngạc nhiên nói: “Minh..



Minh Duệ Viễn? Chính là đứa bé kia sao?” Nếu như hắn nhớ không lầm, trong tin tức lúc trước Rand phải người điều tra được, cậu hai của Tập đoàn Minh Thị tên là Minh Duệ Viễn



Nhưng vì Minh Đạt vẫn luôn bảo vệ cậu ta quá tốt, cho dù dùng hết nhân lực, bản lĩnh cũng không lấy được thông tin cụ thể của cậu bé này, kể cả ảnh chụp



Mộ Kính Nhất cũng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cậu ta, chẳng qua không thu hoạch được gì.



Kết quả, đi mòn giày tìm không thấy, có được lại chẳng tốn công! “Anh Mộ, Tập đoàn Minh Thị vẫn luôn có thể lực không nhỏ ở nước ngoài, anh sống ở đây đã lâu, chắc không phải là chưa từng nghe qua đúng không?” Phó Cẩm Hành chậm rãi hỏi



Lúc trước hắn đã có suy đoán trong lòng, cho nên mới bắt Mạnh Tri Ngư phải đồng ý ở bên cạnh cậu ta như hình với bóng, chính là vì muốn cho cô một tấm bùa hộ mệnh



Mà bây giờ, phản ứng của Mộ Kính Nhất đã kiểm chứng suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác.



“Anh...”



Mộ Kính Nhất nghiến răng, hắn không quan tâm đến Mạnh Tri Ngư lúc nào cũng có thể nhào lên nữa, mà bỏ chạy, lao đến cửa phòng chiếu phim.



“Hắn muốn làm gì?”.



Cô ngã ngồi trên ghế, cố gắng cả buổi nhưng vẫn không đứng dậy nổi.



Phó Cẩm Hành vội vàng đỡ Mạnh Tri Ngư đứng lên, kiểm tra từ đầu đến chân cô một lần, xác định không có vết thương ngoài da, lúc này hắn mới lạnh lùng nói: “Anh nghĩ, anh đã biết hắn là ai rồi...” Cô lập tức sửng sốt.



“Hắn là ai?”



Cô nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra nổi



“Đi xem Minh Duệ Viễn thế nào trước đã, bây giờ cậu ta không thể chết được, nếu như cậu ta chết, chắc chắn khoản nợ này sẽ tính hết lên đầu anh!” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói.



Thật ra hắn không để ý đến việc sống chết của Minh Duệ Viễn, nhưng vấn đề là, ít nhất bây giờ Minh Duệ Viễn vẫn không thể chết được.



Nếu không, tình hình sẽ càng trở nên phức tạp hơn! Gã đàn ông mặc âu phục canh giữ ở cửa lúc trước vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư đi ra thì cũng không ngăn cản bọn họ.



Trái lại, hắn còn đưa tay ra hiệu, ý bảo bọn họ có thể đi sang phòng nghỉ bên cạnh



“Bạn của hai người ở bên cạnh, cậu ta trúng một viên đạn, nhưng sẽ không chết.” Gã đàn ông mặc âu phục nói rất dửng dưng



Mạnh Tri Ngư phân tích giọng hắn, giận dữ nói: “Vừa rồi là anh nổ súng!”



Đối phương vẫn lạnh lùng: “Cậu ta làm bốn vệ sĩ của ông chủ chúng tôi bị thương, tôi không nhắm vào tim cậu ta đã là nhẹ tay lắm rồi.”



Nghe vậy, Mạnh Tri Ngư mím chặt môi, không nói gì nữa



Phòng nghỉ tạm thời đã được thay đổi thành phòng phẫu thuật, một bác sĩ tư nhân cùng trợ lý của ông ta đang lấy viên đạn kia ra khỏi ổ bụng Minh Duệ Viễn.



“Keng...”



Viên đạn được gắp ra, lại ném vào trong khay phẫu thuật, phát ra tiếng kêu lanh lảnh



Đến tận lúc đó, Mộ Kính Nhất mới thở phào.



Hắn tìm lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không có đầu mối, chưa bao giờ nghĩ mình lại tìm được Minh Duệ Viễn trong tình huống như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra đủ cảm xúc ngổn ngang



“Cho dù cậu ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chuyện anh làm cũng đủ để đắc tội cả Tập đoàn Minh Thị rồi, anh tưởng là Minh Đạt sẽ vì tất cả những hành động của anh trước đây mà coi anh là đồng minh sao?” Nhìn thấy Mộ Kính Nhất thở phào, Phó Cẩm Hành cố ý chờ đúng thời cơ mà châm chọc hắn.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom