• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-437

Chương 438: Ly hôn




79554.png

79554_2.png
“Không phải lúc nãy cô nói là cô ly hôn với Phó Cẩm Hành rồi sẽ không còn quan hệ gì, con của hai người cũng không tính là người nhà họ Phó nữa sao. Nếu đã vậy, tôi cũng không cần phải gây khó dễ với hai đứa trẻ nữa, không phải sao? Nhưng nói trước nhé, tôi chỉ nói là có thể, không nói là nhất định, đến lúc đó nếu không được, cô đừng khóc sướt mướt nói tôi nói không giữ lời.”



Mộ Kính Nhất phiền muộn nói.



Hắn đúng là điên thật rồi, tại sao lại phải nói nhảm nhiều với người phụ nữ này như vậy?



Con gái của người phụ nữ này có thể nhìn thấy hay không thì có liên quan gì đến mình?



Con3của Phó Cẩm Hành, mù thì cho mù luôn, đó cũng là do nó đáng đời, ai bảo đầu thai nhầm vào cái gia đình này.



Nhưng Mộ Kính Nhất cũng không nói được vì sao, hắn lại không hề nghĩ ngợi nói ra một mạch như vậy.



“Được, tôi đồng ý với anh!”



Mạnh Tri Ngư cắn chặt môi, dùng sức siết chặt tay lại, gom hết sức lực mà lớn tiếng nói.



“Cô điên rồi! Lời nói của loại người này mà cô cũng tin! Tôi thấy cô căn bản đã sớm động lòng rồi...”



Sắc mặt Phó Cẩm Hành trắng bệch, môi run rẩy, giơ tay chỉ Mạnh Tri Ngư, nghiêm nghị quát.



“Anh đừng ngậm máu phun người, tôi thấy rõ ràng là anh với Trương Tử Hân luôn dây dưa2không rõ, nếu không thì vì sao cô ta lại đột nhiên trở về vào lúc này?”



Mạnh Tri Ngư trả đũa.



Sự ăn ý giữa hai người luôn rất tốt, mặc dù là thời điểm này, nhưng cũng không cần bất cứ tập luyện nào đã có thể biểu hiện vô cùng tự nhiên, cực kỳ giống một đôi vợ chồng đang mâu thuẫn đến đỉnh điểm.



“Ăn nói linh tinh!”



Phó Cẩm Hành nổi cơn thịnh nộ, hắn giơ tay định giáng xuống mặt cô một lần nữa, nhưng lại bị Mộ Kính Nhất chặn lại giữa không trung.



“Đủ rồi đấy, chẳng lẽ đánh phụ nữ là chuyện gì đắc ý lắm sao? Một lần là đủ rồi.”



Mộ Kính Nhất quay đầu lại nhìn Minh Duệ Viễn một cái, ý bảo1cậu ta yên tâm.



Thấy thế, Minh Duệ Viễn mới thở phào một hơi.



Cậu ta vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành lại muốn đánh người thì không ngồi yên được nữa, nhưng Minh Duệ Viễn cũng biết, nếu mình còn cử động, miệng vết thương sẽ bị kéo căng, nhất định sẽ rách ra.



“Nói miệng không tin được.”



Mộ Kính Nhất buông tay ra, Phó Cẩm Hành lập tức thu tay về, oán hận nhìn hắn.



“May mà nơi này là địa bàn của tôi, muốn bác sĩ có bác sĩ, muốn luật sư, đương nhiên cũng có luật sư.”



Trên mặt Mộ Kính Nhất thoáng qua ý cười vì thực hiện được mưu đồ xấu xa, hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại trước mặt ba người.



Hắn không nói1đùa, gọi ngay cho đoàn luật sư của gia tộc Bruno.



Mười người đàn ông mặc âu phục đi giày da đến ngay trong vòng nửa tiếng, lúc bọn họ biết chỉ là làm thủ tục ly hôn, vẻ mặt ai cũng vô cùng không tự nhiên, nhưng không ai dám chất vấn.



Bởi vì vợ chồng Phó Cẩm Hành đều là người Trung Hải, thủ tục đăng ký kết hôn của bọn họ cũng được thực hiện ở đó, muốn xóa bỏ quan hệ ở nước ngoài, gần như là một chuyện không thể nào.



Mộ Kính Nhất cười lạnh: “Tôi nói có thể chính là có thể, tôi nói hôm nay có thể thì hôm nay sẽ có thể. Nhưng dù sao thì tôi cũng không sốt ruột, người có1công ty sắp bị đổi chủ không phải tôi, người có con cần được trị bệnh cũng không phải là tôi.”



Câu này đã kéo Mạnh Tri Ngư về hiện thực.



Còn kéo dài nữa, Tỉnh Tỉnh sẽ như thế nào?



Cha mẹ đều không ở bên cạnh, cho dù các bác sĩ và y tá có chăm sóc và chữa trị tận tình thế nào, nhưng mỗi lần cần đưa ra quyết định trọng đại đều phải có người giám hộ hợp pháp mới có thể quyết định được.



“Anh phải nhớ kỹ những lời anh vừa nói, nếu anh lừa tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải trả giá lớn!”



Cô không quên uy hiếp.



Thấy Mộ Kính Nhất làm thật, tâm trạng Phó Cẩm Hành có chút phức tạp.



Ý định ngay từ đầu của hắn và Mạnh Tri Ngư chỉ là muốn giả vờ bất hòa, khiến Mộ Kính Nhất buông lỏng cảnh giác, tưởng là hai người bọn họ thật sự cãi vã, sau đó lại tùy cơ ứng biến.



Mấu chốt là, Mộ Kính Nhất đã tin tưởng, nhưng lại thừa cơ quật ngược lại, lấy chuyện ly hôn ra làm điều kiện.



Chuyện đã đến nước này, nếu Phó Cẩm Hành kiên quyết phản đối, cũng không có bất kỳ tổn thất nào với Mộ Kính Nhất.



Thế nhưng hắn cũng không thể rời khỏi nơi này.



Hơn nữa, còn có thể bị đối phương vạch trần.



“Những loại thuốc kia đều là do tự tay tôi điều chế, nếu như ngay cả tôi cũng không cứu được con gái cô, có lẽ sẽ không có ai có thể cứu được con bé nữa. Bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi, đánh cược một lần đi.”



Thái độ của Mộ Kính Nhất trước sau vẫn kiêu ngạo như vậy, hắn nhìn thấy Mạnh Tri Ngư từ từ cụp mắt xuống, cuối cùng mở miệng nói: “Được, tôi ly hôn.”



Biết rõ cô vì mình và con mới chịu đồng ý, nhưng nghe thấy lời này, Phó Cẩm Hành vẫn có cảm giác tim như bị dao cắt.



Người phụ nữ này vì sinh con dưỡng cái cho mình mà đã nhận lấy quá nhiều chỉ trích không đáng phải chịu, thậm chí có nhiều lần vào sinh ra tử, tất cả đều có liên quan đến hắn.



Đến bây giờ còn bị ép phải rời xa hắn, mới có thể đổi lấy một con đường sống!



“Vậy còn cậu?”



Mộ Kính Nhất biết rõ Phó Cẩm Hành không cam lòng, còn cố ý hỏi một lần.



“Tôi còn có lựa chọn khác à?”



Phó Cẩm Hành biết, ở vùng này, Mộ Kính Nhất chính là vua, đừng nói đến chuyện thủ tục ly hôn, thậm chí muốn làm cho một người hoàn toàn biến mất, hắn cũng làm được.



Quả nhiên, mấy tiếng sau, đoàn luật sư của gia tộc Bruno đã đưa giấy chứng nhận ly hôn của hai người đến.



Phó Cẩm Hành liếc qua, dửng dưng nhìn Mộ Kính Nhất: “Gia đình tôi bị anh phá vỡ như vậy, anh vui lắm đúng không?”



Mộ Kính Nhất nhún vai: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng là một kẻ độc thân, đương nhiên sẽ ghen ghét rồi, ha ha!”



Đối với sự hài hước nhạt nhẽo của hắn, Phó Cẩm Hành hoàn toàn không cảm thấy buồn cười một chút nào.



Hắn đi đến trước mặt Mạnh Tri Ngư, hít sâu một hơi, vừa định mở miệng đã bị cô cắt ngang: “Anh không cần phải nói gì cả, tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này...”



Mộ Kính Nhất ở bên cạnh lắc đầu: “Vậy thì không được.”



Cô kinh ngạc: “Anh còn muốn làm gì nữa?”



Mộ Kính Nhất chỉ Minh Duệ Viễn đang nằm trên giường, nhắc nhở: “Cậu ta vì chuyện của các người mới bị thương, cô ở lại chăm sóc cậu ta, đây cũng là chuyện nên làm. Chỗ này của tôi toàn là đàn ông, tay chân vụng về, cần một người phụ nữ.”



Mạnh Tri Ngư há to miệng: “Ý anh là bảo tôi chăm sóc cậu ta?!”



“Có vấn đề gì không? Tôi sẽ thả chồng của cô ra trước, à, không đúng, là chồng cũ của cô về nước trước, cô ở lại chỗ này chăm sóc cậu ta, sắp xếp như vậy không phải rất hợp lý sao?”



Mộ Kính Nhất nói năng đầy lý lẽ.



Đương nhiên lúc Phó Cẩm Hành tính kế hắn, hắn cũng đang tính kế ba người bọn họ, thậm chí cũng đã sắp xếp xong xuôi bước tiếp theo trong kế hoạch rồi.



Thật sự là một người có tâm kế lại cực kỳ đáng ghét, người như vậy lại còn là đối thủ thì càng làm cho người thêm căm phẫn.



“Mộ Kính Nhất, tốt nhất là anh nói lời giữ lời, chữa trị đôi mắt cho con gái tôi!”



Phó Cẩm Hành nhìn Mạnh Tri Ngư một cái, hắn biết bây giờ không phải là lúc để tình cảm nhu nhược lấn át, nếu mình không lập tức rời đi, ngộ nhỡ Mộ Kính Nhất đổi ý, vậy thì sẽ không đi được nữa.



Thấy Phó Cẩm Hành lập tức quay đầu rời đi, Minh Duệ Viễn không hiểu gì cả cũng nổi nóng: “Này, này, anh đi thật đấy à! Tại sao lại có thể có loại đàn ông sợ chết như anh hả...”



Phó Cẩm Hành không hề phản ứng với cậu ta, biến mất phía sau cửa, mấy tên đàn em của Mộ Kính Nhất cũng không ngăn cản, hắn thuận lợi rời khỏi rạp chiếu phim.



Chỉ cần an toàn rời khỏi đây, hắn có thể liên lạc với bên ngoài, lập tức trở về Trung Hải.



“Mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh ta là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, kết quả cũng chỉ là đồ hèn nhát!”



Minh Duệ Viễn mắng cả buổi, ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Tri Ngư vẫn đứng tại chỗ, cúi thấp đầu, không nói một lời.



Mặc dù Minh Duệ Viễn cũng cảm thấy quá trình ly hôn giữa cô và Phó Cẩm Hành giống như trò đùa, nhưng cậu ta cũng hiểu, Mộ Kính Nhất căn bản là cố ý.



Cậu ta biết muốn đánh đổ Tập đoàn Phó Thị trong hai ba ngày là không thể nào.



Cho dù có tạm thời giam chân được Phó Cẩm Hành, cũng chỉ là chiếm giữ ưu thế về mặt tâm lý, tiếp tục giằng co nữa, hai bên đều không được lợi gì.



Thả hắn đi trước, không ảnh hưởng gì đến đại cuộc, ngược lại còn có thể nhân cơ hội khiến người khác ghét hắn, hủy hoại hình tượng người đàn ông tốt của Phó Cẩm Hành.



Nghĩ mà xem, nếu như bị truyền thông trong nước biết được Phó Cẩm Hành trước giờ vẫn luôn yêu thương vợ mình nên nhận được sự quan tâm của công chúng đã ly hôn, chẳng phải trên mạng sẽ bùng nổ luôn sao?



Chiêu giết gà dọa khỉ này, Mộ Kính Nhất thật sự lợi hại.



“Cái đó.... chị... chị cũng đừng buồn quá, ly hôn thì cũng ly hôn rồi, dù sao chị cũng đã mất hết ký ức, vốn dĩ cũng không nhớ anh ta...”



Minh Duệ Viễn chua chát nói.



Nói đến phía sau, cậu ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, không nói nữa.



“Người ta đã đi rồi, cô ở đây thương xót cho mình cũng không có ý nghĩa gì. Nhân dịp này, để tôi làm chủ, tổ chức tiệc mừng cô trở lại đời độc thân.”



Mộ Kính Nhất cố ý nói chuyện không nên nói, đâm thẳng vào trái tim Mạnh Tri Ngư, không đâm cho cô máu tươi đầm đìa thì không hả dạ.



“Không cần, không phải anh nói muốn tôi ở lại đây, chuyên tâm chăm sóc Minh Duệ Viễn sao?”



Mạnh Tri Ngư dùng sức lau nước mắt, không quay đầu lại xông vào phòng vệ sinh, cô cúi người, không ngừng vốc nước lên mặt.



To tiếng cãi vã với Phó Cẩm Hành là giả, nhưng ly hôn với hắn lại là chuyện khiến cô thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đau thấu tim gan.



Hơn nữa, cảm giác đau đớn đến cực hạn này, ngược lại làm cho người ta chết lặng, muốn khóc căn bản không khóc được.



“Anh thật biến thái.”



Minh Duệ Viễn hừ lạnh nói.



“Ha ha, đây chỉ là quà gặp mặt tôi tặng cậu mà thôi.”



Mộ Kính Nhất bày ra bộ dạng nhìn rõ tất cả, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cổ quái nhìn cậu ta.



“Tôi? Liên quan gì tới tôi?”



Minh Duệ Viễn rõ ràng có chút chột dạ.



Chẳng lẽ tên này đã nhìn ra được cái gì rồi à?



“Nếu như cậu không có ý gì với người phụ nữ này thì sẽ cùng cô ta lao vào chỗ chết sao? Tôi đã hỏi người đàn ông trước kia đi cùng cậu, hắn nói, cậu rất quan tâm cô ta.”



Tên nhãi này quả nhiên cứng miệng, Mộ Kính Nhất dứt khoát vạch trần lớp ngụy trang của cậu ta.



“Anh... quả nhiên là Tiểu Hào đã bị anh mua chuộc rồi, tên súc sinh này!”



Minh Duệ Viễn giận dữ nói.



Cậu ta tức giận, không chỉ riêng việc Tiểu Hào hạ độc Mạnh Tri Ngư, mà còn vì hắn dám nói với Mộ Kính Nhất chuyện có liên quan đến mình.



“Bây giờ cô ta đã không còn là cô Phó nữa, cậu muốn chơi thế nào thì cứ tự nhiên, chỉ cần cơ thể của cậu chịu nổi là được.”



Nói xong, Mộ Kính Nhất trưng ra vẻ mặt kiểu “Tôi là đàn ông, tôi hiểu hết”.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom