• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-444

Chương 445: Bệnh alzheimer




79561.png

79561_2.png
Bây giờ người già bảy, tám mươi tuổi đầu óc vẫn minh mẫn, bước đi như bay, có thể đi khắp nơi.



Cho nên, Minh Đạt kinh ngạc nhìn hắn.



Qua rất lây sau, ông ta mới giơ tay ra nhận lấy xấp báo cáo kiểm tra trên tay Phó Cẩm Hành.



Báo cáo vô cùng tường tận, có thể thấy, Phó Cẩm Hành cũng không muốn chấp nhận kết quả này, cho nên đã sắp xếp kiểm tra sức khỏe rất nhiều lần.



Thế nhưng, kết quả lần nào cũng giống nhau.



“Bà ấy căn bản không nhớ rõ những chuyện hiện tại, đến việc ăn sáng hay chưa, chỉ chớp mắt cũng quên mất, nhưng lại nhớ rất kỹ những chuyện đã qua.”



Phó Cẩm Hành3truyền đạt lại những lời cô Lan nói với mình, nguyên nhân chính là sáng hôm nay, Mai Lan vừa ăn sáng xong, lại ầm ĩ muốn ăn cháo.



Cô Lan lo bà ta ăn quá no, đành phải nói với bà ta là đã ăn rồi.



Kết quả, Mai Lan kiên quyết không chịu tin, lại nổi cơn điên lên, nói có người muốn hại bà ta, chính là muốn bà ta chết đói.



Cô Lan oan ức kể hết mọi chuyện cho Phó Cẩm Hành, mục đích là nói cho hắn biết tình hình của Mai Lan thật sự đã không tốt rồi, thậm chí càng ngày càng chuyển biến xấu đi.



“Tôi đã hỏi rồi, bà ấy bị di truyền từ dòng họ,2có lẽ cũng là vì nguyên nhân này nên mới sớm phát bệnh, hơn nữa còn phát triển rất nhanh. Bác sĩ nói, tiếp tục điều trị cũng không có ý nghĩa gì, không còn cần thiết nữa.”



Phó Cẩm Hành thở dài một hơi.



Ân oán tình thù giữa hắn và Minh Đạt sau này có rất nhiều thời gian để giải quyết.



Nhưng Mai Lan lại không còn bao nhiêu thời gian nữa.



Nếu như trước kia hắn luôn tìm kiếm hành tung của Minh Đạt là vì muốn quyết đấu trực diện với ông ta, nhưng bây giờ cuối cùng đã tìm được Minh Đạt rồi, hắn chỉ hy vọng người đàn ông này có thể đi gặp mẹ mình một lần, để1bà ta không còn gì tiếc nuối nữa.



Trong cuộc đời của Mai Lan có tổng cộng ba người đàn ông quan trọng.



Có lẽ, chính bà ta cũng không thể nói rõ mình yêu người nào nhất.



Nhưng dù sao Minh Đạt cũng là người đàn ông đầu tiên của bà ta, Phó Cẩm Hành cảm thấy, nếu như bà ta ở trong trạng thái tỉnh táo, nhất định vẫn hy vọng có thể ôn hòa nhã nhặn gặp Minh Đạt một lần.



Vứt bỏ tất cả thù hận, chỉ nhớ những gì tốt đẹp đã từng có.



“Cậu thật sự muốn tôi đi gặp bà ta à?”



Minh Đạt xem xong báo cáo kiểm tra, ngẩng đầu lên, cười lạnh hỏi.



Không đợi Phó Cẩm Hành mở1miệng, ông ta lại nói: “Cậu không sợ tôi nhìn thấy bà ta sẽ giết chết bà ta sao? Đến lúc đó, ngay cả một bà mẹ già nua đãng trí cậu cũng không còn nữa!”



“Nếu như ông nhất định phải làm như vậy, thì tùy ông.”



Phó Cẩm Hành sầm mặt xuống, ngữ khí cũng lạnh như băng, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.



“Ha ha, tôi sẽ không giải quyết một chuyện phiền phức lớn như vậy thay cậu đâu! Nói không chừng, cậu ghét bà ta sắp làm liên lụy đến cậu, vì vậy dứt khoát muốn tôi ra tay. Phó Cẩm Hành, cậu đúng là độc ác.”



Minh Đạt cố ý xuyên tạc ý hắn, muốn chọc giận Phó1Cẩm Hành.



Nhưng Phó Cẩm Hành vẫn tỏ ra thờ ơ.



“Tôi cho ông thời gian một phút để suy nghĩ có đi hay không.”



Hắn giơ cổ tay lên, nhìn chằm chằm vào đồng hồ.



Minh Đạt hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi nói tôi không đi thì sao?”



Phó Cẩm Hành nhíu mày: “Còn chưa tới một phút, ông không cần phải gấp gáp trả lời tôi.”



Vừa dứt lời, bên cạnh hai người đã xuất hiện mười mấy người, thoạt nhìn bọn họ không có đặc biệt gì, giống như người bình thường, nhưng đang dần dần vây lại đây.



“Cậu đã sớm có chuẩn bị!”



Minh Đạt phản ứng lại.



Cho dù thân thủ của ông ta nhanh nhẹn, quanh năm kiên trì rèn luyện, nhưng một khó địch lại mười, huống hồ đối phương đã có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là có ý bắt ông ta phải theo.



“Xem ra, cho dù tôi có đồng ý hay không, hôm nay cậu cũng nhất định không thể không đưa tôi đi đúng không?”



Minh Đạt đã nhìn rõ tình hình trước mắt, hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, ông ta không cần phải để mình bị thương.



“Tôi cho rằng thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi. Còn nghĩ như thế nào là chuyện của ông. Xe đã đậu ở đầu ngõ, xin mời.”



Phó Cẩm Hành nghiêng người, chỉ về phía sau lưng.



Minh Đạt do dự một chút, nhưng vẫn bước đi, tiến về phía đầu ngõ.



Tài xế đã sớm đợi ở bên cạnh, vừa thấy ông ta, lập tức mở cửa xe.



Chờ Minh Đạt ngồi lên xe rồi, Phó Cẩm Hành cũng lên theo.



Trên đường đi, hai người không nói một câu nào.



Bầu không khí trong xe vô cùng lúng túng, rõ ràng đã bật máy sưởi, nhưng lại lạnh như hầm băng.



Xe đến nơi, trước lúc xuống xe, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng mở miệng: “Mẹ tôi vẫn nhớ ông, hơn nữa bà ấy luôn cảm thấy ông sẽ hại tôi. Lúc nhìn thấy ông, có thể bà ấy sẽ làm ra một số hành động quá khích, ông đừng làm bà ấy bị thương.”



Minh Đạt đang định xuống xe, hơi khựng lại.



Ông ta kinh ngạc quay đầu lại: “Chẳng lẽ bà ta sẽ ra tay với tôi à?”



Phó Cẩm Hành im lặng không nói gì.



Với tình hình hiện tại của Mai Lan, thật ra bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn hoàn toàn không có cách nào đoán trước được.



Minh Đạt cau mày, không nói một lời đẩy cửa xe ra.



Đợi đến lúc bọn họ đứng ở cửa phòng bệnh của Mai Lan, hai người còn chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy bên trong truyền đến một trận chửi mắng: “Tôi để ở chỗ này, tại sao lại không thấy nữa rồi? Nhất định là cô lấy trộm! Cái vòng tay kia tôi mua mất một trăm nghìn tệ, còn nhiều hơn tiền lương một năm của cô đấy!”



Phó Cẩm Hành vừa nghe thấy giọng nói sắc nhọn của Mai Lan, lập tức cảm thấy đau đầu.



Hắn day trán, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.



Trong phòng, ngoại trừ Mai Lan và cô Lan ra, còn có một người chăm sóc.



Mai Lan đang mắng chửi người ta, người chăm sóc muốn giải thích mấy câu, nhưng lại hoàn toàn không mở miệng nổi, chỉ có thể oan ức gạt nước mắt.



“Cẩm Hành, cháu mau khuyên mẹ cháu đi, bà ấy nói bị mất vòng tay...”



Cô Lan vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, lập tức thở phào một hơi.



Bà ấy hiểu rõ tính khí của Mai Lan hơn bất cứ ai khác.



Trước kia lúc chưa phát bệnh, Mai Lan đã có cái tính thù dai, không dễ dàng bỏ qua cho người khác, huống gì là bây giờ, thế nên càng thêm trầm trọng hơn.



“Mẹ tìm kỹ xem, có phải để ở đâu rồi không?”



Phó Cẩm Hành đi tới, giơ tay lục lọi trên người Mai Lan một lượt, quả nhiên tìm thấy cái vòng tay kia trong túi áo bà ta.



“Tại sao lại ở đây?”



Bà ta cũng ngẩn ra, lúng ta lúng túng lẩm bẩm.



Người chăm sóc ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, khóc òa lên.



Lúc nãy, cô ta bị Mai Lan nghi oan là ăn trộm, mắng đúng mười phút.



Không ai dám tùy ý đụng vào người Mai Lan, vì vậy, nếu như Phó Cẩm Hành không tới, cho dù có cô Lan thì cũng không có cách nào tìm giúp được cái vòng tay bỗng nhiên biến mất kia.



“Tôi xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi cô, mong cô tha thứ.”



Phó Cẩm Hành không để ý đến Mai Lan nữa, mà đi tới trước mặt người chăm sóc, xin lỗi đối phương, còn cúi người xuống.



Người chăm sóc lau nước mắt, không nói gì cả, quay đầu chạy ra khỏi phòng bệnh.



“Sau này mẹ có thể bớt động một tí là mắng chửi người ta đi được không?”



Phó Cẩm Hành cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.



Hắn biết, nhất định là Mai Lan làm gì đó, tiện tay tháo vòng ra, bỏ vào trong túi áo, quay người lại là quên mất.



Sau đó, bà ta khăng khăng là có người trộm đồ.



Mặc dù đó không phải là ý định ban đầu của bà ta, nhưng tổn thương tạo ra cho người khác cũng không có cách nào bù đắp được.



“Mẹ... mẹ không nhớ...”



Quả nhiên, Mai Lan quẫn bách, cúi đầu xuống, luống cuống đứng im tại chỗ.



Minh Đạt đứng ở cửa, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.



Co dù như thế nào ông ta cũng không thể ngờ người phụ nữ này lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.



Mai Lan trong trí nhớ kiêu căng mà xinh đẹp, giống như một con thiên nga cao quý, đứng tít tắp trên cao, vĩnh viễn đều ngẩng cổ lên, làm cho người ta gặp rồi sẽ khó quên.



Mà bây giờ, mặc dù bà ta vẫn chưa đến mức lôi thôi nhếch nhác, nhưng thoạt nhìn đã sớm không còn phong thái ngày xưa, càng giống một người phụ nữ bình thường hơn.



Hình như nhận ra cái nhìn chăm chú của Minh Đạt, Mai Lan theo bản năng nhìn về phía cửa.



Bà ta ngẩn ra, sau đó hét lớn: “A...”



Âm thanh cao vút chói tai, thậm chí mang theo chút thảm thiết.



Cho dù Phó Cẩm Hành đã nhắc nhở, nhưng Minh Đạt vẫn bị dọa giật mình



Nếu như trước đó ông ta vẫn còn chút hoài nghi, thì bây giờ cho dù Minh Đạt không muốn tin vào sự thật trước mắt, cũng không còn cách nào khác nữa rồi.



Trạng thái của Mai Lan đã nói rõ tất cả.



Nếu như để mặc bà ta tiếp tục như vậy, không lâu sau, không phải người bên cạnh bị bà ta tra tấn đến phát điên, thì chính bà ta cũng sẽ tự hành hạ mình đến chết.



“Ông đừng qua đây! Tôi đã kết hôn rồi, vì sao ông còn phải trở về? Ông đi đi, ông cút đi cho tôi! Tôi không muốn gặp lại ông nữa!”



Mai Lan khàn giọng gào thét, bà ta vừa la hét, vừa giơ tay cầm hết tất cả những đồ vật có thể chạm vào lên, ném về phía Minh Đạt.



Bà ta đã lùi đến bệ cửa sổ, sau lưng không còn chỗ nào nữa.



Trong mắt bà ta lộ ra sự hoảng sợ tột độ, Mai Lan hung dữ nhìn chằm chằm Minh Đạt, đuôi mắt liếc qua Phó Cẩm Hành vẫn còn đứng tại chỗ.



Bà ta do dự một chút, nghiến răng nhào qua, dang rộng hai tay, ngăn trước mặt hắn.



Có lẽ, trong lòng Mai Lan vẫn còn có một chút bản năng của người làm mẹ.



“Mẹ, con không sao. Là con gọi ông ta đến, con có một việc muốn nói với hai người...”



Phó Cẩm Hành giơ tay phải ra, nhẹ nhàng ôm lấy vai Mai Lan.



Đêm qua, cả đêm hắn không chợp mắt, suy nghĩ mãi một vấn đề.



Đó chính là mình có nên nói với Minh Đạt và Mai Lan về sự tồn tại của Mộ Kính Nhất hay không.



Mộ Kính Nhất đã biết được bí ẩn về thân thế của mình, sở dĩ hắn không đi tìm cha mẹ ruột của mình ngay, chỉ là vì nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ nuôi.



Đợi đến lúc bà Bruno rời khỏi thế gian, Mộ Kính Nhất sẽ không cần kiêng dè gì nữa, sẽ đánh thẳng đến Trung Hải, tìm Mai Lan tính sổ.



Nhưng Minh Đạt và Mai Lan lại không biết hắn còn sống.



“Cô Lan, cô đi ra ngoài trước đi, canh giữ ở cửa, đừng cho bất cứ ai vào đây.”



Phó Cẩm Hành dặn dò cô Lan ở bên cạnh.



Cô Lan luôn luôn trung thành, nghe vậy, bà lập tức đáp một tiếng, đi ra khỏi phòng bệnh, còn không quên đóng cửa phòng lại.



Trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.



“Đứa bé năm đó chưa chết, anh ta vẫn còn sống.”



Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, ép mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom