• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-445

Chương 446: Ngã lầu




79562.png

79562_2.png
Nhưng đó lại là hành vi mà tổ chức tuyệt đối nghiêm cấm.



Thậm chí bởi vì ông ta tự tiện yêu đương, bị nghi tiết lộ thân phận, còn phải nhận lấy hình phạt tương ứng.



“Tôi nói, tôi đã tìm được con của hai người rồi, anh ta chưa chết. Năm đó anh ta vừa ra đời đã mắc bệnh bẩm sinh, suýt nữa đã chết non, vì vậy mới bị mẹ tôi vứt bỏ. Nhưng thực ra anh ta vẫn còn thở, vẫn còn sống, được đưa đến viện phúc lợi. Không lâu sau thì được một đôi vợ chồng nước ngoài nhận nuôi, đưa anh ta ra nước ngoài làm phẫu thuật...”



Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, Mai Lan giống như tỉnh mộng, phát ra một3tiếng hét lớn, ngơ ngác nhìn hắn.



“Không chết... nó không chết... nó không chết!”



Bà ta giống như nổi điên lao tới, miệng không ngừng lặp lại, mặt mũi cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.



“Thật vậy ư?”



Mai Lan vừa mừng vừa kinh ngạc, bà ta mở to hai mắt, nhìn Phó Cẩm Hành không chớp mắt.



Hắn gật đầu: “Là thật. Con đã gặp anh ta rồi, cha mẹ nuôi của anh ta đối xử với anh ta rất tốt, coi anh ta như con đẻ của mình.”



Nghe Phó Cẩm Hành nói xong, nước mắt bất ngờ trào ra khỏi hốc mắt Mai Lan.



Không phải là bà ta chưa từng hối hận.



Nửa đêm tỉnh mộng, lương tâm của bà ta cũng không ngừng đau đớn.



Một người phụ nữ vứt bỏ2đứa con mình hoài thai gần mười tháng, gần như là một việc không thể tưởng tượng được, thế nên mỗi lần Mai Lan nhớ về quyết định lúc đó, đều hoảng hốt.



Đây thật sự là chuyện mình đã làm sao?



Thế nhưng, mỗi khi nhớ tới vinh hoa phú quý mình đã hưởng thụ hơn ba mươi năm, cùng với thân phận nữ chủ nhân của tập đoàn Phó Thị, cảm giác được người khác tôn kính và nể sợ, Mai Lan lại cảm thấy quyết định của mình là chính xác.



Để lương tâm có thể dễ chịu hơn một chút, hằng năm Mai Lan đều quyên góp một số tiền lớn để lo hương hỏa.



Bà ta hy vọng, đứa bé kia có thể sớm ngày luân hồi, đầu1thai làm người.



“Nó... có phải nó rất hận mẹ không...”



Mai Lan khóc cả buổi, rồi dường như chợt nhớ tới điều gì, bà ta nắm chặt cánh tay Phó Cẩm Hành, vẻ mặt lo lắng hỏi.



Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ nhìn đôi mắt sưng đỏ của bà ta, nhẹ nhàng rút tay mình ra.



“Đương nhiên, đương nhiên anh ta oán hận mẹ rồi, thậm chí chỉ muốn giết con. Bởi vì trong mắt anh ta, con là người đã cướp đi vận mệnh vốn thuộc về anh ta.”



Thực ra Phó Cẩm Hành hiểu rất rõ tâm trạng của Mộ Kính Nhất.



Tuy rằng xét về tình về lý, Mộ Kính Nhất không nên oán trách Phó Cẩm Hành, nhưng một khi liên quan đến mình, ai cũng đều ích1kỷ, hơn nữa còn dễ dàng trở nên cực đoan.



“Tại sao tôi phải tin lời cậu? Nói không chừng đây là lời nói dối do cậu bịa ra, còn sắp xếp một người phối hợp với lời nói dối của cậu!”



Minh Đạt đã hoàn hồn lại khỏi khoảnh khắc khiếp sợ vừa nãy, ông ta nhìn chuyện này bằng thái độ thận trong, thậm chí nghi ngờ động cơ của Phó Cẩm Hành không đơn thuần.



“Nói dối chuyện này thì có lợi gì cho tôi? Bây giờ mẹ tôi đã như vậy rồi, chẳng qua là tôi không muốn giấu giếm bà ấy nữa mà thôi. Mà ông, ông là cha ruột của đứa bé kia, biết anh ta vẫn còn sống, chẳng lẽ ông không muốn gặp anh1ta một lần sao?”



Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước kia hắn biết Tân Tân là con mình, phản ứng đầu tiên là vui mừng chứ không phải nghi ngờ.



Nhưng Minh Đạt lại cho rằng hắn đang nói dối.



Đều làm cha, tại sao lại khác nhau hoàn toàn như vậy?



“Tại sao tôi phải đi gặp nó? Trong lòng tôi, nó đã chết, vừa ra đời đã chết rồi! Hơn ba mươi năm qua, ngày nào tôi cũng sống trong đau khổ vì chịu tang con, ngày nào tôi cũng lên kế hoạch báo thù cho nó! Mà bây giờ cậu lại với tôi, nó căn bản không chết, không chỉ vậy mà còn sống rất tốt, còn nhận hai người nước ngoài làm cha mẹ?”



Minh Đạt hoàn toàn bình tĩnh lại, hai mắt ông ta đỏ ngầu, phẫn nộ hét lên.



“Ông điên rồi! Nó chưa chết, chẳng lẽ không tốt sao?”



Mai Lan kinh ngạc nhìn ông ta, vẻ mặt khó tin, bà ta không ngờ Minh Đạt lại phản ứng như vậy, thật sự là không bình thường.



Người không chết, vẫn còn sống, kết quả ở trong mắt ông ta lại không phải là một chuyện tốt!



Nếu như đây không phải là kẻ điên, vậy thì là cái gì?



“Chẳng lẽ so với kế hoạch báo thù của ông, con ruột có còn sống hay không đã thành chuyện không quan trọng rồi à?”



Phó Cẩm Hành liền hiểu, cũng rõ ràng ý của Minh Đạt.



Từ trước tới nay, điều duy nhất Minh Đạt muốn làm chính là trả thù cho đứa con trai chưa từng gặp mặt kia, ông ta muốn trả thù Mai Lan, trả thù nhà họ Phó.



Vì mục tiêu này, ông ta có thể nằm gai nếm mật, có thể yên tĩnh đợi thời cơ, thậm chí có thể dùng vài chục năm để từ từ lên kế hoạch, cố gắng để khâu nào cũng phải hoàn mỹ.



Trong kế hoạch báo thù khổng lồ này, cho dù là Minh Duệ Tư hay là Minh Duệ Viễn, đều chỉ là con cờ trên tay Minh Đạt mà thôi.



Càng đừng nói gì đến hàng trăm thuộc hạ khác.



Đến ngay cả Tập đoàn Minh Thị cũng chỉ là công cụ ông ta dùng để tấn công Phó Thị, trên thực tế, Minh Đạt không cảm thấy hứng thú đối với việc buôn bán kinh doanh.



Nhưng ông ta biết rõ, nếu như muốn chiến thắng Phó Thị trong lĩnh vực kinh doanh thì chỉ có thể dấn thân vào lĩnh vực này.



Vì vậy, sau khi kết thúc thân phận của một nhân viên tình báo, Minh Đạt đã đầu tư toàn bộ tài sản vào thị trường chứng khoán và bất động sản nước ngoài.



Nhờ vào mấy cơ hội cực lớn, ông ta đã thành công gây dựng nên Tập đoàn Minh Thị.



“Chẳng lẽ không đúng sao? Phó Cẩm Hành, vì không muốn tôi đối phó với cậu mà cả cái cách tồi tệ này cũng nghĩ ra được, cậu bớt bớt lại đi, các người diễn vụng về quá đấy.”



Minh Đạt vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh bỉ quan sát Phó Cẩm Hành.



Theo ông ta thấy, bệnh tình của Mai Lan cũng chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.



Mục đích thực sự của Phó Cẩm Hành chính là muốn dùng tình thân để tranh thủ sự đồng cảm của ông ta, nghĩ mà xem, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng trước mặt thật đúng là cám dỗ.



Đáng tiếc, ông ta không hề có tình cảm với đứa con chưa từng được gặp mặt ấy, mà chỉ có trách nhiệm.



Là cha ruột, trách nhiệm của ông ta chính là báo thù.



“Ông không muốn tin hay là sợ phải tin? Ông sợ nhìn thấy anh ta, ông sợ con ông không chết, tất cả những gì ông đã làm đều không còn ý nghĩa nữa! Từ đầu tới cuối, ông vẫn luôn muốn tìm một cái cớ mà thôi, thực ra ông chỉ biết yêu chính bản thân mình!”



Phó Cẩm Hành đột nhiên giận dữ, thấp giọng quát.



Người như vậy không xứng làm cha.



“Câm miệng! Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi? Đây là chuyện của tôi, không đến lượt cậu khoa tay múa chân! Cho dù nó thật sự là con tôi, tôi cũng có thể lựa chọn không nhận nó! Người phụ nữ này, bà ta không xứng sinh con cho tôi! Ham hư vinh, nông cạn, ích kỷ, năm đó tôi thật sự bị mù mắt mới bị một người phụ nữ thấp hèn như vậy mê hoặc!”



Minh Đạt liên tục cười lạnh, không tiếc dùng những từ ngữ ác nghiệt nhất để miêu tả Mai Lan.



Thế nhưng ông ta lại quên mất, phủ định người yêu cũ của mình cũng chẳng khác gì đang phủ định đoạn tình cảm ấy, phủ định chính mình.



“Ông có thể mắng tôi, nhưng ông không có tư cách mắng con tôi!”



Mai Lan hét lên một tiếng, giống như nổi điên lao tới chỗ Minh Đạt, bà ta dùng cả tay và miệng, vừa cắn vừa cào cấu ông ta, thậm chí còn dùng cả chân.



Hai người lăn lộn, sức của Mai Lan rõ ràng không bằng Minh Đạt, chẳng mấy đã bị ông ta đạp văng ra, bất lực ngã trên mặt đất.



“Là ông vứt bỏ mẹ con chúng tôi trước, không phải tôi không cần nó... Nếu như không phải ông không nói tiếng nào đã biến mất thì tôi đâu phải sinh con ra một mình... đều là lỗi của ông... ông không có tư cách trách ai cả, trừ chính bản thân ông ra...”



Mai Lan nghẹn ngào chỉ trích.



“Tôi có nỗi khổ tâm riêng của tôi! Tôi đã từng trở về tìm bà!”



Má Minh Đạt đã bị cào mấy đường rướm máu đỏ tươi, đó là do móng tay của Mai Lan để lại, ông ta vừa nói, vừa chạm vào miệng vết thương, chỉ cảm thấy đau đớn.



“Ha ha, tìm tôi... đó là chuyện bao lâu sau hả...”



Mai Lan quỳ sụp dưới đất, tóc tai tán loạn, đôi mắt giống như đã mất đi tiêu cự, trở nên vô hồn.



“Năm năm... tôi mất năm năm mới có thể thuận lợi kết thúc nhiệm vụ của tôi. Tôi thừa nhận, quả là có lâu một chút, nhưng tôi đã cố hết sức rồi!”



Nói đến đây, Minh Đạt cũng lộ ra vẻ đau khổ.



Ông ta không hề nói dối, trong đám người đó, ông ta là người đầu tiên thành công rời đi.



Rất nhiều người đã hy sinh, rất nhiều người đã bị liên lụy trong những nhiệm vụ khác, không ngừng nghỉ.



Chỉ có ông ta, từ bỏ tất cả những cơ hội được thăng tiến, chỉ yêu cầu được rút lui khỏi đó, làm một người bình thường, có cuộc sống thuộc về mình.



Nhưng lúc đó, Mai Lan đã gả vào nhà họ Phó, đã trở thành phu nhân quyền quý được người người hâm mộ, còn sinh được con trai, địa vị càng được củng cố.



“Là ông đã để tôi đợi quá lâu... nếu như ông không bỏ đi, tôi cũng sẽ không gả cho Phó Trí Uyên, càng sẽ không cùng Phó Trí Hán làm ra chuyện đáng cho người khác khinh thường... là ông hại tôi, hại hai đứa con trai của tôi, là ông...”



Tinh thần của Mai Lan đột nhiên hoảng loạn, bà ta lẩm bẩm trong miệng, lảo đảo đứng lên.



Hai người trải qua một trận cào xé, đã thay đổi vị trí, Minh Đạt đứng ở phía trước cửa sổ, khoảng cách với bệ cửa sổ chỉ có một bước chân.



“Người đáng chết là ông!”



Mai Lan đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ dữ tợn, xông về phía Minh Đạt.



Ông ta theo bản năng nghiêng người tránh ra, Mai Lan xông thẳng tới, tốc độ rất nhanh.



Cơ thể bà ta áp vào tấm kính cửa sổ, gần như không hề dừng lại, cùng với âm thanh va chạm, Mai Lan cũng bay ra ngoài với những mảnh thủy tinh vỡ!



Nơi này là tầng mười hai, không giống tầng thấp, ngoài cửa sổ không có bất cứ trang bị bảo hộ an toàn nào.



“Mẹ!”



Phó Cẩm Hành cuống đến nỗi mắt đỏ ngầu, cũng lao đến bên cửa sổ, hắn gắng sức vươn tay ra, quờ quặng giữa không trung.



Nhưng mà, đã chậm một bước.



Cơ thể Mai Lan rơi nhanh xuống, tạo ra tiếng va chạm với mặt đất.



Bà ta ngửa mặt lên, hai mắt vẫn mở to, trên mặt vẫn là vẻ hoảng sợ của khoảnh khắc trước khi chết.



Một vũng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ sau đầu bà ta, lan ra đầy đất.



Minh Đạt cũng ngẩn ra, lúc ông ta phản ứng lại, đã phải nhận lấy một cú đấm nặng nề vào mũi!



Phó Cẩm Hành đánh ông ta giống như phát điên, toàn đánh vào chỗ hiểm, không có chút lưu tình nào.



“Cậu thấy rõ còn gì, không phải tôi đẩy bà ta, thậm chí tôi còn không động vào bà ta!”



Minh Đạt bất chấp máu mũi giàn giụa, hét lớn.



Trên thực tế, ông ta cũng cảm thấy kỳ quái.



Ông ta chỉ tránh Mai Lan, không động vào một sợi tóc của bà ta, mà lúc ấy hình như bà ta xuất hiện ảo giác, hoàn toàn không có ý định dừng lại.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom