• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-446

Chương 447: Chỉ là vấn đề thời gian




79563.png

79563_2.png
Trên khoảng đất trống ở vườn hoa nhỏ dưới tầng, Mai Lan nằm lặng yên ở đó.



Mới một ngày trước, Phó Cẩm Hành vẫn còn đứng ở chỗ này nói chuyện với cô Lan.



Cơn mưa phùn đã kéo dài mười mấy tiếng lại bất giác dừng lại từ lúc nào.



Sau cơn mưa, không khí ẩm ướt tươi mát, mang theo mùi bùn đất đặc thù.



Ngoài ra, nếu như cẩn thận ngửi kỹ, mơ hồ còn kèm theo mùi máu tanh.



Tiếng huyên náo vang lên khắp nơi, có người sợ tới mức hét lên, có người hô to mau báo cảnh sát, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, vừa chụp ảnh, vừa quay video.



“Đừng tới đây! Tránh ra! Cút ra xa3một chút!”



Phó Cẩm Hành lớn tiếng gầm thét, mắt hắn đỏ ngầu, xua đuổi đám người đang muốn vây lại, ngăn cản bọn họ tiếp tục xem náo nhiệt.



Nghe được tin tức, nhân viên ở trung tâm điều dưỡng thần kinh cũng vội vàng chạy đến.



“Anh Phó, xin bớt đau buồn...”



Viện phó lắp bắp nói, căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.



Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, vốn đã là một chuyện lớn, huống hồ, người chết còn không phải là một người bệnh bình thường.



“Không liên quan đến ông, tránh ra!”



Phó Cẩm Hành đè nén sự đau đớn tột cùng trong lòng, lạnh lùng quát.



Thời điểm này, hắn không muốn truy cứu trách nhiệm của đám người không liên2quan, nhưng cũng không có bất cứ tâm tình nào đi ứng phó với bọn họ.



Thấy hình như hắn không có ý trách cứ, viện phó vội vàng dẫn người rời đi, đồng thời còn gọi mấy người bảo vệ tới, ngăn khu vực đó lại, không cho phép ai tới gần.



Không biết là ai báo cảnh sát, vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát đã đến.



Phó Cẩm Hành là người thân của người chết, cùng cô Lan cũng bị đưa đi.



Bởi vì có thân phận đặc thù, vì vậy Minh Đạt không sợ giao tiếp với cảnh sát, ngược lại còn biểu hiện tương đối bình tĩnh.



Tình huống nhanh chóng được điều tra rõ, cảnh sát nhận định cái chết của1Mai Lan là một chuyện ngoài ý muốn.



Nếu như chỉ là ngoài ý muốn, vậy thì không có ai phải chịu trách nhiệm.



Lúc ấy Phó Cẩm Hành cũng có mặt, mặc dù hắn oán hận Minh Đạt đã kích động Mai Lan, nhưng cũng không thể không thừa nhận, xem xét tình huống lúc đó, Minh Đạt quả thực không ra tay.



Đi ra ngoài cổng, Minh Đạt gọi Phó Cẩm Hành lại: “Cậu còn chưa nói cho tôi biết, bây giờ đứa bé kia đang ở đâu?”



Phó Cẩm Hành dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía ông ta, đôi mắt đỏ đến dọa người, toàn là tia máu.



“Ông vẫn còn mặt mũi để hỏi tôi à? Ông yên tâm đi, tôi tuyệt1đối sẽ không nói cho ông biết đâu!”



Hắn hung dữ trả lời.



Minh Đạt ngẩn ra, cũng lập tức mở miệng: “Cho dù cậu không nói với tôi, dựa vào bản lĩnh của tôi, cũng có thể tự tra ra được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”



Phó Cẩm Hành tin không phải ông ta đang khoác lác, Minh Đạt quả thật có năng lực này.



Nhưng hắn vẫn khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy châm biếm.



“Đúng vậy, đương nhiên là ông có thể. Vậy nên, ông cứ đi điều tra đi, tùy ông.”



Phó Cẩm Hành đã sớm biết, không thể giấu giếm sự tồn tại của Mộ Kính Nhất thêm được bao lâu nữa, nhưng hắn vẫn có thể lựa chọn1để Minh Đạt đau khổ thêm một chút, để cho ông ta phải lần mò khắp nơi.



Đã đến lúc này rồi, chỉ cần hành hạ người mình ghét thêm một chút thôi, cũng đủ làm lòng người ta sinh ra cảm giác vui sướng.



Hắn chính là muốn như vậy.



“Cậu! Cậu cố ý đúng không!”



Minh Đạt cũng hiểu rõ ý đồ của Phó Cẩm Hành, không nhịn được giận dữ, khuôn mặt bởi vì tức giận mà dữ tợn.



“Vậy thì sao?” Phó Cẩm Hành cười lạnh đi ra ngoài.



Mặc dù Mai Lan đã ly hôn với Phó Trí Uyên, nhưng dù sao thân phận của bà ta cũng rất đặc biệt, không thể chôn cất qua loa.



Người nhà họ Phó vì thể diện, cũng sẽ không để bà ta tùy tiện ra đi như vậy.



Nếu không, chỉ sợ không qua được cửa ải dư luận kia.



Tình huống tương tự, có thể tham khảo cái chết của Vương phi Anna, cho dù vương thất nước Anh không muốn phối hợp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu trước ý nguyện của dân chúng.



Phó Trí Uyên biết tin Mai Lan chết, tâm trạng rất phức tạp.



Ông ta đã từng yêu người phụ nữ này, đương nhiên, so ra thì nỗi hận càng lớn hơn.



Bởi vì không cách nào quên được, cho nên Phó Trí Uyên từ chối ra mặt, chỉ sai người đến chuyển lời, bày tỏ mình sẵn lòng bỏ tiền làm tang lễ long trọng cho Mai Lan, nhưng kiên quyết phản đối chôn cùng với bà ta sau khi chết.



Sống chết không gặp lại nhau nữa, đây chính là thái độ của Phó Trí Uyên.



Đối với chuyện này, Phó Cẩm Hành cũng không nói gì.



Đám người Phó Trí Trạch và Phó Trí Hán xuất hiện, bọn họ ngoài mặt thì an ủi Phó Cẩm Hành, nhưng sau lưng cũng không nhịn được thở phào một hơi.



Phải biết, mặc dù Mai Lan chỉ là một người phụ nữ, nhưng vì Phó Trí Uyên không có hứng thú với việc kinh doanh, nên là bà chủ, bà ta tham gia vào phần lớn các công việc trong Phó Thị, có vị trí vô cùng quan trong Tập đoàn Phó Thị.



Nếu như không phải vì bà ta, chưa chắc Phó Cẩm Hành đã ngồi vững vàng vị trí người thừa kế.



Đầu tiên là Phó Cẩm Hành bí mật ly hôn, sau đó lại là việc Mai Lan đột nhiên qua đời, Phó Thị dường như lập tức rơi vào trong vòng xoáy của những tin tức trái chiều.



Hơn một năm gần đây, mọi người đều biết Mai Lan vì không khỏe nên đi tĩnh dưỡng.



Bây giờ bà ta đột nhiên qua đời, vẫn khiến rất nhiều người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trên phố đồn đại ầm ĩ, thậm chí có người cố ý dẫn dắt theo hướng mê tín dị đoan.



Đối với chuyện này, Phó Cẩm Hành luôn không để ý.



Hắn vốn tưởng là cái chết của Mai Lan có thể kích thích lương tri của Minh Đạt, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.



Sau khi Minh Đạt phát hiện Minh Duệ Viễn lén lút xuất cảnh, ông ta không nén được cơn tức giận.



Ông ta đã sớm biết, thằng nhóc này không giống với Minh Duệ Tư, không hề có tí trung thành nào với mình, tất cả chỉ là vì lợi ích.



Điều làm Minh Đạt phẫn nộ nhất chính là sau khi Minh Duệ Viễn rời khỏi Trung Hải đã hoàn toàn không có tin tức gì nữa, giống như cá quay về biển lớn.



***



“Chị đã nghĩ được cách chạy trốn chưa?”



Cùng lúc đó, Minh Duệ Viễn nằm ở trên giường bệnh lo lắng nhìn Mạnh Tri Ngư.



Đã qua ba ngày rồi, cậu ta phát hiện người phụ nữ này lại không hề muốn chạy trốn, ngày nào cũng ăn ngủ bình thường, nhìn rất thư thái thoải mái.



“Trốn? Tôi chạy trốn làm gì. Hơn nữa, bây giờ cậu đi còn chẳng được, chẳng lẽ cậu bảo tôi cõng cậu theo à?”



Mạnh Tri Ngư liếc mắt nhìn cậu ta, cau có hỏi ngược lại.



“Chị bình tĩnh được thật à? Phó Cẩm Hành đã ly hôn với chị rồi, anh ta rời đi một mình, nếu tên họ Mộ đổi ý, nói không chừng sẽ giết chị...”



Minh Duệ Viễn kích động, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.



“Có phải đến giờ uống thuốc của tôi rồi không?”



Lúc này cậu ta mới phản ứng lại.



Mạnh Tri Ngư cúi người, giả bộ đắp chăn cho Minh Duệ Viễn, ghé sát môi vào tai cậu ta, trầm giọng trả lời: “Tôi đã vứt hết thuốc uống ban ngày của cậu đi rồi, ném vào trong bồn cầu, tất cả đều bị cuốn đi rồi. Nếu Mộ Kính Nhất hỏi cậu, cậu phải nói là uống đúng giờ đấy.”



Minh Duệ Viễn kinh ngạc há to miệng, cũng học cô, chỉ mấp máy môi, gần như không phát ra tiếng.



“Chị muốn tôi chết vậy à?”



Những viên thuốc kia đều là thuốc tiêu viêm, phòng ngừa miệng vết thương bị nhiễm trùng, dù sao nơi đây cũng không phải là bệnh viện, ngộ nhỡ ruột của cậu ta bị nhiễm trùng nát hết, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.



“Mộ Kính Nhất lấy cho cậu tổng cộng bốn loại thuốc, cậu chỉ cần uống viên thuốc màu vàng là sẽ không đau đớn nữa, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Còn nữa, lúc cậu mới vừa làm phẫu thuật xong được mấy tiếng, tinh thần rất tốt, tôi nghi ngờ thuốc kia có vấn đề. Cẩn thận bảo vệ cái mạng của mình, lỡ bị nghiện cái gì đó, cũng không khác gì chết đâu!”



Mạnh Tri Ngư đắp kín chăn lại, từ từ đứng thẳng lên, thuận tay vuốt tóc.



“Đợi đấy, để tôi đi lấy nước.”



Lúc trở lại, cô nắm tay lại, giả vờ bên trong có gì, nhét vào miệng Minh Duệ Viễn.



Cậu ta cũng coi như thông minh, phối hợp giả vờ làm ra động tác nuốt xuống, yết hầu chuyển động.



“Nước, nước.”



Minh Duệ Viễn lúng búng gọi, Mạnh Tri Ngư không thèm quan tâm cầm cốc nước đưa đến bên miệng cậu ta, xem ra cô rất ít khi chăm sóc người khác, nên động tác không thành thạo.



Chăm sóc Minh Duệ Viễn xong, Mạnh Tri Ngư ngồi ở bên cạnh, khẽ cau mày lại.



Bắt đầu từ chiều hôm qua, Mộ Kính Nhất đã không xuất hiện nữa.



Hắn đến, không phải là chuyện tốt.



Nhưng nếu hắn không đến, cũng không hẳn là chuyện tốt gì.



Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Mạnh Tri Ngư mơ hồ cảm thấy, có thể là đã xảy ra chuyện rồi.



Giác quan thứ sáu của cô quả nhiên không sai.



Trong đêm đó, lúc Mạnh Tri Ngư đang ngủ mơ màng, cô nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.



Trong hoàn cảnh này, cô không thể ngủ sâu được, về cơ bản, chỉ cần nghe thấy một chút tiếng động, Mạnh Tri Ngư cũng sẽ lập tức ngồi dậy.



Đó là âm thanh cửa phòng bị người khác mở ra từ bên ngoài.



Cô ôm lấy chăn, ngồi ở trên giường không nhúc nhích.



Lúc tim Mạnh Tri Ngư đang đập thình thịch, người ở bên ngoài bỗng nhiên nói chuyện: “Nếu như cô vẫn chưa ngủ, thì ra đây mở cửa đi, tôi không có thói quen tự tiện xông vào phòng của phụ nữ, cũng không muốn làm.”



Quả nhiên là giọng Mộ Kính Nhất!



Mạnh Tri Ngư do dự một chút, nhưng vẫn mặc áo vào, xuống giường đi mở cửa.



Cô giả vờ như mới bị đánh thức, vẫn còn buồn ngủ.



Vừa mở cửa ra, Mạnh Tri Ngư đã thấy Mộ Kính Nhất đang đưa lưng về phía mình, đứng ở cửa.



Hắn đợi mấy giây, lúc này mới quay người lại.



“Có chuyện gì à?”



Mạnh Tri Ngư còn ngáp một cái, híp mắt, nhìn Mộ Kính Nhất.



Cho dù cô biết người đàn ông này không phải là kẻ háo sắc, nhưng mà nửa đêm, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ vẫn khiến cho người ta không thể không đề phòng.



“Muốn nói chuyện với cô.”



Mộ Kính Nhất im lặng mấy giây, lúc hắn mở miệng lần nữa, lời nói ra lại làm Mạnh Tri Ngư cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.



Cô khoanh hai tay che trước ngực, có chút kinh ngạc: “Nói chuyện với tôi? Có phải anh đã chế ra được thuốc giải rồi không?”



Nghe giọng điệu, giống như cô cảm thấy hứng thú với đề tài này.



Mộ Kính Nhất nhịn không được bật cười: “Tôi đúng là thiên tài, nhưng không phải là thần thánh, thuốc giải cho con gái của cô vẫn còn đang trong giai đoạn điều chế, không nhanh như vậy.”



Mạnh Tri Ngư hừ nhẹ: “Vậy là không phải hả? Ngoại trừ cái này, những chuyện khác, tôi không hề quan tâm.”



Nói xong, cô định đóng cửa lại.



Nhìn ra ý đồ của cô, Mộ Kính Nhất nhanh chóng hành động, đưa tay chặn cửa phòng.



“Tôi có một chuyện muốn nói với cô.”



Hắn biết, nhất định Mạnh Tri Ngư vẫn chưa nghe tin Mai Lan chết.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom