• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-448

Chương 449: Tháo bỏ lớp ngụy trang




79565.png

79565_2.png
Cô khát thật, uống một hơi hết cốc nước, lúc này mới nói: “Minh Đạt nói như vậy, tôi không cảm thấy bất ngờ chút nào. Ở trong lòng tôi, ông ta chính là một người máu lạnh ích kỷ, chỉ cần ông ta cảm thấy người này không còn giá trị lợi dụng nữa, ông ta sẽ không chút do dự đá văng ra!”



Mộ Kính Nhất cau mày, không ngắt lời cô, ra hiệu cho Mạnh Tri Ngư nói tiếp.



“Còn nữa, Minh Duệ Tư không phải là con trai của ông ta, chỉ là một công cụ báo thù thôi.”



Còn quan hệ giữa Minh Duệ Tư và Minh Duệ Viễn, Mạnh Tri Ngư không hề nhắc đến.



Cô sợ một khi Mộ Kính Nhất biết Minh3Duệ Viễn và hắn không có quan hệ huyết thống, sẽ giết chết cậu ta.



Minh Duệ Viễn thật sự không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không nên chết ở trong tay Mộ Kính Nhất.



“Tại sao cô phải nói với tôi những lời này?”



Mộ Kính Nhất do dự một lúc, tò mò hỏi.



“Anh... chẳng lẽ trong lòng anh không có chút khó chịu nào à?”



So sánh ra, Mạnh Tri Ngư còn ngây ngẩn hơn hắn.



Vừa rồi chính tai cô nghe thấy lời nói vô tình của Minh Đạt trước mặt Phó Cẩm Hành và Mai Lan, ở trong lòng ông ta, thật ra căn bản không hề để ý đến sống chết của đứa bé kia.



Chẳng qua là ông ta muốn tìm được một lý2do thích hợp nhất cho hành động của mình mà thôi.



Giống như phát động chiến tranh, kẻ khơi mào vĩnh viễn đều cần đánh tiếng, còn có đại diện cho chính nghĩa hay không, không ai biết.



“Tại sao tôi phải khó chịu? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khó chịu? Ngược lại, tôi vô cùng vui vẻ! Bây giờ tôi vui đến không ngủ được...”



Mộ Kính Nhất sững sờ mấy giây, sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói.



Dường như trong giọng nói hắn che giấu điều gì đó, mấy câu nói vừa vội vừa nhanh, suýt nữa hắn bị sặc nước miếng của mình.



Không đợi hắn nói xong, Mạnh Tri Ngư đã thương hại ngắt lời dang dở của Mộ Kính1Nhất: “Anh cần gì phải nói dối? Ai cũng có lúc yếu ớt, anh nghĩ mình quá mạnh mẽ rồi!”



Mộ Kính Nhất lập tức nghẹn họng, bất định nhìn cô.



“Anh nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Cũng là vì nghe được mấy câu kia của Minh Đạt, cho nên anh khó chịu trong lòng, nhất thời không chấp nhận được chuyện mình là một đứa bé cha không thương mẹ không yêu. Ở trong mắt anh, cả thế giới đều đối địch với anh, vậy anh cũng dứt khoát không cần cả thế giới nữa.”



Mạnh Tri Ngư đặt cốc nước xuống, nhún vai, có chút khinh thường nhìn hắn.



“Nói ra, anh còn không bằng đứa con trai hơn sáu tuổi của1tôi, ngay cả nó cũng sẽ không có tư tưởng cực đoan như vậy!”



“Cô ăn nói linh tinh! Ngậm miệng lại cho tôi!”



Không biết rốt cuộc là câu nào đâm vào tim Mộ Kính Nhất, chỉ thấy mặt hắn đỏ lên, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ, giống như những con sâu lúc nhúc, nhìn vô cùng đáng sợ.



Mạnh Tri Ngư không cầm nổi lòng lui về phía sau hai bước, suýt nữa cô quên mất Mộ Kính Nhất không phải là kẻ hiền lành gì, tại sao mình lại tham chút sảng khoái nhất thời, chọc vào lòng đối phương?



Lần này xong thật rồi, nói không chừng chết thế nào cũng không biết!



“Tôi chưa bao giờ yếu ớt! Bởi vì tôi vẫn luôn1biết, yếu ớt là thứ không đáng tiền nhất!”



Mộ Kính Nhất gầm lên như điên.



“Được, anh không yếu ớt, vậy anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì phiền anh ra ngoài đóng cửa phòng cho tôi, tôi muốn ngủ tiếp.”



Mạnh Tri Ngư thật hối hận vì vừa rồi mình lại động lòng trắc ẩn với hắn, loại người biến thái này căn bản không giống với người bình thường, không thể dùng cách đối xử với người bình thường để đối xử với Mộ Kính Nhất.



“Không được, tôi chưa muốn ngủ, cô cũng không được ngủ.”



Hắn bước qua đây, kéo Mạnh Tri Ngư, ấn cô lên xô pha.



“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô ngẩng đầu lên, cảnh giác hỏi.



Nên không phải Mai Lan đột nhiên chết, Mộ Kính Nhất lập tức có cảm giác mất đi mục tiêu cuộc sống, cho nên tâm trí thất thường đúng không?



Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư cố gắng rút tay mình về, duy trì khoảng cách với hắn.



“Cô nói đúng, tôi thật sự rất khó chịu, nhưng tôi không muốn để cho bất cứ ai biết.”



Đúng lúc cô tưởng là Mộ Kính Nhất sẽ làm gì mình, người đàn ông đứng trước mặt lại không có chút báo trước nào mà lên tiếng.



Hơn nữa, hắn còn nói lời làm người ta không ngờ như vậy.



“Tôi tưởng là biết tôi chưa chết, vẫn còn sống trên thế giới này, cha mẹ ruột của tôi sẽ vui vẻ, thậm chí muốn gặp tôi ngay, xem xem bây giờ tôi sống có tốt không, trở thành người thế nào...”



Mộ Kính Nhất vừa nói, vừa chậm rãi cúi đầu xuống.



Mặc dù hắn đang liều mạng chịu đựng, nhưng Mạnh Tri Ngư tinh mắt vẫn nhìn thấy khóe mắt Mộ Kính Nhất ươn ướt.



Người như hắn lại có thể nói ra lời thế này, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.



Mạnh Tri Ngư mấp máy môi, nhất thời không biết làm sao.



Đây là đau lòng thật, hay là cố ý làm ra vẻ đáng thương để mê hoặc lòng người?



“Tôi tưởng là tôi đã ngụy trang đủ tốt rồi, nhưng tại sao cô có thể phát hiện ra?”



Quả nhiên, Mộ Kính Nhất ngẩng đầu lên, đáy mắt lại hiện lên vẻ hung ác.



Hắn là một người quen dùng màu sắc tự vệ để che giấu mình, một khi bị ai phát hiện ra bộ mặt thật, trừ tức giận ra, sẽ không còn tâm trạng gì khác.



“Bởi vì tôi và anh không giống nhau! Tôi là một người bình thường, tôi có tình cảm thật, tôi cũng không muốn che giấu những tình cảm chân thật của mình! Đối với tôi mà nói, yêu chính là yêu, hận chính là hận. Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy anh cũng không biết, lại còn trách tôi lục lọi thế giới nội tâm của anh, có buồn cười không?”



Mạnh Tri Ngư đã không màng đến tức giận hay sợ hãi nữa, cô chỉ cảm thấy buồn cười.



Một người sống đến bây giờ, ngay cả tâm trạng cũng không dám biểu đạt, không chỉ buồn cười, hơn nữa thật đáng buồn.



“Cô dám cười nhạo tôi à? Cô có tư cách gì cười nhạo tôi! Nhà mẹ đẻ của cô đã sớm đổ nát rồi, cô thì mất trí nhớ, chồng cô ly hôn với cô, con gái cô bị mù! Người phụ nữ giống như cô, không phải cả ngày nên dùng nước mắt rửa mặt, thậm chí tự tìm cái chết sao? Tại sao cô còn có mặt mũi sống trên thế giới này?”



Mộ Kính Nhất cũng nổi giận, hắn chất vấn một hơi.



Ba ngày rồi, hắn luôn đợi người phụ nữ này sụp đổ, thậm chí ôm tâm trạng muốn xem kịch vui.



Nhưng cô không chỉ không bị ép điên, ngược lại còn ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, chăm sóc mình thật tốt, thuận tiện chăm sóc Minh Duệ Viễn.



Lần đầu tiên trong đời, Mộ Kính Nhất sinh ra cảm giác thất bại khi tính kế người khác.



Hắn tưởng là cô giả vờ, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa, tất cả sẽ rõ ràng.



Nhưng hắn lại đợi được tin Mai Lan chết.



Người sụp đổ, ngược lại là hắn.



“Tại sao tôi nhất định phải đi tìm cái chết? Giống như anh nói, tôi vốn có nhiều lần có thể chết đi như vậy, nhưng tôi không chết, chẳng lẽ sự may mắn này còn chưa đủ để tôi sống thật tốt sao? Còn chồng tôi có cần tôi hay không, người khác không rõ, nhưng anh lại không rõ chắc! Cho dù anh ấy không cần tôi nữa, sau này kết hôn với cô gái khác, tôi cũng bằng lòng làm tình nhân của anh ấy, tình nhân không cần tiền. Anh thì khác, đừng nói người nhà, ngay cả bạn anh cũng không có, anh có tức không?”



Mạnh Tri Ngư tức giận đến bật cười, cố ý kích thích Mộ Kính Nhất.



Không phải là chuyên môn đâm vào điểm yếu của đối phương sao?



Nếu nói về việc này, không phải cô không biết!



Ai sợ ai?



“Cô nhắc lại lần nữa xem?!”



Mạnh Tri Ngư đoán không sai, quả nhiên Mộ Kính Nhất tức sùi bọt mép, ngay cả ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo.



Mặc dù người của gia tộc Bruno đều biết hắn được nhận nuôi, nhưng nhiều năm như vậy, không ai dám láo xược ở trước mặt Mộ Kính Nhất, càng đừng nói là cười nhạo trước mặt hắn, thậm chí là làm nhục hắn.



Ngay cả Rand luôn luôn ngang ngược cũng phải quy quy củ củ đối đãi với người anh không có quan hệ huyết thống này, huống hồ là người khác?



“Tai anh đâu có vấn đề, nhìn phản ứng của anh, nhất định đã nghe được rồi, nếu không cũng sẽ không tức giận như vậy, tại sao tôi phải nhắc lại lần nữa?”



Mạnh Tri Ngư hùng hồn phản bác lại.



“Chẳng trách Mai Lan không thích cô, đúng là ngay cả chút thục nữ tối thiểu nhất cũng không có! Quả nhiên là con gái của nhà giàu mới nổi!”



Mộ Kính Nhất hung dữ mắng.



“Ha, anh biết không ít nhỉ.”



Mạnh Tri Ngư híp mắt lại, hừ nhẹ: “Tôi không để ý người khác có thích tôi hay không, nếu như có thể làm người ghét tôi ấm ức, tôi còn rất vui đấy! Mặc dù Mai Lan không thích tôi, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của chồng tôi, chỉ cần bà ta không quá đáng, đương nhiên tôi sẽ tỏ ra đúng mực!”



Cô không nói dối, trước lúc kiểm tra ra Tỉnh Tỉnh bị bệnh, Mạnh Tri Ngư cũng chủ động nhắc đến việc đưa hai đứa bé đi thăm Mai Lan.



Hai đời già trẻ, cho dù giữa người lớn có như thế nào, gặp mặt vẫn là thân thích.



Nhưng Phó Cẩm Hành lại nói không cần.



Nếu ngay cả hắn cũng nói như vậy, Mạnh Tri Ngư không cưỡng cầu nữa.



“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với cô.”



Hình như Mộ Kính Nhất nhớ ra cái gì, lạnh lùng mở miệng: “Phó Cẩm Thiêm đã bị đuổi ra khỏi trụ sở Tập đoàn Phó Thị rồi, cả những thành viên hội đồng quản trị trước kia ủng hộ cậu ta cũng đều không hẹn mà cùng xảy ra chuyện.”



“Đây không phải là chuyện trong dự liệu sao? Tài đức không xứng với vị trí, nhất định có tai ương. Anh ta nghĩ mình là Phó Cẩm Hành thứ hai sao? Anh ta căn bản không biết ở trên thế giới này, vĩnh viễn chỉ có một Phó Cẩm Hành.”



Mạnh Tri Ngư không chút do dự trả lời.



Ba ngày qua, sở dĩ cô biểu hiện vô cùng ổn định, đương nhiên trong đó cũng có một phần diễn cho Mộ Kính Nhất xem, nhưng nhiều hơn chính là sự tin tưởng đối với Phó Cẩm Hành.



Cô kiên trì cho là, chỉ cần về tới Trung Hải, Phó Cẩm Hành tuyệt đối có năng lực thay đổi càn khôn.



Trong lịch sử cũng có rất nhiều chuyện thả hổ về rừng kia mà.



Đáng tiếc, nhất định Mộ Kính Nhất chưa đọc câu chuyện lịch sử tương tự, hoặc là, hắn cũng không tin Phó Cẩm Hành thật sự có thể lợi hại như vậy, cho nên không nhịn được muốn thử một lần.



“Vậy tôi sẽ hủy Phó Cẩm Hành của cô!”



Lời Mạnh Tri Ngư lại một lần nữa kích thích Mộ Kính Nhất.



Hắn luôn không chịu thừa nhận mình kém hơn Phó Cẩm Hành, nhưng sự thật chính là hắn bị vứt bỏ, mà Phó Cẩm Hành lại có thể lớn lên bên cạnh cha mẹ, chăm sóc cha mẹ.



“Anh chỉ có thể phá hủy chính mình thôi!” Mạnh Tri Ngư châm biếm lại.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom