• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-447

Chương 448: Không biết gì hết




79564.png

79564_2.png
Mai Lan chết rồi?



Làm sao có thể?



Tuy cô đã sớm nghe nói, từ sau chuyện ở bến tàu phía nam kia, trạng thái tinh thần của Mai Lan không tốt lắm, nhưng cô Lan vẫn luôn dốc lòng chăm sóc bà ta.



Huống gì, bọn họ lại ở trong trung tâm điều dưỡng, bên cạnh có bác sĩ, có y tá, theo lý mà nói, tình hình sẽ không chuyển biến xấu nhanh như vậy được.



“Không phải là anh làm đấy chứ?”



Mạnh Tri Ngư phản ứng lại, cảnh giác nhìn Mộ Kính Nhất.



Trong lòng hắn đang ôm hận, cho dù thật sự làm ra chuyện như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ.



“Tôi cũng muốn làm như thế lắm đấy, đáng tiếc đã chậm một bước.”



Quả nhiên, Mộ Kính Nhất hung dữ nói.



Nghe giọng điệu của hắn không giống như đang nói chơi, chắc là thật rồi.



“Rốt cuộc3đã xảy ra chuyện gì? Sao bà ta lại chết? Được rồi, hỏi anh cũng giống như không hỏi, anh không ở Trung Hải, cùng lắm thì chỉ biết tin tức thôi...”



Dường như Mạnh Tri Ngư cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc, cô khoát tay, lại định đóng cửa phòng vào.



“Đợi đã!”



Mộ Kính Nhất giữ cửa phòng, cau mày: “Cô không cảm thấy lạnh à?”



Hành lang đương nhiên sẽ lạnh hơn trong phòng một chút, bọn họ đứng ở cửa nói chuyện, từng đợt gió lạnh lẽo thổi qua.



Không cần hắn nói, Mạnh Tri Ngư đã sớm lạnh đến nổi da gà khắp người rồi, cho nên mới vội vàng đóng cửa.



“Để tôi vào đi.”



Nhân lúc cô ngây người, Mộ Kính Nhất dùng sức đẩy cửa phòng ra, đi thẳng vào phòng của Mạnh Tri Ngư.



Từ khi cô ở chỗ này, đây là lần đầu2tiên hắn vào đây.



“Ai cho anh vào? Hơn nửa đêm rồi đấy, anh đi ra ngoài cho tôi!”



Mạnh Tri Ngư đi theo sau lưng Mộ Kính Nhất, la hét.



Hắn giả điếc, nhìn từng ngóc ngách trong phòng, sau khi quan sát một lượt, lúc này mới mở miệng hỏi: “Thế nào, đã ở quen chưa?”



Cô ngây ra, lập tức châm chọc: “Người ngồi tù có thể quen với phòng giam à?”



Mộ Kính Nhất không nhịn được bật cười: “Chỉ sợ điều kiện nơi này tốt hơn nhà tù rất nhiều đấy chứ?”



Mạnh Tri Ngư cầm áo khoác, khoác lên người, không kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, nói xong rồi thì đi ra ngoài, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”



Khoảng sáu giờ sáng hằng ngày, Minh Duệ Viễn cần phải ăn và uống thuốc.



Bây giờ cậu ta chỉ có thể ăn một1ít thức ăn lỏng đơn giản, đương nhiên thuộc hạ của Mộ Kính Nhất không thể nấu cháo cho cậu ta, vì vậy, nhiệm vụ này đã rơi vào tay Mạnh Tri Ngư.



Đối với người luôn thích ngủ nướng mà nói, trời chưa sáng mà đã phải rời giường làm việc, quả thực là một loại tra tấn.



“Tôi nghĩ, có lẽ cô và Phó Cẩm Hành đều không biết, tôi đã lắp camera trong phòng bệnh của Mai Lan, có thể thấy rõ ràng những gì xảy ra ở đó.”



Mộ Kính Nhất ngồi xuống xô pha, lấy điện thoại trong túi áo ra.



Nếu như là người khác nói ra lời nói này, có thể Mạnh Tri Ngư sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng đổi thành Mộ Kính Nhất, phản ứng đầu tiên của cô chính là: đây đúng là chuyện hắn có thể làm được.



“Tôi đã1sớm biết anh là một tên biến thái, chỉ là không ngờ mức độ biến thái của anh đã nặng đến vậy rồi. Tin tôi đi, tốt nhất là anh nên đi khám bác sĩ tâm lý, nếu không thì...”



Cô không nhịn được lại nói móc.



“Cô tưởng tôi không biết xác suất di truyền bệnh thần kinh rất cao à? Nếu không thì tại sao tôi lại cảm thấy hứng thú với y học như thế?”



Mộ Kính Nhất không hề tức giận, hắn bình tĩnh hỏi ngược lại.



Mạnh Tri Ngư lập tức nghẹn lời.



Thì ra lý do hắn vẫn luôn cảm thấy hứng thú với y học và Đông y chính là muốn tránh được yếu tố di truyền, không muốn giẫm lên vết xe đổ của Mai Lan.



“Bà ta không chỉ điên điên khùng khùng, hơn nữa còn mắc phải chứng Alzheimer, còn thường được gọi là1bệnh đãng trí của người già. Nghĩ mà xem, bà ta chỉ mới sáu mươi tuổi mà thôi, phát bệnh rất sớm, hơn nữa tốc độ chuyển biến xấu cũng rất nhanh, thời gian chưa tới nửa năm.”



Nói đến bệnh tình của Mai Lan, Mộ Kính Nhất giống như đang nói chuyện với Mạnh Tri Ngư, cũng giống như đang tự lẩm bẩm.



“Không biết có ngày nào tôi cũng trở thành như vậy không?” Hắn tự hỏi.



“Ha ha, đừng nghĩ nhiều, anh làm quá nhiều chuyện xấu, nói không chừng không sống được mấy năm nữa đâu.”



Mạnh Tri Ngư khinh thường lườm hắn.



So với những chuyện mà Mộ Kính Nhất nói này, cô càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn.



Hơn nữa, Mai Lan chết rồi, Phó Cẩm Hành là con trai ruột của bà ta, cho dù giữa hai mẹ con có mâu thuẫn, nhưng chắc chắn bây giờ hắn cũng vô cùng đau lòng.



Mạnh Tri Ngư chưa bao giờ lo lắng cho người đàn ông này nhiều như bây giờ.



Nếu như có thể, cô thật sự muốn lập tức bay về bên cạnh hắn, cùng hắn chịu đựng qua khoảng thời gian khó khăn này.



Nhưng bây giờ cô không thể làm được!



Mà tất cả những chuyện này đều do Mộ Kính Nhất ban tặng.



“Lần này anh có thể vui sướng được rồi chứ? Không phải anh hận bà ta nhất sao? Hận bà ta vì để sống những ngày tốt đẹp mà vứt bỏ anh! Cho dù bà ta không chết, không bao lâu nữa, anh cũng sẽ tự tay giết bà ta. Vậy tại sao tôi không thấy hai chữ ‘vui sướng’ trên mặt anh vậy?”



Mạnh Tri Ngư càng nghĩ càng giận, chỉ muốn người chết không phải Mai Lan, mà là Mộ Kính Nhất.



Mai Lan có xấu thế nào cũng chỉ là người gian ác xảo trá chút thôi, so sánh với loại người như Mộ Kính Nhất, bà ta tuyệt đối chẳng có cửa mà so được.



“Ai nói tôi không vui? Tôi rất vui sướng! Cô nói đúng, bà ta vốn đáng chết! Tôi vẫn chưa đích thân ra tay, chẳng qua là đang chờ một cơ hội mà thôi!”



Mộ Kính Nhất phủ nhận, dường như hắn đang che giấu cái gì đó, tốc độ nói lập tức trở nên nhanh hơn, cả người rơi vào cảm giác phấn khích khó hiểu.



Mạnh Tri Ngư mơ hồ phát giác ra chút khác thường, cô nghi ngờ nhìn hắn, vô thức lui về phía sau một bước.



Cho dù giữa hai người có một khoảng cách nhất định, nhưng cô vẫn cảm thấy trạng thái hiện tại của Mộ Kính Nhất không ổn lắm.



Ai biết liệu hắn có đột nhiên nổi điên không?



Ngay lúc Mạnh Tri Ngư cho là mình đã cách hắn đủ xa rồi, Mộ Kính Nhất vốn đang ngồi trên xô pha đột nhiên đứng phắt dậy.



Hắn tiến nhanh lên một bước, nắm lấy cổ tay cô.



“Anh làm gì thế hả?” Cô kinh hãi, bắt đầu giãy giụa.



Mộ Kính Nhất dùng sức kéo Mạnh Tri Ngư vào lồng ngực mình, dùng hai tay siết chặt lấy cô.



“Tôi quá vui sướng! Người phụ nữ đó ác giả ác báo, bà ta ngã từ tầng mười hai xuống, chết ngay tại chỗ! Ha ha ha ha! Cô tuyệt đối sẽ không ngờ được lúc bà ta chết, người đàn ông kia cũng ở bên cạnh, hai người bọn họ giống như là hai con gà đỏ mắt, chỉ muốn mổ chết đối phương... Ha ha ha ha! Tôi nhìn thấy rồi, tôi tận mắt nhìn thấy!”



Mộ Kính Nhất điên cuồng lớn tiếng gào lên, ôm chặt Mạnh Tri Ngư trước ngực, giống như đang bám lấy một cọng rơm cứu mạng, chết cũng không buông tay.



“Người đàn ông gì? Người đàn ông nào?”



Cô sắp không thở được nữa, nhưng vẫn cố gắng hỏi.



Chẳng lẽ, ngoại trừ Phó Cẩm Hành ra, hiện trường còn có người thứ ba sao?



“Cô đoán xem?”



Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói u ám của Mộ Kính Nhất, Mạnh Tri Ngư giật mình, hỏi dò: “Có phải là... có phải là Minh Đạt không?”



Hắn không lên tiếng, chắc là ngầm thừa nhận rồi.



Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi, cô bị siết đến khó chịu, sắp bị ngạt chết rồi.



Nếu như Mộ Kính Nhất không buông tay, cô cũng không có khả năng thoát thân, vì vậy, Mạnh Tri Ngư chỉ có thể cố gắng làm cho mình thoải mái một chút.



“Cho dù như thế nào thì bọn họ cũng là cha mẹ ruột của anh. Anh nghĩ xem, Mai Lan đã chết rồi…”



Ý thức được bây giờ cảm xúc của Mộ Kính Nhất đã đến bờ vực bùng nổ, Mạnh Tri Ngư liếm môi, cẩn thận nói.



“Cha mẹ ruột ư?!”



Hình như bị mấy chữ này kích động, giọng Mộ Kính Nhất trở nên vô cùng cổ quái, hắn buông tay, đẩy Mạnh Tri Ngư ra, quay người cầm điện thoại lên, đưa cho cô.



Cô do dự một chút, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.



Mạnh Tri Ngư ấn video, hít một hơi lạnh...



Quả nhiên Mộ Kính Nhất không nói dối, trong điện thoại của hắn lưu giữ một đoạn video, nội dung bên trong đúng là cảnh tượng lúc đó!



Camera quay cảnh chính giữa phòng bệnh, tuy chất lượng hình ảnh không rõ ràng như phim điện ảnh, nhưng có thể nhìn thấy, nghe thấy.



Vài phút ngắn ngủi, Mạnh Tri Ngư xem đến nỗi gần như choáng váng.



Lúc nhìn thấy cảnh Mai Lan ngã từ khung cửa sổ xuống đất và hình ảnh Phó Cẩm Hành không chút do dự xông tới, cô như bị người ta bóp cổ, không thở nổi, trước mắt biến thành màu đen.



“Cẩm Hành!”



Mạnh Tri Ngư nghẹn ngào gọi, ngay sau đó, hai chân cô mềm nhũn, ngồi bịch xuống đất.



Hình ảnh trong điện thoại cũng dừng lại đúng lúc đó.



Đợi cô phản ứng lại, tiếp tục xem, nhưng lại phát hiện không còn gì nữa.



“Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”



Mạnh Tri Ngư hét chói tai, lớn tiếng hỏi.



Mộ Kính Nhất lạnh lùng nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô quan tâm hắn như vậy à? Sợ hắn chết lắm sao?”



Cô lập tức bỏ điện thoại xuống, dùng cả tay chân mà bò lên, lao tới chỗ hắn.



“Nói cho tôi biết, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy có làm sao không?”



Mạnh Tri Ngư dùng hai tay nắm chặt cổ áo Mộ Kính Nhất, cô trợn mắt lên, giọng nói sắc nhọn, đâm vào màng nhĩ hắn đến đau nhức.



“Không, hắn không sao. Chỉ có một mình Mai Lan chết tại chỗ.”



Giằng co mấy giây, Mộ Kính Nhất vẫn phải lựa chọn nói cho cô biết sự thật, để cô yên tâm.



Mạnh Tri Ngư há to miệng, toàn thân lại mất đi sức lực, lảo đảo sắp ngã.



Mộ Kính Nhất nhanh tay giữ lấy vai cô, hắn cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất lên, vụng về choàng lên người Mạnh Tri Ngư.



“Cô không sao chứ?” Hắn buột miệng hỏi.



Sau khi hỏi xong, Mộ Kính Nhất cũng cảm thấy có chút lúng túng.



Giúp Mạnh Tri Ngư đứng vững rồi, hắn dứt khoát thu tay lại.



Cô hoảng hốt, căn bản không để ý tới vấn đề của hắn, cũng không chú ý đến việc Mộ Kính Nhất khoác thêm áo cho mình.



Nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị.



Qua mấy phút, Mạnh Tri Ngư mới tỉnh táo lại.



Cô khàn giọng hỏi: “Đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt của Minh Đạt sao? Đúng rồi, anh có biết Minh Duệ Tư không?”



Mộ Kính Nhất nhíu mày: “Là con của Minh Đạt và người phụ nữ khác à? Tôi không điều tra kỹ về người này, nhưng tôi nghe nói, ‘hắn’ cũng gây ra không ít phiền toái cho Phó Cẩm Hành, hình như trước kia còn bắt cóc con của hai người.”



“Xem ra, anh chỉ muốn trả thù Mai Lan thôi, căn bản chẳng biết gì cả.” Mạnh Tri Ngư lạnh lùng cười.



Có những người chỉ biết chìm đắm trong thù hận, lâm vào vòng luẩn quẩn tự thương tự cảm, cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình, cho rằng cả thế giới đều làm mình tổn thương.



Trên thực tế, nếu như hắn có thể sống bao dung một chút, sẽ hiểu được rằng, cái gọi là báo thù, người bị báo thù không phải là ai khác, mà chính là mình.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom