• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-459

Chương 460: Nổ súng




79886.png

79886_2.png
“Cô muốn gặp chú Ba tôi để ông ấy lấy cô à?”



Trong thời khắc mấu chốt, Phó Cẩm Hành khắc chế cơn giận dữ, lạnh lùng hỏi.



Câu hỏi này đương nhiên đã làm khó Ngô Ngữ Hi, cô ta lập tức dừng lại, thậm chí không tự chủ được mà nghiêng đầu.



“Đứa bé là con của ông ta...”



Cô ta đột nhiên phát ra một tiếng than khóc, không biết là nói cho người khác nghe, hay là nói cho mình nghe.



Triệu Hàn đứng ở đối diện không xa vừa tức vừa giận: “Tôi thấy cô điên thật rồi! Kết quả giám định người thân chẳng lẽ là giả sao? Đó là con trai của tôi!”



“Đứa bé nhất định là con của nhà họ Phó, có nó rồi, tôi mới có thể sống cuộc sống tốt đẹp... đến lúc đó, tôi có thể cho anh tiền, anh đừng nói linh3tinh nữa!”



Ngô Ngữ Hi giống như đang đuổi ăn mày, bực bội nhìn Triệu Hàn, dường như chỉ cần hắn đồng ý giấu giếm giúp cô ta thì ước mơ của cô ta có thể thành sự thật.



“Rốt cuộc là tôi nói linh tinh, hay cô nói linh tinh? Tôi không chê cô đã từng ngủ với một lão già, cô lại chê tôi không có tiền đồ!”



Nói đến chỗ điên lên, toàn thân Triệu Hàn phát run.



Hắn vốn là du côn lưu manh, ai trả hắn tiền, hắn sẽ làm việc cho người đó, trong lòng chưa từng có khái niệm thiện ác tốt xấu, mãi cho đến khi Ngô Ngữ Hi mang thai rồi sinh con, Triệu Hàn mới mơ hồ ý thức được, mình không thể tiếp tục lăn lộn như vậy nữa.



“Tôi bán cái nhà cũ đi, muốn làm ăn kinh doanh nhỏ, lại dẫn2cô về quê gặp cha mẹ cô...”



Có lẽ, người đàn ông có tồi tệ đến thế nào cũng đều có một ngày muốn sống tử tế.



Phó Cẩm Hành lắng nghe, mặt không đổi sắc, hắn tin Triệu Hàn không nói dối, từ lúc đối phương mặt dày mạo hiểm đến tìm mình, hắn đã tin Triệu Hàn thật sự muốn sống bên Ngô Ngữ Hi.



Chỉ tiếc là...



Mộ Kính Nhất không biết Triệu Hàn, lại càng không quen Ngô Ngữ Hi, trong mắt hắn, đôi nam nữ này chỉ là hai kẻ ngu xuẩn, nam ti tiện nữ cặn bã, hèn mọn như con sâu cái kiến.



Nhưng hắn nghe Triệu Hàn nói như vậy xong, cũng có cảm giác không nói nên lời.



Cảm giác này khiến hắn quyết định im lặng, không tiếp tục kích động Triệu Hàn hay Ngô Ngữ Hi nữa.



“Anh...”



Trong mắt Ngô Ngữ Hi mơ hồ lộ1ra một chút xúc động: “Anh nói thật ư? Anh muốn cùng tôi về thăm cha mẹ tôi?”



Đã rất lâu rồi cô ta chưa về nhà, thậm chí cố ý cắt đứt liên lạc với cha mẹ, muốn đợi đến ngày áo gấm về nhà, làm cho những người thân thích có chút thế lực nhìn thấy cô ta đã gả cho nhà họ Phó, đó là cái cây cao mà bọn họ muốn trèo cũng không trèo nổi!



“Cũng phải để con gặp ông bà ngoại một lần.”



Mắt Triệu Hàn cũng đỏ lên, hắn do dự mấy giây, thấy Ngô Ngữ Hi xách một đứa bé trong tay, lập tức nghĩ đến con mình, không đành lòng.



“Tiểu Hi, đừng gây chuyện nữa, trả đứa bé lại cho cha mẹ nó, chúng ta về nhà đi.”



Nói xong, hắn run lên, giống như tất cả những gì mình vừa làm chỉ1là một cơn ác mộng.



“Tôi... tôi đã đồng ý rồi...”



Chìm đắm trong tình cảm dịu dàng của Triệu Hàn, sắc mặt Ngô Ngữ Hi không còn đáng sợ như lúc trước nữa, nhưng cô ta cắn môi, vẫn do dự không quyết.



Phó Cẩm Hành luôn chú ý đến Tỉnh Tỉnh, nghe thấy cô ta nói thế, lập tức để ý, muốn nghe rõ ràng hơn.



Trước đó Ngô Ngữ Hi mất tích nhiều ngày như vậy, hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đi thẳng đến nơi đây, nhất định không phải ý của cô ta.



Cô ta đã đồng ý với ai?



Có người ở sau lưng sai khiến cô ta, thậm chí còn đặc biệt bảo cô ta làm ra chuyện này...



Nếu như cô ta luôn miệng nói muốn gặp Phó Trí Hán, vậy thì người đưa cô ta đi chắc không phải là ông ta.



Lúc đó1đúng là hắn nghi ngờ ông ta, đến tận nhà gặp ông ta, nhưng bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy có chút buồn cười.



Nhưng bây giờ Phó Cẩm Hành hoàn toàn không cười nổi.



“Cô đã đồng ý rồi, vậy sao không mau buông con bé ra? Dù cô có đâm chết con bé, cô cũng không gả được cho lão già kia đâu!”



Lời Ngô Ngữ Hi chỉ mới nói được một nửa lọt vào tai Triệu Hàn lại có một tầng ý nghĩa khác.



Hắn nóng lòng thúc giục, không tự chủ được lại đâm vào trái tim cô ta.



Nghe đến đó, sắc mặt Mộ Kính Nhất thay đổi, hắn thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn...”



Thật phí công lúc trước hắn còn cảm động như vậy!



Cánh tay bị siết chặt, hắn nghiêng đầu, phát hiện Mạnh Tri Ngư đang nắm chặt tay mình: “Làm sao thế?”



Bởi vì cô không nhìn thấy, chỉ có thể nghe, nhưng trong lòng quá sợ hãi, dẫn đến việc nghe cũng không chân thực, vì vậy chỉ có thể hỏi Mộ Kính Nhất, lúc này, cô không dám quấy rầy Phó Cẩm Hành, không thể để hắn phân tâm dù chỉ một chút!



“Anh căn bản không thể sống tử tế với tôi được!”



Ngô Ngữ Hi lại phát ra tiếng hét chói tai kinh khủng, nhưng lúc này đây, nhiều hơn cả là sự tuyệt vọng và đau lòng, chứ không phải là nóng lòng, tràn ngập ham muốn như trước đó.



Cô ta giống như đang trút giận, bàn tay cầm dao kia lại đâm mạnh xuống lần nữa!



“Đừng!



Phó Cẩm Hành gào lên, hắn chờ đợi cơ hội này đã rất lâu rồi.



Ngay vừa nãy, nhân lúc Triệu Hàn nói chuyện với Ngô Ngữ Hi, làm cô ta phân tâm, hắn đã tìm được một góc độ hoàn mỹ, chỉ cần nhào tới là có thể đoạt được con dao trong tay cô ta, cứu Tỉnh Tỉnh.



Tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng đáng thử một lần.



“Đoàng…”



Tay Phó Cẩm Hành sắp chạm đến Ngô Ngữ Hi, một tiếng súng bất ngờ vang lên khiến màng nhĩ hắn chấn động, hắn thậm chí nghi ngờ trong nháy mắt trước đó có một viên đạn nóng rực sượt qua mặt mình, bay thẳng đi!!



Vẻ mặt dữ tợn của Ngô Ngữ Hi vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, cô ta không kịp thu hồi lại sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt to xinh đẹp của mình, lỗ máu giống như bất ngờ xuất hiện ở giữa trán, vùng da xung quanh cùng bị bỏng mà biến thành màu đen, mang theo mùi khét thoang thoảng.



Mấy giây sau, cô ta ngã xuống, Phó Cẩm Hành không quan tâm được gì nữa, hắn bò dậy, đón lấy Tỉnh Tỉnh.



Hắn ôm lấy cơ thể nhẹ như bông của con bé, chỉ cảm thấy lòng bàn tay dinh dính ấm nóng.



Máu đẫm cả tay.



Cơ thể nhỏ bé, miệng vết thương cũng nhỏ, nhưng máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra làm Phó Cẩm Hành đau lòng không chịu nổi...



“Ai?”



Tiếng hét của Mạnh Tri Ngư bị che lấp trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người.



Ở cửa phòng bệnh, một ông già một tay chống gậy một tay cầm súng, động tác không hề thay đổi.



Mộ Kính Nhất cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, hắn luôn cẩn thận, nhưng trước đó, hắn cũng không phát giác ra có người xuất hiện.



Nhìn mấy cái, hắn nhận ra ông già đó là Phó Trí Hán, càng thêm kinh ngạc.



Mấy tháng trước, Mộ Kính Nhất còn tìm người điều tra chuyện trong nhà họ Phó, hắn tự nhận là đã hiểu sơ lược về những người quan trọng rồi, nhưng không ngờ còn chưa đến nửa năm, Phó Trí Hán đã già yếu như thế này rồi ư?



Dù gì đây cũng là nhân vật lớn năm đó tung hoành trong giới kinh doanh, phóng tầm mắt nhìn khắp Trung Hải, Phó Trí Hán đã từng một tay xây dựng lên đế chế huy hoàng, không hề kém cạnh so với Phó Cẩm Hành bây giờ.



Anh hùng tuổi xế chiều cũng giống như mỹ nhân khi về già, đều làm cho người khác thổn thức.



Mộ Kính Nhất còn chưa kịp cảm thán, Phó Trí Hán đã bỏ súng xuống, lạnh lùng mở miệng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, có lẽ cảnh sát sẽ đến ngay. Giết người thì đền mạng, ở đây nhiều người nhìn thấy như vậy, vừa rồi chính là tôi nổ súng.”



Cuối cùng ông ta đã đến rồi!



“Ai bảo chú nổ súng!”



Phó Cẩm Hành ôm Tỉnh Tỉnh, ngẩng đầu lên, nghiến răng nhìn về phía Phó Trí Hán.



Hắn đã bố trí xong tất cả rồi, chỉ chờ một cơ hội tốt, một người phụ nữ điên khùng mà thôi, dù có con tin trong tay, cũng không đến mức khiến Phó Cẩm Hành không biết làm thế nào.



Chỉ là, sau khi đã làm cha, hắn đã mềm lòng với tất cả những đứa trẻ.



Nếu như Triệu Hàn có thể thuyết phục Ngô Ngữ Hi, Phó Cẩm Hành sẽ không tính toán mà còn định để cho bọn họ đưa con trai rời khỏi Trung Hải, từ nay về sau không được trở về đây nữa.



Vì sao lúc nào Phó Trí Hán cũng chọn cách tàn nhẫn nhất để giải quyết vấn đề?



“Người phụ nữ này đã quấy rối hết lần này đến lần khác, cô ta điên rồi, hôm nay có thể bắt con gái của cháu để uy hiếp, ngày mai lại làm ra hành động nguy hiểm gì nữa, không ai biết được.”



Đối mặt với chất vấn của Phó Cẩm Hành, Phó Trí Hán chậm rãi trả lời.



“Thật là quyết đoán.”



Mộ Kính Nhất thốt ra một câu khen ngợi từ tận đáy lòng.



Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, chỉ là không cần mình đích thân ra tay thôi.



Phó Trí Hán liếc hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn sắc nhọn như trước, giống như một con dao cũ, dù đã cũ nhưng vẫn có thể giết người.



“Ông... ông giết cô ta! Tôi liều mạng với ông!”



Triệu Hàn đã hoàn hồn lại, hắn buông thi thể của Ngô Ngữ Hi ra, kêu to nhào vào Phó Trí Hán.



Lần này, Phó Trí Hán không bóp cò nữa, mà dùng sức gõ cây ba toong trong tay, bên cạnh lập tức có mấy vệ sĩ tiến lên, dễ dàng chế ngự được Triệu Hàn.



So sánh với bọn họ, chút sức lực của Triệu Hàn căn bản chẳng đáng gì.



Hắn bị mấy người đó giữ lại, ban đầu còn có thể giãy giụa mấy cái, sau đó cũng không nhúc nhích được nữa, quỳ ở đó bằng một tư thế buồn cười, hai tay bị bắt tréo sau lưng.



Không nhúc nhích được, Triệu Hàn chỉ có thể chửi bới: “Lão già chết tiệt, ông làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, chắc chắn ông sẽ gặp báo ứng! Ông sẽ không con không cháu, chết không có chỗ chôn!”



Mấy lời chửi bới đó, bình thường căn bản không có ai để ở trong lòng.



Nhưng Phó Trí Hán và Phó Cẩm Hành lại đồng thời cau mày lại.



Không có nhiều người biết chuyện xấu của nhà họ Phó, cho dù bọn họ có để ý, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt người ngoài.



“Dẫn bọn họ đi.” Phó Trí Hán trầm giọng nói.



Vừa dứt lời, Mạnh Tri Ngư chỉ cảm thấy trong ngực nhẹ bỗng, có người muốn cướp đứa bé cô ôm trong lòng đi, cô theo bản năng muốn giữ nó lại.



“Không sao đâu.”



Giọng Mộ Kính Nhất nhẹ nhàng truyền đến bên tai, Mạnh Tri Ngư vô thức buông tay ra.



“Con gái cô không sao.”



Cuối cùng hắn cũng không đành lòng, lại bổ sung một câu.



Cằm cô run rẩy, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy từ trên tóc mai xuống.



“Tỉnh Tỉnh...”



Mạnh Tri Ngư há miệng, cổ họng khô khốc giống như một cái ống bễ cũ kỹ, hổn hển phun hơi ra, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng than nhẹ chỉ có mình mới nghe thấy.



Một giây sau, cơ thể cô mềm nhũn, nặng nề ngã xuống.



Trong khoảnh khắc sắp ngã xuống đất, có người ôm lấy cô.



Cô rất muốn mở to mắt nhìn xem là ai, nhưng nghĩ đến việc mình đã không nhìn thấy nữa rồi, Mạnh Tri Ngư cười khổ một tiếng, từ bỏ ý định, ngủ thiếp đi.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom