• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-461

Chương 462: Đừng giở trò




80172.png

80172_2.png
Cứ nghĩ đến lời Mộ Kính Nhất vừa nói, tâm trạng Phó Cẩm Hành lại vô cùng phiền muộn.



Hắn mím môi, đẩy cửa phòng trước mặt ra, phát hiện Mộ Kính Nhất lại đứng ở trước giường Tỉnh Tỉnh, một tay ôm cô bé, tay còn lại không biết đang làm gì.



“Anh làm gì thế hả!”



Mắt Phó Cẩm Hành đỏ lên, không chút nghĩ ngợi xông tới.



Hắn thề, nếu như Mộ Kính Nhất dám động đến một sợi tóc của Tỉnh Tỉnh, hắn tuyệt đối sẽ dùng hết chút sức lực cuối cùng lấy mạng của kẻ này!



Đợi Phó Cẩm Hành lao đến, lại bất ngờ thấy trên tay Mộ Kính Nhất là một ống tiêm, bên trong là một chút máu đỏ tươi.



“Suỵt, đừng dọa con bé.”



Mộ Kính Nhất không vui cau mày lại, nhanh chóng cất ống tiêm đi, lúc này mới đặt3Tỉnh Tỉnh lại giường, rồi nhanh nhẹn băng bó vết thương lại như cũ.



“Tôi không làm gì con bé cả, vừa vặn vết thương vẫn còn đang chảy máu, vốn dĩ cũng đã chảy rồi nên tôi thuận tay lấy một chút về hóa nghiệm, dù sao cũng tốt hơn phải tiêm thật.”



Hắn thong thả ung dung nói, giải thích hành động vừa rồi của mình.



“Tốt nhất anh đừng có giở trò!”



Phó Cẩm Hành cúi xuống kiểm tra một lần, chắc chắn Tỉnh Tỉnh không sao, lúc này mới đứng lên.



“Con bé đang ngủ, có gì tốt nhất đi ra ngoài rồi nói.”



Giọng Mộ Kính Nhất hiếm khi ôn hòa, giống như người đuối lý căn bản không phải hắn.



Phó Cẩm Hành không để ý đến hắn, lại tăng gấp đôi người, vây kín hai phòng bệnh, xong xuôi mới đi ra ngoài.



Mấy phút sau,2bọn họ đứng ở dưới tầng, đứng cách nhau một khoảng lớn.



“Rốt cuộc anh nắm chắc bao nhiêu phần?”



Một lúc lâu sau, Phó Cẩm Hành hỏi trước.



“Một nửa thành công, một nửa thất bại.”



Mộ Kính Nhất nhìn xung quanh, tâm trạng không tệ.



Hắn nói một câu vô ích, bất cứ chuyện gì cũng đều có một nửa khả năng thành công, cũng có một nửa khả năng thất bại cho nên câu trả lời này không thể nào làm Phó Cẩm Hành cảm thấy hài lòng.



“Mộ Kính Nhất, tôi nhắc nhở anh, tốt nhất anh thức thời một chút, nơi này là Trung Hải, không phải địa bàn của anh.”



Sau cơn tức giận ngắn ngủi, Phó Cẩm Hành cười: “Sao anh không rúc ở vùng trời nhỏ của anh nữa đi, lại dám tùy tiện tới Trung Hải? Tôi tưởng kế hoạch báo thù của1anh còn phải chuẩn bị mấy năm nữa đấy.”



Lời nói này đầy ý giễu cợt.



Mộ Kính Nhất cũng không tức giận, ngược lại híp mắt vào: “Tôi giống cậu, đều đã không còn ai để người khác đem ra uy hiếp rồi.”



Hắn nói như vậy, Phó Cẩm Hành lập tức hiểu ngay.



Giống như Mộ Kính Nhất lúc nào cũng chú ý đến tình hình bên Trung Hải, sau khi về đến Trung Hải, Phó Cẩm Hành cũng bố trí tay chân dán mắt vào hắn và Rand.



“Bà Bruno là một người tốt, đáng tiếc là bà ấy không dạy ra được một đứa con ngoan, cho dù là anh, hay là Rand.”



Phó Cẩm Hành có chút tiếc nuối thở dài.



“Vậy cậu thì là cái thứ tốt đẹp gì?”



Nghe thấy hắn tùy tiện nói về mẹ nuôi mình, cuối cùng Mộ Kính Nhất cũng có chút1tức giận.



Trước đó, hắn không hề để lộ ra chút tâm tình nào.



“Ít nhất mạnh hơn Minh Đạt. Mộ Kính Nhất, anh tin cũng được, không tin cũng không sao, tôi đã từng ra sức vì anh, chỉ tiếc kết quả không được như ý.”



Phó Cẩm Hành thản nhiên nói.



Hắn không nói dối, cũng không cần nói dối.



“Tôi tin.”



Mộ Kính Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời hắn: “Cái gọi là người tốt như cậu nói luôn sẽ thể hiện sự lương thiện không cần thiết vào thời cơ không cần thiết, có lẽ ở trong mắt cậu, tôi và Minh Đạt nên diễn một cảnh cha con nhận nhau cảm động đúng không?”



Nghe ra được hắn cũng đang châm biếm, không phải là cảm kích thật.



“Có lẽ vậy.”



Phó Cẩm Hành không dây dưa trong vấn đề này nữa, “Tôi chỉ quan tâm đôi mắt1của vợ và con gái tôi.”



Mộ Kính Nhất nghiêm mặt nói: “Vợ cũ.”



“Anh rõ hơn ai hết, tôi chỉ tạm thời thỏa hiệp mà thôi.”



Thấy hắn cố chấp chi tiết này như vậy, Phó Cẩm Hành híp mắt lại, giọng nói bỗng nhiên trở nên cương quyết.



Đều là đàn ông, có một số suy nghĩ không che giấu được được nhau.



“Anh không cần dùng một người phụ nữ để chứng minh anh mạnh hơn tôi, nói như vậy không phải quá không quang minh lỗi lạc sao? Cũng đúng, anh có lúc nào là quang minh lỗi lạc cơ chứ?”



Phó Cẩm Hành khinh bỉ hỏi ngược lại.



“Kế khích tướng vô dụng với tôi, nếu da mặt tôi mỏng một chút, cũng sẽ không sống tới ngày hôm nay, người của gia tộc Bruno đã sớm ăn tôi rồi, ha ha.”



Ai ngờ Mộ Kính Nhất lại không chút dao động.



“Cho dù thế nào, bây giờ cô ấy cũng không phải là vợ cậu.”



Vừa nghĩ đến điều gì đó, hắn lại vui vẻ.



Người đàn ông này vui buồn bất thường, trở mặt còn nhanh hơn trẻ con.



“Còn gì muốn nói nữa không? Tôi đã lấy được máu của Tỉnh Tỉnh rồi, phải đi hóa nghiệm đây, chỉ cần kết quả hóa nghiệm khớp với mong đợi của tôi...”



Hắn dừng một chút, đáy mắt thoáng qua sự hưng phấn: “Chắc là sẽ thành công.”



Phó Cẩm Hành nhấn mạnh: “Anh phải dùng toàn lực bù đắp, đây là anh nợ con bé!”



Mộ Kính Nhất giơ ngón tay, tỏ ý phản đối.



“Tôi không nợ ai cả, ai bảo tôi là người xấu? Người tốt mới nói nợ nhau, người xấu chỉ quan tâm xem mình muốn gì. Đúng rồi, cậu đừng có dùng thái độ này nói chuyện với tôi nữa, nếu không, tôi có thể im hơi lặng tiếng giết mẹ con bọn họ rồi nghênh ngang rời khỏi Trung Hải, cậu có thể thử bản lĩnh của tôi.”



“Nếu tôi dám đến, có nghĩa là tôi có thể đi.”



Đây là câu nói cuối cùng Mộ Kính Nhất để lại.



Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ rất lâu.



Bởi vì chết không vẻ vang gì, Triệu Hàn quyết định giấu người nhà Ngô Ngữ Hi chuyện cô ta chết, chỉ tổ chức một tang lễ đơn giản.



Hắn là lưu manh côn đồ nổi tiếng ở Trung Hải, đương nhiên hiểu ý nghĩa sự tồn tại của nhà họ Phó ở Trung Hải.



Huống hồ luật sư ủy thác đã nói rõ bệnh tình của Phó Trí Hán với Triệu Hàn, ý rất đơn giản, cho dù xử án rồi ông ta cũng có thể dựa theo quy định liên quan, xin tại ngoại ở bệnh viện.



Càng không cần phải nói, sợ là Phó Trí Hán không sống được đến ngày đó.



Triệu Hàn suy nghĩ một chút, quyết định nhận bồi thường.



“Cầm tiền đưa con đi cũng không phải là một chuyện không tốt.”



Nghe Phó Cẩm Hành thuật lại, Mạnh Tri Ngư yếu ớt nói.



“Anh tưởng em sẽ mắng hắn không có khí phách.” Hắn thở dài.



“Trước khi chưa có con, em chỉ muốn làm một khối thép, ai dám đá em, em nhất định phải đè gãy chân kẻ đó. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần có thể ở bên con, nhìn con lớn lên từng ngày, đó là cuộc sống em muốn nhất. Em nghĩ, nhất định Triệu Hàn cũng nghĩ như vậy, cho dù ai cũng nói hắn phát tài nhờ người chết.”



Mạnh Tri Ngư vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Tỉnh Tỉnh, cảm thấy hốc mắt cay xè, cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế.



“Minh Đạt không tránh được liên quan tới chuyện này.”



Đợi một lúc, Phó Cẩm Hành nói chắc nịch.



Hắn vốn còn tưởng cái chết của Mai Lan có thể làm trái tim rục rịch báo thù kia của Minh Đạt yên bình hơn.



Kết quả thì sao?



Kết quả vừa vặn ngược lại.



“Không có chứng cứ.”



Mạnh Tri Ngư sầm mặt xuống, lập tức nhắc nhở hắn: “Ngô Ngữ Hi đến chết cũng không nói ra là ai giúp cô ta. Cô ta cải trang vào đây, nếu như không có ai chỉ bảo sau lưng, sẽ không thể đi vào nơi này.”



Càng đừng nói là trước đó Ngô Ngữ Hi còn mất tích ly kỳ một thời gian.



Ai có năng lực đưa cô ta đi, hơn nữa khiến cô ta làm con cờ?



Đáp án... gần như đã rõ ràng rồi.



“Bây giờ...”



Phó Cẩm Hành vừa mới nói hai chữ, đã nghe thấy có người gõ mạnh lên cửa phòng hai cái, gõ quá nhanh, lại quá mạnh, không lễ phép, nhưng cũng miễn cưỡng cho qua.



“Tôi vào nhé!”



Minh Duệ Viễn vừa nói vừa xông vào trong.



Bởi vì trước đó Phó Cẩm Hành đã thông báo, cho nên hai người ở cửa không cản cậu ta, nhưng sắc mặt bọn họ nhìn Minh Duệ Viễn vẫn không được tốt lắm.



Ở đâu ra tên nhóc không biết điều thế này?



Đã là lúc nào rồi, còn chạy đến đây hô to gọi nhỏ!



“Minh Duệ Viễn.”



Phó Cẩm Hành nhìn người đến, hắn chậm rãi đứng lên, âm thầm đề phòng.



“Anh không cần đề phòng tôi.”



Minh Duệ Viễn không ngốc, cậu ta nhìn cái là biết ngay suy nghĩ của Phó Cẩm Hành, kéo áo khoác ra, lộ ra cho hắn nhìn.



“Tôi không mang theo gì cả, qua đây thăm thôi.”



Nói xong, cậu ta cúi người nhìn Tỉnh Tỉnh, đáy mắt thoáng qua sự quan tâm và đau lòng.



Lúc xảy ra chuyện, Minh Duệ Viễn vẫn còn ở dưới chân bệnh viện.



Mộ Kính Nhất chỉ dẫn Mạnh Tri Ngư lên tầng, bảo người trông Minh Duệ Viễn, cậu ta chỉ đành ngồi ở trong xe chờ, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng lại chỉ chờ được một mình Mộ Kính Nhất đi xuống.



Vừa nghe nói Tỉnh Tỉnh lại bị một người phụ nữ điên đâm chảy máu, Minh Duệ Viễn tức giận không nhịn được, chỉ muốn tự tay giết Ngô Ngữ Hi.



Nhưng dù sao cậu ta vẫn kiêng dè Minh Đạt, chỉ riêng hành vi lén rời khỏi Trung Hải trước đó, từ khi về Trung Hải, Minh Duệ Viễn luôn đi theo Mộ Kính Nhất.



“Chuyện này cứ bỏ qua như vậy à?”



Chắc chắn vết thương của Tỉnh Tỉnh không quá nặng, Minh Duệ Viễn liếc Phó Cẩm Hành, trong giọng nói rõ ràng mang ý chất vấn.



“Tôi nghi ngờ là Minh Đạt xúi giục Ngô Ngữ Hi, còn giúp cô ta lẻn vào bệnh viện.”



Phó Cẩm Hành không hề giấu giếm.



Trên đường đến bệnh viện, Minh Duệ Viễn đã nghĩ đến khả năng này rồi, cậu ta không muốn tin nhưng cũng không có gì để chất vấn.



Chuyện này rất phù hợp với phong cách làm việc của Minh Đạt.



“Ông ta chính là người như vậy.”



Minh Duệ Viễn đột nhiên cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười đầy ý châm chọc: “Buôn bán đúng là làm khó cho ông ta, ông ta quen đứng ở chỗ cao, giỏi bắt chẹt người khác, chuyện xấu chưa bao giờ dính tay, luôn giao cho người dưới đi làm, máu tanh vĩnh viễn không bắn được đến người ông ta!”



Lúc cậu ta nói lời này, hình như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt đầy căm hận.



Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn thấy rõ.



Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi?



Không đợi hắn mở miệng hỏi, Minh Duệ Viễn đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn cười gian xảo với Phó Cẩm Hành: “Mộ Kính Nhất tưởng tôi là em trai anh ta thật, ngày nào cũng cung phụng tôi!”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom