• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-460

Chương 461: Phụ nữ tốt mới thường không được yêu




79887.png

79887_2.png
Đáng tiếc là cảm giác mát lạnh lập tức biến mất, bởi vì người bên cạnh đã đứng lên, nghe tiếng động, có vẻ như đi rót nước rồi.



Mạnh Tri Ngư lại nhắm mắt vào, cô bắt đầu nhớ lại, bởi vì đã uống loại thuốc do Mộ Kính Nhất tự tay điều chế, cô đã không còn nhìn thấy gì nữa.



Chuyện này được coi là gì?



Có giống như trong truyện cổ tích, nàng tiên cá đến tìm gặp bà phù thủy, đổi giọng nói của mình để lấy một đôi chân không?



Cô đã dùng đôi mắt để đổi lấy một khả năng có thể chữa khỏi bệnh cho Tỉnh Tỉnh.



“Chậm thôi.”



Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay dịu dàng nâng đầu cô lên, một đồ vật được đặt vào miệng, Mạnh3Tri Ngư theo bản năng mở miệng ra, chất lỏng ấm áp chảy vào khoang miệng đã khát khô, dường như mang theo cả vị ngọt.



Cô tham lam uống lấy, chỉ mới uống được một chút, Phó Cẩm Hành đã đưa cốc nước ra xa.



“Em chưa ăn cơm, uống ít thôi, kẻo dạ dày bị khó chịu.”



Hắn vừa nói, vừa lót một cái gối mềm ra phía sau cô, để cho cô dựa vào.



Sau đó, không ai nói gì nữa.



“Tỉnh Tỉnh không sao rồi, chỉ bị thương ngoài da chút thôi, máu cũng đã ngừng chảy.”



Một lát sau, Phó Cẩm Hành chủ động mở miệng nói.



“Cảnh sát đã dẫn ông ta đi rồi, ông ta báo cảnh sát trước, cũng không mời luật sư đến. Chuyện này gây ầm ĩ rất lớn,2nhưng tạm thời tin tức vẫn được phong tỏa, chỉ có người trong nhà mới biết.”



Hắn giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạnh Tri Ngư, giọng trầm xuống, “Anh thật sự không biết vì sao lại thành ra như vậy?”



Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước lúc mình ngất đi, tất cả đều đến quá nhanh, giống như Phó Cẩm Hành nói, cô cũng không biết tại sao lại thành như thế.



Ngô Ngữ Hi chết rồi, chết dưới súng của Phó Trí Hán. Phó Trí Hán vốn dĩ có thể để người khác chịu tội thay mình, nhưng ông ta lại không làm vậy mà chủ động báo cảnh sát, bị cảnh sát dẫn đi.



Tỉnh Tỉnh bị thương, nhưng không phải là vết thương trí mạng.



Triệu Hàn và1con trai cũng tạm thời được Phó Cẩm Hành thu xếp ổn thỏa rồi, ban đầu, hắn còn không ngừng hét lớn “giết người đền mạng”, nhưng nghe thấy con trai gào khóc vì đói bụng lại lặng lẽ đi pha sữa.



“Anh đã hỏi rồi, thì ra tháng trước ông ấy được chẩn đoán là mắc ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói tác dụng của việc trị liệu cũng không cao, nhưng có thể thử xem, ông ấy từ chối.”



Suy nghĩ một chút, dường như Phó Cẩm Hành đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Phó Trí Hán lại làm như vậy.



“Ông ấy biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nên mới muốn tự tay giải quyết Ngô Ngữ Hi.”



Mạnh Tri Ngư cụp mắt xuống, để mặc hắn1cầm tay mình, cảm thấy tay Phó Cẩm Hành có chút run rẩy, cô cũng không chút do dự mà nắm chặt tay hắn.



“Em đoán, có thể vẫn còn một khả năng khác...”



Cô liếm môi, cẩn thận nói: “Mẹ anh... không còn nữa, đúng không? Em nghe Mộ Kính Nhất kể.”



Phó Cẩm Hành lập tức hiểu ý cô, nhưng hắn không muốn tin, trong giọng nói lộ ra vẻ khinh thường: “Giữa bọn họ chỉ là mối tình ngắn ngủi, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”



Một người là thiếu phụ xinh đẹp bất mãn với chồng mình, một người là kẻ có dã tâm mạnh mẽ, hai người ở cùng với nhau, ai cũng chỉ muốn đạt được thứ mình muốn.



“Cho dù là sỏi đá, để cạnh nhau thời gian dài, rêu1xanh bên trên cũng có thể nối liền nhau lại, huống hồ là con người? Có lẽ, ở một nơi nào đó mà chúng ta không nhìn thấy được, bọn họ cũng yêu nhau, chỉ là thứ tình cảm này không được phép tồn tại...”



Mạnh Tri Ngư thở dài một hơi.



Nói một cách công bằng, cô cũng cảm thấy người phụ nữ thay đổi thất thường như Mai Lan không xứng có được tình yêu thực sự.



Nhưng một người phụ nữ như thế, chẳng lẽ thật sự không đáng để người khác yêu sao?



“Thím Ba là một người phụ nữ tốt.”



Phó Cẩm Hành hiểu được ý cô, hắn có chút không cam lòng, thấp giọng nói, như đang biện giải cái gì.



“Phụ nữ tốt mới thường không được yêu...”



Mạnh Tri Ngư chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bất đắc dĩ thở dài một cái.



Cô cố gắng giơ tay lên, quờ quạng, đặt tay lên vai Phó Cẩm Hành, kéo hắn dựa vào mình.



Ở đây không có ai khác, hắn không cần phải tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ, có thể tháo bỏ tất cả phòng bị và kiên cường xuống, để cho một mình cô nhìn thấy sự yếu đuối của hắn.



“Có phải anh rất đau khổ không?”



Cô dịu dàng hỏi.



Mai Lan chết rồi, Phó Trí Hán cũng không sống được bao lâu nữa, đối với bất cứ ai, trong thời gian ngắn như vậy, liên tiếp mất đi cả cha lẫn mẹ đều là một đả kích rất lớn.



Phó Cẩm Hành không để lộ ra bất cứ đau thương nào, cũng chỉ là giả vờ mà thôi.



Hắn không phải là một người thực sự có trái tim sắt đá, làm sao có thể không đau lòng?



Cho dù người ngoài không nhìn ra được, thì người vợ như cô tuy bình thường không đủ tinh tế, trong giờ phút này cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự bất lực và yếu đuối của chồng mình.



“Có một chút.”



Quả nhiên, ở trước mặt cô, Phó Cẩm Hành không còn gắng gượng nữa.



Nhưng hình như hắn cũng không muốn nhiều lời, mà lập tức đổi chủ đề: “Lúc em ngất đi, Mộ Kính Nhất đã kể tất cả cho anh nghe rồi, lúc đó anh rất tức giận, còn muốn đợi em tỉnh lại sẽ mắng em một trận.”



Mạnh Tri Ngư há miệng, khóe miệng hơi cong lên.



“Anh không chỉ không mắng em, mà còn rót nước cho em.” Cô cố ý nói, có ý khiêu khích.



Hắn giơ tay cốc đầu cô, phát ra một tiếng cười khổ: “Em biết là anh nhìn thấy em thì có tức giận thế nào đi nữa cũng không thể bộc phát ra được mà.”



Cô khẽ mím môi, mặc kệ hắn cốc mình, còn làm ra vẻ lười biếng: “Tức giận hại đến sức khỏe, đây là em muốn tốt cho anh, còn giúp anh tiết kiệm tiền chữa bệnh nữa đấy!”



Vừa nói xong, cô đã bị ôm chặt lấy.



Phó Cẩm Hành không muốn nghĩ xem mình dùng bao nhiêu sức lực, không biết rốt cuộc có làm đau cô hay không, hắn chỉ biết hắn nhất định phải làm như vậy mới có thể xác thực cô thực sự đang ở đây, đã trở về bên cạnh mình.



Mãi cho đến lúc mu bàn tay bị chất lỏng ấm nóng làm ướt nhẹp, hắn mới buông lỏng ra, vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Tri Ngư.



“Hắn đã sớm nhìn thấu chúng ta rồi, hắn biết chúng ta cố ý cãi nhau, chỉ là vì muốn thoát thân mà thôi...” Cô khóc thút thít nói.



Phó Cẩm Hành cười khổ: “Đương nhiên, hắn chỉ nhân cơ hội bắt chúng ta ly hôn thôi. Anh đã đánh đổi cuộc hôn nhân của chúng ta để lấy một chút thời gian, mới giữ lại được Phó Thị, em có giận không?”



Hắn có chút thấp thỏm không yên, đến giọng nói cũng trở nên dè dặt.



“Ý này là do em nghĩ ra, làm sao em có thể trách anh được? Nếu không ai trong chúng ta về được, không chỉ công ty bị người khác cướp đi, mà Tỉnh Tỉnh cũng sẽ xảy ra chuyện, Ngô Ngữ Hi làm gì quan tâm chúng ta có ở đây hay không...”



Cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi, Mạnh Tri Ngư lại cảm thấy sợ hãi, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập, ngực phập phồng.



“Không cần sợ nữa.”



Phó Cẩm Hành cảm giác được, lại ôm chặt cô.



“Thuốc giải...”



Phó Cẩm Hành im lặng một lúc lâu, vẫn không thể không nhắc đến chủ đề nặng nề này.



Mạnh Tri Ngư cắn môi, trong lòng lo lắng, nhưng giọng nói đã vui vẻ hơn: “Nếu như Mộ Kính Nhất đã dám đến, chứng tỏ hắn đã nắm chắc rồi. Tuy hắn xấu xa, nhưng rất có bản lĩnh, em đã vào phòng thí nghiệm của hắn.”



Cô nửa muốn để cho Phó Cẩm Hành yên tâm, nửa cũng khiến mình yên lòng.



“Mấy chuyên gia kia đúng là vô dụng, vẫn chưa nghĩ ra được cách nào chắc chắn, bọn họ chỉ biết điều trị kiểu bảo thủ, anh rất thất vọng.”



Mặc dù hắn đã cố đè nén sự phẫn nộ trong lòng, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn nghe ra được, Phó Cẩm Hành đã hoàn toàn mất đi lòng tin vào mấy bác sĩ nổi tiếng đó rồi.



Trong khoảng thời gian này, hắn đã phải nhanh chóng dọn sạch tất kẻ những kẻ hai mặt ẩn nấp trong Phó Thị, còn phải xử lý chuyện hậu sự của Mai Lan, tiếp tục tìm bác sĩ chữa bệnh cho Tỉnh Tỉnh, đồng thời khó tránh được nỗi nhớ thương Mạnh Tri Ngư đang bị Mộ Kính Nhất giam giữ...



Dốc toàn tâm toàn lực như thế nên nhìn Phó Cẩm Hành cũng tiều tụy đi nhiều.



Nhất là hôm nay, Ngô Ngữ Hi đột nhiên xuất hiện làm cho chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng biến mất hoàn toàn.



“Ngô Ngữ Hi trà trộn vào trong bệnh viện bằng cách nào?”



Mạnh Tri Ngư giơ tay ra, cho dù không nhìn thấy, cô cũng có thể tưởng tượng được, giờ phút này, nhất định Phó Cẩm Hành đang nhíu chặt mày lại.



Cô sờ soạng giữa không trung một lúc mới chạm được vào đôi lông mày rậm của hắn, lại dọc theo đuôi lông mày đến chân mày, quả nhiên chạm vào phần nhô lên kia.



“Đừng cau mày mãi thế, em vẫn còn trẻ đẹp như vậy, anh cứ nhăn mãi thế sẽ biến thành ông già, không còn xứng với em nữa đấy.”



Mạnh Tri Ngư bĩu môi, cố gắng trêu hắn khiến hắn vui vẻ.



Chiêu này nếu đổi lại là người khác, sẽ không có một chút hiệu quả nào, trái lại, còn có thể bị Phó Cẩm Hành xì mũi coi thường.



Duy chỉ có cô mới trăm phát trăm trúng, lần nào cũng thành công.



Phó Cẩm Hành thuận thế kéo tay cô xuống, đặt lên môi, hôn nhẹ một cái.



“Cô ta cải trang thành y tá, đến y tá trực ban cũng không hề nghi ngờ. Đều tại anh gần đây cứ bận rộn những chuyện khác nên mới lơ là như vậy.” Hắn áy náy nói.



Mấy tin tức hot trên mạng internet, chỉ cần qua dăm ba ngày là sẽ không còn ai hỏi thăm nữa.



Tin tức bọn họ ly hôn quả thực cũng náo nhiệt một trận, nhưng nhanh chóng bị lu mờ trước tin tức Tiêu Tụng trở lại, cùng với việc Trương Tử Hân được nhận vai chính trong một bộ phim hấp dẫn, đến chuyện Tỉnh Tỉnh nằm viện cũng không còn ai nhắc tới nữa.



Viện trưởng đã đích thân tới tìm Phó Cẩm Hành, khéo léo hỏi có thể hay rút bớt số người phụ trách trông coi, để khu nằm viện trở lại như bình thường không.



Yêu cầu này rất bình thường, bệnh viện này không chỉ là số một ở Trung Hải, mà còn nổi tiếng nhất cả nước, người bệnh từ khắp nơi đổ về đây, đặc biệt là ở khu nằm viện, càng ngày càng không thể tìm được một chỗ trống.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành đã đồng ý, chỉ để lại một phần nhỏ những người phụ trách chăm sóc cho Tỉnh Tỉnh.



Không ngờ mới vài ngày đã xảy ra chuyện.



“May mà có anh ở đây.”



Mạnh Tri Ngư nghe hắn kể xong, nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.



“Dù nói thế nào đi nữa, chuyện giữa Ngô Ngữ Hi và Phó Trí Hán cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi, ông ấy sống hay chết, hay là ngồi tù, anh đều giao cho luật sư lo liệu, nhưng anh nghĩ, có lẽ không cần tới lúc mở phiên tòa, ông ấy đã...”



Giết người là một tội nặng, không thể lập tức tuyên án.



Huống hồ bây giờ vụ án vẫn còn đang ở giai đoạn điều tra, sức khỏe của Phó Trí Hán có thể chịu được đến lúc phán quyết hay không còn khó nói.



“Em ngủ thêm một lát đi, anh đi xem Tỉnh Tỉnh sao rồi, biết em thấp thỏm nhớ mong con nên anh để con ở ngay phòng bên cạnh.”



Phó Cẩm Hành đứng dậy, dém chăn lại cho Mạnh Tri Ngư rồi yên lặng rời đi.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom