• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-470

Chương 471: Cuộc rượt đuổi trong đường hầm




80181.png

80181_2.png
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mỗi lần Tiểu Triệu nhìn người tài xế, đối phương lập tức tránh không tiếp xúc với mắt cậu, giả vờ nhìn đi chỗ khác.



Nếu không phải trong lòng có quỷ thì mới là lạ.



Trong lòng Tiểu Triệu bắt đầu cảnh giác, điện thoại của cậu cố định bên cạnh thiết bị chỉ đường, lúc nào cũng có thể chạm tay đến.



Gần đây tình hình không quá yên ổn, Phó Cẩm Hành đã sớm sắp xếp, ngoại trừ phái Tiểu Triệu chịu trách nhiệm đưa đón Mạnh Tri Ngư ra, hắn còn âm thầm dặn dò hai nhóm luân phiên theo bảo vệ.



Vừa rồi bọn họ đi ra ngoài, một nhóm trong đó đã đi theo phía sau.



Vì để không làm ảnh hưởng đến Mạnh Tri Ngư, bọn họ không dám bám gần, từ tuyến đường Tiểu Triệu gửi qua mà hai3bên giữ liên lạc là được.



“Thay đổi đường đi, rẽ phải tại đường Trung Sơn Bắc đi vào đại lộ Hồng Diệp, đi đường cao tốc về bệnh viện. Ngoài ra, chú ý chiếc ô tô màu đen hãng Honda, biển số 6732 ở phía sau, nó luôn bám theo tôi, tôi tạm thời không nhìn ra được có vấn đề hay không.”



Tiểu Triệu điều chỉnh tai nghe, nói nhỏ.



“Đã nhận được.”



Xác định đối phương đã nhận được tin tức, Tiểu Triệu mới yên tâm, cậu chậm rãi tiến lên cùng dòng xe cộ, lúc đi ngang qua giao lộ liền thay đổi phương hướng.



“Xảy ra chuyện gì à?”



Nghe thấy hình như Tiểu Triệu đang liên hệ với người nào đó, Mạnh Tri Ngư cũng cảnh giác hơn, cô nắm chặt tay chị Bình, nhẹ giọng hỏi.



“Không có gì, vừa rồi có người muốn vượt qua xe tôi, tôi không cho2hắn vượt. Tên đó còn hung dữ lườm tôi một cái, cũng không xem xem đường đã tắc đến mức nào rồi.”



Tiểu Triệu không muốn dọa cô, cố tỏ vẻ thoải mái nói một câu.



Chị Bình cảnh giác quay đầu lại nhìn, không nói gì, chỉ nắm chặt tay Mạnh Tri Ngư.



Lúc xe chạy vào đường Hồng Diệp, trước mặt thoáng hơn nhiều, con đường này không có nhiều xe cộ, hơn nữa lại có đến tám làn xe, chỉ cần tăng tốc lên là được, cũng không tắc đường.



Tiểu Triệu cười nói: “Cùng lắm là lượn quanh một vòng, nhưng mà thoáng hơn nhiều...”



Không đợi cậu nói xong, chiếc xe vừa rồi cũng đã theo kịp.



Tiểu Triệu biến sắc, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, sao vẫn bám theo thế? Ông đây lại không phải một khúc xương, làm gì mà cứ giống như chó điên vậy?”



Cậu vội vàng điều chỉnh1tai nghe, thấp giọng quát: “Các anh nhìn thấy chưa, mau chặn hắn lại! Mặc kệ có phải hắn đang nhắm vào chúng ta không, đừng để cho hắn tới gần tôi!”



Lần này, cho dù không nhìn thấy nhưng Mạnh Tri Ngư cũng đã nghe hiểu rồi.



Sắc mặt cô hơi thay đổi, cô vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Tiểu Triệu hét lớn một tiếng: “Thắt dây an toàn vào! Ngồi cho vững, tôi sẽ tăng tốc!”



Chị Bình nghe xong, vội vàng cúi đầu nhìn.



Xác định dây an toàn của hai người đã được thắt chắc chắn, chị ấy nắm lấy tay Mạnh Tri Ngư, tay còn lại nắm chặt tay vịn.



“Tiểu Triệu, cẩn thận một chút.”



Mạnh Tri Ngư thấp giọng nhắc nhở, cô giơ tay sờ soạng, cầm lấy tay vịn bên cạnh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.



“Chỉ mong là tôi nghĩ nhiều, chỉ cần bọn1họ chặn chiếc xe kia lại là tốt rồi.”



Tiểu Triệu khẽ cắn môi, vẫn hy vọng sẽ gặp may.



Nhưng cậu lại biết rõ, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy, không thể lơ là.



Bởi vì không có nhiều xe trên con đường này nên cảnh hai xe truy đuổi một trước một sau mới đột ngột như vậy.



Chiếc xe Honda màu đen bám rất sát, không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.



Phát hiện Tiểu Triệu tăng tốc, đương nhiên gã đàn ông có ánh mắt nham hiểm kia cũng tăng tốc theo, thậm chí còn phóng nhanh hơn.



“Quả nhiên là nhắm vào chúng ta!”



Đã đến lúc này rồi, Tiểu Triệu cũng nói thật, bất chấp việc có dọa hai người phụ nữ trong xe hay không.



Cậu nghiến răng, lớn tiếng nói: “Có người luôn bám theo, có thể là muốn ép chúng ta dừng lại. Yên tâm,1tôi sẽ không dễ dàng dừng xe lại đâu!”



Trong tình huống này, chỉ cần dừng lại, cũng có nghĩa là sẽ càng nhiều nguy hiểm.



Vì vậy, Tiểu Triệu hạ quyết định, đạp mạnh chân ga.



Cảm giác được thân xe như đang bay về phía trước, Mạnh Tri Ngư bị dọa sợ, chị Bình thì cắn chặt môi mới có thể không phát ra tiếng kêu sợ hãi.



“Rốt cuộc các anh có đuổi kịp không? Mau lên đi! Trước khi vào đường cao tốc phía bắc, tôi nhất định phải cắt đuôi được nó, nếu không thì hai xe sẽ cùng đi vào đường hầm, rất dễ xảy ra chuyện, có nghe thấy không!” Tiểu Triệu hét lên thất thanh.



Trong tai nghe truyền đến tiếng rè rè, ngay sau đó, một tiếng nổ vang lớn làm màng nhĩ cậu đau nhức!



“Ầm...”



Không riêng gì Tiểu Triệu, đến Mạnh Tri Ngư và chị Bình không đeo tai nghe cũng nghe thấy, hai người đều chấn động.



“Xảy ra chuyện gì thế?”



Chị Bình kéo vai Mạnh Tri Ngư qua, hoảng sợ hỏi.



Lúc nghe thấy tiếng nổ mạnh, Tiểu Triệu lập tức kéo tai nghe ra, cậu xoa tai, nhìn vào kính chiếu hậu.



Ở nơi một trăm mét phía sau mơ hồ bốc lên ánh lửa.



Cậu thử liên hệ lại với bên kia, nhưng trong tai nghe vẫn luôn là trạng thái yên lặng.



Không biết là thiết bị liên lạc của đối phương xảy ra vấn đề, hay là mấy người đó cũng đã xảy ra chuyện rồi.



Không còn lực lượng tiếp viện, chiếc xe của Tiểu Triệu lập tức giống như chiếc thuyền nhỏ bé giữa biển cả mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng lớn lật úp.



Mà chiếc xe kia vẫn đang bám đuôi như trước, không hề có ý định từ bỏ.



“Hỏng rồi! Mặc kệ, tôi phải lái vào đường hầm trước! Cô Phó, phiền cô gọi điện thoại cho anh Phó, nói tôi sẽ cố hết sức bảo vệ hai người bình an!”



Tiểu Triệu vứt tai nghe đi, cậu gần như đã đạp chân ga hết cỡ, tốc độ xe đã gần tới giới hạn tối đa rồi.



Phía trước chính là lối vào đường cao tốc phía bắc, tiến vào đường hầm, chỉ cần năm phút là có thể ra khỏi hầm từ đường số 2, trở về bệnh viện.



“Cố thêm năm phút nữa.”



Tiểu Triệu âm thầm động viên mình trong lòng, bên kia mất liên lạc, có lẽ Phó Cẩm Hành sẽ lập tức nhận được tin tức, hắn sẽ nhanh chóng phái người đến tiếp viện.



Chuyện duy nhất mà mình phải làm chính là trong mấy phút ngắn ngủn này, giữ vững chiếc xe, đảm bảo an toàn cho ba người!



Tình huống đặc biệt, Tiểu Triệu cũng không thể không phá vỡ quy định bật hai đèn chớp, nhắc nhở những chiếc xe khác, tránh tông vào đuôi xe.



Nếu như chỉ đơn thuần là liều mạng lái xe, cậu sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào.



Nhưng chuyện vừa rồi đã dọa Tiểu Triệu sợ tới mức toàn thân vã mồ hôi, có lẽ, ngay từ đầu, đối phương đã muốn cùng chết!



Trong đường hầm sáng như ban ngày, xe cộ qua lại không ngớt.



Tiểu Triệu cảm giác được mồ hôi đang nhỏ giọt trên mặt, giống như những con côn trùng nhỏ đang bò, ngưa ngứa, nhưng cậu chẳng quan tâm đến việc lau đi.



Hai mắt đỏ lên, cậu nhìn chằm chằm vào gã đang bám đuôi phía sau.



Khoảng cách giữa hai chiếc xe đang không ngừng thu ngắn lại, đương nhiên đối phương đã bỏ qua tất cả những quy định giao thông, đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.



“Ầm ầm!”



Thân xe chấn động dữ dội, Mạnh Tri Ngư cảm giác mình như sắp nhảy lên, cô cố gắng ngồi vững lại, thấp giọng nói: “Tiếng gì thế?”



Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy, nhưng Tiểu Triệu và chị Bình đều nhìn thấy chiếc xe kia đang bốc cháy.



Sau khi tiếng nổ mạnh vừa rồi, thân xe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt gọn.



Từ xa nhìn lại, một quả cầu lửa lớn đang chuyển động, dường như trong nháy mắt đã bốc cháy hoàn toàn rồi.



Không chờ chị Bình hay Tiểu Triệu mở miệng trả lời, chiếc xe kia lại hung ác lao tới!



Lần này, Tiểu Triệu đã có sự chuẩn bị tâm lý, cậu nhanh chóng xoay vô lăng, thân xe nghiêng đi, thành công tránh được.



Dường như đối phương không ngờ mình lại nhào hụt, không chỉ không từ bỏ, ngược lại càng thêm điên cuồng.



Thấy hắn lại lao lên, mồ hôi của Tiểu Triệu chảy ròng ròng.



Quả nhiên cậu không nghĩ sai!



Đây không phải đơn giản là vượt qua hoặc là ép dừng lại, đây rõ ràng chính là không muốn sống nữa!



Không cần mạng của mình, cũng không quan tâm đến tính mạng của người khác!



Trong cơn hoảng loạn, Mạnh Tri Ngư ấn mở khóa điện thoại, gọi cho Phó Cẩm Hành.



Hắn lập tức bắt máy: “Mọi người đang ở đâu?”



Xem ra, Phó Cẩm Hành cũng đã ý thức được nguy hiểm.



Biết Mạnh Tri Ngư muốn đi ra ngoài, hắn đặc biệt sắp xếp người đi theo, máy truyền tin vừa gián đoạn, Phó Cẩm Hành đã phát hiện ra ngay sự khác thường, hắn thử liên lạc với Tiểu Triệu, nhưng lại không gọi cho cậu ta được.



Đúng lúc này, Mạnh Tri Ngư lại gọi đến.



“Là em! Bọn em đang ở trên đường cao tốc... chỗ này là đường hầm! Cẩm Hành, anh mau phái người tới đây, một mình Tiểu Triệu không chống đỡ nổi...”



Cô hoảng loạn hét lên.



Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng vì xe xóc mạnh, Mạnh Tri Ngư phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra được.



Nghe thấy giọng cô, chắc chắn bọn họ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Phó Cẩm Hành mới thở phào một cái, sắc mặt hơi dịu đi.



“Anh biết rồi, lập tức tới ngay.”



Hắn không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại, ra hiệu lái xe.



Từ lúc biết đã xảy ra chuyện đến bây giờ mới chỉ có mấy phút mà thôi, nhưng hiệu suất làm việc của Phó Cẩm Hành rất cao, vừa để điện thoại xuống, hai chiếc xe đã chờ sẵn để xuất phát.



“Đến cửa ra số 2 chờ bọn họ!” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói.



Đầu tiên ra tay với con gái hắn, sau đó lại là vợ hắn, không đến nửa tháng, vậy mà lại liên tiếp họa này tới họa kia!



Là hắn quá coi thường Minh Đạt hay là Minh Đạt quá coi thường hắn?



“Tiểu Triệu, đến cửa ra số 2 có còn xa lắm không?”



Qua lúc bối rối ban đầu, lúc này Mạnh Tri Ngư cũng bình tĩnh lại.



Có lẽ là giọng nói của Phó Cẩm Hành đã cho cô cảm giác an toàn, chỉ cần có hắn, cô không cần sợ hãi gì nữa.



Tiểu Triệu vừa né tránh, vừa ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn trên đầu, hét lớn: “Còn mười kilomet!”



Mười kilomet, nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần.



Bởi vì tốc độ của xe rất nhanh, thật ra cũng chẳng bao lâu.



Bọn họ hiểu rõ đạo lý này, nhưng đương nhiên đối phương càng hiểu điều này hơn, không chỉ điên cuồng đuổi theo, mà còn gây ra thêm nhiều lần va chạm mạnh.



Có chiếc xe khác chú ý tới tình hình ở đây, bấm còi inh ỏi.



Tiểu Triệu căn bản không buồn đáp lại, vào lúc này, chỉ cần cậu phân tâm một chút thôi cũng đã đủ khiến xe bị hủy hoại, mà người cũng gặp nguy hiểm rồi.



Mạnh Tri Ngư cũng không biết lấy đâu ra can đảm, cô hạ cửa kính xe xuống, hét lớn với chiếc xe ở trước mặt: “Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!”



“Nhanh đóng cửa lại! Cô không muốn sống nữa à?”



Tiểu Triệu quá sợ hãi, vội vàng kéo cửa xe lên.



Ngộ nhỡ trong tay đối phương có súng, cô lại thò đầu ra, không phải trở thành bia sống hay sao?



Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tiểu Triệu giật mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh làm cậu gần như không cầm nổi vô lăng.



Cậu theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy gã đàn ông kia cũng thò đầu ra khỏi cửa xe, lộ ra nụ cười dữ dằn.



“Đi chết đi…”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom