• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-468

Chương 469: Chuyển biến tốt




80179.png

80179_2.png
Các chuyên gia ngồi phía dưới lập tức biến sắc, cái tên này từ nơi nào đến lại dám phát ngôn lớn lối ở đây?



Một bác sĩ lớn tuổi nhất trong số đó không nghe nổi nữa, ông ta tức giận đứng lên, lớn tiếng chất vấn: “Cậu tốt nghiệp ở đâu? Chuyên nghiên cứu lĩnh vực nào? Cậu từng có thành tựu nghiên cứu gì? Còn trẻ đã ngạo mạn như vậy, chữa bệnh cứu người không phải kiểu không coi ai ra gì như cậu!”



Trong mắt Mộ Kính Nhất tràn đầy sự xem thường, hắn kéo khóe miệng lên: “Vậy được, tôi hỏi các người mấy vấn đề, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”



Sau đó, hắn cầm lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tỉnh Tỉnh, tùy3ý mở một tờ trong đó ra, giơ tay chỉ một mục số liệu ở phía trên.



“Vì sao ở đây lại xuất hiện tình trạng giảm đột ngột? Chẳng lẽ các người chưa từng nghĩ là việc dùng thuốc xảy ra vấn đề à?”



Có người trả lời lại: “Con bé còn quá nhỏ, chỉ có thể chọn cách điều trị bảo thủ...”



Không đợi người đó nói xong, Mộ Kính Nhất đã ngắt lời: “Cái ông gọi là bảo thủ là như thế này à? Thế thì đừng điều trị nữa, về nhà chờ chết đi.”



Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh, cả buổi không nói gì, khóe mắt lại giật giật.



Sớm biết mục đích Mộ Kính Nhất muốn triệu tập hội nghị chuyên gia là để sỉ nhục bọn họ, hắn2đã chẳng thèm không tốn công sức như vậy, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian!



Mộ Kính Nhất đúng lý nên không buông tha người khác, hắn thừa thắng xông lên, chỉ ra một mạch nhiều vấn đề, lần lượt hỏi tất cả những chuyên gia kia khiến bọn họ đều á khẩu không trả lời được.



Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên vô cùng lúng túng.



Cuối cùng có người không nhịn được, vỗ bàn một cái: “Nếu như cậu cảm thấy mình lợi hại, vậy thì cậu điều trị đi! Cậu nói xem, cậu có phương án trị liệu như thế nào?”



Ông ta vừa nói xong, mọi người lập tức ngừng thở, tất cả đều chăm chú lắng nghe, muốn xem xem rốt cuộc Mộ1Kính Nhất tài giỏi đến mức nào.



Ai ngờ, hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người, sau đó nhe răng cười.



“Tại sao tôi phải nói cho các người biết? Tôi không đến để trao đổi kinh nghiệm với các người, tôi chỉ đơn giản là... đến sỉ nhục các người thôi.”



Mộ Kính Nhất cố ý nói chậm rãi, để cho những người lớn tuổi này có thể nghe được rõ ràng từng từ từng chữ hắn nói.



“Đủ rồi! Anh cố tình gây sự cũng phải có chừng mực thôi. Những vị này đều là những chuyên gia học giả nổi tiếng trong giới y học của Trung Hải, không tới lượt anh khoa tay múa chân!”



Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng không nghe được nữa, lớn tiếng quát.



“Bọn họ lợi1hại như vậy, có thể cứu được con gái của cậu sao? Đừng quên, bây giờ người duy nhất cậu có thể trông cậy chính là tôi. Tôi sẽ đi thăm con bé ngay bây giờ. Còn những người này...”



Mộ Kính Nhất giơ tay ra chỉ: “Đuổi hết đi, đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt tôi nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng. Nếu tâm trạng của tôi không tốt, tôi cũng không dám đảm bảo tình trạng của con gái cậu đâu.”



Nói xong, hắn lại phất tay, đi nhanh ra ngoài.



Phó Cẩm Hành vẫn đứng ở chỗ cũ, sắc mặt xanh mét.



Nhưng nghĩ đến còn nhiều chuyện phiền phức sau lưng đang đợi mình xử lý, hắn đành phải miễn cưỡng giữ vững tinh thần, trước tiên phải1tiễn những chuyên gia này đi đã rồi hãy nói.



Vốn tưởng Mộ Kính Nhất chỉ đơn thuần là ngạo mạn vậy thôi, nhưng khi hắn bắt tay vào điều trị cho Tỉnh Tỉnh, đêm hôm đó, số liệu kiểm tra bệnh tình của con bé quả nhiên đã bắt đầu ổn định.



Sang sáng ngày hôm sau, số liệu rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn.



Còn chuyện rốt cuộc hắn đã cho Tỉnh Tỉnh uống thuốc gì, dùng phương án điều trị nào, ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra, không ai biết được.



Phó Cẩm Hành vốn định sắp xếp hai y tá, thay phiên phụ trách, kết quả lại bị Mộ Kính Nhất đuổi ra khỏi phòng bệnh.



“Cậu muốn cho người đến học trộm à?” Hắn chặn ở cửa, trâng tráo hỏi.



“Tôi sợ anh hạ độc con gái tôi.” Phó Cẩm Hành cũng không chút vòng vo nói.



“Tôi thật sự rất muốn làm như vậy.” Mộ Kính Nhất cười lạnh một tiếng, đóng cửa khóa lại.



“Cẩm Hành, làm sao bây giờ? Có phải anh ta thật sự sẽ...” Mạnh Tri Ngư kéo góc áo Phó Cẩm Hành, sốt ruột hỏi.



“Sẽ không đâu, anh đã xem số liệu báo cáo buổi sáng hôm nay rồi, tình hình của Tỉnh Tỉnh rõ ràng đã được khống chế, hơn nữa còn đang chuyển biến tốt.”



Phó Cẩm Hành xoa đầu cô trấn an, trong giọng nói cũng có chút kinh ngạc.



“Không biết sao anh ta lại làm được, bao nhiêu chuyên gia đều khoanh tay hết cách...” Hắn cảm thán.



“Độc là do anh ta hạ, anh ta đương nhiên hiểu rõ phải giải độc như thế nào hơn bất cứ ai! Cho dù anh ta cứu được Tỉnh Tỉnh, em cũng sẽ không biết ơn anh ta, bởi vì kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này chính là anh ta!”



Cho dù biết tình hình của Tỉnh Tỉnh tạm thời sẽ không chuyển biến xấu nữa, tảng đá lớn nè nặng trong lòng cũng đã được buông xuống, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.



“Bây giờ không phải là vấn đề em có tha cho anh ta không, mà là anh ta có tha cho chúng ta không. Nhưng nếu anh ta đã đồng ý ra tay cứu giúp Tỉnh Tỉnh, cho dù thế nào, anh cũng sẽ nhớ kỹ chuyện này.” Phó Cẩm Hành cân nhắc, chậm rãi mở miệng.



Đúng như hắn nói, ân oán giữa hai bên cũng không phải dăm ba câu là có thể hóa giải được.



Nếu không, Mộ Kính Nhất cũng sẽ không nhắm vào vợ con hắn từ trước, trước khi Tỉnh Tỉnh được sinh ra đã ra tay hạ độc mẹ con họ.



“Cẩm Hành, em cảm thấy trước mắt rất sáng, có phải là mắt em sắp nhìn thấy rồi không?”



Mạnh Tri Ngư im lặng một lúc, lại nhẹ giọng hỏi.



Trong giọng nói của cô tràn đầy sự vui mừng đang được kìm nén.



Có lẽ là sợ mong đợi quá nhiều, ngộ nhỡ thất vọng rồi sẽ chịu đả kích rất lớn.



Vì vậy, cô cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.



“Thật ư?”



Phó Cẩm Hành giơ ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, giọng hơi run rẩy.



Hắn gần như không thể nào tưởng tượng được, lúc mình không ở bên cạnh cô, cô lại đánh cược cả tính mạng, lấy thân mình để thử thuốc, chỉ vì muốn hạn chế độ mạo hiểm xuống thấp nhất.



“Là anh không tốt.”



Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành giống như bị bỏng, lập tức rút tay lại.



Mạnh Tri Ngư lại giành trước một bước, nắm lấy tay hắn, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.



“Anh có biết vì sao em lại bạo gan như vậy không?”



Cô ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười gian xảo.



“Vì sao?” Hắn nghẹn ngào hỏi.



“Bởi vì em biết cho dù em có bị mù, em có tàn tạ, có xấu xí thì anh cũng sẽ không bỏ rơi em! Cái này gọi là chỉ cần có tình yêu thì không biết sợ là gì cả! Nếu em biết một khi em không còn nhìn thấy nữa, anh sẽ chê em không xứng với anh, thì em không làm vậy đâu!”



Mạnh Tri Ngư kéo tay Phó Cẩm Hành, cười hì hì nói.



Hắn dở khóc dở cười.



Biết rõ cô nói những lời này chỉ là muốn khiến mình vui vẻ, nhưng trong lòng Phó Cẩm Hành lại sinh ra cảm giác vừa chua chát vừa ngọt ngào, làm lồng ngực của hắn chợt xót xa.



Trong khoảnh khắc đó, hắn không muốn nói gì cả, cũng không muốn làm gì hết, chỉ muốn ôm chặt lấy cô.



“Anh sẽ không bỏ rơi em, vậy thì em cũng không được bỏ rơi anh. Đợi đến lúc Tân Tân và Tỉnh Tỉnh đều lớn khôn rồi, các con có gia đình riêng của mình, hai chúng ta vẫn ở bên nhau, mãi mãi ở bên nhau...”



Dùng sức ôm cô vào lòng, Phó Cẩm Hành nhắm mắt lại, tựa cằm lên đầu Mạnh Tri Ngư, dịu dàng nói.



Vừa dứt lời, không đợi cô mở miệng, cánh cửa bên cạnh lại mở ra.



“Muốn anh anh em em thì đi tìm chỗ khác! Ở đây là bệnh viện!” Mộ Kính Nhất sầm mặt lại, nói xong câu đó, hắn đóng mạnh cửa phòng lại.



“Anh ta nổi điên cái gì thế, đúng là thần kinh!” Mạnh Tri Ngư bị hắn làm cho giật mình, không vui lẩm bẩm.



Phó Cẩm Hành lại lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, may mà cô không nhìn thấy, hắn cũng không cần che giấu gì cả.



Có lẽ, đến chính Mộ Kính Nhất cũng không biết, phản ứng này của hắn phải gọi là...



Ghen mới đúng.



Cho dù Mộ Kính Nhất rất kiêu ngạo, hơn nữa cũng không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào, nhưng tình hình của Tỉnh Tỉnh quả thực đang chuyển biến tốt lên từng ngày, không đến một tuần mà việc điều trị đã có kết quả tốt hơn cả một tháng trước.



Con bé chưa biết nói, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại bụ bẫm lên từng ngày, không còn ốm yếu như con khỉ nhỏ như trước nữa.



“Gọi là Tỉnh Tỉnh chẳng bằng gọi là Tinh Tinh đi, giống như một con khỉ con.”



Mộ Kính Nhất nhấc cổ áo Tỉnh Tỉnh lên, thỉnh thoảng lại kéo tay chân cô bé ra ra, cùng chơi đùa với cô bé trên giường.



Một lớn một nhỏ vui vẻ vô cùng.



“Cháu xấu như vậy, không giống mẹ cháu chút nào, nhất định là giống cha cháu rồi.” Hắn quan sát cả buổi, rút ra kết luận.



Cuối cùng, Mộ Kính Nhất cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng chính xác, còn gật đầu hết sức ngạo mạn.



Tỉnh Tỉnh hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy vui vẻ, không ngừng cười khanh khách.



“Nói cháu xấu, cháu còn cười được, không chỉ có xấu, còn ngốc nữa, giống y như mẹ cháu.”



Mộ Kính Nhất giơ tay chọc vào mặt con bé, kết quả bị Tỉnh Tỉnh bắt được ngón tay, nắm chặt lấy, bỏ vào trong miệng, nước miếng chảy đầy tay hắn.



“Buồn nôn chết mất!”



Vẻ mặt hắn tràn đầy sự chán ghét, nhưng vẫn không rút tay về.



Cuối cùng cũng dỗ được con bé ngủ rồi, Mộ Kính Nhất mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.



Vừa mới đi ra ngoài, hắn đã nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng ở trên hành lang, sắc mặt có chút cổ quái.



“Anh cũng thật biết chơi đùa với trẻ con đấy.”



Ở ngoài cửa mấy phút, Phó Cẩm Hành nghe thấy Tỉnh Tỉnh cứ cười suốt, hắn vốn định đi thẳng vào, suy nghĩ một chút, vẫn kìm lại.



“Quả thực đơn giản hơn huấn luyện chó.”



Mộ Kính Nhất thờ ơ trả lời một câu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên chút bối rối.



Cũng không biết Phó Cẩm Hành đã đến bao lâu rồi, đã nghe được những gì.



“Có một việc tôi nghĩ mãi không ra.”



Phó Cẩm Hành lại không tức giận, hắn vừa cân nhắc, vừa chậm rãi hỏi: “Anh đã tới Trung Hải một khoảng thời gian rồi, chẳng lẽ anh không muốn gặp Minh Đạt à?”



Mộ Kính Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi đi gặp Minh Đạt, cậu sẽ cách cái chết không xa nữa đâu. Cậu chán sống rồi, mà lại không muốn tự sát, nên mới giục tôi nhanh giết chết cậu à?”



Phó Cẩm Hành: “...”



Mộ Kính Nhất lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, đây là chuyện riêng của tôi, không tới lượt người khác nhiều lời. Nếu như cậu dư sức, không có chỗ phát tiết thì có thể về công ty mà tăng ca.”



Nói ra thì mấy ngày nay hắn tập trung hết sức lực vào Tỉnh Tỉnh, còn không biết mắt của Mạnh Tri Ngư thế nào rồi.



Nghĩ tới đây, Mộ Kính Nhất cất bước đi, định qua thăm cô.



“Cô ấy không có ở bệnh viện.”



Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Phó Cẩm Hành giơ tay ngăn lại.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom