• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-469

Chương 470: Tâm nguyện cuối cùng




80180.png

80180_2.png
Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm.



Đợi cả buổi, thấy Phó Cẩm Hành không nói gì nữa, Mộ Kính Nhất cau mày, giễu cợt nói: “Ồ, tôi nghĩ tiếp theo cậu nên cảm ơn tôi rồi đấy.”



“Làm hại người trước rồi lại cứu người, chẳng lẽ hành vi này còn đáng để cảm ơn à?”



Phó Cẩm Hành hờ hững nhìn hắn một cái.



Hắn không nói gì nữa, đi ngang qua Mộ Kính Nhất.



Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Phó Cẩm Hành bước nhẹ chân, đi tới bên giường, cúi người nhìn Tỉnh Tỉnh đang ngủ say.



Chỉnh lại góc chăn cho con bé xong, trên mặt hắn bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.



Mộ Kính Nhất vẫn đứng ở hành lang như trước, nhìn thấy cảnh này, hắn khẽ cau3mày, không nói gì mà rời đi.



Ở bệnh viện mấy ngày liền, chuyện này đối với Mộ Kính Nhất có yêu cầu cực cao đối với sinh hoạt hằng ngày mà nói quả thực là một dạng tra tấn.



Hắn về khách sạn tắm rửa, thay quần áo ngủ thoải mái, lúc này mới ngả người xuống giường, bắt đầu ngủ.



Cùng lúc đó, Mạnh Tri Ngư đang bảo lái xe quay đầu lại.



“Không về nhà vội, cậu đưa tôi tới Đại viện nhà họ Hà đi!”



Chị Bình nghe xong, lập tức cuống lên: “Em đến đó làm gì? Không phải nói là về nhà lấy đồ sao? Nếu biết em lại chạy lung tung, chị sẽ không đồng ý đi cùng em đâu!”



Mạnh Tri Ngư lắc đầu: “Không phải chị cũng vừa2nghe thấy rồi sao, chú Đới đã như vậy rồi mà vẫn không chịu đi bệnh viện, sao em có thể yên tâm được?”



Nửa tiếng trước, cô nhận được điện thoại từ học trò lớn của Đới Lập Bân.



Anh ta nói lúc làm việc ở trong bếp, Đới Lập Bân bỗng nhiên ngất xỉu, mặc dù đã nhanh chóng tỉnh lại, nhưng huyết áp rất cao.



Mấy người học trò thu xếp, muốn đưa ông ấy đi bệnh viện, nhưng Đới Lập Bân lại nổi giận, nói thế nào cũng không chị đi, còn nổi cáu.



Không ai dám ép, người học trò lớn vội vàng lẻn đi gọi điện thoại cho Mạnh Tri Ngư.



Mọi người đều biết, một khi ông ấy đã bướng lên thì không coi ai ra gì cả, chỉ1nể mặt một mình bà chủ mà thôi.



“Bây giờ em đã thành thế này rồi, cho dù có đi tới đó, chẳng lẽ còn có thể đưa chú Đới đi khám à?”



Chị Bình vô cùng lo lắng, nhưng lại không lay chuyển được cô.



Lúc Mạnh Tri Ngư đến Đại viện nhà họ Hà, Đới Lập Bân đã uống thuốc rồi, ông đang nằm ở phòng nghỉ của mình, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.



Mấy người học trò vây xung quanh, bưng trà rót nước, ân cần hỏi han.



“Chú Đới!”



Chị Bình đỡ Mạnh Tri Ngư, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở, bảo cô chú ý dưới chân.



Sự chú ý của mọi người đều đặt lên Đới Lập Bân, vì vậy, không có ai phát hiện ra sự khác thường của Mạnh1Tri Ngư.



Cô âm thầm thở phào một hơi.



Chỉ cần cô không nói, chị Bình không nói, có lẽ tạm thời người khác vẫn không phát hiện được.



“Chú Đới, sức khỏe là quan trọng nhất, sao chú có thể không đến bệnh viện chứ? Ở đây có nhiều người như vậy, chúng cháu lái xe đưa chú đi, chú đừng sợ.” Mạnh Tri Ngư nhẹ nhàng nói.



Nhìn thấy cô đến, Đới Lập Bân vừa mừng vừa kinh ngạc, nhưng lại lập tức hét lên: “Là ai đã gọi điện thoại, huy động nhiều người như vậy làm gì, tôi còn chưa chết đâu!”



Mọi người vội vàng trấn an, cuối cùng, người học trò lớn của ông mới nói: “Thầy, đáng ra thầy phải sớm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi, đám học trò1chúng con thay phiên nhau nghỉ hết, còn thầy, ngay cả lễ Tết cũng đòi xuống bếp, quá cực khổ, cơ thể cũng không chịu nổi nữa...”



Không đợi anh ta nói xong, Đới Lập Bân đã mắng: “Nói linh tinh! Tôi thấy các cậu đang mong tôi chết sớm thì có! Đi ra ngoài! Đi ra hết đi!”



Thấy ông bắt đầu phất tay đuổi người, mọi người đành hậm hực rời khỏi căn phòng nhỏ.



Mạnh Tri Ngư đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.



Cô biết, nhất định Đới Lập Bân có lời muốn nói với mình.



Quả nhiên, ông vẫy tay: “Ngồi đi, dám làm cháu cất công đến đây, cái đám không biết điều này!!”



Chị Bình mang một cái ghế đến, bảo Mạnh Tri Ngư ngồi xuống, thấp giọng nói bên tai cô: “Ngồi cho vững, lát nữa chị sẽ vào đón em ra.”



Cô gật đầu, lúc này chị Bình mới đi ra ngoài.



Cho đến lúc trong phòng nhỏ chỉ còn lại Đới Lập Bân và Mạnh Tri Ngư, ông mới thấp giọng ho một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.



“Chuyện đó... thực ra chú...”



Đột nhiên Đới Lập Bân lại ngập ngừng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.



Ngày nào ông cũng ở trong bếp nấu ăn, lớn tuổi rồi, lại không biết lên mạng, không biết được nhiều tin tức ở bên ngoài.



Mấy người học trò mặc dù nghe được một số tin đồn, nhưng không ai dám chạy đến trước mặt Đới Lập Bân nói linh tinh, vì vậy, ông cũng không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.



Huống hồ, Phó Cẩm Hành đã khống chế nghiêm ngặt, không cho phép tiết lộ chuyện của Tỉnh Tỉnh ra ngoài.



“Cháu biết, chú Đới, chú có tâm bệnh. Sở dĩ hôm nay cháu tới đây, một mặt là lo lắng cho sức khỏe của chú, mặt khác cũng là đoán được đại khái vì sao chú lại phát bệnh.”



Nhận ra sự khó xử của ông, Mạnh Tri Ngư dứt khoát chủ động nói ra.



Cô vừa mở miệng, Đới Lập Bân đã liên tục gật đầu: “Con gái ngoan, con gái ngoan... chú biết chuyện của chú đã làm khó cho cháu, nhưng mà...”



Ông không kìm được nước mắt, cúi đầu xuống.



Im lặng một lúc, Đới Lập Bân mới nói tiếp: “Chuyện này chú chỉ nói với một mình cháu thôi, cháu nhất định không được nói với đám người Tiểu Nhạc...”



Tiểu Nhạc là học trò lớn nhất của Đới Lập Bân, cha mẹ anh ta mất sớm, anh ta luôn xem thầy dạy như cha ruột của mình, cũng đã sớm hứa với Đới Lập Bân là sẽ chăm sóc ông lúc về già.



“Tháng trước chú lén đi ra ngoài nửa ngày, nói là đi gặp bạn học cũ, nhưng thật ra là đến bệnh viện. Bác sĩ nói chú bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, cho dù có hóa trị, cũng không có tác dụng gì cả, còn chịu nhiều đau đớn hơn. Chú năn nỉ ông ấy nói thật với chú, ông ấy nói, nhiều nhất chỉ còn nửa năm nữa...”



Giọng Đới Lập Bân nhỏ dần.



Cho dù một người thường ngày luôn miệng nói không sợ chết, nhưng lúc thực sự phải đối mặt với tử thần, cũng không thể hoàn toàn không sợ hãi.



“Chú Đới!” Mạnh Tri Ngư ngây ra, đứng phắt dậy.



Nhưng bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, không dám cử động nhiều, sợ bị phát hiện ra.



Vì vậy, mấy giây sau, Mạnh Tri Ngư ép mình phải bình tĩnh lại, đứng nguyên tại chỗ.



“Đừng sợ, con gái ngoan, chú đã nghĩ rồi, cuộc đời này chú đã sống đủ, không thấy thiếu thốn gì nữa. Nếu nói đến tiếc nuối, không ai có thể sống một cuộc đời không có tiếc nuối, cho dù có là người giàu nhất thế giới cũng không thể, huống hồ là một ông già bình thường như chú?”



Đới Lập Bân thở dài một cái, trên mặt hiện lên nụ cười.



Ông tiếp tục nói: “Đời này, chú có thể gặp được mẹ cháu, và cháu nữa, còn cả Gia Nhàn, thật sự đã mãn nguyện rồi...”



Mạnh Tri Ngư cau mày, cố nén sự khổ sở trong lòng, nghẹn ngào mở miệng hỏi: “Chú Đới, có phải chú muốn nhận cô ấy không?”



Đới Lập Bân sửng sốt, cười khổ gật đầu: “Dù sao nó cũng là con gái của chú và Tiểu Nhị, nếu không thể nghe nó chính miệng gọi chú một tiếng ‘ba’ chú sợ cho dù chết chú cũng không nhắm mắt được...”



Cô hiểu rồi, có lẽ chuyện này là tâm nguyện cuối cùng của Đới Lập Bân khi còn sống, cũng là ước nguyện khó hoàn thành nhất.



“Cháu biết rồi, cháu sẽ mau chóng nghĩ cách.” Mạnh Tri Ngư run run nói.



“Chú Đới, chú cứ nghỉ ngơi đi, chuyện ở phòng bếp thì giao cho Tiểu Nhạc. Anh ấy cũng theo chú lâu như vậy rồi, có lẽ có thể một mình đảm đương được. Ngoài ra, chú cũng cần phải giữ tinh thần, còn phải đợi gặp Mạnh Gia Nhàn, không phải sao?”



Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu như dùng chuyện gặp Mạnh Gia Nhàn để cổ vũ Đới Lập Bân, nói không chừng có thể làm cho tâm trạng ông chuyển biến tốt hơn, có dũng khí để tiếp tục kiên cường.



Quả nhiên, câu này lập tức có tác dụng, chỉ thấy Đới Lập Bân liên tục đáp: “Đúng, đúng thế, chú phải khỏe mạnh, chú phải nhận nó...”



Mạnh Tri Ngư lặng lẽ gật đầu.



Cô đột nhiên không biết phải nói gì nữa.



“Chú Đới, chú cứ nghỉ ngơi cho tốt, cháu về sẽ hỏi thăm xem, có lẽ kết quả chẩn đoán lúc trước cũng không chính xác, chúng ta vẫn nên đến mấy bệnh viện khác để kiểm tra lại.”



Ngập ngừng một lát, Mạnh Tri Ngư lại khàn giọng nói.



Đới Lập Bân xua tay: “Sức khỏe của chú, chú tự hiểu rõ, nếu không phải cảm thấy không ổn, chú cũng sẽ không chủ động đi bệnh viện. Chú đã có tính toán trong lòng rồi, không cần bác sĩ kiểm tra, chú cũng rất rõ ràng...”



Vừa rồi ông đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn tối nay ở nhà bếp, dạ dày bỗng nhiên đau dữ dội, ngay sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



Mấy người học trò còn tưởng là bệnh cũ của ông tái phát, ba chân bốn cẳng đưa ông vào phòng nghỉ, còn lấy thuốc hạ huyết áp ra.



Đới Lập Bân cũng không vạch trần mà tùy ý nuốt một viên xuống, thừa dịp mọi người không chú ý, lén lấy thuốc giảm đau từ trong túi áo ra, nhét vào trong miệng.



“Sao lại gầy thành như vậy rồi, mau về đi, bảo Phó Cẩm Hành làm nhiều đồ ăn ngon bồi bổ cho cháu. Trước đây chú đã dạy nó mấy món ăn, nó tiếp thu khá tốt, cháu nhất định sẽ thích.”



Đới Lập Bân vừa quan sát Mạnh Tri Ngư, vừa giơ tay ôm bụng, đau lòng dặn dò.



“Cháu... cháu biết rồi. Chú Đới, hôm khác cháu lại đến thăm chú.”



Bỗng nhiên cô không biết phải nói gì, chỉ có thể kìm nén tâm trạng, gọi với ra bên ngoài: “Chị Bình, chị đâu rồi? Chúng ta về thôi.”



Chị Bình nhanh chóng đi vào, cười nói: “Đi thôi, chị đỡ em, đang yên đang lành thì lại bị trẹo chân, sau này đừng đi giày cao gót cao như vậy nữa.”



Lời này của chị ấy là nói cho Đới Lập Bân nghe, quả nhiên, ông thật sự không nghi ngờ, chỉ dặn dò thêm vài câu, giống như bất cứ bề trên nào, nói mãi mà toàn là lời yêu thương.



Đi ra khỏi phòng Đới Lập Bân, Mạnh Tri Ngư mới thở phào một hơi.



Cô thấp giọng hỏi: “Không bị người ta nhận ra chứ?”



Chị Bình cũng nhẹ giọng trả lời: “Không, vừa rồi chị ở bên ngoài chờ em, vừa vặn nói chuyện với bọn họ một lát, nhắc tới việc em không cẩn thận bị trẹo chân.”



Cái cớ này quả thật không tệ, Mạnh Tri Ngư yên tâm hơn nhiều.



Cô thầm hạ quyết định, trước khi mắt khỏi hẳn, mình phải cố gắng không ra khỏi cửa nữa, tránh bị người khác phát hiện ra điều gì khác lạ.



Càng nhiều người biết mắt cô có vấn đề, lại càng nguy hiểm, còn không biết sẽ xuất hiện thêm rắc rối nào nữa.



Hai người lên xe, bảo lái xe đưa bọn họ quay về bệnh viện.



Trên đường đi, Mạnh Tri Ngư cứ lo lắng không thôi.



Chị Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều.



Trục đường chính bị tắc, lúc đi lúc dừng, tài xế Tiểu Triệu trẻ tuổi nóng nảy, khó tránh khỏi có chút bực bội, cậu vừa cầm vô lăng, vừa vò đầu.



Bỗng nhiên, cậu phát hiện tài xế trong chiếc xe đằng sau đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt cũng vô cùng hung ác.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom