• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-477

Chương 478: Có chút ngốc nghếch




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80695.png

Xem ảnh 2
80695_2.png
Nói xong, Đoàn Phù Quang đứng lên.



Cơn choáng váng làm cơ thể cô lảo đảo, Đoàn Phù Quang miễn cưỡng đứng vững, cảm thấy toàn thân nóng lên, cô có chút tức giận hỏi: “Ông chủ lớn sao lại không nỡ bật điều hòa thế?”



Tào Cảnh Đồng bật cười: “Đã bật đến hai mươi hai độ rồi, em còn muốn thấp hơn nữa à?”



Cô kinh ngạc: “Tôi sắp nóng chết rồi.”




“Ly kia rượu... chắc là của Tuyết Nhi... ly của tôi đặt cạnh ly của con bé...” Đoàn Phù Quang lẩm bẩm.

Tào Cảnh Đồng sờ cằm, nghiền ngẫm nói: “Thủ đoạn hèn hạ, chuốc thuốc vụng về như vậy, đúng là phong cách làm việc của một tên nhóc hai mươi tuổi. Ha ha.”

Cô kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”

Cậu ta3dịch lại gần, cúi người áp vào bên tai Đoàn Phù Quang, nhỏ giọng hỏi: “Em không phát hiện ra sao? Trong nhóm người kia, có một cậu con trai rất thích em họ em, người đeo kính, gia thế có vẻ rất giàu có, nhưng em họ em lại không thích cậu ta.”

Đoàn Phù Quang suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết người anh nói là ai. Đúng là nhà cậu ta có tiền, nghe nói trong tay cha cậu ta có rất nhiều hầm mỏ...”

Cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Tào Cảnh Đồng, thì ra mình đã vô tình giúp Nhạc Tuyết uống ly rượu bị người ta bỏ thuốc kia!

Hóa ra cái tên con nhà giàu gia đình có hầm mỏ kia muốn ra2tay với Nhạc Tuyết, chỉ tiếc ma xui quỷ khiến thế nào, lúc ấy thần trí Đoàn Phù Quang có chút không tập trung, lập tức cầm nhầm ly.

“Tôi... tôi đi tìm cậu ta.” Cô nghiến răng, định xuống tầng.

Tào Cảnh Đồng kéo Đoàn Phù Quang lại, hỏi: “Em dựa vào cái gì mà tìm cậu ta? Em vừa không có chứng cứ, khu ăn tiêu là nơi riêng tư của khách, chúng tôi cũng không lắp camera. Chỉ cần cậu ta kiên quyết không thừa nhận, có khi còn nói là em phỉ báng cậu ta nữa!”

Đoàn Phù Quang tức giận, toàn thân run rẩy: “Vậy thì tha cho cậu ta sao? Hơn nữa, tôi cũng không thể để Tuyết Nhi làm bạn với loại người này! Tôi...”

Miệng khô lưỡi khô,2tim đập mạnh, hơn nữa gương mặt giống như bị bỏng, đầu căng lên đau nhức.

“Ly rượu em vừa uống, hình như vốn không phải của em.”

Cậu ta nhớ lại một chút, tốt bụng nhắc nhở.

Sau khi “Tôn công tử” rời đi, mọi người lại ngồi xuống, nếu Tào Cảnh Đồng nhớ không lầm, Đoàn Phù Quang vì trốn mình nên đã co vào trong góc, tiện tay cầm một ly rượu trên bàn lên.

Được cậu ta nhắc nhở như vậy, hình như cô cũng nghĩ đến điều gì đó.

Hóa ra cái tên con nhà giàu gia đình có hầm mỏ kia muốn ra tay với Nhạc Tuyết, chỉ tiếc ma xui quỷ khiến thế nào, lúc ấy thần trí Đoàn Phù Quang có chút không tập trung, lập tức cầm nhầm ly.



“Tôi...9tôi đi tìm cậu ta.” Cô nghiến răng, định xuống tầng.



Tào Cảnh Đồng kéo Đoàn Phù Quang lại, hỏi: “Em dựa vào cái gì mà tìm cậu ta? Em vừa không có chứng cứ, khu ăn tiêu là nơi riêng tư của khách, chúng tôi cũng không lắp camera. Chỉ cần cậu ta kiên quyết không thừa nhận, có khi còn nói là em phỉ báng cậu ta nữa!”



Đoàn Phù Quang tức giận, toàn thân run rẩy: “Vậy thì tha cho cậu ta sao? Hơn nữa, tôi cũng không thể để Tuyết Nhi làm bạn với loại người này! Tôi...”



Cô đang nổi giận, đột nhiên phát hiện, lúc này mình đã được Tào Cảnh Đồng ôm vào lòng.



Hai cánh tay cậu ta đang vòng qua eo mình!



Thế này thì hơi quá đáng quá4rồi!



Đoàn Phù Quang phát giác ra, bắt đầu vùng vẫy.



Khó khăn lắm Tào Cảnh Đồng mới có được cơ hội, sao có thể bỏ qua cho cô?



Cậu ta không chỉ không buông ra, hơn nữa còn giơ một tay nắm lấy cằm cô, ép cô hôn mình.



Lúc đầu, Đoàn Phù Quang vẫn còn kháng cự, nhưng không biết có phải do ly rượu kia bắt đầu có tác dụng hay không mà cô cảm thấy thân thể của Tào Cảnh Đồng vô cùng mát mẻ, dựa vào rất thoải mái dễ chịu.



“Bây giờ em muốn đi bệnh viện vẫn còn kịp.”



Trong cơn mơ hồ, đỉnh đầu truyền đến âm thanh trêu chọc của cậu ta, Đoàn Phù Quang liếm môi, giọng nói khàn khàn: “Anh không thể chữa cho tôi sao?”



Cô muốn được thả vào trong bồn tắm nước lạnh, ngâm một tiếng, vậy là có thể ổn định lại rồi.



Nhưng đương nhiên Tào Cảnh Đồng không nỡ làm như vậy.



“Đợi một chút, anh đi gọi điện thoại.”



Thời khắc mấu chốt vậy mà cậu ta lại dứt áo rời đi như vậy.



Đoàn Phù Quang được đặt lên xô pha, cái váy trên người cô đã có vô số nếp nhăn.



Tào Cảnh Đồng đi đến bên cạnh, cầm lấy điện thoại, không biết nói gì với bên kia mấy phút đồng hồ.



Chờ cậu ta quay lại, mới phát hiện Đoàn Phù Quang đầm đìa mồ hôi nằm trên xô pha, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín.



“Đi thôi, đến bệnh viện.”



Cậu ta khoác áo lên người cô, giơ tay ra, bế cô lên.



Đoàn Phù Quang lúng túng chỉ muốn tìm một kẽ hở mà chui vào, bởi vì chuyện như vậy mà đi bệnh viện, cô sẽ xấu hổ không muốn làm người nữa mất.



“Không có gì xấu hổ cả, ngược lại kẻ làm chuyện này mới vô liêm sỉ.”



Tào Cảnh Đồng ôm chặt cô, thản nhiên nói.



Lúc bọn họ đi xuống tầng, phát hiện nhóm người Nhạc Tuyết đã không còn ở đó nữa.



Lúc này Đoàn Phù Quang mới nhớ ra, nhiệm vụ chủ yếu của cô tối nay chính là phụ trách chăm sóc cô em họ kia.



Cô bất an nhúc nhích, giơ tay tìm điện thoại, muốn gọi điện cho Nhạc Tuyết.



“Đừng lộn xộn, tôi đã cho người đưa cô ấy về rồi, em không cần phải bận tâm vào nữa.”



Đoàn Phù Quang vừa cử động, Tào Cảnh Đồng đã đoán được suy nghĩ của cô, vội vàng ấn cô lại.



“Anh đã sắp xếp xong hết rồi sao?” Cô kinh ngạc hỏi.



Thì ra, sở dĩ cậu ta muốn gọi điện thoại là vì chuyện này.



Trong lòng Đoàn Phù Quang đột nhiên có chút chua xót.



Nhạc Tuyết còn nhỏ, dáng vẻ rất xinh đẹp ngọt ngào, không có người đàn ông nào gặp rồi mà không thích con bé cả đúng không?



Nghĩ tới đây, cô lại cúi đầu, cụp mắt xuống.



Tào Cảnh Đồng cố nhịn cười, giơ tay nắm cổ tay cô.



“Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì thế? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô ấy à?”



Đoàn Phù Quang bĩu môi, đáp trả: “Đúng đúng đúng, anh biết sâu hiểu rộng.”



Nói xong, cô muốn rút cổ tay mình về, lại bị cậu ta nắm càng chặt hơn.



“Bây giờ biết ghen rồi à?”



Tiếng cười của Tào Cảnh Đồng truyền từ trên đỉnh đầu đến, nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông chim, không ngừng làm rung động trái tim Đoàn Phù Quang.



Cô ngẩn ra, nhưng không cãi lại.



Thì ra cái cảm giác kỳ quái này chính là ghen sao?



Lúc cô thấy Nhạc Tuyết chủ động đi đến chỗ Tào Cảnh Đồng đòi hôn, cô đã có một chút oán giận, lại cảm thấy nỗi sợ hãi lấp đầy khoang ngực, còn mơ hồ nổi giận, cảm xúc lẫn lộn, khó nói nên lời.



“Ngoan ngoãn ngồi xuống đi, tôi đưa em đến một phòng khám tư nhân, sau khi xác định không có việc gì, sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon.”



Đặt cô xuống ghế phụ, Tào Cảnh Đồng giơ tay xoa đầu Đoàn Phù Quang, dịu dàng nói.



Lúc này cô mới ý thức được, mình đã ngồi trên xe rồi.



“Tôi... tôi không sao, tôi muốn về nhà.” Đoàn Phù Quang bướng bỉnh nói.



“Em chắc chứ? Mặt em bây giờ giống mông của đám khỉ đít đỏ rồi đấy.”



Tào Cảnh Đồng không để ý đến cô, trực tiếp khởi động xe.



Phòng khám tư nhân cách quán bar cũng không xa, lái xe chưa đến mười phút.



Quả nhiên Tào Cảnh Đồng có quen biết với bác sĩ ở đó, Đoàn Phù Quang ngồi trong phòng điều trị, hai người bọn họ ở bên ngoài nói chuyện.



Cô dựng tai lên, thấy bác sĩ kia thỉnh thoảng bật cười.



“... Không lầm chứ, đã là cái thời đại nào rồi còn có người tin tưởng cái này? Loại thuốc này căn bản là một sản phẩm độc hại, có thể gây tổn thương cho cơ thể, nếu như cậu muốn tăng thêm hứng thú, tôi có thể giới thiệu với cậu một vài loại an toàn có hiệu quả khác...”



“Không phải là tôi làm, đây không phải là cẩn thận bị người khác chơi xấu sao? Cậu đừng lên lớp tôi nữa, nhanh nghĩ cách đi, vừa mới uống thôi, chắc là không sao chứ?”



Tào Cảnh Đồng liên tục thúc giục, trong giọng nói mang theo sự quan tâm rõ ràng.



“Biết rồi, nếu thật sự có chuyện gì, tôi cũng sẽ không ở đây nhiều lời với cậu đâu.”



Hai người nhanh chóng đi vào, Đoàn Phù Quang vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, cô vội vàng ngồi thẳng lên, lúng túng nhìn bác sĩ.



Sau đó, bác sĩ thúc nôn cho cô, lại cho uống một ít thuốc.



“Được rồi, về nhớ uống nhiều nước, mau chóng bài tiết hết.”



Nghe bác sĩ nói xong, Tào Cảnh Đồng vẫn không yên tâm lắm.



“Vậy là được rồi à?”



“Chẳng lẽ cậu muốn ở lại truyền dịch, phẫu thuật à?” Bác sĩ hỏi ngược lại.



Không đợi Tào Cảnh Đồng trả lời, Đoàn Phù Quang đã nhảy dựng lên khỏi ghế.



“Tôi ổn rồi! Tôi thật sự ổn rồi! Cám ơn anh, bác sĩ, tôi có thể đi được chưa?”



Cô không muốn vì chuyện này mà phải giày vò mất thời gian nữa.



Truyền dịch, phẫu thuật?



Thôi đừng!



“Được rồi, chúng ta về trước, nếu còn chỗ nào không khỏe, tôi lại đưa em tới đây.”



Tào Cảnh Đồng bất đắc dĩ nói.



Hai người đi ra khỏi phòng khám, trên người Đoàn Phù Quang vẫn còn khoác áo khoác của cậu ta.



“Tôi gọi xe về nhà.”



Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, cũng không nhìn cậu ta.



Chuyện tối hôm nay may mà có Tào Cảnh Đồng.



Nếu không, không biết mình sẽ làm ra hành động mất mặt nào nữa.



Nhưng muốn để Đoàn Phù Quang chính miệng nói cảm ơn, vẫn rất khó khăn.



“Bây giờ em vẫn ở chung cư Vọng Cảnh à? Bên đó không có gì ngon cả, bây giờ có lẽ cũng chỉ còn cửa hàng tiện lợi còn mở cửa thôi. Cả tối nay em chưa ăn gì cả, chắc là đói bụng rồi.”



Tào Cảnh Đồng giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.



Cậu ta vừa nói xong, bụng Đoàn Phù Quang đã kêu ọc ọc.



Cô vô cùng lúng túng, vội vàng che bụng.



“Nghe thấy hết rồi.” Cậu ta không nhịn được bật cười.



“Đừng cố chấp nữa, bây giờ em cần ăn gì đó, tắm nước nóng rồi ngủ. Đi nào, tôi sống ở gần đây.”



Tào Cảnh Đồng dừng cười, giơ tay vòng qua vai Đoàn Phù Quang, nhét cô vào trong xe.



Đây là lần đầu tiên Đoàn Phù Quang tới căn nhà Tào Cảnh Đồng mới mua, không lớn lắm, nhưng một người ở lại khó tránh khỏi cảm giác trống vắng.



“Em đi tắm rửa đi, xong là có thể ăn cơm rồi.”



Sau khi vào nhà, Tào Cảnh Đồng chỉ về phía phòng tắm.



Đoàn Phù Quang vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.



“Sao thế? Chê điều kiện không tốt à? Đúng là nơi này không so được với nhà em. Chờ sau này tôi kiếm thêm tiền, lại đổi căn nhà lớn hơn cho em ở, ngoan nào.”



Cậu ta vừa mở tủ lạnh ra, vừa dỗ dành.



Nghe xong lời này, cô tức giận đến nỗi ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên: “Tào Cảnh Đồng, anh nghĩ mình là gì của tôi? Tôi cần anh mua nhà lớn cho tôi à? Anh cũng không nhìn lại mình xem, xem mình là gì, anh...”



Rốt cuộc người đàn ông này có hiểu cái gì gọi là xấu hổ không?



Có phải không biết liêm sỉ không?



Mình đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, sao anh vẫn cứ bám lấy không tha?



“Tôi không là gì cả, tôi chỉ là một người đàn ông thích em, muốn ở bên em mà thôi. Tôi biết em chẳng thiếu gì, nhưng cái gì tôi cũng muốn cho em, tôi thừa nhận, như vậy quả thật có chút ngốc nghếch.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom