• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-478

Chương 479: Bực bội




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80696.png

Xem ảnh 2
80696_2.png
“Nhanh đi tắm rửa đi.”



Lúc quay người lại, Tào Cảnh Đồng đã khôi phục vẻ mặt bình thường.



“À, đúng rồi, tôi đi lấy quần áo cho em.”



Cậu ta xoa tay, đi vào phòng ngủ.




“Vốn dĩ muốn bộc lộ tài năng, nhưng bây giờ tốt nhất em vẫn nên ăn thanh đạm một chút.”

Tào Cảnh Đồng vừa nói, vừa bê một bát canh bí đao nấu tôm ra đặt cạnh Đoàn Phù Quang.

“Tôi nhớ ba mẹ tôi từng nói, bí đao trừ độc lợi tiểu, em phải ăn nhiều chút.”

Cô cảm nhận được mùi vị tươi ngon bay đến, giờ phút này, bát canh bày ra trước mặt đã không chỉ là bát canh, mà là món ăn quý báu và lạ khó có được.

Đoàn Phù Quang cũng không khách3sáo, cầm lấy thìa, uống một ngụm, sau đó không dừng lại được nữa.

Lúc đi ra, trên tay Tào Cảnh Đồng cầm một bộ đồ ngủ của nữ.

“Là đồ mới đấy, đã giặt rồi.”

Nghe giọng điệu của cậu ta, dường như đã sớm nghĩ tới việc một ngày nào đó Đoàn Phù Quang sẽ đến nơi đây ngủ lại.

Cũng giống như chai nước trái cây nhập khẩu kia, thật ra cậu ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, thậm chí cho rằng vĩnh viễn đều không sử dụng đến, nhưng vẫn chuẩn bị.

Nhìn Tào Cảnh Đồng nửa phút, Đoàn Phù Quang mới cầm lấy đồ ngủ, thở phì phò đi vào phòng tắm.

Cô cố ý lề mề, tắm gần nửa tiếng mới đi ra.

“Vừa đúng lúc.”

Người đàn ông đeo2tạp dề ngẩng đầu lên cười, trên tay còn bê một đĩa đồ ăn.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Đoàn Phù Quang vẫn đi tới theo bản năng, cho đến khi đến bên cạnh bàn ăn.

Cô cảm thấy mùi thơm như đang hấp dẫn mình, làm cô không có cách nào kháng cự lại được.

Tào Cảnh Đồng vừa nói, vừa bê một bát canh bí đao nấu tôm ra đặt cạnh Đoàn Phù Quang.



“Tôi nhớ ba mẹ tôi từng nói, bí đao trừ độc lợi tiểu, em phải ăn nhiều chút.”



Cô cảm nhận được mùi vị tươi ngon bay đến, giờ phút này, bát canh bày ra trước mặt đã không chỉ là bát canh, mà là món ăn quý báu và lạ khó có được.



Đoàn Phù Quang cũng không khách2sáo, cầm lấy thìa, uống một ngụm, sau đó không dừng lại được nữa.



Cô uống một hơi cạn sạch ba bát nhỏ, lúc vẫn muốn uống nữa, lại bị Tào Cảnh Đồng ngăn lại: “Được rồi, ăn chút đồ đi, nửa đêm rồi đấy, đừng chỉ rót nước vào bụng.”



Nghĩ cũng đúng, Đoàn Phù Quang thu tay lại.



Bữa cơm có thể nói rất thanh đạm bình thường, Đoàn Phù Quang vốn là một người rất kén ăn, nhưng bởi vì đã cực đói, nên cũng ăn rất ngon miệng.



Tào Cảnh Đồng ăn ít hơn cô, về cơ bản, luôn là cô ngồi ăn, còn cậu ta thì ngồi nhìn.



“Ờm... để tôi rửa bát đi, cũng không thể ăn uống chùa được.”



Cô đặt đũa xuống, có chút xấu hổ nói.



Cậu ta chống9tay vào đầu, nhìn cô, tâm trạng không tệ.



“Trong nhà có máy rửa bát.”



Ý là không cần làm phiền đôi tay mềm mại kia của cô.



“Ồ, vậy tôi không rửa nữa.”



Đoàn Phù Quang bị nhìn đến mức có chút hốt hoảng, cô đẩy bát đũa về phía trước, đi lấy điện thoại, muốn gọi xe.



“Đã muộn rồi, tôi không yên tâm để em về một mình. Nhưng tôi cũng mệt rồi, tôi không muốn lái xe đưa em về.”



Tào Cảnh Đồng tựa lưng vào ghế, lười biếng nói.



“Anh có ý gì?”



Đoàn Phù Quang cầm điện thoại, nghe vậy, cô lập tức quay đầu lại, trừng cậu ta một cái.



“Em cảm thấy bộ quần áo ngủ này có được không?”



Tào Cảnh Đồng không trả lời mà hỏi ngược lại.



Cô cúi đầu nhìn4một cái, trả lời qua loa: “Cũng được.”



Lúc cô mặc nó vào, phát hiện rất vừa vặn, chính vì quá vừa vặn nên trong lòng âm thầm kinh ngạc.



Không ngờ anh lại cẩn thận như vậy.



“Tôi cảm thấy rất đẹp, mặc ở trên người em rất đẹp, nhưng nếu như để tôi tự tay cởi ra, có lẽ càng đẹp hơn nữa.”



Dứt lời, Tào Cảnh Đồng thu chân lại, cậu ta trực tiếp đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Đoàn Phù Quang.



Trong tiếng hét thất thanh của cô, cậu ta bế ngang cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.



Tay Đoàn Phù Quang vừa buông lỏng, điện thoại đã rơi xuống sàn nhà.



Cuối cùng, cô không nhớ rõ mình đã ngủ như thế nào, chỉ nhớ là rất mệt, mệt đến cực hạn, mệt đến nỗi không trở mình được, chỉ có thể mặc cho người đàn ông bên cạnh ôm thật chặt...



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Đoàn Phù Quang đã tỉnh giấc.



Hai năm qua, đồng hồ sinh học của cô đã vô cùng chuẩn xác, cho dù thức khuya đến đâu, nhất định sẽ tỉnh trước sáu giờ sáng hôm sau.



Đương nhiên Tào Cảnh Đồng vẫn còn ngủ rất ngon.



Đoàn Phù Quang không vội vàng rời giường, mà yên lặng nhìn cậu ta.



Cô có chút cạn lời dĩ, tại sao lại ngủ với anh chứ...



Mà anh cũng không ép mình, chứng tỏ thật ra mình cũng tình nguyện...



Đoàn Phù Quang thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước xuống giường.



Cô mặc áo quần xong, không rửa mặt cũng chẳng đánh răng, chột dạ rời khỏi nhà Tào Cảnh Đồng.



Đoàn Phù Quang bắt taxi về chung cư của mình, vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị đến công ty, vẫn chưa đi ra ngoài đã nhận được điện thoại của bà Đoàn.



“Mẹ, sao sáng sớm đã tìm con thế?” Cô có chút kinh ngạc.



Bình thường mỗi lần bà Đoàn gọi điện thoại tới đều không có chuyện tốt lành gì.



Không phải muốn mua quần áo thì chính là muốn mua túi xách, tiền bạc của bà ta nhất định không thể động đến, vì vậy chỉ có thể tới tìm con gái.



“Con tưởng mẹ muốn tìm con sao? Tối hôm qua con đã đi đâu? Tuyết Nhi lo lắng cho con, sáng sớm đã đến đây, sợ con xảy ra chuyện! Con đang ở đâu, mau đến đây cho mẹ!” Bà Đoàn không vui gầm lên.



“Tuyết Nhi đến đó à? Con còn có thể ở đâu được nữa, đương nhiên là ở nhà con rồi, không tin con mở video cho mẹ xem.”



Đoàn Phù Quang không nói nhiều lời cúp điện thoại, sau đó chuyển sang gọi video.



Không quá hai giây, bà Đoàn đã nhận cuộc gọi video.



Đoàn Phù Quang dứt khoát cầm lấy điện thoại, quay một vòng trước cửa nhà.



“Mẹ thấy chưa? Đây là nhà con, nhất định mẹ có thể nhận ra. Được rồi, con sẽ qua đó một chuyến, dù sao sáng nay cũng không có việc gì, con đến công ty muộn một chút cũng được.”



Cô ngắt cuộc gọi, trong lòng âm thầm cảm thấy bực bội với Nhạc Tuyết.



Chuyện gì thế không biết?



Luôn miệng nói lo lắng cho mình, kết quả lại không hề gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp chạy đến nói linh tinh ở nhà họ Đoàn, ám chỉ cô cả đêm không về nhà à?



Chẳng lẽ những cô gái trẻ tuổi bây giờ đều có tâm địa như vậy ư?



Đoàn Phù Quang cười lạnh, thật đúng là tự thẹn không bằng!



Cô cầm lấy chìa khóa xe, lập tức đi ra ngoài.



Vẫn còn sớm, dọc đường xe cộ thông suốt, Đoàn Phù Quang lái xe, không đến nửa tiếng đã về đến nhà.



Vừa vào nhà, cô đã nhìn thấy bà Đoàn và Nhạc Tuyết ngồi trên xô pha, nói chuyện thân thiết.



Nhìn qua, hai người bọn họ cực kỳ giống mẹ con, mình ngược lại như thành người ngoài.



“Mẹ, con về rồi. Tuyết Nhi, em cũng tới à.”



Đoàn Phù Quang thay dép, đi thẳng tới, ngồi xuống xô pha.



Dù sao đây cũng là nhà mình, cô không cần phải khách sáo với ai.



“Chị họ, tối hôm qua chị đi đâu thế? Em lo cho chị lắm đấy.”



Nhạc Tuyết ngồi trên xô pha, ân cần nói.



Tạm thời cho dù là thật sự lo lắng hay là giả vờ lo lắng thì trong lòng Đoàn Phù Quang, cô đã có chút bất mãn đối với cô em họ này rồi.



Vì vậy, cô cũng chỉ hờ hững trả lời một câu: “À, chị gặp một người bạn cũ, cùng nhau ôn chuyện xưa thôi.”



“Bạn cũ nào ạ, là Tào tổng hôm qua gặp đó à?”



Nhạc Tuyết chớp mắt, cố ý nhắc đến Tào Cảnh Đồng.



Quả nhiên, bà Đoàn cũng tò mò hỏi thăm: “Tào tổng nào, sao trước kia mẹ chưa từng nghe thấy.”



“Mẹ, bây giờ mở công ty rất dễ, tùy tiện cũng có thể làm ông chủ, đi ra ngoài dạo bộ một vòng, không phải Trương tổng thì chính là Vương tổng, muốn để cho mẹ nghe thấy, người bình thường vẫn chưa đủ tư cách đâu!” Đoàn Phù Quang cười ứng phó.



Cô quá hiểu tình tình mẹ mình, chỉ cần lấy lòng vài câu là có thể dỗ bà xoay vòng vòng.



Câu này hoàn toàn có hiệu quả, bà Đoàn lập tức giả vờ tức giận, thật ra lại vui vẻ nói: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru, kết giao với nhiều bạn bè cũng tốt, nói không chừng có thể có tác dụng.”



Thấy bà ta không mấy quan tâm, Nhạc Tuyết vội vàng bổ sung thêm: “Không phải đâu, cháu thấy Tào tổng kia không hề đơn giản, đến ‘Tôn công tử’ mà anh ta cũng dám đắc tội, huống hồ anh ta còn trẻ như vậy, tương lai nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.”



Nghe cô ta nói như vậy, tính tò mò của bà Đoàn lại nổi lên.



“Tôn công tử? Cha cậu ta là giám đốc ngân hàng đúng không? Bao nhiêu tuổi rồi, chưa kết hôn đúng không, đã có bạn gái chưa?”



Bà ta hỏi một hơi, hoàn toàn không ý thức được mình đã hỏi quá nhiều vấn đề, hơn nữa toàn là mấy vấn đề chẳng ăn nhập gì với nhau.



“Chuyện này nói ra rất dài dòng, Tuyết Nhi, chuyện của ‘Tôn công tử’, có lẽ em còn rõ ràng hơn cả chị. Chị khát rồi, muốn uống ngụm nước trước, em cứ kể cho mẹ chị nghe đi nhé.”



Đoàn Phù Quang vẫy tay, gọi người giúp việc trong nhà tới.



“Cô, cháu muốn uống nước, cô lấy giúp cháu một cốc, cám ơn.”



Cô quay đầu đi, mặc Nhạc Tuyết ở bên cạnh.



Nhạc Tuyết há to miệng, hình như không ngờ Đoàn Phù Quang lại đổi chủ đề như vậy, dẫn lửa chiến lên người mình.



“Tuyết Nhi, rốt cuộc là chuyện gì thế?”



Bà Đoàn cũng đã mơ hồ nhận ra chút kỳ lạ, hỏi Nhạc Tuyết.



“À, thật ra không có gì, Trung Hải chỉ lớn như vậy, đi ra ngoài chơi một chút cũng gặp được người quen. À, đúng rồi, đây là đồ mẹ cháu bảo cháu thuận tiện mang tới đấy.”



Đương nhiên Nhạc Tuyết cũng không muốn nhắc đến tên họ Tôn đáng ghét kia, cô ta lấy một hộp trang sức ra khỏi túi, đưa cho bà Đoàn.



“Xem kìa, mẹ cháu thật sự khách sáo quá, hai bên đều là chị em, còn tặng quà cho bác làm gì chứ. Vừa hay bác cũng mới mua một ít tổ yến, lát nữa cháu mang về nhé, là huyết yến, chứ không phải là hàng thứ phẩm đâu!”



Bà Đoàn vừa vui vẻ nói, vừa mở cái hộp trang sức kia ra.



Là một đôi bông tai kim cương, nhưng kiểu dáng đã là của vài năm trước rồi, đã không còn thịnh hành nữa.



Đeo vào chỉ sợ không dám ra ngoài, nếu tốn tiền sửa lại thì cũng mất một khoản không nhỏ.



Có lẽ bà Lạc cũng cảm thấy không đáng giá, dứt khoát lấy ra tặng người khác.



Trong lòng hiểu rõ hàm ý của người tặng, sắc mặt bà Đoàn lập tức trở nên khó coi.



Đừng nói là chị em họ, cho dù là chị em ruột, đôi khi cũng không tránh được so sánh, người bình thường còn như thế, càng đừng nói là kiểu người như bọn họ.



“Bác, trước kia bác chưa từng gặp Tào tổng kia sao? Cháu thấy quan hệ giữa chị họ và anh ta rất tốt, hai người đứng cạnh nhau, thật sự là trai tài gái sắc đấy!”



Nhạc Tuyết nhân cơ hội nói.



Bà Đoàn vốn còn đắm chìm trong phiền muộn, ả đàn bà kia tính kees mình, mình không chỉ phải bỏ ra một khoản tiền đi sửa lại đôi bông tai này, còn mất một phần huyết yến, hơn nữa tự dưng chịu nợ người ta một ân tình.



Vừa nghe thấy bốn chữ “trai tài gái sắc”, lúc này bà ta mới hoàn hồn lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom