• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-479

Chương 480: Em vừa gặp đã yêu anh ấy rồi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80697.png

Xem ảnh 2
80697_2.png
Nếu như trước đó Nhạc Tuyết chỉ là vô tình hành động, nhưng cho tới bây giờ, Đoàn Phù Quang có thể khẳng định chắc chắn, cô ta đang cố ý gây chuyện.



Vừa rồi mình đã thể hiện vô cùng rõ ràng rằng không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng cô ta cứ năm lần bảy lượt nhắc tới, rốt cuộc đang có ý đồ gì?



Là muốn người trong nhà nhúng tay vào chuyện yêu đương và hôn nhân của mình, hay là chạy tới tìm hiểu quan hệ thực sự giữa cô và Tào Cảnh Đồng?



Cho dù là khả năng nào thì đều khiến người ta rất chán ghét.




“Không phải là Tuyết Nhi đón sinh nhật sao, có một3đám người cả nam cả nữ, đều là bạn của Tuyết Nhi. A, đúng rồi, trong đó hình như có một người là bạn trai của Tuyết Nhi, trông rất đẹp trai, gia cảnh cũng bề thế, đúng không?”

Đoàn Phù Quang cầm cốc nước, cố ý chớp mắt với Nhạc Tuyết.

Bà Đoàn luôn là người thích hóng chuyện, nghe thấy cô nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nắm lấy tay Nhạc Tuyết.

“Mau nói với bác đi nhà cậu ta làm gì? Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nếu gặp được người có điều kiện tốt thì phải nắm cho chắc. Nhất định đừng giống như chị họ cháu, trưởng thành rồi nhưng vẫn không2tìm được một người đàn ông tốt, bác đã sốt ruột muốn chết rồi!”

Khoé miệng Nhạc Tuyết giật giật, ngượng ngùng nhìn bà ta.

“Bác, làm gì có bạn trai nào, bác đừng nghe chị họ nói lung tung! Chúng cháu chỉ là bạn học, không có gì đâu.”

Cuối cùng cô ta cũng không ngồi được nữa, đứng dậy muốn đi.

“Cháu đến từ sớm, chắc chắn vẫn chưa ăn sáng đúng không? Vừa hay, ba người chúng ta cùng ăn chung...”

Bà Đoàn nhiệt tình nói.

“Thôi ạ, cháu còn phải về trường học.”

“Bọn con bàn chuyện làm ăn, chú trọng nhất chính là sự nhanh nhẹn, phải tạo quan hệ tốt với người khác. Mẹ, Tào tổng là ông chủ của Công ty2bất động sản Thành Uy, mẹ nói gặp ở bên ngoài, con có thể không nói chuyện, uống ly rượu với người ta à? Huống hồ, cái tên ‘Tôn công tử’ nổi tiếng xấu xa kia còn muốn bắt nạt Tuyết Nhi, may mà có Tào tổng ra tay giải vây giúp chúng con. Mà Tuyết Nhi, em vẫn còn nhỏ, ngày hôm qua là sinh nhật em, nên chị mới cho phép em đến quán bar, về sau tuyệt đối không được đi nữa, tránh xảy ra chuyện, nhớ chưa?”

Đoàn Phù Quang uống một ngụm nước, lúc này mới chậm rãi nói.

Nếu như Nhạc Tuyết muốn xem náo nhiệt, được lắm, vậy cô sẽ kéo cô ta cùng xuống nước luôn.

Quả nhiên,9bà Đoàn có chút không vui nhíu mày: “Tuyết Nhi, quán bar quả thực không phải là nơi tốt đẹp gì, nên nghe lời chị họ cháu, sau này đừng đến đó nữa.”

Bà ta lại quay đầu lại: “Con cũng thật là, không nên đưa em đến chỗ như vậy. Con cũng không được đi!”

Cuối cùng cô ta cũng không ngồi được nữa, đứng dậy muốn đi.



“Cháu đến từ sớm, chắc chắn vẫn chưa ăn sáng đúng không? Vừa hay, ba người chúng ta cùng ăn chung...”



Bà Đoàn nhiệt tình nói.



“Thôi ạ, cháu còn phải về trường học.”



Nhạc Tuyết từ chối, đi thẳng về phía cửa.



Đoàn Phù Quang đi theo sau, thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ ăn sáng trước đi, con tiễn Tuyết4Nhi.”



Hai người cùng đi ra khỏi nhà họ Đoàn.



Nhạc Tuyết muốn nói lại thôi, trước lúc lên xe, cô ta vẫn còn có chút ấm ức hỏi: “Chị họ, có phải chị giận em rồi không? Em thật sự sợ chị xảy ra chuyện, tối hôm qua cũng không ngủ ngon, hôm nay trời vừa sáng đã vội đến tìm chị...”



Đoàn Phù Quang mỉm cười: “Không phải chị vẫn đứng trước mặt em đây sao? Nếu như ban ngày em không có giờ học thì về ký túc xá ngủ một giấc đi.”



“Vâng, chị không sao thì em yên tâm rồi.” Nhạc Tuyết cười ngọt ngào.



Nhưng Đoàn Phù Quang biết, cô ta vẫn còn lời muốn nói.



Quả nhiên, Nhạc Tuyết lại nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Chị họ, chị cùng với Tào tổng kia, hai người...”



Cô ta nhớ rất rõ lý do tối hôm qua người đàn ông kia từ chối mình.



Anh ta nói, anh ta là anh rể tương lai của cô ta.



Ý này, không phải là...



“Đây là chuyện của chị, chị không muốn nói nhiều.”



Một cơn gió thổi qua, Đoàn Phù Quang tiện tay sửa lại tóc, hời hợt trả lời.



“Không phải Tào tổng là bạn trai của chị chứ?”



Nhạc Tuyết nghiêng đầu, hỏi lại lần nữa.



“Lạ thật, sao tự dưng em lại quan tâm đến chuyện này thế?”



Tuy Đoàn Phù Quang vẫn còn giữ vẻ tươi cười, nhưng chỉ cần là người tinh mắt thì đều có thể thấy nụ cười của cô không phát ra từ nội tâm, chỉ là khách sáo thôi.



“Chị họ.”



Nhạc Tuyết đã im lặng mấy giây, bỗng tiến lên hai bước, sắp áp sát vào người Đoàn Phù Quang.



“Em nghe ngóng được thì ra anh ấy chính là Tào Cảnh Đồng, trước kia là trợ lý của Tổng Giám đốc Tập đoàn Phó Thị, bây giờ đang tự lập nghiệp. Em muốn nói là, nếu như anh ấy không phải là người đàn ông của chị thì em sẽ theo đuổi anh ấy, em... vừa gặp đã yêu anh ấy rồi.”



Cho dù trên mặt Nhạc Tuyết có chút thẹn thùng nhưng ánh mắt và giọng nói của cô ta lại vô cùng kiên quyết.



Nhìn dáng vẻ cô ta, có lẽ không giống như đang nói đùa.



Đoàn Phù Quang cảm giác tim mình lập tức đập nhanh.



Thình thịch, nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



Cho dù bị dọa, nhưng cô vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên: “Em còn nhỏ, không nên theo đuổi đàn ông, sẽ bị người khác xem thường.”



Trong vấn đề này, Đoàn Phù Quang vẫn có quyền lên tiếng.



Mấy năm trước, không phải cô cũng vì theo đổi một người đàn ông mà trở thành trò cười cho cả gia tộc, thậm chí toàn bộ Trung Hải sao?



Trong một hai năm gần đây, tất cả mọi người gần như đã quên mất rồi, mới dần dần không ai nhắc đến nữa.



“Chị họ, em và chị không giống nhau, em còn trẻ, gia đình có thế lực, cũng xinh đẹp. Càng quan trọng hơn là, Tào Cảnh Đồng không giống những người đàn ông khác, xuất thân của anh ấy thấp kém, có khát vọng rất lớn đối với thành công. Em nghĩ, anh ấy tuyệt đối không cam lòng tìm một người phụ nữ không thể giúp ích cho sự nghiệp của anh ấy...”



Nhạc Tuyết ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, tràn đầy tự tin nói.



Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra trong vẻ mặt của cô ta giờ phút này không còn sự dịu dàng thường ngày nữa.



Trái lại, còn mang một chút ngông cuồng.



“Hoàn toàn chính xác, với anh ta mà nói, điều kiện của em thật sự quá tốt, gần như khiến người ta không có bất cứ lý do nào để từ chối. Đoàn Phù Quang suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói.



“Điều kiện chỉ là một mặt. Chị họ, em hỏi lại chị lần cuối, em muốn theo đuổi anh ấy, chị có ý kiến gì không?” Nhạc Tuyết cười hỏi.



“Nếu chị nói chị có ý kiến, em sẽ từ bỏ sao?” Hít sâu một hơi, Đoàn Phù Quang hỏi thẳng.



Cô không muốn nói vòng vo với bất cứ ai nữa, có chuyện thì nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề, tất cả mọi người bớt phí tâm một chút, không phải là tốt hơn sao?



“Sẽ không.” Quả nhiên, Nhạc Tuyết cười hì hì trà lời.



“Vì vậy,” Đoàn Phù Quang nhìn cô ta, cau mày lại, “Cũng tức là, cho dù thái độ của chị thế nào, cho dù tâm ý của anh ta ra sao, và bất kể quan hệ giữa chị với anh ta là gì, em cũng đều muốn có người đàn ông này à?”



Cô đã nói đến nước này rồi, nghe mà không hiểu chỉ có kẻ đần thôi.



Nhạc Tuyết ra vẻ trầm tư, sau đó vẫn lắc đầu.



“Dù sao thì chỉ cần hai người chưa kết hôn thì em vẫn còn có cơ hội, không phải sao? Hơn nữa, tối hôm qua em thấy chị cũng không nhiệt tình với anh ấy lắm. Chị không thích ăn bánh bao không nhân, nhưng cũng không muốn cho người khác cắn một cái à?”



Hình như cô ta cảm thấy mình ví von rất sinh động, chưa nói xong đã cười.



“Còn nữa, chị họ, hôm nay em tới tìm chị còn có một việc.”



Cười một lúc, Nhạc Tuyết bỗng nhiên nghiêm mặt lại: “Tại sao chị phải bảo Tào Cảnh Đồng trị bạn học của em?”



Đoàn Phù Quang có chút mơ hồ: “Trị bạn học của em? Làm gì cơ?”



Cô căn bản không biết Nhạc Tuyết đang nói cái gì.



“Chính là người bạn nam trong nhà có hầm mỏ kia của em, đúng là cậu ta thích em, từ năm nhất đã bắt đầu theo đuổi em, nhưng em chê cậu ta quá quê mùa, trước giờ vẫn không đáp trả tình cảm của cậu ta. Kết quả, ngày hôm qua bọn em ra khỏi quán bar, vừa chia tay không lâu, cậu ta đã xảy ra chuyện.” Nhạc Tuyết căm giận bất bình nói.



Đoàn Phù Quang vẫn kinh ngạc như trước: “Xảy ra chuyện gì rồi?”



Thấy phản ứng của cô không giống như giả vờ, Nhạc Tuyết mới biết, có lẽ chuyện này cũng không liên quan gì đến Đoàn Phù Quang.



“Xem ra chị thật sự không biết rồi, nghe nói là trên người cậu ta có hàng cấm, bị bắt rồi, chỉ sợ phải bị giam vài ngày. Cha cậu ta đã mang tiền tới bảo lãnh rồi, có thể ra ngoài hay không thì không biết. Em tưởng là... em tưởng là chuyện này là do chị làm.” Nói đến phía sau, giọng Nhạc Tuyết cũng thấp xuống.



“Chị tưởng cậu ta là bạn trai em, làm sao có thể cố ý hại cậu ta được? Có lẽ là bình thường đã đắc tội với người nào đó, chẳng hạn như ‘Tôn công tử’ kia, mà chính cậu ta cũng không để ý. Nếu như cậu ta đã xảy ra chuyện, cho dù là oan uổng hay là đáng đời, thì em cũng nên cách xa cậu ta một chút.”



Nghe Nhạc Tuyết nói xong, Đoàn Phù Quang liền hiểu.



Chuyện này nhất định là do Tào Cảnh Đồng làm.



Tào Cảnh Đồng tức giận vì tên nhãi kia hại mình, mặc dù chỉ là vô tình, nhưng nói gì đi nữa thì cũng là do cậu ta có ý xấu trước, đồng nghĩa với gián tiếp ra tay.



So ra, Nhạc Tuyết không biết gì lại coi như may mắn, tránh được một kiếp.



“Đương nhiên em biết rồi, em vốn cũng không thích cậu ta, cậu ta cứ quấn lấy em, mọi người đều là bạn bè, em không thể quá cứng nhắc được. Dù sao nhà cậu ta cũng có tiền, bình thường tìm người thanh toán giúp vẫn không tệ đấy.” Nhạc Tuyết dửng dưng nói.



Trong nháy mắt, cô ta lại khôi phục lại bộ dạng thường ngày, dáng vẻ dịu dàng hiền lành: “Thầy giáo tiết thứ hai rất biến thái, tiết nào cũng điểm danh, em đi trước đây!”



Nhạc Tuyết khoát tay, ngồi vào trong xe rồi lái thẳng ra ngoài.



Mãi đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa, Đoàn Phù Quang mới bất đắc dĩ quay người vào nhà.



Ai ngờ bà Đoàn đã chờ sẵn để chất vấn cô rồi.



“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Có phải con và Tuyết Nhi có mâu thuẫn gì không?”



Gừng càng già càng cay, cho dù hai cô gái biểu hiện vô cùng hòa thuận nhưng bà ta vẫn nhận ra được.



“Không có gì đâu, nhưng tối hôm qua em ấy và bạn học ở trong quán bar có chút quá khích, con chỉ nhắc nhở vài câu, chắc con bé cảm thấy mất mặt. Mẹ, đều tại mẹ đấy, biết con lớn hơn Tuyết Nhi mấy tuổi, còn bảo con đi theo trông một đám trẻ con chơi bời, người ta không vui cũng là đương nhiên thôi.” Đoàn Phù Quang nhân dịp phàn nàn.



“Haiz, không phải là vì mẹ muốn tạo quan hệ với nhà nó sao, người chú kia của con rất lợi hại, có thể nói chuyện với cả người trong chính phủ. Được rồi, xem ra người ta cũng không thật tâm muốn làm thân với chúng ta, nhìn xem là cái thứ gì đây này!”



Vừa nhắc tới đôi bông tai kim cương, bà Đoàn lại tức giận, đến đồ ăn sáng cũng không nuốt nổi nữa.



“Kết giao bạn bè, chọn đối tượng, thăm người thân, đều phải chú ý môn đăng hộ đối, người ta chê chúng ta nịnh bợ, đương nhiên chướng mắt rồi.”



Đoàn Phù Quang dùng thìa khuấy bát cháo trước mặt, cúi đầu, giọng khô khốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom