• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-492

Chương 493: Cha và con




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80997.png

Xem ảnh 2
80997_2.png
Vậy thì sao ông ta phải dành phần đời cuối cùng của mình ở nơi này?



“Đừng làm như vậy, nếu chú thật sự muốn ra ngoài thì chú đã sớm nói với luật sư của mình rồi. Là tự chú không muốn luật sư Lưu lo cho mình, chú muốn ở lại đây.”



Phó Trí Hán lắc đầu, lập tức gạt bỏ cách nghĩ của Phó Cẩm Hành.



“Bây giờ chú rất ổn, ăn no, ngủ ngon, đồ ăn ở đây tương đối thanh đạm, rất hợp với khẩu vị của chú, hơn nữa ngủ đúng giờ, thức dậy đúng giờ, cuộc sống cũng quy củ. Hôm qua còn có bác sĩ đã đo huyết áp cho chú, đã thấp hơn so với lúc ở nhà rồi.” Ông ta chậm rãi nói.




Nhìn dáng vẻ bứt3rứt của ông ta, Phó Cẩm Hành đột nhiên hốt hoảng.

Chú Ba phong độ ngời ngời trong ký ức dường như đã đột nhiên biến mất.

Ông ta đã trở thành một ông lão, không còn sống được bao lâu nữa, tóc đã bạc trắng, cơ thể cũng gầy gò.

Không ai còn e sợ, càng sẽ không cung cung kính kính ông ta như trước đây nữa, ông ta đã trở thành một ông già quá đỗi bình thường, thậm chí trông có chút đáng thương.

Phó Cẩm Hành vẫn nhớ, lúc mình còn nhỏ, hắn thực sự hơi sợ Phó trí Hán, đặc biệt là mỗi khi ông ta hỏi về thành tích thi cử của mình.

Cho dù kết quả thi của hắn có tốt đến đâu, Phó Trí Hán vẫn không quá hài lòng,2vẫn muốn hắn phải tiếp tục cố gắng, không được kiêu căng tự mãn.

“Là người thừa kế của nhà họ Phó, cháu phải trở thành người xuất sắc nhất.”

Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là câu Phó Trí Hán nói với mình nhiều nhất.

“Sau khi đi rồi thì đừng đến nữa.”

Đang suy nghĩ, giọng nói của Phó Trí Hán đã kéo Phó Cẩm Hành ra khỏi hồi ức.

Nhìn dáng vẻ Phó Trí Hán, sắc mặt ông ta thực sự tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn rất gầy, thậm chí xương gò má đã nhô lên rất cao.

“Bây giờ chú nói như vậy, ngộ nhỡ lúc khó chịu, điều kiện điều trị ở đây lại quá kém, căn bản không thể cấp cứu được.” Phó Cẩm Hành thở dài bất lực.

“Cấp cứu cũng vô2ích, không cần cấp cứu, chỉ vì một chút sức tàn mà hành hạ người sống không yên. Chú không muốn cắm dây rợ đầy người, chú không muốn chết không có tôn nghiêm như vậy!” Phó Trí Hán càng nói càng thấy sốt ruột.

Ông ta muốn đứng dậy khỏi chỗ, nhưng người bên cạnh lập tức nhắc nhở: “Mau ngồi xuống!”

Phó Trí Hán đành phải ngượng ngùng ngồi xuống.

“Là người thừa kế của nhà họ Phó, cháu phải trở thành người xuất sắc nhất.”



Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là câu Phó Trí Hán nói với mình nhiều nhất.



“Sau khi đi rồi thì đừng đến nữa.”



Đang suy nghĩ, giọng nói của Phó Trí Hán đã kéo Phó Cẩm Hành ra khỏi hồi ức.



Hắn chấn động: “Chú...”



“Hôm nay coi như là lần cuối cùng9chúng ta gặp nhau. Chú đã không làm tròn bổn phận của người làm cha, mà cháu cũng là một đứa con trai ngỗ ngược, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân. Người ta thường nói cha con là kẻ thù ở kiếp trước, chú thấy câu này cũng không sai.”



Không hề để ý đến sự ngạc nhiên của Phó Cẩm Hành, Phó Trí Hàn tiếp tục nói, vẻ mặt bình tĩnh.



“Chú biết Cẩm Thiêm quá hung hăng hiếu thắng, nếu không cháu cũng sẽ không ra tay với nó. Điểm này cháu hoàn toàn không giống chú, vẫn còn nhớ tới cốt nhục tình thân.”



Dù bị giam ở đây nhưng rõ ràng Phó Trí Hán vẫn biết không ít những chuyện bên ngoài.



Hơn nữa, ông ta còn biết đến từng chi tiết cụ4thể.



“Chú biết hết rồi sao? Cháu chưa bao giờ muốn đi đến bước này, những năm này, mặc dù cháu biết rất rõ những chuyện nó đã làm, nhưng cháu không ngăn nó lại. Có lẽ, chính sự dung túng này của cháu đã khiến nó trở nên...”



Nói đến đây, Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút áy náy.



Đối với chuyện này, hắn thừa nhận, tâm thái của hắn cũng rất u ám, chính là muốn xem xem vì đạt được vị trí kia, Phó Cẩm Thiêm sẽ không từ thủ đoạn mà làm ra chuyện như thế nào.



“Nói linh tinh! Là vì nó quá tham lam, mơ tưởng những thứ mà mình không có được! Cẩm Hành, sau khi chú chết, nhà họ Phó chỉ còn có thể dựa vào một mình cháu thôi.”



Nói đến đây, giọng Phó Trí Hán đột nhiên trở nên vô cùng bi thương.



Ông ta nhìn xa xăm, ánh mắt lập tức trở nên có chút buồn bã.



“Khi vua sư tử già đi, sẽ luôn có một con sư tử trẻ lên thay. Từ rất nhiều năm trước chú đã hiểu đạo lý này. Cháu có biết vì sao lúc cháu vừa về nước, chú lại giúp Cẩm Lương đối phó với cháu, chứ không trực tiếp giao quyền hành cho cháu không?”



Nghe thấy ông ta nhắc lại chuyện cũ, mặc dù Phó Cẩm Hành không hiểu vì sao, nhưng hắn vẫn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một cái: “Vì sao?”



“Chú đã sớm biết nó không phải là đối thủ của cháu, nó muốn nhà họ Phó thì cũng phải xem chú có đồng ý hay không! Cẩm Lương vẫn luôn nghĩ là nó không làm chủ được cái nhà này là bởi vì thân thế của nó, vì nó là phụ nữ. Sai rồi, chính vì nó không có đủ năng lực, giống như Cẩm Thiêm, cho dù có ngồi được lên vị trí đó thì cũng không thể ngồi vững được.”



Phó Trí Hán nói đến đây, hít thở nhẹ một lúc, điều chỉnh lại hơi thở của mình.



Có người rót cho ông ta một cốc nước, Phó Trí Hán uống một hơi hết nửa cốc, vẻ mặt mới khôi phục lại bình thường.



Ngoại trừ ông ta ra, không ai biết đã có một ngụm máu trào lên cổ họng Phó Trí Hán, chỉ có uống một ngụm nước lớn, mới có thể miễn cưỡng đè xuống.



“Vậy tại sao chú lại giúp cô ta?”



Hình như Phó Cẩm Hành sắp bị ông ta làm cho hồ đồ rồi.



Một mặt nói Phó Cẩm Lương không đủ khả năng, không xứng để kế thừa nhà họ Phó, một mặt lại ra tay giúp cô ta đối phó mình.



Phải biết là mặc dù năm đó Phó Cẩm Hành rất sung sức, nhưng cũng đã bị con cáo già Phó Trí Hán và hồ ly Phó Cẩm Lương hãm hại không ít.



Nếu như không phải hắn âm thầm giao dịch với Sủng Thiên Qua, nhận được sự giúp đỡ, Phó Cẩm Hành cũng sẽ không dễ dàng dọn sạch trở ngại, cuối cùng tiếp nhận Phó Thị như vậy.



“Lẽ nào cháu vẫn chưa hiểu sao?”



Phó Trí Hán híp mắt lại, nhìn dáng vẻ ông ta quả thực giống với câu nói anh hùng có già đi thì vẫn tràn đầy phong độ khiến người khác kính sợ.



Dù ông ta không còn sống được bao lâu nữa, nhưng vẫn là cậu Ba nhà họ Phó có địa vị ở Trung Hải.



“Lúc cháu vừa về Trung Hải, cần phải có danh vọng, cần phải có tiếng tăm, cũng giống như một tên nhóc mới bước vào đời muốn đứng vững trong giang hồ, cách nhanh nhất chính là đi khiêu chiến danh môn chính phái, cao thủ võ lâm, hạ bệ hoàng đế để trở thành hoàng đế mới!”



Phó Trí Hán dùng tay vạch một cái, dường như đang nhấn mạnh cái gì.



Nghe ông ta nói như vậy, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng hiểu ra.



“Hồi đó chú tặng cháu cái danh tiếng này, không ngờ lại làm cháu hận chú nhiều năm như vậy... cũng tốt, xem ra duyên phận cha con của chúng ta đời này chỉ có thế mà thôi, không trông mong được nhiều hơn nữa...”



Phó Trí Hán lại bắt đầu ho khan, ông ta dùng tay lau khóe miệng, sau đó tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì.



Trong lòng bàn tay đã dinh dính.



“Cháu xin lỗi, qua lâu như vậy rồi cháu mới hiểu được dụng ý của chú. Trước đây cháu thực sự cho rằng chú cố ý nhắm vào cháu, không muốn giao công ty cho cháu nên mới luôn ngáng chân. Thì ra, đó là nỗi khổ tâm của chú, nếu như chú sớm nói cho cháu biết, có lẽ...”



Trầm mặc một lát, Phó Cẩm Hành mới khàn giọng nói.



Hắn cũng không rõ tâm trạng bây giờ của mình là thế nào, cảm giác bừng tỉnh hiểu ra lại mất mát lạ thường này làm cho người ta cảm thấy rất bất lực.



“Có lẽ cái gì? Nói cho cháu biết sớm một chút thì chúng ta có thể chung sống hòa hợp sao? Cháu ngây thơ quá đấy! Chúng ta sinh ra trong gia đình như vậy, đã định sẵn là không có cha hiền con thảo, không có anh em thân thiết! Nếu như đối đầu với cháu mà có thể kích thích tiềm năng của cháu, làm cho nhà họ Phó càng ngày càng lớn mạnh thì chú vẫn sẽ lựa chọn giống như năm đó!”



Nói đến chỗ kích động, tốc độ nói của Phó Trí Hán nhanh hơn, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.



“Cuộc sống như vậy thật sự có ý nghĩa sao? Ba anh em các chú, đến tình anh em tối thiểu cũng không có, lẽ nào chú không hối hận ư?” Phó Cẩm Hành đã tò mò vấn đề này từ lâu rồi.



Mặc dù hắn lạnh lùng vô tình với bên ngoài, nhưng vẫn nương tay với Phó Cẩm Thiêm - người em trai đã cùng mình lớn lên, chính vì Phó Cẩm Hành không muốn trở thành người hoàn toàn không còn thân thích.



“Không hối hận. Đối với nhà họ Phó, chú không thẹn với lương tâm. Đối với anh cả, chú thừa nhận, quả thực chú và mẹ cháu đã làm chuyện có lỗi với anh ấy, nhưng nếu như không có cháu, nhà họ Phó cũng sẽ không có được một người thừa kế tốt, chẳng lẽ lại phải trông chờ vào hai đứa con gái riêng của anh ấy sao?” Phó Trí Hán bình tĩnh nói.



Nghe giọng điệu của ông ta, trong đám con cháu, ngoại trừ Phó Cẩm Hành ra thì Phó Trí Hán căn bản không hài lòng với bất kỳ ai.



Ba anh em bọn họ là chi chính của nhà họ Phó, ngoài ra, cả gia tộc còn có những chi rất lớn khác.



Nếu chi chính không bồi dưỡng được người thừa kế phù hợp thì các chi bên khác có thể thừa cơ phân chia quyền lực, thậm chí là đoạt quyền.



“Cẩm Hành, mẹ cháu đã không còn nữa, chú cũng không thể sống thêm được bao lâu. Ân oán của thế hệ trước, chờ đến lúc chúng ta chết đi, cũng nên kết thúc hoàn toàn rồi.”



Phó Trí Hán im lặng chăm chú nhìn Phó Cẩm Hành, muốn tìm được điểm tương tự với mình từ khuôn mặt trẻ tuổi này.



Dù sao, đứa trẻ này cũng là giọt máu duy nhất của ông ta...



“Sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu, bây giờ Phó Cẩm Thiêm đã là chó cùng rứt giậu, con át chủ bài của cậu ta chính là thân thế của cháu. Cháu nghĩ, luật sư của cậu ta cũng chuẩn bị được không ít rồi, chỉ đợi đến lúc công bố chính thức thôi.” Phó Cẩm Hành lắc đầu, cười khổ một tiếng.



Trước khi đến tìm Phó Trí Hán, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.



Dựa theo kế hoạch ban đầu của Phó Cẩm Hành, hắn định từ chức Tổng Giám đốc của Phó Thị, mời Phó Trí Hán tạm thời thay thế, hơn nữa nhờ ông ta ra mặt chọn người phù hợp trong Phó Thị trước khi Phó Cẩm Thiêm tung con át chủ bài ra.



Cho dù Phó Cẩm Hành không phải là Tổng Giám đốc thì vẫn là một phần của nhà họ Phó, vẫn có thể hưởng lợi lộc của gia tộc như trước, hằng năm đều có một khoản lợi nhuận cố định.



Cộng thêm khoản đầu tư cá nhân của hắn mấy năm nay, cả nhà bốn người muốn sống những ngày tháng thoải mái cũng rất dễ dàng.



“Yên tâm đi, nó không có cơ hội đó đâu. Phía anh cả, chú đã chuẩn bị xong rồi, không có gì bất ngờ thì bây giờ anh ấy và ba mẹ con Hoàng Ảnh đã đoàn tụ với nhau.” Phó Trí Hán chậm rãi nói.



“Cái gì?” Phó Cẩm Hành kinh ngạc.



Mấy năm trước, hắn đã đặc biệt đưa mẹ con Hoàng Ảnh đi, vì chuyện này mà Phó Trí Uyên đã suy sụp tinh thần rất lâu, hơn nữa còn oán hận mẹ con Mai Lan và Phó Cẩm Hành.



“Dù sao tâm tư của anh ấy căn bản không để ở công ty, tiếp tục ở lại cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào, không bằng tác thành cho anh ấy. Anh ấy không ở Trung Hải, cho dù Phó Cẩm Thiêm sai người liên hệ, anh ấy cũng sẽ tuyệt đối không lộ diện.”



Phó Trí Hán mỉm cười, nói một cách chắc chắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom