• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-493

Chương 494: Người thân nhất




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80998.png

Xem ảnh 2
80998_2.png
Nếu như Phó Trí Uyên không đi, Phó Cẩm Hành thật sự không biết sau này mình phải đối mặt với ông ta thế nào.



Coi là cha? Hay là bác?



Cho dù là thân phận nào thì cũng rất lúng túng, giống như đều không quá thích hợp.



“Cháu là con trai chú, đương nhiên chú muốn lúc còn sống sẽ giải quyết tất cả những phiền phức giúp cháu. Bây giờ cháu cũng làm cha rồi, chú nghĩ cháu có thể hiểu được tâm trạng của chú. Thật sự muốn tốt cho con thì sẽ phải mưu tính lâu dài cho con, không phải chỉ nhìn chằm chằm lợi ích trước mắt...”




Không biết tại sao, Phó Cẩm Hành có cảm giác sẽ không còn được gặp lại ông ta nữa.

Hắn há miệng, muốn gọi một câu, chỉ là cổ họng khô khốc, không phát ra được một tiếng nào.

Kể từ3khi biết Phó Trí Hán mới là cha ruột của mình, Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng kháng cự cái chân tướng này.

Còn thừa nhận quan hệ với ông ta, chính miệng gọi ông ta một tiếng “Ba”, vậy càng là chuyện nghìn lẻ một đêm, không cần nghĩ đến.

Nhưng trong nửa tiếng nói chuyện vừa rồi với Phó Trí Hán, Phó Cẩm Hành đột nhiên cảm thấy hóa ra hắn hiểu quá ít về người đàn ông này.

Phó Cẩm Hành cực kỳ hoảng sợ, cũng đứng lên, cách tấm kính trong suốt, lo lắng nhìn về phía đối diện.

Hắn nhìn thấy rõ màu đỏ ở kẽ ngón tay Phó Trí Hán.

“Buổi gặp mặt đã kết thúc, anh có thể đi rồi.”

Tiếng nhân viên truyền tới, bọn họ nhanh chóng đỡ Phó Trí Hán rời đi, chỉ còn lại một mình Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ.

Hắn đờ đẫn2nhìn bóng dáng Phó Trí Hán biến mất trong tầm mắt.

Nói suốt một lúc, Phó Trí Hán lại ho một trận.

Ông ta dùng một tay che miệng, cúi người xuống, mãi vẫn không ngồi thẳng lên.

Nhân viên ở bên cạnh vội vàng tiến lên, đỡ lấy Phó Trí Hán.

Phó Trí Hán miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dùng một cái tay khác vẫy vẫy với Phó Cẩm Hành, ý bảo hắn đi trước.

“Chú làm sao thế...”

Hắn há miệng, muốn gọi một câu, chỉ là cổ họng khô khốc, không phát ra được một tiếng nào.



Kể từ khi biết Phó Trí Hán mới là cha ruột của mình, Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng kháng cự cái chân tướng này.



Còn thừa nhận quan hệ với ông ta, chính miệng gọi ông ta một tiếng “Ba”, vậy càng là chuyện nghìn lẻ một đêm, không cần nghĩ đến.



Nhưng trong nửa tiếng nói2chuyện vừa rồi với Phó Trí Hán, Phó Cẩm Hành đột nhiên cảm thấy hóa ra hắn hiểu quá ít về người đàn ông này.



Sau này mình có còn cơ hội thử tìm hiểu ông ta nữa không?



Hắn không biết.



Phó Cẩm Hành mang tâm trạng thất vọng buồn bã trở lại bệnh viện.



Trong phòng bệnh, Hà Tư Ca mới vừa chơi với Tỉnh Tỉnh xong, Tân Tân ngồi ở bên cạnh làm bài tập, gặp phải chỗ nào không hiểu lại đọc đề bài lên.



Hình ảnh năm tháng tĩnh lặng bình yên như vậy lại làm Phó Cẩm Hành không nhịn được mà khóe mắt cay cay.



“A, ba về rồi!”



Hà Tư Ca vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Cẩm Hành dựa vào cạnh cửa, sắc mặt có chút khác thường.



Cô giơ cái tay nhỏ của Tỉnh Tỉnh lên, vẫy với hắn: “Tỉnh Tỉnh đang chào ba này, nào, ba9ơi!”



Tân Tân vừa vặn làm xong câu cuối cùng trong bài tập, gấp sách vở lại, cũng lập tức nhào đến chỗ Phó Cẩm Hành.



“Ba!”



Cậu nhóc ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Ba đi đâu thế? Con gọi điện thoại cho cô Lạc, cô nói ba đã rời khỏi công ty lâu rồi.”



Thằng nhóc này còn học điều tra nữa.



“Ba đi thăm một người, tìm ba có chuyện gì thế?”



Phó Cẩm Hành cười xoa đầu Tân Tân, thời gian thật nhanh, chớp mắt mà quả bóng thịt năm đó đã lớn như vậy rồi.



“Em gái nhớ ba.” Tân Tân lè lưỡi, tinh quái nói.



Rõ ràng là cậu nhóc nhớ ba, nhưng lại lôi em gái ra, đúng là đồ miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.



Ừm, quả nhiên giống hắn.



Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành dùng sức bế Tân Tân lên, cười to nói: “Ồ, em gái nhớ ba, con4không nhớ ba à?”



Tân Tân hưng phấn kêu to, vung hai cánh tay ra, cảm giác mình sắp bay lên.



Khoảng thời gian này vì Tỉnh Tỉnh bị bệnh nên bầu không khí trong nhà tương đối nặng nề.



Tân Tân mặc dù còn nhỏ, nhưng biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết ba và mẹ vì sức khỏe của em gái mà chạy vạy khắp nơi, cho nên cố gắng không làm phiền bọn họ.



Hôm nay hiếm khi được gần gũi với Phó Cẩm Hành, cậu nhóc vô cùng vui vẻ.



“Đương nhiên là nhớ rồi.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Tân kích động đến nỗi đỏ lên, Tỉnh Tỉnh được Hà Tư Ca ôm trong lòng hình như cũng bị vui lây, cười khanh khách, đạp hai chân, cô suýt thì không bế được nữa.



Chơi nửa ngày, trán Phó Cẩm Hành toàn là mồ hôi.



Tân Tân đã là học sinh tiểu học rồi, nhấc bổng thằng bé lên đối với Phó Cẩm Hành đã từng bị đạn bắn mà nói, không hề dễ dàng giống như trước đây nữa.



“Ngoan, để ba nghỉ ngơi một chút đi.” Hà Tư Ca nhìn ra Phó Cẩm Hành mệt mỏi, vội vàng nói với Tân Tân.



“Vâng, con đi thăm em gái!”



Tân Tân vội vàng tụt xuống người Phó Cẩm Hành, chạy tất tả đến bên giường nhỏ, cầm đồ chơi, chơi với Tỉnh Tỉnh.



Tỉnh Tỉnh căn bản chưa biết nói chuyện, nhưng lần nào cũng có thể đối thoại với anh trai nửa ngày, ê ê a a, hai anh em nói chuyện hết sức vui cửa vui nhà.



“Anh lau mồ hôi đi.” Hà Tư Ca cầm cái khăn đưa cho Phó Cẩm Hành.



Quay đầu lại nhìn hai đứa bé một cái, cô lại nhỏ giọng hỏi: “Anh đi đâu thế?”



Hắn dừng tay lại, vẫn thành thật trả lời: “Trại tạm giam.”



Hắn nói ba chữ này, Hà Tư Ca lập tức hiểu ngay.



“Ông ấy thế nào rồi? Đồng ý chứ?”



Trước đó Phó Cẩm Hành đã nói vói cô là muốn để luật sư đi giải quyết bảo lãnh đợi xét xử cho Phó Trí Hán, để ông ta về nhà nghỉ ngơi.



Nếu như Phó Trí Hán thật sự có thể đợi đến ngày ra tòa, cho dù là phán quyết kết quả gì, đến lúc đó đều có thể xin chữa bệnh mà ở bên ngoài.



“Không đồng ý, còn bảo anh sau này đừng đến nữa.” Phó Cẩm Hành có chút thất vọng nói.



“Chúng ta tôn trọng lựa chọn của ông ấy đi. Ngược lại là bên chỗ thím Ba của anh, qua hai ngày nữa em đi thăm xem sao, nghe nói bà ấy đã chuyển đến chỗ cháu gái rồi, có lẽ cũng đã có sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống sau này.” Hà Tư Ca giơ tay ôm lấy vai Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng nói.



Có một số việc thích hợp để phụ nữ ra mặt hơn, đương nhiên cô sẽ đi làm.



“Được, vất vả cho em rồi.”



Phó Cẩm Hành nắm tay Hà Tư Ca, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.



Trước khi ngủ, hắn nói lại cuộc đối thoại hôm nay với Phó Trí Hán cho Hà Tư Ca nghe.



Hai người dựa đầu vào nhau, giống như bất cứ một đôi vợ chồng bình thường nào, nói lời tri kỷ trong đêm khuya tĩnh lặng.



“Anh còn hận ông ấy không?” Sau khi nghe xong, Hà Tư Ca nhỏ giọng hỏi.



Một lúc lâu sau, Phó Cẩm Hành mới ngập ngừng nói: “Anh... anh không biết.”



Hắn thật sự không biết.



“Không sao, không cần cố gắng suy nghĩ, dù sao thời gian cũng sẽ cho chúng ta một câu trả lời tốt nhất.”



Hà Tư Ca nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán Phó Cẩm Hành một cái.



Cho dù có thế nào, cô cũng tin tưởng hắn, ủng hộ mỗi quyết định của hắn.



Hơn hai giờ sáng, hai người bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.



Phó Cẩm Hành sờ soạng bật đèn, nhìn thấy là điện thoại của mình đang kêu.



Hắn nhìn số gọi đến, là số lạ.



Nhưng gọi điện thoại tới vào lúc này, có lẽ rất quan trọng.



Do dự một chút, Phó Cẩm Hành vẫn nghe máy: “A lô?”



“Anh Phó, ông Phó vừa được đưa vào bệnh viện nhân dân rồi, tình hình không tốt lắm, mong anh chuẩn bị tâm lý...”



Không đợi bên kia nói xong, Phó Cẩm Hành đã lật chăn lên, ngồi dậy.



“Tôi tới ngay!”



Hắn đứng dậy định lao ra ngoài.



Đi hai bước, Phó Cẩm Hành mới dừng lại, ý thức được mình vẫn mặc quần áo ngủ.



Vừa quay đầu lại, Hà Tư Ca cũng đã dậy, chỉ thấy cô nhanh chóng cầm quần áo lên đưa cho Phó Cẩm Hành thay.



“Mau mặc vào đi, đừng để bị lạnh, em đi cùng anh.”



Hai người dùng tốc độ nhanh nhất ra ngoài, vội vàng chạy tới bệnh viện.



Sau một hồi hỏi han, Phó Cẩm Hành mới biết, lúc hắn rời khỏi trại tạm giam, tình hình của Phó Trí Hán đã không tốt lắm rồi.



Nhưng ông ta khăng khăng không chịu đi bệnh viện, thậm chí còn nổi giận với nhân viên trong trại tạm giam, từ chối chữa trị.



Đến sau nửa đêm, nhân viên trực ban phát hiện Phó Trí Hán đã rơi vào cơn sốc, vội vàng đưa ông ta đến bệnh viện.



“Không phải chúng tôi không chịu đưa ông ấy tới bệnh viện, thật sự là ông ấy không đồng ý, chúng tôi cũng không dám cưỡng ép, dù sao cũng là ý nguyện cá nhân.” Nhân viên giải thích.



Phó Cẩm Hành gật đầu, thái độ bình tĩnh: “Tôi biết, đây chính là phong cách làm việc của ông ấy, người nhà chúng tôi cũng sẽ không đẩy trách nhiệm lên mọi người.”



Nghe hắn nói như vậy, mấy nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm.



Bác sĩ nhanh chóng đi ra.



“Người nhà chuẩn bị tâm lý, tốt nhất là nhanh chóng gọi hết người nhà của bệnh nhân đến, tranh thủ thời gian từ biệt nhau đi.”



Vẻ mặt bác sĩ rất nặng nề.



Phó Cẩm Hành ngẩn ra.



Nhanh như vậy ư?



Hắn tưởng là Phó Trí Hán vẫn có thể kéo dài hai ba tháng nữa.



“Không thể cấp cứu nữa sao?”



Phó Cẩm Hành ngơ ngác nhìn bác sĩ, khàn giọng nói.



“Căn cứ vào tình hình của bệnh nhân, tôi đoán trước đó ông ấy đã dừng thuốc một khoảng thời gian rồi, cho nên mới chuyển biến xấu vô cùng nhanh.



Lời bác sĩ lại làm Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca kinh hãi.



Hóa ra, Phó Trí Hán đã lén ngừng thuốc, chẳng trách tình hình của ông ta lại chuyển biến xấu nhanh như vậy, ngay cả mấy tháng cũng không chống đỡ nổi.



“Tôi biết rồi, cám ơn anh.”



Phó Cẩm Hành đi sang bên cạnh, lấy điện thoại ra, cầm chặt trong tay.



“Phiền mọi người cố gắng kéo dài thời gian, nhà đông người, chạy tới đây cũng cần một chút thời gian.”



Hà Tư Ca nói với bác sĩ, sau đó, cô đi tới bên cạnh Phó Cẩm Hành.



Cô rút điện thoại của hắn ra, nhẹ giọng mở miệng: “Anh ngồi đi, để em gọi điện thoại.”



Vào lúc này rồi, Hà Tư Ca cảm thấy Phó Cẩm Hành cần bình tĩnh một mình trước, mà không phải là đối mặt với cả gia tộc.



Phó Trí Hán có địa vị hết sức quan trọng ở nhà họ Phó, trước đó ông ta xảy ra chuyện đã gây ra một trận náo loạn rồi.



Nếu như bây giờ nghe nói ông ta đang hấp hối, không biết những người đó còn ầm ĩ thế nào nữa.



Chỉ có điều, bọn họ đau lòng thật hay là đau lòng giả thì có trời mới biết.



Phó Cẩm Hành không nói gì, Hà Tư Ca cầm lấy điện thoại đi tới một góc, thông báo cho người nhà.



Thật ra cũng không cần báo cho tất cả, chỉ cần gọi điện thoại cho Phó Trí Trạch và mấy chú bác họ chủ yếu là tin tức sẽ được truyền đi hết.



“Thông báo xong hết rồi.”



Hà Tư Ca qua lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, phát hiện vai hắn đang khẽ run lên.



Từ Mai Lan đến Phó Trí Hán, trong thời gian ngắn như vậy, hắn liên tiếp mất đi hai người thân nhất, chắc hẳn nhất định vô cùng đau đớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom