• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-494

Chương 495: Đừng để lại tiếc nuối




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80999.png

Xem ảnh 2
80999_2.png
Đối mặt với đông đảo người nhà họ Phó, Hà Tư Ca vẫn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, giải thích với bọn họ.



“Cái gì? Chú Ba đây là... đây là muốn...”



Phó Trí Trạch kinh ngạc, sau đó ông ta không cầm nổi lòng mà hai mắt đỏ lên.



Là con trai thứ của nhà họ Phó, lại luôn có cái tính gió chiều nào xoay chiều ấy, nhiều năm qua, Phó Trí Trạch lúc thì nịnh hót Phó Cẩm Hành, lúc thì nghiêng về Phó Trí Hán, đơn giản đều là vì lợi ích.




Bà ta vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, lập tức giơ tay tát hắn một cái.

Phó Cẩm Hành không hề chuẩn bị tâm lý, bị tát như vậy, hắn hơi ngẩn ra, không mở miệng.

Hà Tư Ca ở bên cạnh định khuyên giải: “Thím đi vào trong trước đã.”

“Súc sinh!”

Người phụ3nữ từ trước đến giờ khoan thai phú quý hung hăng trừng Phó Cẩm Hành một cái, mấp máy môi, cuối cùng bà ta vẫn không nói gì, chỉ mắng một câu.

Phó Cẩm Hành miễn cưỡng duy trì trạng thái, hắn biết, vào lúc này, hắn phải biểu hiện khéo léo.

Không chỉ vì hắn là người cầm lái của Phó Thị, càng vì lúc còn sống Phó Trí Hán đã lập di chúc nhận mình làm con thừa tự.

Cũng tức là, cho dù là trên danh nghĩa, hắn cũng phải dùng thân phận con trai của Phó Trí Hán để phụng dưỡng, lo ma chay.

Trong phòng bệnh, trên hành lang, thỉnh thoảng truyền tới tiếng khóc.

Vợ Phó Trí Hán ở nhà cháu gái cũng chạy đến.

Nhưng bây giờ đến giây phút sống chết, ông ta cũng không quên bọn họ là anh em ruột cùng2một mẹ sinh ra.

“Chú Ba...”

Phó Trí Trạch hô to một tiếng, lao vào phòng bệnh.

Ngụy Xảo Quân sau lưng cũng lo lắng đi theo chồng.

Tiếp theo, một số người thân cũng rối rít chạy tới.

Phó Cẩm Hành không hề chuẩn bị tâm lý, bị tát như vậy, hắn hơi ngẩn ra, không mở miệng.



Hà Tư Ca ở bên cạnh định khuyên giải: “Thím đi vào trong trước đã.”



“Súc sinh!”



Người phụ nữ từ trước đến giờ khoan thai phú quý hung hăng trừng Phó Cẩm Hành một cái, mấp máy môi, cuối cùng bà ta vẫn không nói gì, chỉ mắng một câu.



Chồng phạm sai lầm, là vợ, bà ta có thể lựa chọn tha thứ.



Nhưng đối với đứa bé ông ta sinh với người đàn bà khác, bà ta không thể coi như con của mình.



Cảnh trước mắt này làm mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng2không ai dám lên tiếng.



“Mọi người đã đến hết rồi, chúng ta cũng vào thôi.”



Đợi bọn họ vào phòng bệnh rồi, Hà Tư Ca đi tới bên cạnh Phó Cẩm Hành, kéo tay áo hắn một cái, thấp giọng nói.



Cô biết, đây là thời khắc cuối cùng rồi.



Chắc hẳn Phó Trí Hán cũng rõ, từ ngày ông ta ngừng thuốc, ông ta đã tính toán xong hết mọi chuyện.



Giải quyết hết phiền phức, đích thân dọn dẹp một phần chướng ngại cho Phó Cẩm Hành.



Còn lại thì phải để lại cho hắn.



“Anh... anh không muốn đi vào.”



Yết hầu Phó Cẩm Hành chuyển động, hắn khó khăn mở miệng nói.



“Đừng để cho mình tiếc nuối.” Hà Tư Ca khuyên nhủ.



Bây giờ cô ngược lại rất vui mừng vì trước khi qua đời, Mạnh Sưởng đã mạo hiểm để mình qua đó, bầu bạn bên cạnh.



Dù chỉ có thời9gian rất ngắn ngủi, ít nhất cũng có thể mãn nguyện mà ra đi.



Phó Cẩm Hành vẫn đang do dự, trong phòng bệnh đột nhiên phát ra tiếng khóc nức nở.



Hắn ngẩn ra, nhấc chân chạy đến.



Hà Tư Ca cũng đi theo.



Trong phòng bệnh chật kín người, bọn họ chỉ có thể đứng ở cửa.



Phó Trí Hán quát tháo cả đời, rốt cuộc đã trút hơi thở cuối cùng.



Ông ta vẫn chưa nhắm mắt, cứ nhìn chằm chằm ra phía cửa.



Hình như đang chờ ai.



Có lẽ mọi người cũng đã hiểu ra gì đó, cùng nhìn qua.



“Cẩm Hành, cháu...”



Mắt Phó Trí Trạch đỏ lên, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, ông ta do dự nhìn Phó Cẩm Hành, nhất thời cũng không biết phải nói gì.



Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phó Cẩm Hành lê bước chân nặng nề, đi từng bước qua đó.



Hắn4đi tới cạnh giường, giơ một tay ra, nhẹ nhàng phủ lên mắt Phó Trí Hán.



Một giọt nước mắt lăn qua khóe mắt, rơi thẳng xuống lòng bàn tay Phó Cẩm Hành.



“Chú yên tâm đi đi, chúng cháu sẽ ổn thôi.”



Hắn nghẹn ngào, cụp mắt xuống, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, nhẹ giọng nói.



Lúc hắn giơ tay lên, quả nhiên Phó Trí Hán đã nhắm hai mắt lại.



Thấy vậy, vợ ông ta lập tức gào khóc, ngất đi.



“Em dâu, em dâu!”



Phó Trí Trạch và Ngụy Xảo Quân lo lắng hô lên, bên trong phòng bệnh ầm ĩ tiếng kêu khóc, vô cùng hỗn loạn.



Nhân lúc không có ai chú ý tới, Phó Cẩm Hành một mình lặng lẽ lui ra ngoài.



Hắn đi tới hành lang không có một bóng người, dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.



Hà Tư Ca đi tới, cô lo lắng nhìn Phó Cẩm Hành: “Anh vẫn ổn chứ? Có cần đi nghỉ ngơi một chút không?”



Hắn lắc đầu: “Không cần đâu, anh chỉ muốn đi ra ngoài cho thoáng thôi...”



Vừa dứt lời, một người đi ra khỏi thang máy, cũng đi đến bên này.



Hà Tư Ca ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến là Phó Cẩm Thiêm, sắc mặt cô lập tức thay đổi.



“Anh đến đây làm gì?”



Cô không quên được chuyện xảy ra mấy ngày trước, sự khuất nhục mà Phó Cẩm Thiêm mang đến cho mình là thứ cả đời cũng không thể nào xóa bỏ.



Cho nên, vừa nhìn thấy Phó Cẩm Thiêm, Hà Tư Ca đã lên tiếng chất vấn trước.



Phó Cẩm Hành cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng.



Nếu nhà có bề trên qua đời, Phó Cẩm Thiêm xuất hiện ở đây cũng không tính là chuyện kỳ lạ gì.



“Sao chú Ba lại đột nhiên xảy ra chuyện?” Phó Cẩm Thiêm vừa mở miệng đã dùng giọng chất vấn.



“Không ai hy vọng chú ấy xảy ra chuyện, anh có thái độ gì thế hả? Chẳng lẽ là chúng tôi để chú ấy xảy ra chuyện à? Người nhà đều ở đây, tốt nhất là anh chú ý lời nói, tránh cho ai không biết còn tưởng trong này có âm mưu gì!”



Dù các chú bác đều ở trong phòng bệnh, Hà Tư Ca cũng không hề để ý, lạnh lùng mắng.



Nếu như anh ta mở miệng khiêu khích trước thì đừng trách cô chặn họng.



“Cô đây là chột dạ à?” Phó Cẩm Thiêm khẽ cười một tiếng, cũng châm chọc nói.



“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là đối phó với tiểu nhân thì không cần quá khách sáo, tránh cho hắn không muốn làm người, lại muốn làm cầm thú!”



Hà Tư Ca hếch cằm lên, cả người tỏa ra sự tàn bạo.



Cô cực ít khi hùng hổ dọa người như vậy, rõ ràng là đã bị Phó Cẩm Thiêm chọc giận đến đỉnh điểm.



“Tư Ca.”



Phó Cẩm Hành đi tới, kéo cô về bên cạnh mình.



Nếu hắn ở đây thì không cần một người phụ nữ như cô đơn độc chiến đấu.



“Cậu đi vào trong trước đi.” Hắn nói với Phó Cẩm Thiêm.



Cho dù nói thế nào, Phó Cẩm Thiêm cũng là cháu ruột của Phó Trí Hán.



Chú qua đời, cháu không đi tiễn chú cũng không hợp lẽ.



Phó Cẩm Thiêm nhìn Phó Cẩm Hành một cái, không nói gì nữa.



Anh ta chạy thẳng tới phòng bệnh.



Qua một lúc lâu, mọi người lần lượt đi ra.



Phó Cẩm Thiêm đứng ở bên cạnh Ngụy Xảo Quân, khoác vai bà ta, thỉnh thoảng thấp giọng vỗ về mấy câu, đại khái là bảo bà ta đừng khóc nữa, chú ý sức khỏe.



Nhìn dáng vẻ con trai ngoan của anh ta, Hà Tư Ca chỉ muốn cười lạnh.



Thật là giỏi giả vờ, không phải sao?



Phó Trí Uyên không có ở đây, Phó Trí Trạch là người có địa vị và quyền phát biểu nhất trong mọi người.



Ông ta nhìn Phó Cẩm Hành, muốn nói lại thôi.



Cái tát vừa rồi, mọi người đều thấy rõ.



“Chuyện tang lễ cháu sẽ đứng ra thu xếp, mọi người đi về trước đi.”



Phó Cẩm Hành tiến lên một bước, hắn quét mắt qua từng gương mặt, bình tĩnh nói.



Hình như có người muốn nói gì đó, nhưng phát hiện không ai mở miệng, lại dứt khoát ngậm miệng, không nói gì.



Bầu không khí lập tức trở nên có chút kỳ lạ.



“Quá nửa đêm rồi, chúng ta đều đứng ở đây cũng không được, các chú bác chú ý sức khỏe, về nhà trước đi, đợi bên này bố trí xong sẽ thông báo cho mọi người.” Hà Tư Ca ở bên cạnh nói thêm.



Chỉ cần có một người đi ra ngoài, những người khác cũng nối gót.



Chỉ một lát, trong hành lang đã trống không.



Chỉ còn lại ba người nhà Phó Trí Trạch.



“Chỗ anh cả, chú liên lạc mãi mà không được.”



Đợi người đi hết rồi, Phó Trí Trạch mới có chút lo lắng lẩm bẩm.



Thấy Phó Cẩm Hành không tiếp lời, ông ta chỉ đành khẽ ho một tiếng, dùng khóe mắt lén liếc hắn.



“Chuyện trong nhà trước giờ không trông cậy được vào ông ấy, không liên lạc được thì thôi.”



Qua nửa ngày, Phó Cẩm Hành mới thờ ơ trả lời một câu.



Phó Cẩm Thiêm thì cau chặt mày lại, hình như liên tưởng đến chuyện gì quan trọng hơn.



“Mọi người cũng về đi thôi.” Hà Tư Ca dịu dàng nói với Ngụy Xảo Quân.



Con người cô trước giờ ân oán rõ ràng, mặc dù hận Phó Cẩm Thiêm, nhưng xét cho công bằng, hai vợ chồng Phó Trí Trạch làm người cũng miễn cưỡng coi là tạm được, vì vậy Hà Tư Ca cũng không lạnh nhạt với bọn họ.



“Không phải bây giờ anh đang bị điều tra sao? Nửa đêm canh ba tùy tiện chạy đến đây như vậy, chẳng lẽ cũng được phép à?” Cô quay sang châm chọc Phó Cẩm Thiêm.



“Chị dâu đây là đang quan tâm tôi à?” Phó Cẩm Thiêm phản kích lại.



Anh ta lại nhanh chóng nói: “Chị cũng nói rồi, chỉ là đang điều tra mà thôi, đừng làm như tôi đã bị bắt giam thế.”



Nói tới cái này, vợ chồng Phó Trí Trạch cũng khó chịu.



Bọn họ tùy tiện nói mấy câu rồi dẫn Phó Cẩm Thiêm vội vàng rời đi.



“Thật sự không nên để anh ta đi như vậy!”



Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Phó Cẩm Thiêm, Hà Tư Ca nghiến răng nghiến lợi nói.



Cô thật sự chỉ muốn lột da lóc xương kẻ điên này!



Trước kia, nghĩ anh ta là bạn trai của Bạch Hải Đường, ít nhiều cô vẫn nhịn.



Bây giờ?



Tên đàn ông cặn bã ai ai cũng muốn giết!



“Đừng vội, cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải làm từng việc một. Không phải anh nói với em rồi sao, anh đã sớm tính toán tất cả rồi, dĩ nhiên cũng bao gồm cả kết cục của Phó Cẩm Thiêm.” Phó Cẩm Hành đến gần Hà Tư Ca, nhẹ giọng trấn an.



So sánh với tang lễ của Mai Lan, tang lễ của Phó Trí Hán hoành tráng hơn nhiều.



Cậu Ba nhà họ Phó trong truyền thuyết, không chỉ giao thiệp rộng rãi, ông ta còn là biểu tượng của một thời đại, trong tang lễ, không ít ông lão lớn tuổi đều được người nhà hoặc là trợ lý đưa tới, đích thân tới tiễn người bạn cũ này.



Sủng Thiên Qua đã từng liên thủ với Phó Cẩm Hành, quật ngã Phó Trí Hán và Phó Cẩm Lương cũng tới.



Sau khi thắp nhang cúi lạy xong, anh ta đi tới trước mặt Phó Cẩm Hành.



“Đã lâu không gặp.”



“Quả thật rất lâu không gặp rồi.”



Hai người đàn ông vừa gặp nhau, hàn huyên mấy câu, đều rất ăn ý đi vào trong góc nói chuyện, tránh đám người ồn ào.



“Tôi nghe được một số lời đồn, nhưng lại cảm thấy không sao cả. Cho dù như thế nào, hy vọng cậu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.” Sủng Thiên Qua mặc âu phục màu đen, nói.



Giữa bọn họ có chút quan hệ như vua không gặp vua, mặc dù đều ở Trung Hải, nhưng bình thường đều cố gắng tránh gặp đối phương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom