• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-496

Chương 497: Chuyện đương nhiên




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81001.png

Xem ảnh 2
81001_2.png
Cho dù không phải, vậy cũng là tới hỏi một số chi tiết.



Ai ngờ cô ta vừa mở miệng lại hỏi chuyện hôn ước, rốt cuộc là bị động phải dây thần kinh nào rồi?



Hà Tư Ca đang suy nghĩ, Mạnh Gia Nhàn lại nói tiếp, ngược lại làm cô có cảm giác dở khóc dở cười.



“Nếu cô căn bản không phải là con gái của Mạnh Nhị, vậy cô không có quan hệ gì với nhà họ Hà, cũng đồng nghĩa với việc hôn ước của cô và Phó Cẩm Hành căn bản không tồn tại.”




Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, Mạnh Gia Nhàn đã đứng lên, đi lại trong phòng khách, thong thả ung dung nói: “Cô là con gái của Mạnh Sưởng, người có quan hệ thông gia với nhà họ3Tưởng là cô, không phải tôi. Một cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt cô, cuối cùng cô cũng có cơ hội ở bên Tưởng Thành Hủ rồi, tại sao cô không đi tranh đi?”

“Cô điên rồi à?”

Hà Tư Ca không nhịn được oán trách: “Tại sao tôi phải đi tranh? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Mạnh Gia Nhàn, tôi đã nói rất rõ rồi, giữa tôi và Tưởng Thành Hủ căn bản là không thể nào, trước kia không thể, bây giờ không thể, tương lai càng không thể nào!”

Đúng là tấu hài, hồi đó cô mất trí nhớ, một mình nuôi con sống ở Nam Bình, hoàn toàn không nhớ đến sự tồn tại của Phó Cẩm Hành, thậm chí còn nghĩ đứa bé là con của Tưởng Thành Hủ.

Cho dù2ở dưới tình hình đó, đối mặt với lời cầu hôn của Tưởng Thành Hủ, phản ứng đầu tiên của cô luôn là trốn tránh, huống hồ là bây giờ?

Cô không cảm thấy lời nói và việc làm của mình có vấn đề gì, không ngờ, Mạnh Gia Nhàn giống như bị kích thích cực lớn.

“Cô có tư cách gì bảo tôi đi? Cô tưởng cô là nữ chủ nhân ở đây à? Nói cho cô biết, người có hôn ước với Phó Cẩm Hành nên là tôi, không phải cô! Tôi mới là con gái nhà họ Hà! Cô lập tức cút về nhà họ Mạnh tìm Tưởng Thành Hủ của cô đi!”

Mạnh Gia Nhàn vừa nói ra, đã làm Hà Tư Ca giật mình ngã nhào.

Cô ta điên rồi, hay là không biết xấu2hổ đến cực hạn vậy?

Không có chút cảm kích nhà họ Mạnh dưỡng dục mình hơn hai mươi năm thì thôi, lại còn chạy đến muốn làm con gái nhà họ Hà?

“Ai bảo cô mới là con gái của nhà họ Mạnh chứ. Đây là trách nhiệm cô không trốn tránh được. Cô tưởng tôi muốn gả cho anh ta lắm à? Là bởi vì tôi không thể tự quyết được, đây là việc làm tận hiếu của tôi với nhà họ Mạnh! Có điều, bây giờ đến lượt cô rồi!” Mạnh Gia Nhàn không chút nghĩ ngợi gào lên.

Hà Tư Ca để ý thấy trên mặt cô ta đánh một tầng phấn dày, nhưng cũng không che nổi vẻ tiều tụy, ngay cả hai mắt cũng thâm lại.

Có thể thấy khoảng thời gian gần đây,9cô ta nghỉ ngơi vô cùng không tốt, khiến trạng thái tinh thần cũng cực kỳ không ổn định.

“Cô đang luận điệu hoang đường đấy, bây giờ tôi cũng không muốn nói nhiều với cô, nếu cô nói xong rồi thì mời đi cho.”

Hà Tư Ca không muốn phí lời với một người có tâm trạng bất thường, cô chỉ ra cửa, ra hiệu cho Mạnh Gia Nhàn rời đi trước.

“Cô có tư cách gì bảo tôi đi? Cô tưởng cô là nữ chủ nhân ở đây à? Nói cho cô biết, người có hôn ước với Phó Cẩm Hành nên là tôi, không phải cô! Tôi mới là con gái nhà họ Hà! Cô lập tức cút về nhà họ Mạnh tìm Tưởng Thành Hủ của cô đi!”



Mạnh Gia Nhàn vừa nói ra, đã làm Hà4Tư Ca giật mình ngã nhào.



Cô ta điên rồi, hay là không biết xấu hổ đến cực hạn vậy?



Không có chút cảm kích nhà họ Mạnh dưỡng dục mình hơn hai mươi năm thì thôi, lại còn chạy đến muốn làm con gái nhà họ Hà?



Chẳng lẽ nhà họ Hà có lợi ích gì đặc biệt à?



“Mạnh Gia Nhàn, tôi thấy cô hồ đồ rồi đúng không? Được, nếu hôm nay đã nói đến đây, vậy chúng ta nói trắng ra đi. Cô là con gái của Mạnh Nhị và Đới Lập Bân, cho dù điểm này không có chút nghi ngờ nào thì cô cũng không phải là con gái nhà họ Hà, đây không phải là sự thực rành rành ra đó à?”



Hà Tư Ca nhún vai, dáng vẻ cạn lời.



Nếu như Hà Nguyên Chính biết thật ra con gái mình là con của vợ và người đàn ông khác, làm sao ông ta có thể nuôi cô ta như con ruột được?



Người ngoài đều nói ông ta coi con riêng Hà Thiên Nhu như con ruột.



Thật ra thì sao?



Còn không phải là làm chuyện bẩn thỉu sau lưng ư?



Cho dù ông ta nuôi lớn Mạnh Gia Nhàn, cô ta cũng khó thoát được số phận như Hà Thiên Nhu, còn không biết sẽ bị hành hạ như thế nào nữa!



“Người nhà họ Hà không biết, không phải trước đó bọn họ đều coi cô như con gái của Hà Nguyên Chính sao? Ngay cả cô cũng có thể, tại sao tôi không được? Đến chết Mạnh Nhị cũng không ly hôn với Hà Nguyên Chính, con gái của bà ta cho dù có phải là của Hà Nguyên Chính hay không, thì vẫn là con của nhà họ Hà!” Mạnh Gia Nhàn cố chấp nói.



Thấy Hà Tư Ca nghi ngờ thân phận của cô ta, Mạnh Gia Nhàn vô cùng tức giận, ngay cả gân xanh trên trán và cổ cũng nổi đầy lên.



Cô ta vốn trắng, mạch máu rõ ràng, vì tức giận nên nhìn mạch máu gần như có màu xanh đậm, vô cùng dọa người.



“Cô đúng là bị bệnh không nhẹ, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, cô đi đi.”



Hà Tư Ca đi thẳng ra cửa, mở cửa nhà ra.



“Là cô cướp đi thân phận của tôi! Cô hưởng thụ thứ vốn nên là của tôi, chẳng lẽ cô thấy lương tâm thoải mái được sao? Nếu như không phải là cô, người gả cho Phó Cẩm Hành chính là tôi, mà cô không phải vừa vặn có thể ở bên Tưởng Thành Hủ à? Nếu như anh ta lấy cô, anh ta cũng sẽ không làm loạn với con hồ ly tinh đó, ngay cả danh dự tối thiểu cũng không cần!”



Mạnh Gia Nhàn càng nói càng tức giận, theo cô ta thấy, cuộc hôn nhân bất hạnh của mình và Tưởng Thành Hủ chính là do một tay người phụ nữ trước mặt này gây ra.



“Tôi cướp cái gì của cô? Lúc xảy ra chuyện, tôi và cô đều lớn như nhau, ngay cả nói cũng vẫn không biết nói, chẳng lẽ là tôi xúi giục Mạnh Sưởng và Mạnh Nhị à? Mạnh Gia Nhàn, cô đừng có không phân rõ phải trái, nếu không phải nể mặt chú Đới, cô nghĩ là tôi sẽ xen vào việc của người khác sao?”



Chuyện đến nước này, Hà Tư Ca đã cảm nhận được cái gì gọi là chọc vào rắc rối.



Cô càng tin ban đầu Phó Cẩm Hành ngăn mình thật ra là đúng.



Sớm biết tâm lý của Mạnh Gia Nhàn méo mó như vậy, nói gì Hà Tư Ca cũng sẽ không nhúng tay vào, bây giờ thì hay rồi, mình lại thành kẻ đầu sỏ.



“Ha, tôi lại không phải là kẻ ngu, cô lại muốn tôi đi nhận cái ông đầu bếp đó à?”



Mạnh Gia Nhàn mỉa mai nhìn Hà Tư Ca, giống như là nhìn một kẻ ngớ ngẩn, đáy mắt toàn sự khinh bỉ.



“Người họ Đới kia nhìn cũng thật thà, không ngờ cũng là một người không biết xấu hổ, lại có suy nghĩ lệch lạc với bà chủ. Cô bảo tôi nhận loại người như vậy làm cha là muốn cố ý làm nhục tôi à?”



Cô ta tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Hà Tư Ca, vẻ mặt tức giận.



Mạnh Gia Nhàn không thấp, lại đi giày cao gót, cao hơn Hà Tư Ca gần nửa cái đầu, hùng hùng hổ hổ.



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành đến phòng sách nghe điện thoại trước đó đi xuống.



Lúc Mạnh Gia Nhàn mới đến, hắn đã biết là cô ta rồi, vừa vặn có một cuộc điện thoại gọi tới, Phó Cẩm Hành mới lên tầng nghe trước.



Vốn tưởng cô ta là phụ nữ, đây lại là địa bàn của mình, Mạnh Gia Nhàn không dám láo xược mới đúng.



Không ngờ, hắn sai rồi.



Phó Cẩm Hành vừa xuống đã nhìn thấy Mạnh Gia Nhàn vênh mặt hất hàm, ngang ngược trong phòng khách nhà mình.



Hắn lập tức tức giận, bước nhanh tới, kéo cánh tay Mạnh Gia Nhàn, kéo cô ta ra khỏi trước mặt Hà Tư Ca.



“Anh! Anh có phải là đàn ông không thế? Lại ra tay với phụ nữ!”



Mạnh Gia Nhàn lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.



Cô ta ngẩng đầu lên, căm phẫn hét lên.



“Biết tại sao bình đẳng nam nữ khó như vậy không? Là bởi vì có loại phụ nữ như cô, mở miệng ra là đàn ông thế nào phụ nữ thế nào. Không phải vừa rồi cô còn vô lễ với vợ tôi à? Vậy cách làm của tôi có vấn đề gì?”



Phó Cẩm Hành khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi ngược lại.



Hắn chưa bao giờ tự cho mình là người ga lăng, cho nên chuyện đánh phụ nữ với Phó Cẩm Hành mà nói cũng không phải tuyệt đối không thể làm.



Nếu như Mạnh Gia Nhàn thật sự là người đáng đánh, hắn không ngại ra tay dạy dỗ cô ta một trận.



“Ha, đường đường là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Phó Thị mà lại đối đầu với một người phụ nữ như tôi! Phó Cẩm Hành, anh cũng nghe thấy rồi, cô ta căn bản không phải là con gái nhà họ Hà, người phụ nữ có hôn ước với anh thật ra nên là tôi mới đúng.”



Mạnh Gia Nhàn không chút sợ hãi nhìn về phía Phó Cẩm Hành, trước khi tới đây, cô ta đã vạch sẵn kế hoạch cho thứ mình muốn rồi.



Cho nên, cho dù Phó Cẩm Hành không chủ động xuất hiện, cô ta cũng sẽ đi tìm hắn.



“Cho nên?” Phó Cẩm Hành tò mò hỏi.



“Dù sao anh và cô ta đã ly hôn rồi, như vậy vừa vặn, cũng không cần phiền phức nữa.”



Mạnh Gia Nhàn hất tóc, giọng điệu tự nhiên, “Tôi cũng sẽ nhanh chóng ly hôn, nếu như hai chúng ta có hôn ước, nên để tất cả quay lại đúng như nó vốn thế, không phải sao?”



Phó Cẩm Hành bật cười: “Tôi không nghe lầm chứ? Bây giờ cô cho là mình là người nhà họ Hà, là người có hôn ước với tôi, vậy tôi vừa vặn thuận tiện hỏi cô, có phải cô cũng đồng thời từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Mạnh không?”



Nghe thấy vấn đề này, Hà Tư Ca ở bên cạnh không nhịn được khen ngợi hắn trong lòng.



Quả nhiên không hổ là Phó Cẩm Hành, lập tức bắt được thóp của đối phương.



“Mấy năm này nhà họ Mạnh do tôi khổ cực chống đỡ, không có công sức của tôi, anh tưởng nhà họ Mạnh có thể giống như bây giờ à? Đã sớm miệng ăn núi lở giống nhà họ Tưởng rồi!”



Vừa nhắc tới nhà họ Tưởng, Mạnh Gia Nhàn lập tức lộ vẻ khinh bỉ.



Ban đầu, Mạnh Sưởng bảo cô ta gả cho Tưởng Thành Hủ, thật ra mục đích vô cùng đơn giản, chính là hai nhà môn đăng hộ đối, có thể giúp đỡ lẫn nhau.



Nhưng tâm tư của Tưởng Thành Hủ căn bản không đặt ở việc làm ăn.



Mặc dù anh ta có con mắt tinh tường, kiếm được mấy người có tài rất có ý tưởng trong lĩnh vực buôn bán, giúp mình xử lý làm ăn, nhưng mấy năm trôi qua, thị trường vốn thuộc về nhà họ Tưởng vẫn bị đối thủ cạnh tranh cướp mất không ít.



Trong chuyện này có nguyên nhân Tưởng Thành Hủ khăng khăng theo ý mình, nhất định phải tới Trung Hải phát triển.



Anh ta mất đi thị trường vốn có, hơn nữa, không có cách nào khai thác được thị trường mới.



Được cái này mất cái kia.



“Cho nên, theo như cô nói, nhà họ Hà thuộc về cô, nhà họ Mạnh cũng thuộc về cô, trên đời này nào có chuyện tốt như thế?” Phó Cẩm Hành thật sự bị chọc giận đến bật cười.



Từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy loại người không biết xấu hổ như vậy.



Chưa bao giờ nghe đến, trước giờ chưa từng thấy, đúng là ngược đời.



Nếu như không phải là chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe, Phó Cẩm Hành tuyệt đối không ngờ Mạnh Gia Nhàn lại có một mặt như vậy.



“Tôi đã mời cơ quan chuyên nghiệp để đánh giá tình hình làm ăn hiện tại của nhà họ Hà rồi.”



Mạnh Gia Nhàn hếch cằm lên, lộ ra vẻ chuyên nghiệp.



Cô ta lấy một xấp báo cáo trong túi xách ra, đưa cho Phó Cẩm Hành.



“Nhà họ Hà trừ một nhà hàng tư nhân ra, còn có mười mấy cửa hàng đại lý, tôi tìm người đánh giá rồi, nếu như cô đồng ý, tôi có thể dựa theo giá thị trường, mua đứt tất cả. Đương nhiên, sau khi lấy tiền, cô sẽ không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ nữa.”



Mạnh Gia Nhàn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, dùng giọng điệu đương nhiên nói với cô, giống như đang tiến hành đàm phán hợp tác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom