• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-497

Chương 498: Không giấu nổi đuôi cáo nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81387.png

Xem ảnh 2
81387_2.png
Cô giơ tay nhận lấy, cũng bắt đầu lật ra.



Phải nói là đội ngũ chuyên nghiệp mà Mạnh Gia Nhàn tìm được này quả là nhận tiền rồi làm việc rất hiệu quả.



Bọn họ không chỉ điều tra rõ ràng tình hình kinh doanh của Đại viện nhà họ Hà, ngay cả lợi nhuận hằng tháng, hằng quý và hằng năm cũng ước tính vô cùng chuẩn xác, kể cả các bộ phận liên quan, khoản nộp thuế cũng không sai biệt là bao.



Ngoài ra, giá trị và thị trường của hơn mười đại lý hải sản khô thì càng khỏi phải nói.




Càng không cần nói, bây giờ trạng thái tâm lý của cô ta đã bị kích động đến mức3không bình thường.

“Cô…”

Không đợi Mạnh Gia Nhàn nói xong, Hà Tư Ca đã hung hăng ngắt lời cô ta: “Cô cái gì mà cô, tôi cái gì mà tôi? Cô đừng quên trước kia người ôm con đến Nam Bình là Mạnh Nhị, cũng chính là mẹ ruột của cô! Không ngoại trừ khả năng chính bà ta đã đánh tráo đứa con của nhà họ Mạnh, hoặc là dùng thủ đoạn xấu xa ép Mạnh Sưởng tiếp tay cho bà ta, nhưng cho dù là khả năng nào, người đầu sỏ tội ác đều là bà ta! Nếu phải nói cho ra nhẽ, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại còn muốn cắn ngược lại tôi à?”

Không phải là muốn2giở trò chơi xấu sao?

Ai mà chẳng không biết?

“Ha ha, em còn nghi ngờ có phải là có nội gián không nữa đấy.”

Hà Tư Ca vung tay, ném xấp báo cáo dày cộm đi, vứt thẳng xuống dưới chân.

“Cho dù tôi không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, nhưng những chuyện làm ăn này đều do một tay tôi làm ra, cô bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với Mạnh Thị thì tôi cũng bỏ ra bấy nhiêu tâm huyết đối với chúng, thậm chí còn nhiều hơn cô. Cô dựa vào cái gì mà phủi tay muốn đuổi tôi đi?”

Cô thật sự rất tức giận.

Có lẽ đối với kiểu phụ nữ như Mạnh Gia Nhàn, cô ta đã quen2với phong thái kẻ cả, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến rồi.

Lẽ nào khắp thiên hạ chỉ có mình Mạnh Gia Nhàn là biết càn quấy thôi à?

Thấy dáng vẻ câm như hến của Mạnh Gia Nhàn, Hà Tư Ca lại càng cảm thấy nếu như mình tiếp tục khoan nhượng thì không biết cô ta sẽ còn điên cuồng ngang ngược đến mức nào.

“Cô... cô đây là... muốn đẩy hết trách nhiệm của chuyện này lên tôi à?”

Thấy thái độ của Hà Tư Ca quá cứng rắn, Mạnh Gia Nhàn lại cảm thấy chột dạ.

“Ngay cả chuyện thế này mà cô cũng làm ra được, tại sao tôi lại không thể?”

Thấy dáng vẻ câm như hến của Mạnh Gia9Nhàn, Hà Tư Ca lại càng cảm thấy nếu như mình tiếp tục khoan nhượng thì không biết cô ta sẽ còn điên cuồng ngang ngược đến mức nào.



“Cô... cô đây là... muốn đẩy hết trách nhiệm của chuyện này lên tôi à?”



Thấy thái độ của Hà Tư Ca quá cứng rắn, Mạnh Gia Nhàn lại cảm thấy chột dạ.



“Ngay cả chuyện thế này mà cô cũng làm ra được, tại sao tôi lại không thể?”



Hà Tư Ca cười lạnh một tiếng, chỉ vào thứ dưới đất.



“Rốt cuộc ông già đó đã hứa hẹn cho cô lợi ích gì để cô hướng về phía ông ta như vậy? Hà Tư Ca, không phải hai người các người đã có giao kèo gì bẩn4thỉu đấy chứ! Không lợi lộc ai lao vào, cô có cần phải hiếu kính với một lão đầu bếp như vậy không?”



Cho dù khi nãy bị khí thế của Hà Tư Ca làm cho khiếp sợ, nhưng Mạnh Gia Nhàn vẫn nhanh chóng ổn định lại, tiếp tục làm loạn.



“Một ông già chưa kết hôn, không có con cái, thứ duy nhất vẫn có giá trị chính là khả năng nấu ăn tuyệt đỉnh của ông ta đúng không? Tôi nói mà, sao ông ta đã ngần này tuổi rồi mà vẫn bán mạng trong cửa hàng của cô, thì ra là cô…”



Mạnh Gia Nhàn càng nói càng hăng, mắt cô ta hoa lên, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ăn ngay một cái tát mạnh mẽ!



Hà Tư Ca xoay cánh tay, vừa nãy đúng là cô không giữ lại chút sức lực nào, dồn hết sức đánh vào mặt Mạnh Gia Nhàn.



“Tôi là phụ nữ, cô cũng là phụ nữ, tôi đánh cô cũng không tính là đàn ông ức hiếp phụ nữ chứ?”



Cô liếc mắt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.



Mạnh Gia Nhàn bị giáng một cái bạt tai nên ngẩn ra, cô ta sống đến bây giờ chưa từng bị lăng nhục trước mặt nhiều người như vậy!



“Cô! Cô dám đánh tôi?!”



Cô ta sờ khuôn mặt nóng rát, kinh ngạc hét lên.



Thấy Mạnh Gia Nhàn nhào tới, Hà Tư Ca cũng không tránh đi, cô dứt khoát đứng vững, giơ hai tay lên, chuẩn bị sẵn sàng tư thế tiếp tục đánh người.



“Đánh cô thì sao? Ai bảo miệng cô thối như vậy? Cô không khách sáo với tôi thì cũng thôi đi, chú Đới là ba ruột của cô, cô không những không nhận ông ấy lại còn sỉ nhục ông ấy, có đứa con gái như cô đúng là vô phúc!”



Việc đến nước này, Hà Tư Ca coi như đã nhìn rõ rồi.



Trong lòng Mạnh Gia Nhàn không chấp nhận chuyện mình là con gái của Đới Lập Bân, chính là vì Đới Lập Bân không quyền không thế.



Nếu như Đới Lập Bân là một người có tiền có thân thế, nói không chừng cô ta đã sớm gào ầm lên qua đó dập đầu nhận cha rồi.



Loại người này đúng là vừa đáng giận, đáng hận nhưng cũng đáng buồn.



Ngay cả người thân nhất của mình mà cũng có thể không quan tâm, thậm chí là buông lời chửi bới, Hà Tư Ca cảm thấy Mạnh Gia Nhàn đã hết thuốc chữa rồi.



Vốn dĩ vì chuyện Tưởng Thành Hủ ngoại tình, là phụ nữ, cô rất thông cảm với Mạnh Gia Nhàn.



“Nói năng tử tế mà cô không chịu, vậy thì thôi đi. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, thật ra cô cũng không cần phải sợ chú Đới quấn lấy cô, chú ấy không còn sống được bao lâu nữa, chỉ có duy nhất một tâm nguyện là nhận lại cô, nói chuyện mà thôi.”



Hà Tư Ca đã nghĩ kỹ rồi, nếu như thật sự đến ngày đó, chú Đới sắp không được nữa, cho dù có trói Mạnh Gia Nhàn thì cô cũng nhất định phải trói cô ta đến đó.



Cô biết rằng mình làm như vậy quả thực là không đúng, nhưng chú Đới đã chịu khổ cả đời, nếu như trước khi mất cũng không thể gặp con gái ruột của mình một lần thì quá đáng thương.



“Ông ta có chết hay không thì liên quan gì đến tôi?”



Mạnh Gia Nhàn hơi khựng lại, nghiêm mặt, không chút cảm xúc hỏi.



“Cô đúng là đồ máu lạnh.”



Nghe được câu trả lời này, Hà Tư Ca đã không còn kinh ngạc nữa.



“Điều cô muốn nói đã nói xong hết rồi chứ? Nếu như không muốn bị người ta đuổi ra thì nên thức thời mà tự rời đi đi. Cô không thấy mất mặt nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ.”



Cô đứng trước cửa, giục Mạnh Gia Nhàn.



Sao da mặt người phụ nữ này có thể dày tới như vậy được chứ?



Hà Tư ca năm lần bảy lượt bảo cô ta cút đi, nhưng cô ta vẫn cứ lì lợm đứng đó.



“Cô không phải là chủ ở đây, cô có tư cách gì đuổi tôi đi? Phó Cẩm Hành, tôi đã nói xong những gì muốn nói rồi, anh tính thế nào?”



Mạnh Gia Nhàn như không nghe thấy lời Hà Tư Ca, tiếp tục hỏi.



“Tôi chẳng tính thế nào cả, bởi vì tôi căn bản không thể đáp ứng lời đề nghị của cô. Mạnh Gia Nhàn, tốt nhất là cô đừng giả điên giả ngu nữa, chỗ tôi không phải là nơi để cô giở thói ngang ngược.”



Phó cẩm Hành luôn không có kiên nhẫn với bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài Hà Tư Ca.



Huống hồ là một người phụ nữ điên điên khùng khùng.



“Anh không sợ tôi sẽ tung toàn bộ mọi chuyện ra ngoài sao? Phó Cẩm Hành, bây giờ Phó Thị đã có quá nhiều khó khăn rồi, một chút sóng gió cũng không chịu được. Còn cô nữa, Hà Tư Ca, vết nhơ của cô đã quá nhiều rồi, căn bản không cần tôi cố tình bôi nhọ cô nữa, chỉ cần để cộng đồng mạng thêm mắm muối một chút thì cô đừng hòng có thể sống những ngày tháng thoải mái!”



Rõ ràng Mạnh Gia Nhàn đã bị ép đến đường cùng, ngay cả những lời bỉ ổi như vậy cũng nói ra được.



“Nhìn đi, không giấu nổi đuôi cáo nữa rồi à? Tôi biết cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn được một chút như vậy thôi.”



Hà Tư Ca cười trên nỗi đau của người khác, sau đó giơ điện thoại lên lắc mấy cái.



“Đoạn ghi âm này mà gửi đến tòa án cũng không thể làm bằng chứng, chút kiến thức pháp luật tối thiểu này thì tôi vẫn biết. Nhưng mà như cô nói, tôi có thể phát tán nó lên mạng để cho mọi người nghe xem, tôi không sợ bị người ta bàn luận, cứ coi như là một tin vỉa hè thôi.”



Cô ấn điện thoại, phát lại đoạn hội thoại vừa nãy đã ghi âm.



Chỉ phát được mười mấy giây, Mạnh Gia Nhàn đã phản ứng lại, vội vàng hét lên: “Mau tắt đi cho tôi! Đồ đàn bà đê tiện, dám lén lút ghi âm!”



“Như nhau cả thôi, cô đã đến tận nhà làm loạn rồi, làm sao tôi có thể không làm gì?”



Hà Tư Ca cất điện thoại đi, mặc kệ có hữu dụng hay không, cứ lưu lại trước rồi tính sau.



“Cô và Tưởng Thành Hủ sắp ly hôn rồi à?”



Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Phó Cẩm Hành cau mày hỏi.



Chẳng trách Mạnh Gia Nhàn ăn no rửng mỡ lại lôi hôn ước gì đó ra, muốn kết hôn với mình, thì ra cô ta đã không còn quan tâm đến Tưởng Thành Hủ nữa.



“Đúng vậy, trước khi kết hôn chúng tôi đã có thỏa thuận, bất cứ bên nào ngoại tình thì đều là người sai, phải chủ động từ bỏ quyền phân chia tài sản chung. Bây giờ anh ta qua lại với người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có cả con riêng, đương nhiên anh ta thuộc về bên sai, đừng có mơ lấy được một đồng.”



Mạnh Gia Nhàn đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong giọng điệu tràn đầy sự đắc ý.



May mà mẹ và dì của cô ta đã sớm có chuẩn bị từ trước, tìm luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận trước hôn nhân.



Cho nên Tưởng Thành Hử muốn ly hôn, khôi phục tự do cho bản thân thì không những không được chia bất cứ tài sản nào, mà còn phải trả cho Mạnh Gia Nhàn một khoản phí bồi thường lớn!



“Cô không có chút tình cảm vợ chồng nào với anh ta, chỉ biết đến tài sản. Mạnh Gia Nhàn, cô hết thuốc chữa rồi!” Hà Tư Ca không nhịn được giễu cợt.



“Đúng thế, nếu cô có tình cảm với anh ta, không phải cô đã ly hôn rồi sao, mau đi tìm anh ta đi. Nhân lúc con hồ ly tinh kia còn chưa sinh con ra, cô đi cướp người đàn ông của cô ta về, để cô ta phải khóc lóc đi!”



Mạnh Gia Nhàn nói xằng nói bậy.



“Chị Bình, chị gọi điện thoại gọi mấy người tới đây tiễn khách đi.”



Phó Cẩm Hành dặn dò chị Bình.



“Không cần anh đuổi, tôi tự đi.”



Nghe ra ý của hắn, Mạnh Gia Nhàn dứt khoát thấy việc đã làm đâu vào đấy thì dừng.



Nếu như cô ta thật sự bị mấy người đàn ông ném ra khỏi nhà Phó Cẩm Hành, nhỡ bị người nhiều chuyện nhìn thấy, lại truyền ra ngoài, vậy thì sẽ phiền phức.



Đợi cô ta đi rồi, Hà Tư Ca day day thái dương, cảm thấy đau đầu.



Đời cô đúng thật là lần đầu tiên bị người khác chọc tức đến mức đầu óc choáng váng, vậy mà đối phương vẫn không cảm thấy gì, bày ra dáng vẻ có lý hơn bất cứ ai.



“Bây giờ em tin rồi chứ?”



Phó Cẩm Hành bước tới, vẻ mặt như cười như không hỏi.



Cũng không trách được hắn nói thế, Phó Cẩm Hành đã sớm nói, Mạnh Gia Nhàn chính là con cóc ghẻ, đã bám vào rồi thì không rũ ra được



“Anh đừng nói em nữa, em đã hối hận rồi, hối hận lúc đó không nghe lời anh! Bây giờ thì hay rồi, con cóc ghẻ bám vào chân, không cắn người nhưng lại ghê tởm chết đi được.”



Hà Tư Ca hậm hực lườm hắn một cái.



Chuyện đã đến nước này, cô đâm lao thì phải theo lao thôi.



“Em cảm thấy Mạnh Gia Nhàn sẽ công khai chuyện này thật sao?”



Do dự một lát, Phó Cẩm Hành vẫn không đoán được lòng dạ phụ nữ.



Một mặt, hắn cảm thấy trên đời này không có kẻ nào bệnh hoạn như vậy.



Mặt khác, hắn lại cảm thấy tư duy của đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt rất lớn, càng đừng nói là một người đầu óc không bình thường như Mạnh Gia Nhàn, ai biết được cô ta có phát điên hay không?



“Cô ta sẽ làm vậy, vừa hay dùng để chuyển dời dư luận ra khỏi chuyện cô ta và Tưởng Thành Hủ ly hôn.”



Hà Tư Ca bình tĩnh lại, cũng cảm thấy da đầu tê dại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom