• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-511

Chương 512: Tâm ý tương thông




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81928.png

Xem ảnh 2
81928_2.png
Cô rót một bát canh vẫn còn đang bốc hơi nóng, đưa đến bên miệng Tào Cảnh Đồng, “Nhân lúc còn nóng uống đi, đừng để nguội, uống nguội sẽ không tốt.”



Cậu ta giơ tay nhận lấy thổi rồi nhấp một ngụm.



“Ngon lắm, là em nấu à?” Tào Cảnh Đồng khen ngợi.



Cậu ta tinh mắt, lập tức nhìn thấy trên ngón tay của Đoàn Phù Quang có một mụn nước to bằng hạt đậu.




“Uống tiếp đi, vừa uống vừa nói.”

Đoàn Phù Quang đặt bát canh vào tay cậu ta, suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Uống hết đi, đừng để tôi bị bỏng uổng phí.”

Tào Cảnh Đồng bật cười nói: “Được, anh sẽ uống hết.”

Đợi cậu ta uống xong bát canh,3lúc này mới lau miệng, nói rõ từ đầu đến cuối thỏa thuận ban đầu của mình và Phó Cẩm Hành cho Đoàn Phù Quang nghe.

Khi nghe Tào Cảnh Đồng phải chịu đựng nhiều hiểu lầm và trách móc như vậy, nhưng lại không thể nói ra được, vành mắt Đoàn Phù Quang đỏ lên.

“Tay bị bỏng à?”

Tào Cảnh Đồng để bát xuống, giơ tay kéo tay cô qua.

Đoàn Phù Quang muốn tránh, tiếc là lại chậm một bước, tay vẫn bị đối phương nắm lấy.

“Lúc đó vội mở nắp nồi nên bị hơi nóng làm bỏng, không nghiêm trọng. Cũng là do tôi không có nhiều kinh nghiệm trong mấy việc này, làm sao có thể giỏi ngay được chứ?” Cô cười khổ.

“Mụn nước to như2vậy, chắc đau lắm, đợi lát nữa anh bảo y tá lấy kem trị bỏng cho em, bôi vào, đừng để bị sẹo.” Tào Cảnh Đồng đau lòng nói.

“Không sao. Anh… không phải anh giấu tôi chuyện gì đấy chứ?”

Đoàn Phù Quang rụt tay lại, dè dặt hỏi.

Cô cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, ngộ nhỡ mình đoán sai, chẳng phải là lại kích động vô ích rồi sao, lại phải đổi lấy thêm một lần thất vọng.

“Thật ra, mấy ngày trước anh đã muốn tìm em rồi, nếu không phải lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đã không để lỡ.” Tào Cảnh Đồng thở dài.

Có lẽ, đây là số phận của cậu ta.

Đoàn Phù Quang đặt bát canh vào tay cậu2ta, suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Uống hết đi, đừng để tôi bị bỏng uổng phí.”



Tào Cảnh Đồng bật cười nói: “Được, anh sẽ uống hết.”



Đợi cậu ta uống xong bát canh, lúc này mới lau miệng, nói rõ từ đầu đến cuối thỏa thuận ban đầu của mình và Phó Cẩm Hành cho Đoàn Phù Quang nghe.



Khi nghe Tào Cảnh Đồng phải chịu đựng nhiều hiểu lầm và trách móc như vậy, nhưng lại không thể nói ra được, vành mắt Đoàn Phù Quang đỏ lên.



Anh đã từng một mình đối mặt với áp lực quá lớn, mình không những không thể giúp đỡ, thậm chí còn trở thành một trong những người đó, gây áp lực cho anh, còn hung9hăng đạp anh một cái.



“Tại sao anh lại không nói cho tôi biết sớm? Chẳng lẽ, trong lòng anh, tôi là một người không đáng tin đến vậy sao?”



Đoàn Phù Quang hít một hơi thật sâu, lau mắt, trong lòng có chút đau xót hỏi.



Nếu như anh ám chỉ cho mình sớm hơn một chút, cho dù không nói ra hết, tiết lộ một chút là được rồi, cũng không đến nỗi khiến hai người đều đau khổ như vậy!



“Vấn đề ở đây không phải là tin hay không tin. Em nghe anh nói này, thứ nhất, đây là giao hẹn giữa anh và anh Phó, nếu anh tùy tiện nói cho người khác biết, chẳng khác nào lừa gạt đối tác hợp tác. Em xem, không phải4trước đó anh Phó cũng không nói với vợ anh ấy sao? Thứ hai, nếu như em biết được sự thật, cho dù bên ngoài có giả vờ giống thế nào đi nữa thì đến thời điểm mấu chốt, cũng sẽ không kìm nổi lòng mà để lộ ra sơ hở, bị người ta nhìn ra được dấu vết. Cuối cùng…”



Tào Cảnh Đồng liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: “Điều anh lo lắng nhất là em bị cuốn vào chuyện này, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì, anh tuyệt đối hối hận không kịp. Chỉ cần em không biết gì, thì sẽ không bị để mắt đến, em hiểu chứ?”



Những lời Tào Cảnh Đồng nói, thực ra Đoàn Phù Quang đều hiểu cả.



Nhưng cô vẫn cảm thấy xót xa, cảm thấy hai người đã lãng phí quá nhiều thời gian.



Hơn nữa, với tính cách bướng bỉnh của mình, lần nào cô cũng cố tình bày ra vẻ mặt ghê tởm với Tào Cảnh Đồng, thậm chí còn làm nhục anh trước mặt mọi người.



“Được rồi, cuối cùng cũng có thể nói thật với em, tảng đá lớn trong lòng anh cũng buông xuống được rồi. Có điều…”



Tào Cảnh Đồng chuyển đề tài, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Chuyện này bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, anh không muốn thất bại trong gang tấc, nếu như em đồng ý, chúng ta tạm thời vẫn phải khôi phục lại trạng thái như ban đầu, vẫn không thể công khai quan hệ người yêu...”



Cậu ta vừa nói, vừa nhìn vẻ mặt Đoàn Phù Quang.



Cô vốn sắp khóc rồi, nghe thấy lời này, lập tức nín khóc mỉm cười, giơ tay đẩy vai Tào Cảnh Đồng.



“Không biết xấu hổ, ai đồng ý làm người yêu của anh hả? Còn không được công khai với bên ngoài, em chưa đồng ý, sao anh lại có thể tự tin như thế hả?”



Hai má Đoàn Phù Quang đỏ ửng, rõ ràng là xấu hổ.



“Ngủ cũng ngủ rồi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, con người anh rất thành thật, rất truyền thống, nếu như em không muốn chịu trách nhiệm, nói không chừng anh sẽ làm ra hành động gì đó không lý trí…”



Tào Cảnh Đồng nghiêm túc nói.



“Hừ! Anh thử làm xem!”



Đoàn Phù Quang không tán thành nói.



Không ngờ, vừa dứt lời, người đàn ông vốn vẫn còn ngồi trên giường lại lập tức đứng dậy, lại còn bế ngang cô lên!



“Này! Anh muốn làm gì hả? Mau thả em xuống! Anh vẫn còn chưa khỏe đâu…”



Đoàn Phù Quang liên tục hét lên.



“Anh nói rồi, có thể anh sẽ không lý trí nổi nữa.”



Tào Cảnh Đồng bế cô, còn cố tình bước hai bước sang trái, rồi lại bước hai bước sang phải, dương dương tự đắc nói.



Thì ra, cái gọi là không lý trí trong miệng cậu ta lại là chuyện này!



“Mau thả em xuống! Em... em... em đồng ý với anh, được chưa!”



Cô chỉ sợ cơ thể Tào Cảnh Đồng không chịu nổi, vì vậy đành phải thỏa hiệp trước.



“Thật sao? Em chắc chắn chứ? Đã nói rồi thì không được đổi ý, ai đổi ý là con cún.”



Cậu ta nói với điệu bộ cực kỳ trẻ con, hỏi đi hỏi lại mấy lần.



Đoàn Phù Quang không biết làm sao gật đầu: “Thật mà thật mà, anh mau thả em xuống đi.”



Lúc này Tào Cảnh Đồng mới tha cho cô.



Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là hình bóng đối phương.



“Cảnh Đồng, liệu anh Phó có không cho anh ở bên em không?”



Đoàn Phù Quang Tựa vào ngực Tào Cảnh Đồng, nhỏ giọng hỏi.



“Không đâu. Thật ra, ngay từ đầu anh ấy chưa từng phản đối, chỉ là vì diễn kịch, tìm một cái cớ để đuổi anh ra khỏi Phó Thị mà thôi. Ngoài ra, còn có một chuyện anh muốn bàn bạc với em.”



Tào Cảnh Đồng nhẹ nhàng vuốt tóc Đoàn Phù Quang, vô cùng dịu dàng nói.



“Dạ?”



Có thể khiến anh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, cô nghĩ, có lẽ sẽ không phải là một chuyện nhỏ.



Tào Cảnh Đồng hơi do dự, vẫn mở miệng hỏi: “Đợi đến sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh vẫn muốn quay về Phó Thị, tiếp tục làm trợ lý cho anh Phó. Mặc dù Lạc Tuyết cẩn thận và có năng lực, nhưng dù sao cô ấy cũng là phụ nữ chưa kết hôn, có rất nhiều trường hợp đều không thể đối phó được, hơn nữa, anh đã đi theo anh Phó rất nhiều năm rồi, ít nhiều gì cũng có thể giúp được.”



Thì ra là chuyện này, Đoàn Phù Quang có chút kinh ngạc.



Cô ngước mặt lên, nhìn cằm Tào Cảnh Đồng, tò mò hỏi: “Anh không thích tự làm ăn sao? Hai năm qua, anh đã làm cho Bất động sản Thành Uy lớn mạnh thuận buồm xuôi gió như thế, mọi người đều khen ngợi anh là nhân tài mới xuất hiện, em còn tưởng anh rất muốn tự làm ăn riêng.”



Thật ra, Đoàn Phù Quang vẫn chưa nói cho Tào Cảnh Đồng biết, bản thân cô cũng tích góp được một khoản tiền riêng.



Nếu như sau này Tào Cảnh Đồng muốn rời khỏi Bất động sản Thành Uy, vậy cô sẽ dứt khoát theo chồng, rời khỏi Đoàn Thị, cùng anh làm ăn nhỏ.



Huống hồ, nếu mình kết hôn, trong mắt rất nhiều người lớn tuổi bảo thủ cứng nhắc, có thể sẽ không được coi là người nhà họ Đoàn nữa, tiếp tục ở lại Đoàn Thị sẽ rất lúng túng, còn dễ bị người khác gièm pha.



Không ngờ, Tào Cảnh Đồng lại vẫn muốn làm trợ lý cho Phó Cẩm Hành.



“Đồ ngốc, con đường kia đều là anh Phó trải ra cho anh. Nói thật, không phải anh tự ti với năng lực của bản thân, chỉ là, mỗi người đều có lĩnh vực mà mình cảm thấy thích hợp và thoải mái, anh có năng lực kinh doanh, không có nghĩa là anh thích kinh doanh, em hiểu chứ?”



Cậu ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đoàn Phù Quang.



Chắc chắn Tào Cảnh Đồng đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, chứng minh cậu ta đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này, không phải là ý nghĩ nông nổi, cuối cùng Đoàn Phù Quang cũng gật đầu.



“Đương nhiên rồi, em tuyệt đối ủng hộ quyết định của anh.” Đoàn Phù Quang dựa vào ngực Tào Cảnh Đồng, nhẹ giọng nói.



Tào Cảnh Đồng không biết làm sao cười khổ: “Anh chỉ sợ người nhà em chê bai anh, cảm thấy làm trợ lý không có tương lai, không có tiền đồ…”



Không phải cậu ta không biết người nhà họ Đoàn có thế lực thế nào.



“Anh yên tâm đi, nếu như em đã quyết định ở bên anh, những vấn đề đó em sẽ giải quyết, mà không phải anh. Huống hồ, mẹ em...” Đoàn Phù Quang cúi đầu, ánh mắt ảm đạm hơn rất nhiều.



“Em rất hiểu bà ấy, chỉ cần đưa đủ tiền cho bà ấy, bà ấy sẽ không nói gì. Anh đừng lo lắng, em tự có cách.”



Không ai hiểu mẹ bằng con, hai năm qua cô liều mạng kiếm tiền cho gia đình, không những trả hết nợ, còn khiến địa vị của ba mẹ mình trong gia tộc tăng lên không ít, cho nên tiếng nói của cô ít nhiều cũng có trọng lượng.



Mặc dù là cha mẹ ruột, nhưng thường thì thái độ đối xử với con cái có bản lĩnh và đối xử với con cái không có bản lĩnh vẫn không giống nhau.



Đoàn Phù Quang cảm thấy rất may mắn vì hồi đó cô không tức giận mà đi lấy bừa một ai đó.



Ngộ nhỡ sau khi kết hôn, chồng cô đối xử với cô không tốt, thậm chí còn ngoại tình, ly hôn, vậy thì bây giờ mình đã hoàn toàn không có địa vị ở nhà mẹ đẻ rồi.



Còn không bằng bây giờ, mình chăm chỉ ra sức làm việc, ít nhất khi về nhà, không có ai dám lên mặt hay chèn ép cô.



Dù sao, canh giữ một đứa con gái có thể kiếm tiền, cho dù đứa con gái đó kết hôn muộn hai năm, thật ra cũng là một chuyện tốt.



“Anh sẽ cùng em cố gắng để có được sự đồng ý của ba mẹ em. Nếu em bảo anh yên tâm, anh cũng sẽ khiến em yên tâm, anh nhất định sẽ đường đường chính chính lấy em, để ba mẹ em chính miệng đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm em khó xử vì bị kẹp ở giữa.”



Tào Cảnh Đồng hôn lên trán cô, nghiêm túc nói.



***



Trong quán lẩu, mùi thơm tràn ngập khắp nơi.



Đã lâu Hà Tư Ca không ăn lẩu, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện, cô đi thắng đến một quán lẩu có tiếng.



Vẫn chưa tới giờ ăn mà đã rất đông khách rồi.



Ba người họ vẫn may mắn vì còn một phòng VIP cuối cùng.



Nhớ đến cảnh trước đây mình và Hà Tư Ca cùng ăn lẩu, Minh Duệ Viễn có chút sợ hãi liếm môi.



Rõ ràng cậu ta không thể ăn cay, lúc trước vì để tiếp cận cô, lại phải giả vờ rất thích ăn.



Kết quả, hôm đó mời vừa về đến nhà, Minh Duệ Viễn đã chạy ngay vào nhà vệ sinh, bị tiêu chảy đến nỗi hoài nghi cuộc đời, còn sụt mất mấy cân.



Cậu ta cảm thấy may mắn vì không “phun trào” ngay giữa đường.



“Ăn đi, vừa vặn rồi, nhúng quá lâu thịt sẽ dai, rất khó nhai, cũng không ngon.”



Thấy Minh Duệ Viễn mãi không động đũa, Hà Tư Ca tốt bụng nhắc nhở.



Cậu ta đành phải nghiến răng, ăn một miếng thịt bò lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom