• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-509

Chương 510: Dính người




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81926.png

Xem ảnh 2
81926_2.png
Thư ký vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn.



Anh ta vốn tưởng mình sẽ bị mắng một trận, không ngờ Minh Đạt chẳng những không trách mắng còn thưởng cho anh ta một chiếc xe mới.



Đợi thư ký cầm chìa khóa xe mới rời đi rồi, Minh Đạt mới cười khẽ một tiếng.



Con cờ vô dụng thì phải nhanh chóng vứt bỏ, đây mới là cách xử lý thích hợp nhất.




Hai ngày trôi qua, cuối cùng thì chuyện liên quan đến Công ty bất động sản Thành Uy cũng đã có kết quả.

Nhưng theo điều tra của cảnh sát, đây không phải là phóng hỏa, mà là cháy.

Bên trong phòng chứa đồ chất đầy các loại giấy vệ sinh, khăn giấy rút, thuốc tẩy trùng, nước rửa tay... với số lượng lớn, tất cả đều là đồ dễ cháy.

Hơn nữa phòng chứa đồ hoàn toàn đóng3kín, không thông gió, nhiệt độ bên trong tương đối cao.

Qua tra hỏi của cảnh sát, cô nhân viên vệ sinh đã thừa nhận lúc nghỉ trưa bà ta đã lén hút thuốc trong phòng chứa đồ, có lẽ là không dập tắt hết tàn thuốc nên mới gây ra vụ cháy.

Vậy là cuối cùng câu chuyện cũng lắng xuống.

Cảnh sát đã đưa ra kết quả điều tra, đương nhiên sẽ không điều tra sâu hơn nữa.

Hơn nữa, ngay cả người trong cuộc cũng thừa nhận không giấu giếm, vì vậy chuyện đến đây cũng dừng lại.

***

“Anh tin không? Một bà cô lau dọn vệ sinh biết hút thuốc à? Còn trốn trong phòng chứa đồ hút thuốc? Hút xong rồi còn không dập tắt tàn thuốc?”

Trong phòng bệnh, Minh Duệ Viễn hùng hùng hổ hổ hỏi.

Tào Cảnh Đồng bị ép tiếp tục ở lại bệnh viện quan2sát, cậu ta đặt quyển sách trong tay xuống, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhắc nhở đối phương: “Minh Duệ Viễn, chỉ có mấy câu nói này mà cậu đã nói tới nói lui hai mươi mấy lần rồi, cậu có thấy phiền không hả?”

“Tôi đã nói nhiều như vậy rồi à?”

Minh Duệ Viễn nhớ lại, hình như quả là như vậy thật.

Chỉ là cậu ta tức giận với kết quả này mà thôi.

Tào Cảnh Đồng bị ép tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát, cậu ta đặt quyển sách trong tay xuống, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhắc nhở đối phương: “Minh Duệ Viễn, chỉ có mấy câu nói này mà cậu đã nói tới nói lui hai mươi mấy lần rồi, cậu có thấy phiền không hả?”



“Tôi đã nói nhiều như vậy rồi à?”



Minh Duệ Viễn nhớ lại, hình như quả là như vậy thật.



Chỉ2là cậu ta tức giận với kết quả này mà thôi.



“Cô lau dọn vệ sinh kia chỉ là bị lôi ra đỡ đạn! Có lẽ bọn chúng đã sớm chuẩn bị sẵn, dù sao sớm muộn đám cảnh sát kia cũng sẽ tra được manh mối này!” Minh Duệ Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.



“Chuyện rõ ràng như thế rồi, cậu cũng không cần cứ nhai đi nhai lại mãi thế chứ?”



Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, hai người bọn họ cùng nhìn sang.



Là Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đến thăm Tào Cảnh Đồng.



Phó Cẩm Hành đưa hoa và trái cây trong tay cho người chăm sóc, hắn đi đến cạnh giường nói với Tào Cảnh Đồng: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?”



“Tôi vốn chẳng có chuyện gì, là mấy bác sĩ kia chuyện bé xé to còn không cho phép tôi xuất viện thôi!”



Tào9Cảnh Đồng cười khổ một tiếng, với tính cách của cậu ta, ngay ngày hôm đó đã định xuất viện rồi.



Đáng tiếc, những bác sĩ kia lại nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, còn nói cái gì mà một khi cậu ta xuất viện thì tự chịu trách nhiệm, bắt cậu ta phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày rồi tính tiếp.



“Cậu đừng nói như thế, nếu bác sĩ đã nói vậy thì chắc chắn là có vấn đề, không ít thì nhiều. Bình thường cậu cũng không chú ý, vừa vặn nhân cơ hội này kiểm tra cẩn thận, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”



Hà Tư Ca cũng đi tới, cô đứng sóng vai với Phó Cẩm Hành.



Nghe cô nói thế, Tào Cảnh Đồng mới lên tiếng: “Được rồi, vậy thì ở đây thêm hai ngày nữa.”



Thấy Hà Tư Ca đến, Minh Duệ Viễn4không tự chủ được tránh sang một bên.



Cậu ta biết cô đã nhớ lại rồi.



Trước đây mình đã bịa ra rất nhiều lời nói dối lừa gạt cô, còn làm cho cô một thân phận hoàn toàn giả mạo.



Giờ đây có giấu cũng không giấu được nữa, trong lòng Minh Duệ Viễn ít nhiều gì cũng hoảng sợ.



Dường như nhận ra điều gì đó, Hà Tư Ca quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt hơi chột dạ của Minh Duệ Viễn.



Trước kia, lúc Minh Duệ Viễn đi thăm Tỉnh Tỉnh, hoặc là vừa vặn cô không có ở bệnh viện, hoặc là cô cố ý tránh cậu ta, vì vậy hai người cũng không tiếp xúc trực tiếp với nhau.



Minh Duệ Viễn quay mặt sang chỗ khác trước, còn bĩu môi, không biết cậu ta đang nghĩ gì



Thấy thế, Hà Tư Ca cũng không để ý đến cậu ta nữa.



Đối với thằng nhóc này, cô thực sự có cảm thấy không còn lời nào để nói.



Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đó cũng không phải là lý do để có thể phạm sai lầm quá đáng.



“Không có chuyện gì là tốt rồi. Anh đã liên lạc với Đoàn Phù Quang chưa? Anh thảm như vậy rồi, cô ấy không đến thăm anh à?”



Không muốn để ý đến Minh Duệ Viễn nữa, Hà Tư Ca dứt khoát hỏi Tào Cảnh Đồng.



Không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, hai vành tai Tào Cảnh Đồng đỏ lên. Cậu ta lúng túng nói: “Chuyện này... tôi chưa... chưa nói cho cô ấy biết, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì...”



“Không nói cho cô ấy, cô ấy cũng phải biết chứ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào không lộ ra tin tức, chỉ cần cô ấy quan tâm cậu, hơi để ý tới cậu thì bây giờ cô ấy cũng có thể biết rồi.”



Hà Tư Ca chớp chớp mắt: “Có cần tôi giúp anh một tay, báo cho cô ấy biết không? Anh yên tâm, tôi chỉ giả vờ vô ý nhắc đến chuyện này, chắc chắn sẽ không để cho cô ấy biết là cậu bảo tôi nói ra đâu!”



Tào Cảnh Đồng: “...”



Đã lâu không gặp, bà chủ quả nhiên vẫn là thánh hóng chuyện mà.



Hành động một lòng muốn tác hợp cậu ta và Đoàn Phù Quang này làm người ta rất cảm động... chỉ là, bây giờ Tào Cảnh Đồng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, không biết phải đối mặt với cô ấy thế là.



“Bỏ đi, chờ sau này rồi hãy nói.” Nói thế nào thì Tào Cảnh Đồng vẫn lo được lo mất.



“Đó là ai? Người phụ nữ của anh à?”



Minh Duệ Viễn đã hóng được chuyện thú vị, không nhịn được hỏi Tào Cảnh Đồng.



“Trẻ con đừng quan tâm chuyện của người lớn.”



Đối mặt với Minh Duệ Viễn, rõ ràng Tào Cảnh Đồng không khách sáo như vừa rồi nữa.



“Này, tôi đây là quan tâm anh! Lần này tốt xấu gì anh cũng vì tôi mà nằm viện, xem như tôi nợ anh một ân tình. Tôi vốn còn cảm thấy rất có lỗi với anh, nhưng nếu như anh cứ dùng thái độ này nói chuyện với tôi thì đừng trách tôi không có lòng cảm kích đấy!”



Cậu ta tức giận giậm chân.



“Tôi không cần cậu cảm kích, đừng tiếp tục gây rắc rối là được.” Tào Cảnh Đồng lạnh nhạt nói.



“Anh...”



Cốc, cốc, cốc...



Đúng lúc Minh Duệ Viễn sắp nổi nóng, lại có người gõ nhẹ cửa phòng bệnh.



Bọn họ đồng thời nhìn ra cửa, phát hiện đứng ở cửa là một cô gái trẻ đẹp, khoảng hai mươi tuổi, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp.



“Chào mọi người, tôi đến thăm Tào Cảnh Đồng.”



Ba người bọn họ đứng chắn trước giường, cô gái kia không nhìn thấy Tào Cảnh Đồng, chỉ đành dè dặt mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh ấy có ở đây không?”



Vừa thấy Nhạc Tuyết, Tào Cảnh Đồng chỉ muốn lập tức chui xuống gầm giường.



Tại sao lại là con nhỏ dính người này?



Đám người Phó Cẩm Hành thấy một cô gái như thế đến tìm Tào Cảnh Đồng, trên mặt mỗi người đều hiện ra biểu cảm khác nhau.



Vẻ mặt Phó Cẩm Hành là nghiền ngẫm, Hà Tư Ca thì tức giận, còn Minh Duệ Viễn lại nhăm nhe, bừng bừng hứng thú.



“Người đẹp, cô đến tìm Tào Cảnh Đồng à? Mau vào đi, tôi là bạn của anh ta, tên là Minh Duệ Viễn. Nào, đưa hoa cho tôi, đừng để bẩn quần áo.”



Minh Duệ Viễn là người đầu tiên bước lên đón khách, cậu ta mỉm cười nói.



Đây là lần đầu tiên Nhạc Tuyết gặp được một cậu thanh niên đẹp trai thân thiện như thế, cô ta không nhịn được mà nhìn Minh Duệ Viễn mấy lần.



Cô ta không nhịn được thầm nghĩ, người bạn này của Tào Cảnh Đồng không tệ, quả nhiên vật họp theo loài, người tụ theo bầy mà.



“Em nghe nói Công ty bất động sản Thành Uy xảy ra chuyện, anh Tào cũng bị thương nên vội vàng hỏi thăm khắp nơi, biết được anh ấy ở đây... haiz, anh Tào, bây giờ anh thế nào rồi?”



Nhạc Tuyết nhìn thấy Tào Cảnh Đồng ngồi trên giường bệnh, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc hỏi.



“Cô Nhạc, cảm ơn cô đã quan tâm, tôi rất khỏe, nên không giữ cô ở lại thêm nữa, cô có thể về rồi.”



Lần trước ở trong nhà xe, cậu ta tự nhận đã nói chuyện rõ ràng với cô ả này rồi, cậu ta còn nghĩ mình đã làm cô gái này tổn thương, trong lòng còn hơi tự trách.



Không ngờ cô ta lại càng ngày càng hăng, đeo bám đến tận đây.



“Tào Cảnh Đồng, sao anh lại lạnh nhạt với người đẹp như thế? Người ta đích thân đây thăm anh, còn mang theo hoa nữa! Người đẹp, cô tên gì?”



Minh Duệ Viễn ở bên cạnh thừa nước đục thả câu.



“Chào mọi người, em tên là Nhạc Tuyết, bây giờ em vẫn là sinh viên.”



Nhạc Tuyết nhìn xung quanh một vòng, rất tự nhiên mà nói.



Giọng cô ta rất dịu dàng, thậm chí còn hơi nũng nịu.



Đáng tiếc bốn người ở đây, ngoại trừ Minh Duệ Viễn bị dính chiêu này của cô ta ra thì ba người còn lại chẳng ai mảy may bị dao động.



Từ trước tới giờ Phó Cẩm Hành không có hứng thú gì với phụ nữ trừ Hà Tư Ca, mặc kệ là nóng bỏng hay trong sáng, cho dù là chín chắn hay trẻ con, trong mắt hắn không có gì khác nhau cả.



Còn về Hà Tư Ca, từ lúc cô ta bước vào phòng, cô đã liệt cô ả này vào loại “em gái trà xanh”, từ cái nhìn đầu tiên là cô đã không thích cô ta rồi.



Càng không cần nói đến Tào Cảnh Đồng.



“Cô họ Nhạc? Là nhà họ Nhạc đó à?”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, chủ động hỏi.



“Đúng vậy, thật ra người họ Nhạc ở Trung Hải cũng không nhiều lắm. Lúc nãy hình như em nghe mọi người nhắc tới chị họ của em, không biết có phải là em nghe nhầm không?”



Nhạc Tuyết khẽ mỉm cười, chủ động hỏi.



“Chị họ của cô? Chị họ của cô là... là Đoàn Phù Quang à?” Hà Tư Ca phản ứng lại trước tiên.



“Chị, quả nhiên chị biết chị họ của em ạ?” Nhạc Tuyết thân thiện hỏi.



Kết quả cô ta vừa nói tới chữ “chị” là Hà Tư Ca đã thấy mếch lòng, lại càng phản cảm.



Chị chị em em cái gì, đây lại không phải là Nghi Xuân viện, cô không nhịn được khinh thường cô ta trong lòng.



“Cô Đoàn là bạn gái của Tào Cảnh Đồng, đương nhiên chúng tôi đều biết rồi.” Phó Cẩm Hành lại mở miệng nói.



Hắn nghĩ hắn đã nói rõ ràng như thế rồi, nếu như Nhạc Tuyết không phải là một kẻ ngốc, chắc chắn cô ta sẽ biết khó mà lui.



“Bạn gái? Nhưng em đã hỏi chị họ của em rồi. Chị ấy nói bây giờ chị ấy chỉ muốn chú tâm vào sự nghiệp, tạm thời vẫn chưa muốn yêu đương. Nghe nói, người nhà chị ấy thu xếp rất nhiều đối tượng xem mắt cho chị ấy, nhưng chị ấy đều không chịu.” Nhạc Tuyết giả vờ ngây thơ nói.



“Đương nhiên cô ấy không chịu rồi. Cô ấy và Tào Cảnh Đồng là một đôi, làm sao có thể đi xem mắt được? Cô Nhạc, cô biết công việc của chị họ cô bận rộn nên đến thăm anh rể tương lai của mình, để cho chị cô đỡ phải lo lắng, đúng là một cô em vợ tốt.” Hà Tư Ca nhân cơ hội châm chọc.



Quả nhiên, nghe thấy lời này, trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn kia cũng có mấy phần khó chịu.



Dù sao cô ta cũng còn trẻ, cho dù bình thường biểu hiện dịu dàng vô hại, nhưng cũng chỉ có thể ngụy trang trước mặt bạn bè cùng lứa mà thôi. Chứ ở trước mặt đám người Phó Cẩm Hành, cô ta vẫn còn non và xanh lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom