• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-510

Chương 511: Thần trợ công




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81927.png

Xem ảnh 2
81927_2.png
Nhạc Tuyết mỉm cười dịu dàng, nói cảm ơn cậu ta, sau đó dùng tư thế vô cùng đoan trang mà ngồi xuống.



Ai ngờ Minh Duệ Viễn lại nhe răng với cô ta: “Tôi tên gì không quan trọng, quan trọng chính là cô phải biết mình tên gì. Chị hai, quả thật cô già hơn tôi, qua mấy năm nữa cô đừng giả vờ yếu đuối, khiến người ta nhìn mà buồn nôn nữa.”



Nhạc Tuyết: “...”



Cô ta hoàn toàn sửng sốt.




Mất mặt như vậy, bình thường con gái nhất định sẽ không chịu nổi, cũng sẽ không kiên trì nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tào Cảnh Đồng cũng không còn quá khó chịu nữa.

Đúng lúc Nhạc Tuyết định mở miệng phản bác3thì tiến chuông điện thoại truyền từ hành lang tới.

Nghe tiếng, hình như có người đứng ở cửa.

“Ai thế?”

Không ngờ cái người từ đầu đã đối xử thân thiện với cô ta nhất lại là người độc mồm nhất!

Đợi Nhạc Tuyết phản ứng lại, cô ta cảm thấy mình giống như đang ngồi trên ngọn lửa, đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong.

“Ha ha!”

Hà Tư Ca thực sự không nhịn được, bật cười.

Ồ, thật sự không nhìn ra đấy, thằng nhóc Minh Duệ Viễn này quả thật có năng lực chọc người khác tức chết mà không cần đền mạng.

“Tôi...”

Nhạc Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn Tào Cảnh Đồng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu ta với vẻ cầu cứu.

“Tôi2nói rồi, cô mau đi đi. Còn nữa, sau này cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi chỉ thích một mình chị họ của cô mà thôi, cho dù cô ấy không đồng ý ở bên tôi, tôi cũng không thích cô hay người khác.”

Tào Cảnh Đồng hạ quyết tâm, dứt khoát nói thẳng ra trước mặt mọi người.

Cậu ta nghĩ nói như vậy thì Nhạc Tuyết sẽ biết khó mà lui.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tào Cảnh Đồng cũng không còn quá khó chịu nữa.



Đúng lúc Nhạc Tuyết định mở miệng phản bác thì tiến chuông điện thoại truyền từ hành lang tới.



Nghe tiếng, hình như có người đứng ở cửa.



“Ai thế?”



Phó Cẩm Hành cực kỳ cảnh2giác, quay phắt đầu lại lớn tiếng quát: “Đi ra đây ngay!”



Qua mấy giây, một bóng người lén lén lút lút đi từ ngoài cửa vào, bước chân rõ ràng có chút chần chừ.



“Đoàn Phù Quang!”



Thấy rõ mặt người tới, Hà Tư Ca vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc hô lên.



Cô chủ động tiến lên đón cô ấy, nhìn thấy trong tay Đoàn Phù Quang cầm một cái hộp giữ nhiệt thì lập tức hiểu ra.



“Cô đây là đến thăm Tào Cảnh Đồng sao? Còn mang theo đồ ăn ngon nữa?” Hà Tư Ca trêu đùa.



“Tôi... tôi chỉ là tới thăm anh ta một chút thôi...”



Đoàn Phù Quang theo bản năng giấu hộp giữ nhiệt đang cầm trong tay ra phía sau, đáng tiếc người9có mắt đều có thể thấy rất rõ.



Thật ra Đoàn Phù Quang cũng không muốn nấp ở cửa nghe trộm, chỉ là vừa tới gần phòng bệnh, cô đã nghe thấy tiếng Nhạc Tuyết, cho nên Đoàn Phù Quang không định đi vào.



Cô biết nhất định là con bé kia muốn có được Tào Cảnh Đồng, không phải cô không ghen, nhưng mình đã nói rõ ràng với anh rồi, cũng không thể không yêu người ta mà lại không cho phép người ta yêu người khác.



Đoàn Phù Quanh tự nhận mình không bá đạo đến mức đó.



Cô vốn muốn đưa đồ cho y tá, quay người rời đi, ai ngờ tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, hành vi của mình lập4tức bị bại lộ.



“Đương nhiên phải đến thăm rồi, mặc dù tình hình không nghiêm trọng lắm, nhưng dù sao cũng bị dọa một trận, trước đó Cảnh Đồng còn nói anh ấy cảm thấy rất không thoải mái, đầu hơi choáng, đúng không?”



Hà Tư Ca quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với Tào Cảnh Đồng một cái.



Cậu ta hiểu ý dùng tay day thái dương, giọng cũng hơi khàn: “Đúng vậy, quả thật tôi hơn choáng váng, không biết có phải là do bị sặc khói không, cổ họng cũng rất đau…”



Đoàn Phù Quang là người thẳng tính, không kịp phản ứng.



Cô vội vã giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, bước lên hai bước, nói nhỏ: “Đây là canh nấu theo đơn thuốc của nhà thuốc, trị ho nhuận phổi, còn thêm hai vị thuốc an thần dưỡng khí, nhân lúc còn nóng anh uống đi, xem có hiệu quả không. Nếu như cảm thấy được, tôi... hôm khác tôi lại mang đến.”



Phó Cẩm Hành im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng: “Loại canh tẩm bổ này tốt nhất là uống lâu dài, thỉnh thoảng uống một hai bát sợ là không mấy hiệu quả, nếu như cô có thể tiếp tục kiên trì, ít nhất cũng phải mất một tuần mới có thể nhìn thấy kết quả.”



Hà Tư Ca ở bên cạnh lườm hắn, cô có ý giội nước lạnh: “Hầm canh một lần phải tốn mấy tiếng, còn phải đi cắt thuốc, anh nghĩ ai cũng có thời gian à? Có điều, nếu như vì người mình để ý thì làm vậy cũng đáng.”



Câu nói sau cùng, cô hoàn toàn nhắm vào Đoàn Phù Quang.



“Cái đó…” Đoàn Phù Quang cắn răng nói: “Tôi đã mua rất nhiều thuốc, nếu như anh cảm thấy được, vậy hằng ngày tôi sẽ hầm canh cho anh, đừng để lãng phí.”



Tào Cảnh Đồng cảm thấy mình như đang nằm mơ, miệng cậu ta lúc này ngoác đến tận mang tai rồi.



Nếu như không phải có hai thần trợ giúp này, có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn chưa biết làm sao để mở miệng nói chuyện với Đoàn Phù Quang nữa.



“Được rồi, được rồi, người ta uống canh, lại không có phần của chúng ta, đứng ở đây hít ké mùi à? Đi thôi, tôi đói rồi. Phó Cẩm Hành, anh phải mời tôi ăn cơm, trả công tôi đã chăm sóc anh ta hai ngày nay!”



Minh Duệ Viễn chỉ Tào Cảnh Đồng, nhưng cậu ta phát hiện Tào Cảnh Đồng căn bản chẳng nghe thấy mình nói gì, đôi mắt hoàn toàn tập trung trên người Đoàn Phù Quang, giống như sói đói nhìn thấy miếng thịt.



“Mau đi thôi, anh nhìn anh ta đi, sắp chảy nước miếng rồi.” Minh Duệ Viễn ghét bỏ phun lời oán trách.



“Cho dù cậu chăm sóc Tào Cảnh Đồng hai ngày, đó cũng là chuyện nên làm, trước đó không phải cậu ấy cũng rất quan tâm cậu sao? Cái này gọi là có qua có lại.” Phó Cẩm Hành mỉm cười nói.



Vừa nói ba người vừa đi ra ngoài.



Chỉ có một mình Nhạc Tuyết bị bỏ quên, cô ta cảm thấy mình giống như người tàng hình vậy.



Cô ta thực sự tức giận không chịu nổi, đứng bật dậy vọt tới trước mắt Đoàn Phù Quang.



“Chị, sao chị lại đến đây? Không phải chị đã nói gần đây chị bận lắm à?”



Nhạc Tuyết miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, chỉ là nụ cười kia bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng đều giống như đang nghiến răng nghiến lợi.



“Ừ, gần đây chị rất bận, tối hôm qua còn ở công ty tăng ca đến hơn mười một giờ.” Đoàn Phù Quang hờ hững trả lời một câu.



Từ khi Nhạc Tuyết chủ động tìm đến cô, bảo cô đừng xuất hiện trước mặt Tào Cảnh Đồng nữa, Đoàn Phù Quang đã hoàn toàn không còn thiện cảm gì với người em họ này rồi.



Ban đầu Nhạc Tuyết nói muốn theo đuổi Tào Cảnh Đồng, Đoàn Phù quang cũng không quá để ý.



Cô cảm thấy ít nhiều gì mình vẫn hiểu người đàn ông này, cho dù Nhạc Tuyết chủ động thế nào, Tào Cảnh Đồng cũng sẽ không thích cô ta.



Thế nhưng, Nhạc Tuyết lại trâng tráo bảo cô đứng xuất hiện trước mặt Tào Cảnh Đồng nữa, đến lúc này Đoàn Phù Quang đã cảm thấy vô cùng đáng ghét.



Đu bám một người đàn ông không thích mình thì thôi, bản thân lại còn quay ra bảo người phụ nữ mà người đàn ông đó thích phải biến mất, bệnh công chúa này ở đâu ra thế?



Cô ta có bản lĩnh sao không bảo tất cả phụ nữ trên Trái đất biến mất hết đi, chỉ còn lại một mình cô ta thôi?



“Nếu như chị bận như thế, sau này chị hầm canh xong, bảo em mang tới là được rồi, như vậy sẽ không làm lỡ dở thời gian của chị.” Nhạc Tuyết nhanh chóng nói.



Cô ta nghĩ người khác là kẻ ngu à?



Đoàn Phù Quang cố nén tức giận, ngược lại cô còn mỉm cười nói: “Em vẫn nên cố gắng học hành đi, học kỳ trước đã nợ ba môn rồi, mẹ em còn chưa biết đâu, học kỳ này còn định nợ thêm mấy môn nữa? Năm môn à?”



Nghe vậy, vẻ mặt Nhạc Tuyết tái nhợt.



Làm sao cô ta lại biết?



“Ở trong nước nợ môn nhiều quá có phải sẽ đình chỉ học không? Chắc không lấy được bằng nhỉ?”



Minh Duệ Viễn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, còn chậc lưỡi: “May mà tôi không cần đi học nữa, có điều lúc tôi chưa được mười sáu tuổi đã học xong đại học rồi.”



Đã đến lúc này rồi mà cậu ta còn không quên nhân cơ hội khoe khoang chỉ số thông minh của mình!



“Không phải cậu đói bụng à? Mau đi thôi”



Hà Tư Ca kéo Minh Duệ Viễn, dẫn cậu ta cùng rời khỏi phòng bệnh.



Cô đã nhìn ra cô gái tên Nhạc Tuyết kia thật sự là “người đến không có ý tốt.”



Có điều, chuyện như vậy nhất định phải do người trong cuộc tự đứng ra giải quyết mới được.



Nếu ngay cả chuyện như vậy mà Tào Cảnh Đồng và Đoàn Phù Quang cũng không giải quyết được, vậy thì làm sao có thể đối mặt với những vấn đề khác trong cuộc sống mấy chục năm sau này?



Vì thế Hà Tư Ca cảm thấy vẫn nên để ba người bọn họ ba mặt một lời nói cho rõ ràng thì tốt hơn.



Bọn họ là người ngoài, không cần tiếp tục ở lại xen vào làm gì.



Đợi bọn họ đi hết rồi, lúc này Nhạc Tuyết cũng lười giả vờ nữa.



“Hai người các người đang cười nhạo tôi đúng không? Một người thì nói không ở bên nhau, một người thì nói không phải cô ta không cưới. Tào Cảnh Đồng, tôi nói cho anh biết, từ xưa tới nay chỉ có người khác theo đuổi Nhạc Tuyết tôi chứ không có chuyện tôi theo đuổi người khác. Tôi đã ăn nói khép nép như vậy để lấy lòng anh rồi, anh lại không nể mặt tôi, anh thật sự nghĩ anh ngon lắm à?”



Cô ta nổi giận đùng đùng chất vấn.



“Vậy không phải là được rồi sao? Cô Nhạc, trước giờ tôi luôn khách sáo với cô, là do cô không chịu từ bỏ. Cô đối với tôi căn bản không phải là thật sự yêu thích, có lẽ giống như cô nói, những người đàn ông khác theo đuổi cô, cô không thích. Ngược lại, bởi vì tôi không cố gắng lấy lòng cô nên cô muốn chinh phục tôi, đúng chứ?” Tào Cảnh Đồng nghiêm túc hỏi ngược lại.



“Anh!”



Nhất thời, Nhạc Tuyết không biết phản bác lại cậu ta thế nào.



Cô ta tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay siết chặt, nhưng lại cảm thấy thật ra lời Tào Cảnh Đồng nói cũng rất có lý.



“Còn nữa, vừa vặn chị họ của cô cũng ở đây, tôi sẽ nói thẳng luôn. Trước đây chúng tôi có chút hiểu lầm, cô ấy cứ giận tôi mãi, cũng không nghe tôi giải thích. Nhưng bây giờ tôi có lòng tin giải thích hiểu lầm này để cô ấy hiểu, thật ra từ trước đến giờ con người tôi chưa từng thay đổi, tôi vẫn là tôi của trước đây.”



Nói tới đây, ánh mắt Tào Cảnh Đồng sáng rực nhìn Đoàn Phù Quang.



Thật ra, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy hai vợ chồng Phó Cẩm Hành xuất hiện ở đây, trong lòng cô đã mơ hồ hiểu ra mọi chuyện rồi.



Nếu như Tào Cảnh Đồng thực sự là một kẻ tiểu nhân, đừng nói anh chỉ bị thương, cho dù anh sống dở chết dở, Phó Cẩm Hành cũng chưa chắc sẽ đích thân đến thăm.



Hơn nữa hắn còn dẫn vợ theo.



Đây rõ ràng chính là sự đối đãi nên có giữa bạn bè với nhau.



“Được, Tào Cảnh Đồng, coi như anh có khí phách. Có điều, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh một câu, sau này chị họ của tôi phải gả cho người giàu, mặc dù bây giờ anh cũng không nghèo, nhưng vẫn cách tiêu chuẩn đó rất xa. Nhưng tôi thì khác, mọi thứ trong nhà tôi đều thuộc về tôi, ba tôi đã nói chỉ cần tôi thích thì một kẻ nhà quê chăn trâu cũng có thể trở thành ông chủ lớn, bớt được hai mươi năm phấn đấu! “



Nhạc Tuyết hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tào Cảnh Đồng.



“Cảm ơn, có điều, tôi không cần.”



Tào Cảnh Đồng nghiêm mặt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Cô Nhạc, tôi muốn nói chuyện với bạn gái mình, cô ở đây không tiện lắm, tốt nhất cô vẫn nên đi đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom