• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-548

Chương 549: Mang thai




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83372.png

Xem ảnh 2
83372_2.png
Minh Đạt và Mộ Kính Nhật đúng là cha con.



Ngay cả cách thức muốn trả thù người khác cũng giống hệt nhau.



“Anh thật sự cho rằng sự tồn tại của tôi đã cướp đi vận mệnh của anh sao? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, anh cũng cảm thấy cách nghĩ này rất nực cười đúng không?” Không đợi Mộ Kính Nhất mở miệng, Phó Cẩm Hành đã truy hỏi.



Hắn xoay người, đi về phía Mộ Kính Nhất, cho đến khi hai người không thể gần nhau hơn nữa, Phó Cẩm Hành mới dừng lại.




Về điểm này, thật ra Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn đã sớm nghĩ tới.

Vừa rồi bọn họ cũng nói đến chuyện này, Minh Đạt biết mình đã không thể lật lại ván bài, cho nên, điều duy nhất ông ta có thể làm chính là ôm hết vào mình,3nhưng phải bảo đảm Mộ Kính Nhất không bị liên lụy, giữ lại hắn tiếp tục khiến bọn họ không được yên.

Hai người xảy ra chuyện, nhất định phải bảo vệ một người trong số đó, đây là cách làm thường thấy nhất.

“Đương nhiên, dù sao Minh Đạt cũng là cha đẻ của anh, ông ta cũng không thể đứng nhìn cả anh và ông ta cùng xảy ra chuyện được.

Anh sống hơn ba mươi năm, ông ta chỉ làm cho anh được một chuyện như vậy, thật ra cũng bình thường, không đáng để anh cảm kích đến máu chảy đầu rơi.” Phó Cẩm Hành thản nhiên nói, trong giọng nói mang theo chút châm biếm.

“Không cần cậu phải nhắc nhở.” Mộ Kính Nhất lùi về phía sau hai bước trước, kéo giãn khoảng cách với hắn.

“Mặc kệ cậu có tin hay không, hôm nay tôi thật2sự đến thăm con bé.

Tiếc là cậu không tin, còn muốn đuổi tôi đi.” Hắn ta tặc lưỡi nói.

“Anh đã thăm rồi, bây giờ có thể đi rồi.” Phó Cẩm Hành tránh ra, đồng thời nhắc nhở: “Thuận tiện cầm theo những món đồ anh mang tới, tôi không cần.” “Vậy thì cậu vứt đi.” Mộ Kính Nhất nhìn về phía trước, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Đợi hắn đi rồi, Phó Cẩm Hành lập tức phái người đi giải cứu thuộc hạ của mình.

Trong cơ thể bọn họ, có một nửa dòng máu giống nhau.

Bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha.

Nhưng lại là kẻ thù đối đầu gay gắt.

“Bây giờ cậu cũng chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi để trút giận mà thôi, Minh Đạt đã ôm hết mọi thứ, dù sao Minh Duệ Viễn chắc chắn sẽ giữ lại mạng sống của ông3ta.

Còn tôi, tôi vẫn là một người trong sạch, là người nước ngoài được nhận đủ đãi ngộ chăm sóc đặc biệt, cậu chẳng làm gì được tôi cả.” Đứng đối lập mấy giây, Mộ Kính Nhất dương dương tự đắc nói.

“Mặc kệ cậu có tin hay không, hôm nay tôi thật sự đến thăm con bé.



Tiếc là cậu không tin, còn muốn đuổi tôi đi.” Hắn ta tặc lưỡi nói.



“Anh đã thăm rồi, bây giờ có thể đi rồi.” Phó Cẩm Hành tránh ra, đồng thời nhắc nhở: “Thuận tiện cầm theo những món đồ anh mang tới, tôi không cần.” “Vậy thì cậu vứt đi.” Mộ Kính Nhất nhìn về phía trước, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.



Đợi hắn đi rồi, Phó Cẩm Hành lập tức phái người đi giải cứu thuộc hạ của mình.



Bọn họ chưa rời khỏi bệnh viện, mà được tìm thấy ở cầu9thang bộ.



Mấy người bị đánh ngất cũng không có gì đáng ngại, sau khi được tìm thấy, bọn họ đều lần lượt tỉnh lại.



Vì sao Mộ Kính Nhất lại tới đây? Có phải là hắn đã nghe được tin tức gì không?” Dỗ Tỉnh Tỉnh ngủ xong, Hà Tư Ca lo lắng hỏi.



“Không sai, nhất định hắn đã biết chúng ta muốn đổi thuốc cho Tỉnh Tỉnh, cho nên tới để xác nhận.



Thật ra, Mộ Kính Nhất muốn biết cũng không khó, cho dù không để lộ tin tức, những loại thuốc phòng thí nghiệm cần đều tương đối hiểm trên thị trường, chúng ta mua vào, hắn không thể không biết.



Em đừng quên, hắn mở nhà thuốc ở nước ngoài, chắc chắn có con đường đặc biệt.” Phó Cẩm Hành phân tích.



“A, đúng, nhà thuốc.” Được hắn nhắc nhở như thế, Hà Tư Ca cũng nhớ ra.



Ban đầu,3chẳng phải Mộ Kính Nhất nhân việc Tiểu Hào đến nhà thuốc mua thuốc mà hạ độc cô và đứa bé sao? Xem ra, đường đi mánh lới của hắn thật sự rất rộng.



“Còn nữa, có lẽ Tiểu Hào không sống qua nổi tối nay.” Phó Cẩm Hành nhớ tới vẻ mặt u ám của Mộ Kính Nhất trước khi đi, không nhịn được thở dài một hơn.



“A? Ý anh là...” Hà Tư Ca cũng hiểu ra.



Cô nghĩ đi nghĩ lại, lại hỏi: “Vậy còn anh? Anh sẽ nhúng tay vào chuyện này sao?” Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Đây là chuyện giữa Minh Duệ Viễn và Mộ Kính Nhất, anh sẽ không can thiệp.



Huống hồ, mặc dù Tiểu Hào có nỗi khổ trong lòng, nhưng cũng là người ra tay hạ độc em và Tỉnh Tỉnh.



Cho dù hắn chết, chẳng lẽ không phải là đúng tội sao?” Hắn không vĩ đại như thế, có thể lấy ơn báo oán.



“Không sai! Em sẽ không tự tay giết hắn, nhưng nếu như hắn bị người khác giết, vậy cũng là tự hắn chuốc lấy, là đáng đời!” Hà Tư Ca cảm thấy, cô không vì Tỉnh Tỉnh mà đích thân ra tay với Tiểu Hào đã coi như là nhẫn nhịn rất lớn rồi.



Còn Mộ Kính Nhất có thể giết người bịt đầu mối hay không, đó không phải là chuyện cô có thể quản.



Buổi tối hôm đó, đột nhiên đổ mưa lớn.



Tia sét lóe lên trong màn đêm, tiếng sấm rền vang không dứt.



Hà Tư Ca giật mình bởi tiếng sấm, sợ tới mức lập tức chui vào lòng Phó Cẩm Hành.



Hắn cũng tỉnh dậy, vòng tay ra ôm lấy cô.



Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Phó Cẩm Hành nhíu mày.



Sáng sớm ngày hôm sau, có một tin tức chấn động truyền ra...



Trong trận mưa lớn đêm qua, ở nhà giam thứ hai của Trung Hải có phạm nhân nhân cơ hội vượt ngục, sau khi bị phát hiện đã phản kháng, bị bắn chết ngay tại chỗ.



Tình hình chi tiết của phạm nhân thì các bài báo không đề cập đến nhiều.



Các nhà lãnh đạo có liên quan rất coi trọng việc này, đích thân đến hiện trường, còn tổ chức cuộc họp hệ thống nội bộ, đề xuất tăng cường quản lý về mọi mặt, tránh xảy ra tình huống tương tự lần thứ hai.



“Là Tiểu Hào sao?” Trên bàn ăn, Hà Tư Ca hỏi.



Cô cũng xem tin tức, phản ứng đầu tiên thì đoán chắc là hắn.



“Chắc là thế, trước mắt tin tức có được rất ít, nhưng sẽ không trùng hợp đến vậy, nhất định là hắn.



Mộ Kính Nhất vội vàng muốn giết hắn, chỉ cần hắn chết, Minh Đạt không nói, những người khác cho dù biết thì cũng không có bằng chứng gì.” Phó Cẩm Hành bê ly sữa bên cạnh lên, uống một ngụm.



“Đúng thế, dù sao chúng ta cũng đã đoán trước được rồi.



Ăn cơm xong, em cùng anh đến bệnh viện tái khám, chắc là vết thương của anh đã hồi phục gần hết rồi.” Hà Tư Ca không nói gì về cái chết của Tiểu Hào nữa.



Cô thừa nhận, cô hận người này.



Nhưng lúc cô biết người này chết trong tay Mộ Kính Nhất, lại có cảm giác không thể nói rõ được.



Kẻ xấu giết kẻ xấu...



Ăn sáng xong, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đến bệnh viện.



Tố chất cơ thể hắn quả thật không tệ, vết thương hồi phục nhanh hơn so với người bình thường, hơn nữa còn là dưới tình huống không được nghỉ ngơi đầy đủ, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc.



“Không sao là tốt rồi, cuối cùng em cũng yên tâm.” Hà Tư Ca thở phào nhẹ nhõm.



Tâm trạng lo lắng những ngày qua dường như cũng lập tức được vơi đi rất nhiều.



“Nếu đã đến rồi, không phải em nói muốn thuận tiện làm kiểm tra sao?” Phó Cẩm Hành chỉ lên tầng trên.



“À, khám phụ khoa, chỉ là kiểm tra sức khỏe thông thường mà thôi, nửa năm một lần, lúc nào cũng có thể làm.” Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, cảm thấy làm cũng được không làm cũng được, không sao cả.



“Ở ngay trên tầng, đi thôi.



Vừa rồi em đi cùng anh, bây giờ anh đi cùng em, dù sao hôm nay anh cũng không đến công ty, thời gian cả ngày đều thuộc về em.” Phó Cẩm Hành cưng chiều véo mũi cô, lại cúi người nhẹ giọng nói: “Kiểm tra thật kỹ, nếu như không có vấn đề, chúng ta có thể cân nhắc nên sinh đứa thứ ba...”



“Em thèm vào! Hai đứa còn chưa đủ à, còn muốn ba! Anh nằm mơ đi!” Hà Tư Ca gạt tay hắn ra, xoay người bước đi.



Hai người lên tầng trên, phát hiện bệnh nhân ở tầng này còn nhiều hơn so với tầng dưới, hơn nữa phần lớn đều là những cô gái trẻ.



“Anh qua bên kia đợi em, chỗ này không tiện lắm.” Phó Cẩm Hành chỉ khu vực nghỉ ngơi, nói với Hà Tư Ca.



“Được, em chỉ siêu âm thôi, có lẽ không lâu đâu.” Cô đẩy hắn sang một bên, mình thì đi xếp hàng chờ.



Vừa mới ngồi xuống không lâu, Hà Tư Ca đã nhìn thấy hai chữ “Nhạc Tuyết” xuất hiện trên màn hình điện tử trước mặt.



Cái tên này xếp ở trên cùng, hiện tại đang kiểm tra.



Cô sửng sốt.



Nhạc Tuyết? Thông thường, tỷ lệ trùng tên của cái tên này không quá cao.



Lẽ nào là Nhạc Tuyết mà cô biết đó sao? Nơi này là khu khám phụ khoa, đến đây kiểm tra đều là phụ nữ, cho nên, nếu như Nhạc Tuyết xuất hiện ở chỗ này thì cũng rất bình thường.



Là phụ nữ, cho dù bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, ai không có ít bệnh phụ khoa chứ? Hà Tư Ca không nghĩ quá xa, nhưng quả thật cũng nổi lên chút nghi ngờ.



Cô đang nghĩ ngợi thì cửa mở ra, một cô gái bước ra.



Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là Nhạc Tuyết.



Nhạc Tuyết nhìn thấy Hà Tư Ca, hiển nhiên cũng ngẩn ra.



Dường như hai người đều không ngờ lại có thể gặp được người quen ở chỗ này.



Không thể không nói, thật sự có chút lúng túng...



“Cô Nhạc.” Cuối cùng, Hà Tư Ca phản ứng lại trước, cô giơ thẻ bảo hiểm y tế trong tay lên, vẫy tay với Nhạc Tuyết: “Tôi đến kiểm tra, thật trùng hợp.” Nhạc Tuyết có chút mất tự nhiên cười: “Là chị à.”



Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện có lẽ là Hà Tư Ca tới một mình, lập tức thả lỏng.



“Chị, chị đừng nói cho chị họ em biết em tới nơi này nhé!” Nhạc Tuyết lại đột nhiên nói một câu không đầu không cuối như thế.



Hà Tư Ca có chút khó hiểu: “Cô tới kiểm tra, liên quan gì đến chị họ cô?”



Cho dù hai người là chị em họ, nhưng mọi người đều lớn như vậy rồi, chuyện này cũng không quản được.



Hơn nữa, Đoàn Phù Quang cũng không ăn no rửng mỡ, quản chuyện riêng của người khác làm gì? Cô vốn không có ấn tượng tốt với Nhạc Tuyết, cho nên nghe thấy cô ta nói thế, Hà Tư Ca lập tức lẩm bẩm trong lòng.



“Em sợ chị ấy sẽ không vui.” Nhạc Tuyết kéo Hà Tư Ca sang một bên, nhỏ giọng nói: “Chị nhất định đừng nói với chị ấy.



Kinh nguyệt tháng này của em vẫn chưa đến, cho nên em mới đến kiểm tra một chút.



Bây giờ em mang thai rồi, nếu chị họ em biết em đang mang thai đứa con của Tào Cảnh Đồng, nhất định chị ấy sẽ ép em bỏ đứa bé đi!” Cái gì?!



Hà Tư Ca cảm thấy trước mắt như tối sầm.



Nhạc Tuyết mang thai? Còn là có con với Tào Cảnh Đồng? “Cô đang nói linh tinh cái gì thế? Sao cô lại có con với Tào Cảnh Đồng được? Cô Nhạc, có phải là cô...”



Hà Tư Ca nắm chặt tay Nhạc Tuyết, nóng lòng muốn hỏi rõ ngay lập tức.



“Chị, chị làm em đau...



chị còn như vậy, em sẽ gọi người đến đấy!” Vẻ mặt Nhạc Tuyết tỏ ra tủi thân, dường như sắp khóc rồi, giọng nghẹn ngào hô lên: “Cứu mạng...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom