• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (7 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-549

Chương 550: Con của ai




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83373.png

Xem ảnh 2
83373_2.png
Nhạc Tuyết vừa thấy có người đến, vẻ mặt càng thêm đáng thương, chỉ là trong đôi mắt to kia lại có chút xảo quyệt.



Hà Tư Ca không biết làm sao, chỉ đành phải thả lỏng một chút, nhưng vẫn lôi kéo cô ta.



Cô sợ Nhạc Tuyết xoay người bỏ chạy.



“Cô có gì phải sợ, cô thừa dịp chị họ cô bận rộn công việc, cướp người đàn ông của cô ấy, bây giờ bị bạn thân của chị họ cô phát hiện, còn muốn chạy à?” Đúng lúc này, một giọng nam lạnh lùng vang lên.




Cho dù em muốn giấu, cái bụng cũng không giấu được, mấy tháng mà thôi, nói nhanh cũng rất nhanh!” Cô ta nhìn Hà Tư Ca, cười lạnh: “Chị cứ đi nói với bất cứ ai trong bọn3họ đi, vừa vặn, em còn không muốn đối mặt đây! Chỉ là...” Nhạc Tuyết bỗng nhiên kéo dài giọng, dịch lại gần, nhẹ giọng nói với Hà Tư Ca: “Nếu như Tào Cảnh Đồng không định chịu trách nhiệm, em sẽ đích thân đi tìm anh ấy.

Đến lúc đó, chỉ sợ mọi người đều biết anh ấy đã làm chuyện tốt gì thôi...” Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, Nhạc Tuyết đã rời đi.

“Con ả tiểu tam này đúng là ngông cuồng!”.

“Haiz, nhưng mà không phải vừa rồi cô ta nói hai người kia chưa kết hôn sao.” “Chưa kết hôn vậy thì xong rồi, ngộ nhỡ gặp phải cha mẹ nhà trai muốn có cháu trai, không nỡ phá, nói không chừng còn ép phải chia tay bạn gái, muốn cưới con hồ2ly tinh này vào nhà!” “Còn không phải sao, khó nói lắm.

Bà xem con dâu nhà em họ tôi đi, chẳng phải cũng lấy về như vậy sao, đã từng yêu hơn hai năm, bụng luôn không có động tĩnh gì, đột nhiên mang thai, đành phải vác bụng vào cửa.

Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa bước qua đây.

Giọng của hắn không lớn lắm, nhưng nói ra cũng lạ, mọi người ở đó lại đều có thể nghe thấy những lời đó.

Đám đông lập tức kích động.

Có mấy người phụ nữ lớn tuổi đi cùng con gái hoặc con dâu đến kiểm tra bắt đầu mắng chửi: “Ôi, đúng là không biết xấu hổ!” “Đúng thế, lúc đầu tôi còn tưởng là cô bé bị bắt nạt, còn muốn đến xem sao.

Bà xem cái dáng3vẻ uất ức của cô ta kìa, ngay cả anh rể cũng có thể ra tay!”

Còn trẻ không lo học hành tử tế, tôi thấy chắc cô ta chỉ hai mươi tuổi thôi, con gái bây giờ đúng là không biết xấu hổ, cha mẹ dạy dỗ thế nào không biết? Nếu con gái tôi mà như thế này, bà đây sẽ đánh gãy chân nó, thà nuôi cả đời ở nhà cũng không để đi ra ngoài làm chuyện mất mặt thế này được!” Mấy người bọn họ tranh nhau nói, một số thanh niên ở bên cạnh thì đứng đó xem trò cười, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhạc Tuyết không ngờ tình hình lại chuyển biến nhanh đến thế.

Vừa rồi cô ta căn bản không nhìn thấy Phó Cẩm Hành, còn tưởng là Hà9Tư Ca tới một mình.

“Chị! Chị buông em ra! Chị không có quyền hỏi em ở đây! Cẩn thận em báo cảnh sát! Bọn họ cũng chưa kết hôn, em muốn ở bên ai thì ở bên người đó! Nếu chị đã biết rồi...” Nhạc Tuyết đột nhiên hạ quyết tâm, cô ta thu lại bộ mặt yểu điệu, dường như lập tức thay đổi thành một người khác, vẻ mặt đều mang theo vẻ dữ tợn.

“Chị biết rồi cũng tốt, chuyện này dù sao cũng không giấu được bao lâu.

Đến lúc đó, chỉ sợ mọi người đều biết anh ấy đã làm chuyện tốt gì thôi...” Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, Nhạc Tuyết đã rời đi.



“Con ả tiểu tam này đúng là ngông cuồng!”.



“Haiz, nhưng mà không phải vừa rồi cô ta nói3hai người kia chưa kết hôn sao.” “Chưa kết hôn vậy thì xong rồi, ngộ nhỡ gặp phải cha mẹ nhà trai muốn có cháu trai, không nỡ phá, nói không chừng còn ép phải chia tay bạn gái, muốn cưới con hồ ly tinh này vào nhà!” “Còn không phải sao, khó nói lắm.



Bà xem con dâu nhà em họ tôi đi, chẳng phải cũng lấy về như vậy sao, đã từng yêu hơn hai năm, bụng luôn không có động tĩnh gì, đột nhiên mang thai, đành phải vác bụng vào cửa.



Chao ôi, khỏi phải nói khó chịu thế nào...” Những người bên cạnh lại thảo luận với nhau, Hà Tư Ca nghe thấy mà nhức đầu.



Cô cất thẻ bảo hiểm y tế đi, nhẹ giọng nói với Phó Cẩm Hành: “Không kiểm tra nữa, hôm khác quay lại đi.” Với tình hình hiện tại, Hà Tư Ca thật sự không có tâm trạng để đi làm kiểm tra sức khỏe gì cả.



Phó Cẩm Hành hiểu ý của cô, hắn gật đầu, ôm lấy bả vai Hà Tư Ca, nhanh chóng đưa cô rời khỏi bệnh viện.



Hai người cũng không về thẳng nhà, mà ngồi trong quán cà phê ở dưới bệnh viện một lúc.



“Anh nói xem, chuyện này là sao? Sao Tào Cảnh Đồng lại làm ra chuyện vô trách nhiệm thế này?” Hà Tư Ca bê ly cà phê, tức giận sắc mặt trắng bệch.



Cô tận mắt nhìn thấy Nhạc Tuyết đi từ phòng khám phụ khoa ra, huống hồ, có mang thai hay không cũng không làm giả được.



Đây là bệnh viện cấp ba nổi tiếng nhất ở Trung Hải, cô không tin Nhạc Tuyết có thể mua chuộc bác sĩ hoặc y tá nào chỉ vì nói dối, khiến người khác khó chịu.



“Bây giờ em không thể phán là Tào Cảnh Đồng làm sai.



Ngộ nhỡ cậu ta cũng là người bị hại thì sao?” Phó Cẩm Hành rõ ràng vẫn muốn tin tưởng Tào Cảnh Đồng trong sạch hơn.



Bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chút tín nhiệm này, ít nhất hắn vẫn có.



“Các anh đều là đàn ông, quan hệ lại tốt, đương nhiên anh sẽ nói giúp cho anh ta rồi! Có khi hai người còn muốn bao che cho nhau đấy!” Nghe thấy Phó Cẩm Hành nói thay cho Tào Cảnh Đông, Hà Tư Ca tức giận nói.



“Phân tích vấn đề là phân tích vấn đề, không mang tính công kích cá nhân.



Rõ ràng bây giờ em đang không khách quan, không chỉ cho là Tào Cảnh Đồng phạm sai lầm, còn muốn kéo cả anh xuống nước, điều này cũng không công bằng.” Phó Cẩm Hành bắt đầu uất ức thay mình.



“Được rồi, coi như em nói sai.



Vậy em hỏi anh, đầu tiên, anh có cảm thấy Nhạc Tuyết thật sự mang thai không? Hà Tư Ca đặt ly cà phê xuống, nghiêng đầu hỏi.



“Anh cảm thấy, em là phụ nữ đã mang thai hai lần, so với anh có quyền lên tiếng hơn.”



Lần này, Phó Cẩm Hành đã thông minh hơn, không trả lời ngay.



“Nói ra, em cảm thấy dáng vẻ cô ta cũng không hoàn toàn là giả vờ.



Anh nhìn cô ta xem, bước chân hơi lảo đảo, thẫn thờ, nhìn là biết nghỉ ngơi không tốt.



Hơn nữa, em vẫn nhớ rõ, cô ta vừa nhìn thấy em, hình như rất kinh ngạc, vẻ mặt đó cũng không thể dễ dàng giả vờ.” Hà Tư Ca vừa nhớ lại, vừa nói.



“Đúng vậy, ngay cả khi anh đi kiểm tra, không phải cũng là nhất thời nổi hứng sao, cô ta không biết hôm nay em sẽ xuất hiện ở đây.” Nghe cô phân tích xong, Phó Cẩm Hành cũng gật đầu.



“Mang thai là thật, nhưng đứa bé là con của ai, điều này thì không dám đảm bảo.



Cô ta luôn miệng nói là của Tào Cảnh Đồng, vậy được, bây giờ anh gọi Tào Cảnh Đồng đến đây, để em đích thân hỏi cậu ta!” Hà Tư Ca đập bàn, trực tiếp ra lệnh.



“Bây giờ? Lúc này, không sớm không muộn, có vẻ như không thích hợp lắm thì phải?” Phó Cẩm Hành nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, có chút do dự.



“Anh lập tức gọi điện thoại cho em, cố tình kéo dài thời gian, có phải định đi mật báo không?” Hà Tư Ca híp mắt lại, vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm.



“Sao có thể chứ!” Phó Cẩm Hành trực tiếp rút điện thoại ra, không nói hai lời, gọi Tào Cảnh Đồng đến quán cà phê.



Vì sợ bị Hà Tư Ca buộc cho tội danh “thông đồng với địch”, Phó Cẩm Hành không nói đã xảy ra chuyện gì trong điện thoại, chỉ là bảo Tào Cảnh Đồng qua đây.



“Em cũng nghe thấy rồi, những lời không nên nói, một câu anh cũng không nói.” Hắn lau mồ hôi trán, rất sợ liên lụy đến mình.



Trong lúc chờ đợi, lòng Hà Tư Ca rối như tơ vò.



Có mấy lần, cô còn định lôi điện thoại ra gọi cho Đoàn Phù Quang, bảo cô ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt.



Chỉ là, cuối cùng Hà Tư Ca vẫn kiềm chế được.



“Anh Phó, anh tìm tôi à?” Nửa tiếng sau, Tào Cảnh Đồng thở hổn hển chạy qua đây.



Nhìn dáng vẻ của cậu ta, đúng là vừa cúp điện thoại đã vội vàng chạy qua đây, không chút chậm trễ.



“Anh ngồi xuống trước đi.



Phiền anh lấy cho anh này một cốc nước đá, để anh ta bình tĩnh lại.” Hà Tư Ca vẫy tay, gọi phục vụ tới.



Một cốc nước đá nhanh chóng được bê đến trước mặt Tào Cảnh Đồng.



Cậu ta vừa muốn bị lên uống, đã bị Hà Tư Ca ngăn lại: “Đợi đã, tôi có chuyện này muốn hỏi anh, nói không chừng anh nghe tôi nói xong sẽ không muốn uống nữa.” Không muốn uống, trực tiếp đổi thành đổ thẳng lên đầu.



“Được.” Tào Cảnh Đồng thu tay lại, ngồi thẳng người lên.



Cậu ta có chút bất an, cứ cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì.



“Anh và Nhạc Tuyết thân quen lắm à? Trước kia đã từng qua lại mấy lần?” Hà Tư Ca cũng lười vòng vo với cậu ta, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.



Tào Cảnh Đồng nhíu mày, dường như không muốn nhắc tới người phụ nữ này cho lắm.



Nhưng cậu ta vẫn trả lời thành thật: “Tôi và cô ta không thân quen, trước kia lần đầu tiên gặp mặt là ở quán bar tối mở, lúc đó Tiểu Phù cũng ở đó.



Sau này không biết làm sao, Nhạc Tuyết này cứ quấn lấy tôi, còn đến công ty tìm tôi.



Tôi chỉ đành nói với trợ lý, chỉ cần cô ta tới tìm tôi thì ngăn lại, nói tôi không có ở đó.



Sau này, cô ta càng ngày càng táo tợn, còn chạy đến gara đợi tôi, tôi thật sự thấy phiền vô cùng...” Hà Tư Ca nghe đến đó, không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Chỉ như vậy thôi à? Ngoại trừ công ty, gara ra, hai người còn gặp nhau ở nơi khác không? Anh nghĩ kỹ đi, nghĩ xong rồi hãy trả lời tôi.” Nghe cô nói như vậy, Tào Cảnh Đồng cũng không nhịn được lộ ra sự nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì rồi à?” Cậu ta đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.



“Có một lần, cô ta uống say bí tỉ, một mình lái xe tới tìm tôi, tôi sợ cô ta xảy ra chuyện nên bể cô ta vào trong xe.



Sau đó, cô ta ngủ, còn tôi thì đi.” Tào Cảnh Đồng nhớ lại một chút, nói thật.



“Cô ta ngủ? Anh đi?” Hà Tư Ca không tin: “Anh khẳng định, cô ta ngủ còn anh rời đi à?”



Cũng không phải cô không tin Tào Cảnh Đồng, chỉ là, một cô gái có tâm tư nham hiểm như Nhạc Tuyết, nếu đã không màng gì cả, còn có thể dễ dàng thả cậu ta đi sao? “Tư Ca, em đừng dùng giọng điệu như vậy.



Đến giờ Cảnh Đồng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, em xét hỏi cậu ta giống như xét hỏi phạm nhân, có phải là không hay lắm không?” Phó Cẩm Hành vẫn luôn không nói gì không nhịn được bắt đầu bất bình thay cho Tào Cảnh Đồng.



Hắn thật sự không nhìn tiếp được nữa.



“Anh Phó, rốt cuộc là...



đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, Tào Cảnh Đồng đã đứng ngồi không yên.



Cậu ta biết mà, chỉ cần có liên quan đến người phụ nữ Nhạc Tuyết kia thì nhất định không có chuyện gì tốt! “Vậy được, tôi cũng không giấu anh nữa, tôi nói thẳng nhé.



Chúng tôi vừa mới đến bệnh viện tái khám, vừa vặn gặp được Nhạc Tuyết, cô ta vừa kiểm tra xong.



Cô ta chính miệng nói với tôi là đang mang thai, đứa bé là con của anh.” Hà Tư Ca dứt khoát nói một mạch.



Nghe cô nói xong, mặt mũi Tào Cảnh Đồng trắng bệch.



“Chuyện này là không thể nào! Tôi căn bản không chạm vào cô ta, chẳng lẽ cô ta tự đẻ được à? Người phụ nữ này ăn nói linh tinh! Tôi mặc kệ, bây giờ tôi phải đi đổi chất với cô ta!” Cậu ta lập tức nổi nóng, toan đứng dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom