Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1790 - Chương 1790
Chương 1790THAY TÊN ĐỔI HỌ
“Có thể Tử Hiếu sẽ cảm thấy ta quá bạc tình?” Cho dù là Khương Bồng Cơ, cô cũng sẽ để ý đến hình tượng bản thân trong mắt bạn đời: “Cho dù nói thế nào đi nữa, thân thể Liễu Hi này cũng không thuộc về ta. Ta đã chiếm lấy thân thể nhưng lại nhiều lần tính kế thân thích họ hàng của Liễu Hi...”
Đặt ở trong mắt người thường, hành động này của Khương Bồng Cơ thật sự quá đáng, nói cô một câu bạc tình cũng không quá đáng.
Vệ Từ lại nói: “Chủ công đâu phải là tự dưng tính kế? Nói về tình cảm, chủ công đã làm được quá nhiều rồi.”
Khương Bồng Cơ đã sử dụng thân thể Liễu Hi, nhưng cô không phải người mưu hại người Liễu Hi, cô chỉ là lấy một thân thể không có chủ, chuyện này cũng đâu lừa gạt người thân Liễu Hi. Từ Liễu Xa, Cổ Mẫn, Cổ Trăn, Điệp phu nhân, ngay cả Liễu Chiêu, những người này đều là người biết rõ tình hình, hoặc nhiều hoặc ít còn hưởng thụ lợi ích mà Khương Bồng Cơ cung cấp. Lúc hưởng thụ lợi ích thì không lên tiếng, sau chuyện này mới kêu la thì có tác dụng gì?
Tính tình chủ công luôn là nói sao làm vậy, nói cái gì thì chắc chắn sẽ làm được.
Cô đã hứa hẹn với Cổ Trăn rằng sẽ cho bà ta vinh hoa phú quý thì sẽ không nuốt lời, kết quả Cổ Trăn không thỏa mãn với tất cả mọi thứ bà ta có, mơ mộng hão huyền càng muốn nhận được nhiều hơn, khống chế thực quyền thậm chí là thao túng Khương Bồng Cơ. Lòng tham không đáy, ai biết bà ta sau này còn sẽ đòi hỏi cái gì... Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Bà ta dám được voi đòi tiên thì cũng đừng trách chủ công trở mặt.
Nói câu danh ngôn của fan hâm mộ không có não, Khương Bồng Cơ chính là nguyên tắc, tam quan và ranh giới cuối cùng của Vệ Từ, ai cũng đừng nghĩ vượt qua được.
Như vậy, sao Vệ Từ có thể cảm thấy chủ công nhà mình bạc tình đây?
Nếu như cô thật sự bạc tình, đừng nói cha con Liễu Xa và Liễu Chiêu, toàn bộ Liễu thị đã sớm bị cô đánh đến nỗi không có cách nào ngẩng đầu dậy được, giống như ở kiếp trước vậy.
Kiếp trước, Liễu thị cũng thuộc kiểu không tìm đường chết sẽ không chết, kết cục như vậy cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão.
“Những lời của Tử Hiếu vẫn luôn phù hợp với tâm ý của ta như thế.”
Cô và Vệ Từ quen biết nhau hơn mười năm, hai người nhiều năm như vậy chỉ cãi nhau hai lần, mỗi lần đều chỉ kéo dài vài giờ, nguyên nhân gây ra cũng đều là do Khương Bồng Cơ quá điên rồ đi tìm đường chết. Bọn họ đều là người trưởng thành, sẽ không cãi nhau ầm ĩ diễn trò hề “ngươi vô tình ngươi vô ý ngươi cố tình gây sự” kia, càng sẽ không để cho hiểu lầm càng tranh cãi càng lớn. Nếu hiểu lầm cực lớn thì nói ra là tốt rồi, cần gì phải giấu giếm, cuối cùng gây ra mâu thuẫn lớn hơn nữa, chia rẽ mối quan hệ?
Do đó, khi cảnh báo được giải trừ, Khương Bồng Cơ mới tí đã không đứng đắn rồi. Cô cười đùa cợt nhả trêu chọc Vệ Từ, Vệ Từ thấy cô bị thương, lại chỉ bị chiếm lợi ngoài miệng một chút, anh liền mở một mắt nhắm một mắt, để Khương Bồng Cơ quấy rối. Tình cảm của hai người ngược lại càng hòa thuận.
Bọn họ em một câu anh một câu, nào ngờ bên ngoài đã bị tin tức Khương Bồng Cơ bị ám sát quấy đến mức long trời lở đất.
Thế lực khắp nơi có phản ứng khác nhau, có người nghi ngờ, có người lo lắng, có người chột dạ...
Hoàng Tung thuộc về nhóm nghi ngờ chất vấn kia.
Cũng khó trách, Khương Bồng Cơ năm đó đã dùng một chiêu bị ám sát bệnh tình nguy kịch này để câu cá chấp pháp, hung hăng hãm hại Hoàng Tung. Thế cho nên đã nhiều năm trôi qua, Hoàng Tung vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện này. Anh ta thăm dò tin tức khắp nơi, cho dù biết rõ Khương Bồng Cơ thật sự bị ám sát, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không chân thật.
Lúc Khương Bồng Cơ bị ám sát, Phong Giác cũng có mặt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Anh ta nói với Hoàng Tung: “Cho dù không rõ tình hình thương thế cụ thể, nhưng nhìn thấy cảnh mất máu của cô ấy, chắc là hơi nghiêm trọng.”
Hoàng Tung nghe xong, không biết nên trả lời thế nào, cho dù có anh bạn nhỏ làm chứng, anh ta vẫn cảm thấy tin tức này có chút không chân thật.
Anh ta nói: “Với võ nghệ của Lan Đình... Ta lại cảm thấy không thể đưa ra kết luận chuyện này quá sớm.”
Nhớ liên minh Hoàng Thủy năm đó, các nhà chư hầu đi hoàng thành Kham Châu hộ giá, chuyện xảy ra lúc đó, Hoàng Tung vẫn chưa quên được đâu.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là Khương Bồng Cơ ở trên triều hội dùng hốt bản băm tươi yêu nghiệt, yêu nghiệt kia còn bị phanh thây trước mặt Hoàng Tung.
Một người có thể coi hốt bản như hung khí giết người, liệu sẽ bị một học sinh còn chưa thông qua sát hạch tốt nghiệp gây trọng thương không?
Hoang đường!
“Dựa theo hiểu biết của ta về Lan Đình, có quỷ mới biết trong bụng cô ấy lại nảy ra ý nghĩ xấu xa gì.” Hoàng Tung lắc đầu nói: “Mấy năm nay, cô ấy ít khi dẫn binh đánh giặc, nhưng lúc trước, cô ấy luôn rong ruổi sa trường, là tướng lĩnh dũng mãnh tùy ý ra vào trong vạn quân, là loại người hung ác có thể đấu tướng, chém liên tục mấy viên đại tướng trước trận. Cho dù mấy năm nay tu thân dưỡng tính nhưng tính cảnh giác tận xương sẽ không biến mất, thích khách lợi hại hơn nữa cũng đâu thể lấy được mạng cô ấy chứ?”
Anh ta đánh cược toàn bộ tài sản, chắc chắn Khương Bồng Cơ có âm mưu.
“Bên ngoài đang loan tin xôn xao, lúc thì nói Lan Đình Công bị ám sát, lúc thì nói cô ấy bị thương nặng qua đời, như thể chúng là có thật vậy. Có người nghi ngờ nhưng cũng có người tin.”
Hoàng Tung cười nhạt: “Đây là thủ đoạn mà Liễu Hi thường dùng, người nào tin thì người đó xui xẻo, trước đây không lâu, chẳng phải cô ấy cũng dùng chiêu này để dọn dẹp sạch sẽ mấy tên sĩ tộc ngoan cố ở Nam Thịnh sao?”
Ví dụ như Nam thị xui xẻo ở Phần Châu kia.
Ám sát không thành, ngược lại còn bị giết, bị chiêu câu cá chấp pháp của cô câu đi lên, rơi vào kết cục cả tộc chôn theo cùng.
Phong Giác cười nói: “Lặp lại chiêu cũ sao?”
Hoàng Tung nói: “Biện pháp cũ kỹ không quan trọng, có tác dụng là được. Huynh nhìn cô ấy làm như vậy, có khi vẫn có con cá ngu xuẩn không thể chờ đợi được mà cắn mồi đấy.”
Hoàng Tung và Phong Giác suy luận căn cứ vào sự tin tưởng giá trị võ lực của Khương Bồng Cơ, nhưng người khác thì lại không nghĩ như vậy.
Bọn họ chỉ nghe thấy Khương Bồng Cơ giỏi đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào thì lại không có khái niệm.
Nhưng mà Khương Bồng Cơ bị ám sát ngay trước công chúng, máu chảy không phải là giả, vị trí vết thương càng không thể làm giả, mũi tên còn có móc ngược được chế tạo đặc biệt trong quân.
Tin tức bị thương nặng qua đời là giả, nhưng bị ám sát bị thương nặng lại là thật, cô không có con nối dõi cũng là thật.
Cô lợi hại hơn nữa, còn có thể ngược gió lật bàn sao?
Liễu thị lúc này náo loạn lật trời.
Liễu Hành vô cùng thất vọng với trưởng lão và trưởng bối có danh vọng.
Liễu thị lôi kéo học sinh thư viện Kim Lân, Liễu Hành biết rõ chuyện này, nhưng Liễu Hành lại không biết những lão già kia lại lớn mật như vậy.
“Trước đây đã nói rồi, lôi kéo nhóm học sinh dân thường kia là vì kéo dài tương lai của gia tộc, lúc ấy lời nói được dễ nghe bao nhiêu?” Liễu Hành gần như sắp phát điên, tin tức này còn truyền đến tai cha đang dưỡng bệnh, Liễu Cấp giận đến nỗi nôn ra máu hôn mê, chỉ kịp nó một câu, Liễu thị gặp chuyện lớn rồi. “Liễu Hi mất thì còn có Liễu Xa và Liễu Chiêu! Chỗ nào đến phiên con cháu của mấy lão già các ngươi ham muốn cơ nghiệp của muội ấy?”
Mấy trưởng lão ở trong tộc có danh vọng cực cao, đã bao giờ bị tiểu bối phỉ nhổ như vậy?
Bọn họ ngang vai ngang vế với Liễu Cấp, Liễu Hành ở trước mặt bọn họ chính là một đứa cháu.
Huống chi…
“Chuyện ám sát vốn không phải chúng ta gây nên, chắc chắn là có kẻ vu oan hãm hại.”
Liễu Hành tức giận bật cười.
Vu oan hãm hại?
“Không bằng không chứng, các ngươi làm sao để người ta tin tưởng các ngươi không làm chuyện đó?” Liễu Hành nói: “Liễu Hi bên kia lại có bằng có chứng, chứng minh chuyện này với Liễu thị, với các ngươi không thoát khỏi liên can. Các ngươi hãy cầu Thần bái Phật đi, Liễu Hi mà bình yên vô sự, niệm tình mặt mũi thúc phụ còn có thể khoan dung bỏ qua cho các ngươi. Nếu như muội ấy có chuyện gì không hay thì toàn bộ Liễu thị đều phải chôn cùng muội ấy, bao gồm các ngươi đấy!”
Liễu Hành nói chuyện rất không khách sáo, mấy trưởng lão mặt mo không nén được tức giận.
Liễu Cấp nói chuyện với bọn họ cũng phải khách sáo, Liễu Hành là cái rễ hành gì?
Một người nói: “Nếu Liễu Hi thật sự gặp chuyện không may chẳng phải càng tốt à? Ít nhất, Liễu Xa không giống với con nhóc bạc tình phụ nghĩa ấy đâu.”
Liễu Xa vẫn còn nhớ tới gia tộc, trong mắt Liễu Hi lại không có cái từ “gia tộc” này.
Từ sau khi Khương Bồng Cơ độc lập phân tông, mấy trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Khương Bồng Cơ không trông nom gia tộc cũng thôi đi, mấy năm nay còn ngoài sáng trong tối chèn ép, Cổ Trăn là mẹ cả trên danh nghĩa của cô cũng bị trói buộc.
Trên đời này có loại con cháu bất hiếu như vậy sao?
Một người khác nói: “Nếu như Liễu Xa tiếp quản, dưới gối hắn cũng chỉ thừa lại một tên thứ tử Liễu Chiêu với địa vị huyết thống ti tiện. Liễu Xa tình sâu nghĩa nặng với Cổ Mẫn, đối với thứ tử Liễu Chiêu này cực kỳ chán ghét, cũng từng nói qua sẽ không để cho Liễu Chiêu thừa kế gia sản. Đến lúc đó, mấy lão già chúng ta chọn lựa con vợ cả con nối dõi ưu tú từ trong tộc cho hắn nhận làm con thừa tự, xuất thân và huyết thống dòng chính Liễu thị tốt hơn Liễu Chiêu nhiều.”
Quan trọng nhất là, Cổ Trăn ủng hộ kế hoạch này.
Theo thỏa thuận ngầm giữa Cổ Trăn và bọn họ, bọn họ chọn lựa ra mấy người con nối dõi dòng chính ưu tú có thiên phú của Liễu thị đưa đến bên người Cổ Trăn.
Ngoài mặt nói là Cổ Trăn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, để cho đứa nhỏ ở cùng sẽ náo nhiệt hơn một chút, trên thực tế lại là “thái tử” tương lai.
Nếu như Khương Bồng Cơ keo kiệt không chịu trao cho Cổ Trăn thực quyền và vinh quang, bà ta đành phải lấy nó thông qua mưu tính của mình.
Đứa trẻ tuổi còn nhỏ dễ dàng khống chế, tốt hơn nhiều cái loại như Khương Bồng Cơ trời sinh phản nghịch này.
Đồng thời, điều này cũng cho Cổ Trăn cảm giác an toàn hơn.
Liễu Hành cười lạnh không dứt.
Mấy lão già này đúng thật là già rồi, nếu không thì làm sao có thể ngây thơ nực cười như vậy đây?
Dù Liễu Xa có chán ghét thứ tử hơn nữa thì đó vẫn là con ruột của ông, thật sự có gia sản thì tại sao phải nhận con người khác làm thừa tự?
Hơn nữa, Khương Bồng Cơ còn chưa chết đâu.
Trong lòng Liễu Hành rất rõ ràng, mấy lão già này một khi bại lộ thì tuyệt đối không phải là đối thủ của đường muội Liễu Hi.
“Các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục mơ tưởng hão huyền đi, đừng kéo theo gia tộc cùng nhau chịu chết.”
Trưởng lão nói: “Cho dù ngươi có tin hay không, chuyện ám sát thật sự không phải là bọn ta sai khiến.”
Bọn họ có âm mưu tính kế nhưng cũng sẽ chờ đợi đến thời cơ thích hợp, làm sao có thể ngu ngốc làm loạn hết cả lên?
Liễu Hành thấy phản ứng của bọn họ không giống giả vờ, trái tim dần dần trầm xuống.
Không phải những lão già này sai khiến quân cờ Liễu thị bố trí, như vậy sẽ là ai?
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Quân cờ không có khả năng không có bất kỳ mệnh lệnh nào đã đi ám sát Khương Bồng Cơ, đâu thể là ngại bản thân mình sống quá lâu.
“Điều tra, điều tra đến cùng, nhất định phải khiến Liễu thị phủi sạch.”
Liễu Hành hít sâu, nếu như không được thì chỉ có thể cắt đuôi tìm đường sống thôi.
Cùng lúc đó, mấy nhà khác cũng mơ hồ.
Bởi vì Liễu Hành phái người đi thăm dò, phát hiện quân cờ Liễu thị bố trí còn từng tiếp xúc với mấy nhà khác, cho dù mấy nhà kia cũng không biết chuyện này, nhưng vẫn cứ thế bị vu oan hãm hại.
Rốt cuộc là ai hãm hại Liễu thị, căn bản không thể tra ra được rõ ràng.
Nói đùa, Khương Bồng Cơ tự biên tự diễn ra vở kịch hay như vậy, dĩ nhiên sẽ không để lại lỗi cho người ta lật ngược rồi.
Một lần chơi chết người ta, sao có thể cho người ta cơ hội trở mình?
Trừ mấy nhà này ra, những gia tộc âm thầm vươn móng vuốt đến thư viện Kim Lân cũng sợ hãi.
Có người vừa nghe thấy tin đồn đã sợ rồi, nhưng cũng có người ôm lấy lòng dạ đánh cược “liều một phen, xe đạp biến thành mô tơ”.
Lỡ như Khương Bồng Cơ không điều tra ra bọn họ thì sao?
Bọn họ tiêu hao không ít tinh thần, sức lực và tiền bạc đi thu mua bồi dưỡng quân cờ ẩn, vứt đi như vậy thật sự đáng tiếc.
Bởi vì chút tâm tư này mà họ rước lấy họa sát thân cho mình.
Lại qua mấy ngày như thế, cuộc thi tốt nghiệp của học sinh thư viện Kim Lân hoàn toàn kết thúc.
Bởi vì vụ Khương Bồng Cơ bị ám sát huyên náo quá lớn, không ai dám gây rối cuộc thi kế tiếp, khiến cuộc kiểm tra đánh giá tốt nghiệp lần này hoàn thành thuận lợi.
Thành tích cuối cùng còn phải qua mấy ngày nữa mới có thể đưa ra, sau đó chính là buổi lễ tốt nghiệp.
“Các ngươi nói xem, ngày hôm đó, Lan Đình công có thể xuất hiện hay không?”
Các học sinh lén lút bàn luận, bọn họ hy vọng Khương Bồng Cơ sẽ xuất hiện, tăng thêm sức nặng cho bọn họ, nhưng lại sợ xuất hiện một vụ ám sát khác.
“Khó nói lắm... Mấy ngày nay, Hoàn Châu sợ bóng sợ gió, náo loạn đến nỗi bầu không khí trong nhà ngưng trọng căng thẳng, ta thật không muốn trở về.”
Một ngày Khương Bồng Cơ không xuất hiện trước mặt công chúng, bọn họ lại thêm một ngày không biết rõ tình hình cụ thể.
Đợi thẳng đến ngày công bố kết quả thi, sự việc đã phát triển đến mức động trời.
Từ sáng sớm, Trường Sinh đã chạy tới Phong phủ tìm Phong Nghi, Phong Nghi mới vừa ăn sáng xong, đang rèn luyện đánh quyền.
“Dung Lễ ca ca, hôm nay là ngày gì mà huynh còn có lòng dạ rảnh rỗi nhàn nhã đánh quyền thế? Bây giờ còn không đi xem thì đợi lát nữa sẽ không chen vào được đâu.” Trường Sinh nắm lấy tay Phong Nghi, kéo người đi ra ngoài, nói dông dài: “Hôm nay sẽ công bố kết quả thi đấy, Dung Lễ ca ca không tò mò sao?”
Phong Nghi thật ra là Phật hệ*, cậu nói: “Gấp cái gì? Dù biết sớm hay biết trễ, điểm số vẫn sẽ không thay đổi đâu.”
* Phật hệ: Một phương pháp sống, lối sống theo đuổi hòa bình và bình tĩnh trong trái tim của một người.
Hôm nay công bố kết quả thi, bọn họ đi theo đoàn người, người này chen lấn người kia khó chịu bao nhiêu, chẳng thà chờ đám người giải tán rồi hẵng đi.
Trường Sinh tức giận giậm chân: “Chẳng phải là ta lo lắng cho Dung Lễ ca ca sao? Ta muốn biết trước tiên.”
Phong Nghi cười nói: “Nhưng ta lại không muốn Trường Sinh kim tôn ngọc quý vất vả đi chen lấn với đám đông đâu, ăn xong bữa trưa thì ta sẽ đi xem với muội.”
Dưới sự vỗ về của Phong Nghi, Trường Sinh miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Hai người còn chưa nói được hai câu thì tên Tôn Lan kia đã vội vàng đi tới.
“A Lan cũng hẹn ta đi xem bảng sao?”
Tôn Lan bước nhanh như bay, vẫn còn thở hổn hển.
“Xem bảng cái gì? Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
Phong Nghi nói: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Tôn Lan nói: “Lan Đình công tỉnh lại rồi.”
“Đây là chuyện tốt.”
Tôn Lan nói: “Nếu chỉ là như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Lan Đình công... Ôi, lúc này cũng không biết nên xưng hô thế nào đây...”
Phong Nghi không hiểu gì cả.
Xưng hô thế nào?
Dĩ nhiên là Lan Đình Công nha.
Rất nhanh, Phong Nghi liền biết rõ vì sao Tôn Lan lại nói như vậy.
Nửa đêm canh ba đêm qua, Lan Đình Công vốn bị đồn trọng thương hôn mê, tính mạng bị đe dọa, đã tỉnh lại.
Với tư cách là một cô gái khoác sắc thái thần thoại trên người, chuyện Khương Bồng Cơ lần này có thể gặp dữ hóa lành cũng không lạ.
Cô hôn mê mấy ngày nay, Khương Bồng Cơ ở trong mộng gặp được ân sư truyền dạy - thần tiên trong truyền thuyết cho cô sách thần - vị lão thần tiên này nói cho cô biết thích khách ám sát cô trên võ đài là ai phái tới, thầy trò hai người nói chuyện với nhau mấy ngày mà vẫn chưa thỏa mãn.
Cuối cùng, lão thần tiên mang vẻ mặt tiếc rẻ nói với cô: “Lúc này mà con không tỉnh lại, sợ là không tỉnh được nữa đâu.”
“Sư phụ có ý gì?”
Lan Đình Công vừa mới dứt lời, lão thần tiên vung tay áo, mang theo một cơn gió mát cuốn cô đi.
Một lúc sau thì cô tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh lại thì phát hiện bên trong thuốc mỡ mà tỳ nữ bưng tới có giấu thạch tín!
Nếu không có lão thần tiên đánh thức cô, sợ là cô sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa.
Tóm lấy tỳ nữ, nghiêm hình tra hỏi, tìm hiểu nguồn gốc phía sau thì phát hiện tỳ nữ lại là do mẹ kế Cổ Trăn phu nhân bố trí…
Lan Đình Công dĩ nhiên không tin, phái người đi điều tra mẹ kế, phát hiện đối phương thật sự có dị tâm.
Từ đó, Lan Đình công nửa tin nửa ngờ với nội dung trong mộng, lại phái người men theo manh mối đi điều tra, nội dung tra ra giống như đúc lời lão thần tiên nói. Căn cứ vào tin tình báo chứng tỏ, thế lực dính vào trong đó không chỉ có Liễu thị, mẹ kế Cổ Trăn mà còn có mấy nhà khác nữa.
Tất cả những thứ này đều có bằng chứng thực tế!
Những người khác cũng coi như thôi đi, ngay cả gia tộc cô cũng tính kế cô, mẹ kế cũng muốn cô chết.
Lan Đình công nản lòng, cảm khái trời đất to lớn nhưng lại không có chỗ chứa chấp được cô...
Lão thần tiên hiển linh báo mộng lần nữa, nói cô chính là đứa con của trời, ban cho cô họ “Khương”, tên viết “Bồng”, gọi là Bồng Cơ.
Nghe được tin tức này, ba anh em Phong thị ngơ ngác nhìn nhau.
Khương... Bồng... Cơ...
Giấc mộng của thằng nhóc trẻ trâu lão tam trở thành sự thật rồi!!!
“Có thể Tử Hiếu sẽ cảm thấy ta quá bạc tình?” Cho dù là Khương Bồng Cơ, cô cũng sẽ để ý đến hình tượng bản thân trong mắt bạn đời: “Cho dù nói thế nào đi nữa, thân thể Liễu Hi này cũng không thuộc về ta. Ta đã chiếm lấy thân thể nhưng lại nhiều lần tính kế thân thích họ hàng của Liễu Hi...”
Đặt ở trong mắt người thường, hành động này của Khương Bồng Cơ thật sự quá đáng, nói cô một câu bạc tình cũng không quá đáng.
Vệ Từ lại nói: “Chủ công đâu phải là tự dưng tính kế? Nói về tình cảm, chủ công đã làm được quá nhiều rồi.”
Khương Bồng Cơ đã sử dụng thân thể Liễu Hi, nhưng cô không phải người mưu hại người Liễu Hi, cô chỉ là lấy một thân thể không có chủ, chuyện này cũng đâu lừa gạt người thân Liễu Hi. Từ Liễu Xa, Cổ Mẫn, Cổ Trăn, Điệp phu nhân, ngay cả Liễu Chiêu, những người này đều là người biết rõ tình hình, hoặc nhiều hoặc ít còn hưởng thụ lợi ích mà Khương Bồng Cơ cung cấp. Lúc hưởng thụ lợi ích thì không lên tiếng, sau chuyện này mới kêu la thì có tác dụng gì?
Tính tình chủ công luôn là nói sao làm vậy, nói cái gì thì chắc chắn sẽ làm được.
Cô đã hứa hẹn với Cổ Trăn rằng sẽ cho bà ta vinh hoa phú quý thì sẽ không nuốt lời, kết quả Cổ Trăn không thỏa mãn với tất cả mọi thứ bà ta có, mơ mộng hão huyền càng muốn nhận được nhiều hơn, khống chế thực quyền thậm chí là thao túng Khương Bồng Cơ. Lòng tham không đáy, ai biết bà ta sau này còn sẽ đòi hỏi cái gì... Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Bà ta dám được voi đòi tiên thì cũng đừng trách chủ công trở mặt.
Nói câu danh ngôn của fan hâm mộ không có não, Khương Bồng Cơ chính là nguyên tắc, tam quan và ranh giới cuối cùng của Vệ Từ, ai cũng đừng nghĩ vượt qua được.
Như vậy, sao Vệ Từ có thể cảm thấy chủ công nhà mình bạc tình đây?
Nếu như cô thật sự bạc tình, đừng nói cha con Liễu Xa và Liễu Chiêu, toàn bộ Liễu thị đã sớm bị cô đánh đến nỗi không có cách nào ngẩng đầu dậy được, giống như ở kiếp trước vậy.
Kiếp trước, Liễu thị cũng thuộc kiểu không tìm đường chết sẽ không chết, kết cục như vậy cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão.
“Những lời của Tử Hiếu vẫn luôn phù hợp với tâm ý của ta như thế.”
Cô và Vệ Từ quen biết nhau hơn mười năm, hai người nhiều năm như vậy chỉ cãi nhau hai lần, mỗi lần đều chỉ kéo dài vài giờ, nguyên nhân gây ra cũng đều là do Khương Bồng Cơ quá điên rồ đi tìm đường chết. Bọn họ đều là người trưởng thành, sẽ không cãi nhau ầm ĩ diễn trò hề “ngươi vô tình ngươi vô ý ngươi cố tình gây sự” kia, càng sẽ không để cho hiểu lầm càng tranh cãi càng lớn. Nếu hiểu lầm cực lớn thì nói ra là tốt rồi, cần gì phải giấu giếm, cuối cùng gây ra mâu thuẫn lớn hơn nữa, chia rẽ mối quan hệ?
Do đó, khi cảnh báo được giải trừ, Khương Bồng Cơ mới tí đã không đứng đắn rồi. Cô cười đùa cợt nhả trêu chọc Vệ Từ, Vệ Từ thấy cô bị thương, lại chỉ bị chiếm lợi ngoài miệng một chút, anh liền mở một mắt nhắm một mắt, để Khương Bồng Cơ quấy rối. Tình cảm của hai người ngược lại càng hòa thuận.
Bọn họ em một câu anh một câu, nào ngờ bên ngoài đã bị tin tức Khương Bồng Cơ bị ám sát quấy đến mức long trời lở đất.
Thế lực khắp nơi có phản ứng khác nhau, có người nghi ngờ, có người lo lắng, có người chột dạ...
Hoàng Tung thuộc về nhóm nghi ngờ chất vấn kia.
Cũng khó trách, Khương Bồng Cơ năm đó đã dùng một chiêu bị ám sát bệnh tình nguy kịch này để câu cá chấp pháp, hung hăng hãm hại Hoàng Tung. Thế cho nên đã nhiều năm trôi qua, Hoàng Tung vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện này. Anh ta thăm dò tin tức khắp nơi, cho dù biết rõ Khương Bồng Cơ thật sự bị ám sát, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không chân thật.
Lúc Khương Bồng Cơ bị ám sát, Phong Giác cũng có mặt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Anh ta nói với Hoàng Tung: “Cho dù không rõ tình hình thương thế cụ thể, nhưng nhìn thấy cảnh mất máu của cô ấy, chắc là hơi nghiêm trọng.”
Hoàng Tung nghe xong, không biết nên trả lời thế nào, cho dù có anh bạn nhỏ làm chứng, anh ta vẫn cảm thấy tin tức này có chút không chân thật.
Anh ta nói: “Với võ nghệ của Lan Đình... Ta lại cảm thấy không thể đưa ra kết luận chuyện này quá sớm.”
Nhớ liên minh Hoàng Thủy năm đó, các nhà chư hầu đi hoàng thành Kham Châu hộ giá, chuyện xảy ra lúc đó, Hoàng Tung vẫn chưa quên được đâu.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là Khương Bồng Cơ ở trên triều hội dùng hốt bản băm tươi yêu nghiệt, yêu nghiệt kia còn bị phanh thây trước mặt Hoàng Tung.
Một người có thể coi hốt bản như hung khí giết người, liệu sẽ bị một học sinh còn chưa thông qua sát hạch tốt nghiệp gây trọng thương không?
Hoang đường!
“Dựa theo hiểu biết của ta về Lan Đình, có quỷ mới biết trong bụng cô ấy lại nảy ra ý nghĩ xấu xa gì.” Hoàng Tung lắc đầu nói: “Mấy năm nay, cô ấy ít khi dẫn binh đánh giặc, nhưng lúc trước, cô ấy luôn rong ruổi sa trường, là tướng lĩnh dũng mãnh tùy ý ra vào trong vạn quân, là loại người hung ác có thể đấu tướng, chém liên tục mấy viên đại tướng trước trận. Cho dù mấy năm nay tu thân dưỡng tính nhưng tính cảnh giác tận xương sẽ không biến mất, thích khách lợi hại hơn nữa cũng đâu thể lấy được mạng cô ấy chứ?”
Anh ta đánh cược toàn bộ tài sản, chắc chắn Khương Bồng Cơ có âm mưu.
“Bên ngoài đang loan tin xôn xao, lúc thì nói Lan Đình Công bị ám sát, lúc thì nói cô ấy bị thương nặng qua đời, như thể chúng là có thật vậy. Có người nghi ngờ nhưng cũng có người tin.”
Hoàng Tung cười nhạt: “Đây là thủ đoạn mà Liễu Hi thường dùng, người nào tin thì người đó xui xẻo, trước đây không lâu, chẳng phải cô ấy cũng dùng chiêu này để dọn dẹp sạch sẽ mấy tên sĩ tộc ngoan cố ở Nam Thịnh sao?”
Ví dụ như Nam thị xui xẻo ở Phần Châu kia.
Ám sát không thành, ngược lại còn bị giết, bị chiêu câu cá chấp pháp của cô câu đi lên, rơi vào kết cục cả tộc chôn theo cùng.
Phong Giác cười nói: “Lặp lại chiêu cũ sao?”
Hoàng Tung nói: “Biện pháp cũ kỹ không quan trọng, có tác dụng là được. Huynh nhìn cô ấy làm như vậy, có khi vẫn có con cá ngu xuẩn không thể chờ đợi được mà cắn mồi đấy.”
Hoàng Tung và Phong Giác suy luận căn cứ vào sự tin tưởng giá trị võ lực của Khương Bồng Cơ, nhưng người khác thì lại không nghĩ như vậy.
Bọn họ chỉ nghe thấy Khương Bồng Cơ giỏi đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào thì lại không có khái niệm.
Nhưng mà Khương Bồng Cơ bị ám sát ngay trước công chúng, máu chảy không phải là giả, vị trí vết thương càng không thể làm giả, mũi tên còn có móc ngược được chế tạo đặc biệt trong quân.
Tin tức bị thương nặng qua đời là giả, nhưng bị ám sát bị thương nặng lại là thật, cô không có con nối dõi cũng là thật.
Cô lợi hại hơn nữa, còn có thể ngược gió lật bàn sao?
Liễu thị lúc này náo loạn lật trời.
Liễu Hành vô cùng thất vọng với trưởng lão và trưởng bối có danh vọng.
Liễu thị lôi kéo học sinh thư viện Kim Lân, Liễu Hành biết rõ chuyện này, nhưng Liễu Hành lại không biết những lão già kia lại lớn mật như vậy.
“Trước đây đã nói rồi, lôi kéo nhóm học sinh dân thường kia là vì kéo dài tương lai của gia tộc, lúc ấy lời nói được dễ nghe bao nhiêu?” Liễu Hành gần như sắp phát điên, tin tức này còn truyền đến tai cha đang dưỡng bệnh, Liễu Cấp giận đến nỗi nôn ra máu hôn mê, chỉ kịp nó một câu, Liễu thị gặp chuyện lớn rồi. “Liễu Hi mất thì còn có Liễu Xa và Liễu Chiêu! Chỗ nào đến phiên con cháu của mấy lão già các ngươi ham muốn cơ nghiệp của muội ấy?”
Mấy trưởng lão ở trong tộc có danh vọng cực cao, đã bao giờ bị tiểu bối phỉ nhổ như vậy?
Bọn họ ngang vai ngang vế với Liễu Cấp, Liễu Hành ở trước mặt bọn họ chính là một đứa cháu.
Huống chi…
“Chuyện ám sát vốn không phải chúng ta gây nên, chắc chắn là có kẻ vu oan hãm hại.”
Liễu Hành tức giận bật cười.
Vu oan hãm hại?
“Không bằng không chứng, các ngươi làm sao để người ta tin tưởng các ngươi không làm chuyện đó?” Liễu Hành nói: “Liễu Hi bên kia lại có bằng có chứng, chứng minh chuyện này với Liễu thị, với các ngươi không thoát khỏi liên can. Các ngươi hãy cầu Thần bái Phật đi, Liễu Hi mà bình yên vô sự, niệm tình mặt mũi thúc phụ còn có thể khoan dung bỏ qua cho các ngươi. Nếu như muội ấy có chuyện gì không hay thì toàn bộ Liễu thị đều phải chôn cùng muội ấy, bao gồm các ngươi đấy!”
Liễu Hành nói chuyện rất không khách sáo, mấy trưởng lão mặt mo không nén được tức giận.
Liễu Cấp nói chuyện với bọn họ cũng phải khách sáo, Liễu Hành là cái rễ hành gì?
Một người nói: “Nếu Liễu Hi thật sự gặp chuyện không may chẳng phải càng tốt à? Ít nhất, Liễu Xa không giống với con nhóc bạc tình phụ nghĩa ấy đâu.”
Liễu Xa vẫn còn nhớ tới gia tộc, trong mắt Liễu Hi lại không có cái từ “gia tộc” này.
Từ sau khi Khương Bồng Cơ độc lập phân tông, mấy trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Khương Bồng Cơ không trông nom gia tộc cũng thôi đi, mấy năm nay còn ngoài sáng trong tối chèn ép, Cổ Trăn là mẹ cả trên danh nghĩa của cô cũng bị trói buộc.
Trên đời này có loại con cháu bất hiếu như vậy sao?
Một người khác nói: “Nếu như Liễu Xa tiếp quản, dưới gối hắn cũng chỉ thừa lại một tên thứ tử Liễu Chiêu với địa vị huyết thống ti tiện. Liễu Xa tình sâu nghĩa nặng với Cổ Mẫn, đối với thứ tử Liễu Chiêu này cực kỳ chán ghét, cũng từng nói qua sẽ không để cho Liễu Chiêu thừa kế gia sản. Đến lúc đó, mấy lão già chúng ta chọn lựa con vợ cả con nối dõi ưu tú từ trong tộc cho hắn nhận làm con thừa tự, xuất thân và huyết thống dòng chính Liễu thị tốt hơn Liễu Chiêu nhiều.”
Quan trọng nhất là, Cổ Trăn ủng hộ kế hoạch này.
Theo thỏa thuận ngầm giữa Cổ Trăn và bọn họ, bọn họ chọn lựa ra mấy người con nối dõi dòng chính ưu tú có thiên phú của Liễu thị đưa đến bên người Cổ Trăn.
Ngoài mặt nói là Cổ Trăn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, để cho đứa nhỏ ở cùng sẽ náo nhiệt hơn một chút, trên thực tế lại là “thái tử” tương lai.
Nếu như Khương Bồng Cơ keo kiệt không chịu trao cho Cổ Trăn thực quyền và vinh quang, bà ta đành phải lấy nó thông qua mưu tính của mình.
Đứa trẻ tuổi còn nhỏ dễ dàng khống chế, tốt hơn nhiều cái loại như Khương Bồng Cơ trời sinh phản nghịch này.
Đồng thời, điều này cũng cho Cổ Trăn cảm giác an toàn hơn.
Liễu Hành cười lạnh không dứt.
Mấy lão già này đúng thật là già rồi, nếu không thì làm sao có thể ngây thơ nực cười như vậy đây?
Dù Liễu Xa có chán ghét thứ tử hơn nữa thì đó vẫn là con ruột của ông, thật sự có gia sản thì tại sao phải nhận con người khác làm thừa tự?
Hơn nữa, Khương Bồng Cơ còn chưa chết đâu.
Trong lòng Liễu Hành rất rõ ràng, mấy lão già này một khi bại lộ thì tuyệt đối không phải là đối thủ của đường muội Liễu Hi.
“Các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục mơ tưởng hão huyền đi, đừng kéo theo gia tộc cùng nhau chịu chết.”
Trưởng lão nói: “Cho dù ngươi có tin hay không, chuyện ám sát thật sự không phải là bọn ta sai khiến.”
Bọn họ có âm mưu tính kế nhưng cũng sẽ chờ đợi đến thời cơ thích hợp, làm sao có thể ngu ngốc làm loạn hết cả lên?
Liễu Hành thấy phản ứng của bọn họ không giống giả vờ, trái tim dần dần trầm xuống.
Không phải những lão già này sai khiến quân cờ Liễu thị bố trí, như vậy sẽ là ai?
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Quân cờ không có khả năng không có bất kỳ mệnh lệnh nào đã đi ám sát Khương Bồng Cơ, đâu thể là ngại bản thân mình sống quá lâu.
“Điều tra, điều tra đến cùng, nhất định phải khiến Liễu thị phủi sạch.”
Liễu Hành hít sâu, nếu như không được thì chỉ có thể cắt đuôi tìm đường sống thôi.
Cùng lúc đó, mấy nhà khác cũng mơ hồ.
Bởi vì Liễu Hành phái người đi thăm dò, phát hiện quân cờ Liễu thị bố trí còn từng tiếp xúc với mấy nhà khác, cho dù mấy nhà kia cũng không biết chuyện này, nhưng vẫn cứ thế bị vu oan hãm hại.
Rốt cuộc là ai hãm hại Liễu thị, căn bản không thể tra ra được rõ ràng.
Nói đùa, Khương Bồng Cơ tự biên tự diễn ra vở kịch hay như vậy, dĩ nhiên sẽ không để lại lỗi cho người ta lật ngược rồi.
Một lần chơi chết người ta, sao có thể cho người ta cơ hội trở mình?
Trừ mấy nhà này ra, những gia tộc âm thầm vươn móng vuốt đến thư viện Kim Lân cũng sợ hãi.
Có người vừa nghe thấy tin đồn đã sợ rồi, nhưng cũng có người ôm lấy lòng dạ đánh cược “liều một phen, xe đạp biến thành mô tơ”.
Lỡ như Khương Bồng Cơ không điều tra ra bọn họ thì sao?
Bọn họ tiêu hao không ít tinh thần, sức lực và tiền bạc đi thu mua bồi dưỡng quân cờ ẩn, vứt đi như vậy thật sự đáng tiếc.
Bởi vì chút tâm tư này mà họ rước lấy họa sát thân cho mình.
Lại qua mấy ngày như thế, cuộc thi tốt nghiệp của học sinh thư viện Kim Lân hoàn toàn kết thúc.
Bởi vì vụ Khương Bồng Cơ bị ám sát huyên náo quá lớn, không ai dám gây rối cuộc thi kế tiếp, khiến cuộc kiểm tra đánh giá tốt nghiệp lần này hoàn thành thuận lợi.
Thành tích cuối cùng còn phải qua mấy ngày nữa mới có thể đưa ra, sau đó chính là buổi lễ tốt nghiệp.
“Các ngươi nói xem, ngày hôm đó, Lan Đình công có thể xuất hiện hay không?”
Các học sinh lén lút bàn luận, bọn họ hy vọng Khương Bồng Cơ sẽ xuất hiện, tăng thêm sức nặng cho bọn họ, nhưng lại sợ xuất hiện một vụ ám sát khác.
“Khó nói lắm... Mấy ngày nay, Hoàn Châu sợ bóng sợ gió, náo loạn đến nỗi bầu không khí trong nhà ngưng trọng căng thẳng, ta thật không muốn trở về.”
Một ngày Khương Bồng Cơ không xuất hiện trước mặt công chúng, bọn họ lại thêm một ngày không biết rõ tình hình cụ thể.
Đợi thẳng đến ngày công bố kết quả thi, sự việc đã phát triển đến mức động trời.
Từ sáng sớm, Trường Sinh đã chạy tới Phong phủ tìm Phong Nghi, Phong Nghi mới vừa ăn sáng xong, đang rèn luyện đánh quyền.
“Dung Lễ ca ca, hôm nay là ngày gì mà huynh còn có lòng dạ rảnh rỗi nhàn nhã đánh quyền thế? Bây giờ còn không đi xem thì đợi lát nữa sẽ không chen vào được đâu.” Trường Sinh nắm lấy tay Phong Nghi, kéo người đi ra ngoài, nói dông dài: “Hôm nay sẽ công bố kết quả thi đấy, Dung Lễ ca ca không tò mò sao?”
Phong Nghi thật ra là Phật hệ*, cậu nói: “Gấp cái gì? Dù biết sớm hay biết trễ, điểm số vẫn sẽ không thay đổi đâu.”
* Phật hệ: Một phương pháp sống, lối sống theo đuổi hòa bình và bình tĩnh trong trái tim của một người.
Hôm nay công bố kết quả thi, bọn họ đi theo đoàn người, người này chen lấn người kia khó chịu bao nhiêu, chẳng thà chờ đám người giải tán rồi hẵng đi.
Trường Sinh tức giận giậm chân: “Chẳng phải là ta lo lắng cho Dung Lễ ca ca sao? Ta muốn biết trước tiên.”
Phong Nghi cười nói: “Nhưng ta lại không muốn Trường Sinh kim tôn ngọc quý vất vả đi chen lấn với đám đông đâu, ăn xong bữa trưa thì ta sẽ đi xem với muội.”
Dưới sự vỗ về của Phong Nghi, Trường Sinh miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Hai người còn chưa nói được hai câu thì tên Tôn Lan kia đã vội vàng đi tới.
“A Lan cũng hẹn ta đi xem bảng sao?”
Tôn Lan bước nhanh như bay, vẫn còn thở hổn hển.
“Xem bảng cái gì? Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
Phong Nghi nói: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Tôn Lan nói: “Lan Đình công tỉnh lại rồi.”
“Đây là chuyện tốt.”
Tôn Lan nói: “Nếu chỉ là như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Lan Đình công... Ôi, lúc này cũng không biết nên xưng hô thế nào đây...”
Phong Nghi không hiểu gì cả.
Xưng hô thế nào?
Dĩ nhiên là Lan Đình Công nha.
Rất nhanh, Phong Nghi liền biết rõ vì sao Tôn Lan lại nói như vậy.
Nửa đêm canh ba đêm qua, Lan Đình Công vốn bị đồn trọng thương hôn mê, tính mạng bị đe dọa, đã tỉnh lại.
Với tư cách là một cô gái khoác sắc thái thần thoại trên người, chuyện Khương Bồng Cơ lần này có thể gặp dữ hóa lành cũng không lạ.
Cô hôn mê mấy ngày nay, Khương Bồng Cơ ở trong mộng gặp được ân sư truyền dạy - thần tiên trong truyền thuyết cho cô sách thần - vị lão thần tiên này nói cho cô biết thích khách ám sát cô trên võ đài là ai phái tới, thầy trò hai người nói chuyện với nhau mấy ngày mà vẫn chưa thỏa mãn.
Cuối cùng, lão thần tiên mang vẻ mặt tiếc rẻ nói với cô: “Lúc này mà con không tỉnh lại, sợ là không tỉnh được nữa đâu.”
“Sư phụ có ý gì?”
Lan Đình Công vừa mới dứt lời, lão thần tiên vung tay áo, mang theo một cơn gió mát cuốn cô đi.
Một lúc sau thì cô tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh lại thì phát hiện bên trong thuốc mỡ mà tỳ nữ bưng tới có giấu thạch tín!
Nếu không có lão thần tiên đánh thức cô, sợ là cô sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa.
Tóm lấy tỳ nữ, nghiêm hình tra hỏi, tìm hiểu nguồn gốc phía sau thì phát hiện tỳ nữ lại là do mẹ kế Cổ Trăn phu nhân bố trí…
Lan Đình Công dĩ nhiên không tin, phái người đi điều tra mẹ kế, phát hiện đối phương thật sự có dị tâm.
Từ đó, Lan Đình công nửa tin nửa ngờ với nội dung trong mộng, lại phái người men theo manh mối đi điều tra, nội dung tra ra giống như đúc lời lão thần tiên nói. Căn cứ vào tin tình báo chứng tỏ, thế lực dính vào trong đó không chỉ có Liễu thị, mẹ kế Cổ Trăn mà còn có mấy nhà khác nữa.
Tất cả những thứ này đều có bằng chứng thực tế!
Những người khác cũng coi như thôi đi, ngay cả gia tộc cô cũng tính kế cô, mẹ kế cũng muốn cô chết.
Lan Đình công nản lòng, cảm khái trời đất to lớn nhưng lại không có chỗ chứa chấp được cô...
Lão thần tiên hiển linh báo mộng lần nữa, nói cô chính là đứa con của trời, ban cho cô họ “Khương”, tên viết “Bồng”, gọi là Bồng Cơ.
Nghe được tin tức này, ba anh em Phong thị ngơ ngác nhìn nhau.
Khương... Bồng... Cơ...
Giấc mộng của thằng nhóc trẻ trâu lão tam trở thành sự thật rồi!!!