Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
2222
Nguyễn Dụ hỏi thêm một câu: “Anh cũng tiện đường về sao?”
“Ừ.”
“Anh ăn cơm tối chưa?”
“Về rồi nói.” Hứa Hoài Tụng khởi động xe, trầm mặc một lát lại quay đầu hỏi: “Hay là cô muốn ăn bây giờ?”
Cô lắc đầu: “Lúc ở trung tâm thương mại tôi ăn lót dạ rồi, không đói.” Dứt lời, cô lấy điện thoại ra trả vé tàu.
Trời tối đen rồi. Hai bên đường là hai dãy đèn sáng trưng, đèn giao thông xanh đỏ rọi vào kính xe, tạo thành hiệu ứng mờ ảo trong xe.
Mưa to như trút nước, cần gạt nước không ngừng chuyển động một cách máy móc, càng làm nổi bật lên không khí yên tĩnh giữa hai người, yên tĩnh đến mức cơn buồn ngủ kéo đến.
Mãi đến lúc rời khỏi trung tâm thành phố phồn hoa, Nguyễn Dụ đang ngáp ngủ, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, đánh vỡ không khí yên tĩnh lúc này.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh không có bằng lái có phải không?”
Thấy cô căng thẳng nắm lấy dây an toàn, bộ dạng như thể tính mạng của bản thân đang bị đe dọa vậy, Hứa Hoài Tụng cười khẽ: “Giờ mới nghĩ đến, muộn rồi.”
Đúng là muộn rồi. Vừa rồi Nguyễn Dụ nhìn thấy biểu tượng ‘tân thủ lái xe’, mới nhớ đến chuyện Hứa Hoài Tụng vì không có bằng lái xe, bảo Lưu Mậu đưa anh về khách sạn.
Nguyễn Dụ quay đầu lại một cách cứng ngắc, nhìn anh: “Đường dài… như thế này có được không?”
Hứa Hoài Tụng thở dài: “Tôi thi rồi.” Thấy ánh mắt cô tỏ vẻ nghi ngờ, giải thích thêm: “Đã có bằng lái xe của Mỹ, chỉ cần thi lý thuyết là được rồi, không cần thực hành.”
Ồ, thảo nào nhanh như vậy.
Nguyễn Dụ yên tâm, lúc này mới nhận ra, Hứa Hoài Tụng lúc nãy đang trêu đùa cô? Đoá hoa cao lãnh này trêu đùa cô?
Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô liếc nhìn anh, không thể nhận ra đằng sau chiếc kính viền vàng của anh là biểu cảm như thế nào. Nhưng có vẻ như tâm tình không tệ.
Cô đề nghị với anh: “Vậy hay là đừng đi đường cao tốc nữa.” Ở trong nước, lấy được bằng lái rồi phải đợi một năm mới được chạy trên đường cao tốc.
Hứa Hoài Tụng ‘ừ’ một câu, để ý thấy cô lại ngáp một cái, nhưng vẫn cứ kéo căng mắt nhìn đường, nói: “Ở Mỹ, tôi lái xe tám năm rồi.”
“Hứ?” Nguyễn Dụ chẳng hiểu gì cả nhìn anh.
“Vì thế cô không nhất thiết phải cảm thấy bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ không còn cơ hội mở mắt nữa.”
“…”
Cô cười gượng, thấy nụ cười của mình vẫn chưa đủ sức mạnh để xua đi sự ngượng ngùng, vì vậy lại cười gượng thêm một cái nữa.
Hứa Hoài Tụng giận lên thật là thảm. Ngày nào cũng thế này, sao Lưu Mậu có thể chịu được nhỉ?
Nhưng vào lúc này Nguyễn Dụ lại càng không thể ngủ được. Vừa xác định tính mạng an toàn liền lăn ra ngủ, chẳng phải là thừa nhận rằng lúc nãy cô nghi ngờ khả năng lái xe của cậu ta à?
Vì thế cô lấy điện thoại ra để giảm bớt sự buồn ngủ, nghĩ nghĩ, cô đăng một bài đăng với ý nịnh nọt lên tường để bù đắp sai lầm: “Nước mưa vô tình, nhân gian hữu tình, xin tỏ lòng biết ơn với tất cả những vị anh hùng thích giúp đỡ người khác! {Chắp tay}”
Ảnh đính kèm là một tấm poster phim ‘Vườn sao băng’: sau khi Sam Thái bỏ đi, Đạo Minh Tự đứng trong mưa rát đáng thương, tạo thành cảnh tượng ướt sũng như mì tôm được đổ nước.
Ngay sau đó có một bình luận. Là Lý Thức Xán. Sau vụ lần trước, cậu ta lại kết bạn với cô lần nữa, những không chủ động nhắn tin với cô.
Thấy câu nói “lại là ai được chị phát cho tấm thẻ người tốt rồi”, Nguyễn Dụ nghẹn. Đại minh tinh rảnh rỗi vậy à?
Cô không biết phải trả lời ra sao, gửi một biểu cảm, sau khi thoát khỏi bảng tin, nhìn thấy có một tin nhắn mới.
Người gửi là biên tập: “Ôn Hương, cô định dừng sáng tác bộ truyện này thật à? Bên Hoàn Thị lại ra giá mới rồi, hơn nữa đồng ý mua bản quyền phiên bản chưa hoàn thành rồi mời biên kịch chuyên nghiệp viết tiếp, kỳ sau sẽ không cần cô phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.”
Cô nhìn Hứa Hoài Tụng đang ngồi ở bên cạnh, trầm ngâm đánh chữ: “Xin lỗi, em thực sự không muốn bán IP này.”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Cô không muốn biết giá mới là bao nhiêu sao?”
Nhuyễn Ngọc: “Bao nhiêu?’
Trên màn hình hiển thị một dãy số.
Một con số có rất nhiều số 0.
Cằm của Nguyễn Dụ xém chút rơi xuống điện thoại.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Cô chụp màn hình gửi cho Thẩm Minh Anh, nhận được câu trả lời như thế này: “Thế này mà còn không bán, đầu óc cậu có vấn đề à? Cho dù không vì tiền, cũng phải nghĩ cho tương lai chứ. Cậu có thể sống nhờ văn học mạng cả đời sao? Sớm muộn gì cậu cũng phải rút lui, đối mặt với nhiều lĩnh vực hơn nữa, hoặc là trở thành biên kịch, làm trong studio, vào vòng giải trí, cái nào chẳng tốt hơn là ở nhà.”
Nguyễn Dụ thừa nhận, cô bị lung lay.
Cô cũng là một người phàm, cũng muốn kiếm tiền. Lúc trước cô từ bỏ cập nhật, đã mất đi một nguồn thu nhập lớn, hơn nữa lại trễ hạn với bên công ty xuất bản, cô phải bồi thường không ít tiền, sao có thể không đau lòng chút nào chứ?
Ngoài ra, cô đúng là không thể sáng tác văn học mạng mãi được.
Có một cơ hội đang mở ra trước mắt cô.
Cô nắm chặt điện thoại, nhìn Hứa Hoài Tụng: “Luật sư Hứa, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Ừ.”
“Hoàn Thị có ý mua IP của tôi, anh thấy tôi có nên đồng ý không?”
Hứa Hoài Tụng trầm mặc một lát, không đáp mà hỏi: “Có lý do gì để không đồng ý?”
Nguyễn Dụ nghẹn lời.
Lý do duy nhất chẳng phải là vì cậu. Những nghĩ kỹ lại, đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không phát hiện ra gì cả, chẳng lẽ chuyển thể thành phim sẽ làm cậu ấy ‘khôi phục trí nhớ’ à?
Mà đợi đến lúc công chiếu, bọn họ đã trở thành hai người lạ không liên quan đến nhau rồi, chắc không có chuyện gì đâu.
Nguyễn Dụ gật đầu ra quyết định: “Ò, vậy bán đi.’
Đợi trả lời xong tin nhắn, chẳng mấy khi cô được nghe Hứa Hoài Tụng hỏi: “Nếu như chuyển thể thành phim, kết cục sẽ là thế nào?”
Nguyễn Dụ nghĩ thầm, cái đó sao cô biết được, cười nói: “Bây giờ phim chuyển thể không còn đúng theo nguyên tác nữa, tôi cũng không có quyền quyết định.”
“Nếu như theo nguyên tác thì sao?”
Nguyễn Dụ trầm mặc.
Theo ý tưởng của cô, kết túc câu chuyện là, hai lớp khoa xã hội hẹn nhau tốt nghiệp sẽ đi du lịch, nữ chính tỉ mỉ chuẩn bị một màn thổ lộ, dự định trên đường đi du lịch sẽ tỏ tình với nam chính. Nhưng khi cô hỏi người tổ chức và nhận được câu trả lời ‘nam chính sẽ đến’, thì sự thật anh ta lại không đến.
Giống hệt với hiện thực.
Chỉ có điều trong tiểu thuyết, nam chính vì một lý do mới không đến, còn trong hiện thực, Nguyễn Dụ nghĩ, Hứa Hoài Tụng không đến, có lẽ là vì đối với ngôi trường ở Tô Châu không có bất kỳ lưu luyến nào.
Cô kể kết thúc này ra, hỏi: “Có phải hơi quằn quại không?”
Tay nắm bánh lái của Hứa Hoài Tụng dần nắm chặt, hé miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Thế nhưng Nguyễn Dụ lại cười vui vẻ: “Thực ra đây là một kết thúc có hậu.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì nữ chính sẽ từ bỏ được nam chính.”
Trên thế giới này, khó chữa trị nhất không phải là ‘thất tình’, mà là “yêu đơn phương”. Vì lúc yêu đơn phương, bản thân sẽ không có sự cố gắng, không có đau thương, tất cả những gì thấy được nghe được đều là bộ dạng tốt đẹp nhất của cậu ấy, thế nên tự mua dây buộc mình.
Nhưng chỉ cần lấy hết dũng khí đi thử sức, sau đó bị thất bại, vậy thì tình yêu đơn phương khó có hồi kết này, cũng sẽ biến thành cái gọi là “thất tình” có thể chữa trị được.
Thế giới rất lớn, thời gian rất dài. Nữ chính sẽ dần buông được nam chính ra.
Hứa Hoài Tụng mất mấy chục giây không thể thở được.
Tốc độ xe lên đến 100/h.
Anh bỗng nhớ đến bình luận của một nhà văn dành cho Nguyễn Dụ mà anh nhìn thấy mấy hôm trước: chỉ với hai ba câu, đào ra sự mục nát trong cái lãng mạn, nhưng cuối cùng lại từ mục nát biến thành rực rỡ. Lời văn của cô bé này thật là thấu.
Đúng vậy, cô sống, đúng là đủ thấu.
Nhìn như nhát gan, dù biết anh muốn đi Mỹ du học, lại cũng không cho rằng đó là chướng ngại không thể vượt qua được.
“Anh chạy quá tốc độ rồi, luật sư Hứa!” Nguyễn Dụ cao giọng nói, ngắt đứt dòng suy nghĩ trong anh.
Anh ‘ờ’ một tiếng, giảm tốc độ, sau một hồi mới nói: “Bên chế tác sẽ không chấp nhận kết thúc này đâu.”
Nguyễn Dụ không biết anh đang ám chỉ điều gì, đồng ý gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Lúc Nguyễn Dụ mở mắt ra, thế giới bên ngoài đã trở về với sự bình tĩnh. Hàng Châu không mưa, xe dừng lại trước chung cư nhà cô.
Cô mơ màng dụi mắt, nhận ra mình ngủ quên mất, còn Hứa Hoài Tụng lại yên lặng ngồi ở ghế lái, nhưng cũng không gọi cô dậy.
Cô kinh ngạc hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi tôi dậy?”
“Vừa mới dừng xe, đang chuẩn bị gọi cô.”
Cô nghi hoặc nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy thời gian rõ ràng đã rất muộn rồi, thời gian lái xe về đến đây không cần lâu như vậy.
Hứa Hoài Tụng liếc nhìn cô, giải thích: “Kẹt xe.”
Ò, thì ra là vậy.
Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe nói: “Cảm ơn anh, luật sư Hứa, tôi lên nhà trước đây, trên đường về nhà anh nhớ chú ý an toàn.”
Hứa Hoài Tụng không ra tiếng, ngừng một lát mới nói: “Tôi đói rồi.”
Nguyễn Dụ bước hụt, quay đầu lại nhìn, biểu cảm kinh ngạc.
Câu nói “tôi đói rồi” này, sao cô nghe thấy lại có cảm giác như là “tôi bị thương rồi” thế này?
Cô phản ứng kịp: “Ò, tôi ngủ đến mức hồ đồ rồi, quên mất anh vẫn chưa ăn cơm… Vậy, vậy anh lên nhà tôi ăn chút gì đó đi?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, xuống xe cùng cô.
Lúc gần bước vào cổng lớn của chung cư, đi qua mấy cô vừa đi nhảy ở quảng trường về, Hứa Hoài Tụng đột nhiên vòng từ bên phải cô sang bên trái cô, đồng thời giơ tay lên ấn huyệt thái dương.
Nguyễn Dụ chẳng hiểu gì cả, nhìn mấy cô ấy, nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lẽ nào anh phải nói là, anh chỉ đang che mặt, để người ta không nhận ra anh chính là tên bợm rượu hôm đó.
Tục ngữ nói đúng, trước lạ sau quen, lần này, Nguyễn Dụ không câu nệ như lần trước nữa, sau khi mời anh vào nhà còn tiện tay mở tủ giày dép ra, lấy một đôi dép lê đưa anh.
Sau hai lần Lý Thức Xán và Hứa Hoài Tụng đến, có lần đi siêu thị, cô đã mua một đôi dép nam để phòng có lúc cần đến.
Ánh mắt Hứa Hoài Tụng như xuất hiện ý cười, thấy cô đi vào phòng bếp, anh nói: “Đi thay quần áo trước đi.”
Nguyễn Dụ đơ ra, cúi đầu nhìn chiếc váy đầy bùn đất của mình.
Cũng đúng, không hợp vệ sinh.
Cô ‘ừ’ một tiếng, bảo anh ngồi ở phòng khách, đi vào phòng ngủ. Khi đóng cửa, cô bỗng thấy mình có chút không cẩn thận.
Một người đàn ông ở ngoài cửa, cô lại vẫn có thể vô tư ở đây thay quần áo được.
Nghĩ như vậy, cô cố tình tạo ra những tiếng ho nhẹ liên tiếp, sau đó nhân lúc có tiếng ồn, khe khẽ khoá cửa lại.
Nhưng Hứa Hoài Tụng vẫn nghe thấy âm thanh khoá cửa. Anh ngẩn ra, tức mình nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi sô pha.
Đến khi Nguyễn Dụ ra ngoài, cô không thấy ai ở phòng khách cả, Hứa Hoài Tụng đang rửa bát trong bếp.
Hôm nay cô ăn sáng không kịp rửa bát.
Một cảm giác tội lỗi sinh ra. Nhìn xem, người ra rõ ràng là chính nhân quân tử, trời đất chứng giám!
Cô vội vàng lại gần: “Anh rửa bát làm gì.”
Hứa Hoài Tụng úp bát đĩa đã rửa sạch, lau tay nói: “Tiền cơm.”
Chỉ vì thái độ không ăn cơm miễn phí này của anh, cô dốc hết sức làm một bát mì, rau thịt tôm trứng đủ cả, mấy màu sắc phối hợp, thành ý còn hơn cả đèn giao thông.
Sau khi ăn xong, Hứa Hoài Tụng lại định đi rửa bát, cô ngăn lại anh: “Bàn tay này của anh quý giá quá, để tôi đi.”
“Quý giá?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Chẳng phải trong phim truyền hình thường nói, bàn tay đánh piano tuyệt đối không thể bị thương sao?”
“…”
Hứa Hoài Tụng không hỏi cô sao lại biết anh biết chơi piano. Không hỏi cũng biết, lên mạng chắc chắn là có rồi.
Nguyễn Dụ cầm bát đũa vào phòng bếp, anh ngồi trong phòng khách suy tư, gửi một tin nhắn cho Trần Huy: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc piano.”
Trần Huy: “Oa, anh Tụng còn biết chơi piano à? Đúng là đa tài quá đi.”
Hứa Hoài Tụng không trả lời, dựa vào lưng ghế thở dài.
Giờ không biết nữa rồi, tám năm không đụng vào, bản nhạc cũng chưa chắc đã đọc được. Sau khi thi bằng lái xe xong, cũng là lúc phải học để trở thành “kiểu Hoa Trạch”, sau đó còn phải học tập, làm đề, chuẩn bị tham gia kì thi tư pháp trong nước vào tháng chín.
Dưới ngòi bút của cô, có nam chính nào sống bình dân như anh không?
Nhìn thời gian, anh đứng lên bước vào phòng bếp, gõ cửa: “Tôi đi về đây.”
Nguyễn Dụ đang rửa bát, quay lại nhìn anh, rửa sạch tay nói: “Ờ, tôi tiễn anh xuống dưới.”
“…”
Cô thật sự không coi anh như thí sinh ứng tuyển chức bạn trai, vì vậy mà khách khí đến mức này.
Anh từ chối cái đãi ngộ dành cho khách quý này: “Không cần.” Nói xong anh trầm mặc giây lát, hỏi: “Hai ngày nữa xét xử đúng không?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Hôm đó tôi cũng có một phiên toà ở Sanfranxico.”
Nguyễn Dụ cảm thấy hôm nay cậu ta nói nhiều hơn bình thường, nghĩ một lát mới hiểu ra.
Cậu ấy đang nói là không thể xuất hiện trên phiên toà của cô.
Nhưng mà như thế thì sao? Cho dù có, cậu ấy cũng không có bằng luật sư trong nước, không thể tham gia với tư cách là luật sư.
Cô nói: “Không sao đâu, có luật sư Lưu rồi mà.”
Hứa Hoài Tụng ‘ừ’ một câu, thay lại giày, xuống lầu.
Nguyễn Dụ tiếp tục rửa bát, nghe thấy tiếng động cơ xe, liếc nhìn xuống dưới, thấy chiếc Cayenne lăn bánh ra khỏi khu nhà, trong màn đêm nhìn như một chấm nhỏ, sau đó biến mất hoàn toàn.
Trong đầu cô bỗng nhớ đến một bài thơ của Trịnh Sầu —— “Ta đi qua Giang Nam, dung nhan đợi chờ ấy như sen mới nở… Tiếng vó ngựa của ta là một sai lầm, ta không phải người trở về, mà là khách qua đường.”
Nguyễn Dụ cúi đầu nhìn chiếc bát trong tay, chẳng mấy chốc Hứa Hoài Tụng lại về Mỹ rồi, vậy có phải đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt không?
Cô cất bát đũa sạch sẽ đi, mở điện thoại, lại thấy Hứa Hoài Tụng như âm hồn bám lấy cô, like trạng thái của cô, như kiểu “tôi chấp nhận sự nịnh nọt của cô”, thời gian là một phút trước.
Một phút trước?
Cô ngẩn ra, quay lại khung chat, gửi tin nhắn: “Luật sư Hứa, anh lái xe đừng dùng điện thoại, bây giờ người ta bắt cái này gắt lắm.”
Hứa Hoài Tụng: “Biết rồi.”
Nhuyễn Ngọc: “Vậy sao anh còn dùng?”
Hứa Hoài Tụng: “Cô gửi cho tôi trước.”
Nhuyễn Ngọc: “Anh có thể không trả lời mà.”
Hứa Hoài Tụng thật sự không trả lời nữa.
Nguyễn Dụ giựt tóc.
Cảm giác tin nhắn không được trả lời, hình như cũng không ok lắm.
Cô vào phòng tắm, tắm rửa xong lại ra nhìn điện thoại.
Trên wechat có một tin nhắn.
Cô mở ra, Hứa Hoài Tụng: “Về đến khách sạn rồi.”
Cô nhấp vào khung đánh chữ, do dự nửa ngày, cuối cùng nhắn một chữ: “Ừ.”
Nguyễn Dụ hỏi thêm một câu: “Anh cũng tiện đường về sao?”
“Ừ.”
“Anh ăn cơm tối chưa?”
“Về rồi nói.” Hứa Hoài Tụng khởi động xe, trầm mặc một lát lại quay đầu hỏi: “Hay là cô muốn ăn bây giờ?”
Cô lắc đầu: “Lúc ở trung tâm thương mại tôi ăn lót dạ rồi, không đói.” Dứt lời, cô lấy điện thoại ra trả vé tàu.
Trời tối đen rồi. Hai bên đường là hai dãy đèn sáng trưng, đèn giao thông xanh đỏ rọi vào kính xe, tạo thành hiệu ứng mờ ảo trong xe.
Mưa to như trút nước, cần gạt nước không ngừng chuyển động một cách máy móc, càng làm nổi bật lên không khí yên tĩnh giữa hai người, yên tĩnh đến mức cơn buồn ngủ kéo đến.
Mãi đến lúc rời khỏi trung tâm thành phố phồn hoa, Nguyễn Dụ đang ngáp ngủ, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, đánh vỡ không khí yên tĩnh lúc này.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh không có bằng lái có phải không?”
Thấy cô căng thẳng nắm lấy dây an toàn, bộ dạng như thể tính mạng của bản thân đang bị đe dọa vậy, Hứa Hoài Tụng cười khẽ: “Giờ mới nghĩ đến, muộn rồi.”
Đúng là muộn rồi. Vừa rồi Nguyễn Dụ nhìn thấy biểu tượng ‘tân thủ lái xe’, mới nhớ đến chuyện Hứa Hoài Tụng vì không có bằng lái xe, bảo Lưu Mậu đưa anh về khách sạn.
Nguyễn Dụ quay đầu lại một cách cứng ngắc, nhìn anh: “Đường dài… như thế này có được không?”
Hứa Hoài Tụng thở dài: “Tôi thi rồi.” Thấy ánh mắt cô tỏ vẻ nghi ngờ, giải thích thêm: “Đã có bằng lái xe của Mỹ, chỉ cần thi lý thuyết là được rồi, không cần thực hành.”
Ồ, thảo nào nhanh như vậy.
Nguyễn Dụ yên tâm, lúc này mới nhận ra, Hứa Hoài Tụng lúc nãy đang trêu đùa cô? Đoá hoa cao lãnh này trêu đùa cô?
Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô liếc nhìn anh, không thể nhận ra đằng sau chiếc kính viền vàng của anh là biểu cảm như thế nào. Nhưng có vẻ như tâm tình không tệ.
Cô đề nghị với anh: “Vậy hay là đừng đi đường cao tốc nữa.” Ở trong nước, lấy được bằng lái rồi phải đợi một năm mới được chạy trên đường cao tốc.
Hứa Hoài Tụng ‘ừ’ một câu, để ý thấy cô lại ngáp một cái, nhưng vẫn cứ kéo căng mắt nhìn đường, nói: “Ở Mỹ, tôi lái xe tám năm rồi.”
“Hứ?” Nguyễn Dụ chẳng hiểu gì cả nhìn anh.
“Vì thế cô không nhất thiết phải cảm thấy bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ không còn cơ hội mở mắt nữa.”
“…”
Cô cười gượng, thấy nụ cười của mình vẫn chưa đủ sức mạnh để xua đi sự ngượng ngùng, vì vậy lại cười gượng thêm một cái nữa.
Hứa Hoài Tụng giận lên thật là thảm. Ngày nào cũng thế này, sao Lưu Mậu có thể chịu được nhỉ?
Nhưng vào lúc này Nguyễn Dụ lại càng không thể ngủ được. Vừa xác định tính mạng an toàn liền lăn ra ngủ, chẳng phải là thừa nhận rằng lúc nãy cô nghi ngờ khả năng lái xe của cậu ta à?
Vì thế cô lấy điện thoại ra để giảm bớt sự buồn ngủ, nghĩ nghĩ, cô đăng một bài đăng với ý nịnh nọt lên tường để bù đắp sai lầm: “Nước mưa vô tình, nhân gian hữu tình, xin tỏ lòng biết ơn với tất cả những vị anh hùng thích giúp đỡ người khác! {Chắp tay}”
Ảnh đính kèm là một tấm poster phim ‘Vườn sao băng’: sau khi Sam Thái bỏ đi, Đạo Minh Tự đứng trong mưa rát đáng thương, tạo thành cảnh tượng ướt sũng như mì tôm được đổ nước.
Ngay sau đó có một bình luận. Là Lý Thức Xán. Sau vụ lần trước, cậu ta lại kết bạn với cô lần nữa, những không chủ động nhắn tin với cô.
Thấy câu nói “lại là ai được chị phát cho tấm thẻ người tốt rồi”, Nguyễn Dụ nghẹn. Đại minh tinh rảnh rỗi vậy à?
Cô không biết phải trả lời ra sao, gửi một biểu cảm, sau khi thoát khỏi bảng tin, nhìn thấy có một tin nhắn mới.
Người gửi là biên tập: “Ôn Hương, cô định dừng sáng tác bộ truyện này thật à? Bên Hoàn Thị lại ra giá mới rồi, hơn nữa đồng ý mua bản quyền phiên bản chưa hoàn thành rồi mời biên kịch chuyên nghiệp viết tiếp, kỳ sau sẽ không cần cô phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.”
Cô nhìn Hứa Hoài Tụng đang ngồi ở bên cạnh, trầm ngâm đánh chữ: “Xin lỗi, em thực sự không muốn bán IP này.”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Cô không muốn biết giá mới là bao nhiêu sao?”
Nhuyễn Ngọc: “Bao nhiêu?’
Trên màn hình hiển thị một dãy số.
Một con số có rất nhiều số 0.
Cằm của Nguyễn Dụ xém chút rơi xuống điện thoại.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Cô chụp màn hình gửi cho Thẩm Minh Anh, nhận được câu trả lời như thế này: “Thế này mà còn không bán, đầu óc cậu có vấn đề à? Cho dù không vì tiền, cũng phải nghĩ cho tương lai chứ. Cậu có thể sống nhờ văn học mạng cả đời sao? Sớm muộn gì cậu cũng phải rút lui, đối mặt với nhiều lĩnh vực hơn nữa, hoặc là trở thành biên kịch, làm trong studio, vào vòng giải trí, cái nào chẳng tốt hơn là ở nhà.”
Nguyễn Dụ thừa nhận, cô bị lung lay.
Cô cũng là một người phàm, cũng muốn kiếm tiền. Lúc trước cô từ bỏ cập nhật, đã mất đi một nguồn thu nhập lớn, hơn nữa lại trễ hạn với bên công ty xuất bản, cô phải bồi thường không ít tiền, sao có thể không đau lòng chút nào chứ?
Ngoài ra, cô đúng là không thể sáng tác văn học mạng mãi được.
Có một cơ hội đang mở ra trước mắt cô.
Cô nắm chặt điện thoại, nhìn Hứa Hoài Tụng: “Luật sư Hứa, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Ừ.”
“Hoàn Thị có ý mua IP của tôi, anh thấy tôi có nên đồng ý không?”
Hứa Hoài Tụng trầm mặc một lát, không đáp mà hỏi: “Có lý do gì để không đồng ý?”
Nguyễn Dụ nghẹn lời.
Lý do duy nhất chẳng phải là vì cậu. Những nghĩ kỹ lại, đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không phát hiện ra gì cả, chẳng lẽ chuyển thể thành phim sẽ làm cậu ấy ‘khôi phục trí nhớ’ à?
Mà đợi đến lúc công chiếu, bọn họ đã trở thành hai người lạ không liên quan đến nhau rồi, chắc không có chuyện gì đâu.
Nguyễn Dụ gật đầu ra quyết định: “Ò, vậy bán đi.’
Đợi trả lời xong tin nhắn, chẳng mấy khi cô được nghe Hứa Hoài Tụng hỏi: “Nếu như chuyển thể thành phim, kết cục sẽ là thế nào?”
Nguyễn Dụ nghĩ thầm, cái đó sao cô biết được, cười nói: “Bây giờ phim chuyển thể không còn đúng theo nguyên tác nữa, tôi cũng không có quyền quyết định.”
“Nếu như theo nguyên tác thì sao?”
Nguyễn Dụ trầm mặc.
Theo ý tưởng của cô, kết túc câu chuyện là, hai lớp khoa xã hội hẹn nhau tốt nghiệp sẽ đi du lịch, nữ chính tỉ mỉ chuẩn bị một màn thổ lộ, dự định trên đường đi du lịch sẽ tỏ tình với nam chính. Nhưng khi cô hỏi người tổ chức và nhận được câu trả lời ‘nam chính sẽ đến’, thì sự thật anh ta lại không đến.
Giống hệt với hiện thực.
Chỉ có điều trong tiểu thuyết, nam chính vì một lý do mới không đến, còn trong hiện thực, Nguyễn Dụ nghĩ, Hứa Hoài Tụng không đến, có lẽ là vì đối với ngôi trường ở Tô Châu không có bất kỳ lưu luyến nào.
Cô kể kết thúc này ra, hỏi: “Có phải hơi quằn quại không?”
Tay nắm bánh lái của Hứa Hoài Tụng dần nắm chặt, hé miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Thế nhưng Nguyễn Dụ lại cười vui vẻ: “Thực ra đây là một kết thúc có hậu.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì nữ chính sẽ từ bỏ được nam chính.”
Trên thế giới này, khó chữa trị nhất không phải là ‘thất tình’, mà là “yêu đơn phương”. Vì lúc yêu đơn phương, bản thân sẽ không có sự cố gắng, không có đau thương, tất cả những gì thấy được nghe được đều là bộ dạng tốt đẹp nhất của cậu ấy, thế nên tự mua dây buộc mình.
Nhưng chỉ cần lấy hết dũng khí đi thử sức, sau đó bị thất bại, vậy thì tình yêu đơn phương khó có hồi kết này, cũng sẽ biến thành cái gọi là “thất tình” có thể chữa trị được.
Thế giới rất lớn, thời gian rất dài. Nữ chính sẽ dần buông được nam chính ra.
Hứa Hoài Tụng mất mấy chục giây không thể thở được.
Tốc độ xe lên đến 100/h.
Anh bỗng nhớ đến bình luận của một nhà văn dành cho Nguyễn Dụ mà anh nhìn thấy mấy hôm trước: chỉ với hai ba câu, đào ra sự mục nát trong cái lãng mạn, nhưng cuối cùng lại từ mục nát biến thành rực rỡ. Lời văn của cô bé này thật là thấu.
Đúng vậy, cô sống, đúng là đủ thấu.
Nhìn như nhát gan, dù biết anh muốn đi Mỹ du học, lại cũng không cho rằng đó là chướng ngại không thể vượt qua được.
“Anh chạy quá tốc độ rồi, luật sư Hứa!” Nguyễn Dụ cao giọng nói, ngắt đứt dòng suy nghĩ trong anh.
Anh ‘ờ’ một tiếng, giảm tốc độ, sau một hồi mới nói: “Bên chế tác sẽ không chấp nhận kết thúc này đâu.”
Nguyễn Dụ không biết anh đang ám chỉ điều gì, đồng ý gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Lúc Nguyễn Dụ mở mắt ra, thế giới bên ngoài đã trở về với sự bình tĩnh. Hàng Châu không mưa, xe dừng lại trước chung cư nhà cô.
Cô mơ màng dụi mắt, nhận ra mình ngủ quên mất, còn Hứa Hoài Tụng lại yên lặng ngồi ở ghế lái, nhưng cũng không gọi cô dậy.
Cô kinh ngạc hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi tôi dậy?”
“Vừa mới dừng xe, đang chuẩn bị gọi cô.”
Cô nghi hoặc nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy thời gian rõ ràng đã rất muộn rồi, thời gian lái xe về đến đây không cần lâu như vậy.
Hứa Hoài Tụng liếc nhìn cô, giải thích: “Kẹt xe.”
Ò, thì ra là vậy.
Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe nói: “Cảm ơn anh, luật sư Hứa, tôi lên nhà trước đây, trên đường về nhà anh nhớ chú ý an toàn.”
Hứa Hoài Tụng không ra tiếng, ngừng một lát mới nói: “Tôi đói rồi.”
Nguyễn Dụ bước hụt, quay đầu lại nhìn, biểu cảm kinh ngạc.
Câu nói “tôi đói rồi” này, sao cô nghe thấy lại có cảm giác như là “tôi bị thương rồi” thế này?
Cô phản ứng kịp: “Ò, tôi ngủ đến mức hồ đồ rồi, quên mất anh vẫn chưa ăn cơm… Vậy, vậy anh lên nhà tôi ăn chút gì đó đi?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, xuống xe cùng cô.
Lúc gần bước vào cổng lớn của chung cư, đi qua mấy cô vừa đi nhảy ở quảng trường về, Hứa Hoài Tụng đột nhiên vòng từ bên phải cô sang bên trái cô, đồng thời giơ tay lên ấn huyệt thái dương.
Nguyễn Dụ chẳng hiểu gì cả, nhìn mấy cô ấy, nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lẽ nào anh phải nói là, anh chỉ đang che mặt, để người ta không nhận ra anh chính là tên bợm rượu hôm đó.
Tục ngữ nói đúng, trước lạ sau quen, lần này, Nguyễn Dụ không câu nệ như lần trước nữa, sau khi mời anh vào nhà còn tiện tay mở tủ giày dép ra, lấy một đôi dép lê đưa anh.
Sau hai lần Lý Thức Xán và Hứa Hoài Tụng đến, có lần đi siêu thị, cô đã mua một đôi dép nam để phòng có lúc cần đến.
Ánh mắt Hứa Hoài Tụng như xuất hiện ý cười, thấy cô đi vào phòng bếp, anh nói: “Đi thay quần áo trước đi.”
Nguyễn Dụ đơ ra, cúi đầu nhìn chiếc váy đầy bùn đất của mình.
Cũng đúng, không hợp vệ sinh.
Cô ‘ừ’ một tiếng, bảo anh ngồi ở phòng khách, đi vào phòng ngủ. Khi đóng cửa, cô bỗng thấy mình có chút không cẩn thận.
Một người đàn ông ở ngoài cửa, cô lại vẫn có thể vô tư ở đây thay quần áo được.
Nghĩ như vậy, cô cố tình tạo ra những tiếng ho nhẹ liên tiếp, sau đó nhân lúc có tiếng ồn, khe khẽ khoá cửa lại.
Nhưng Hứa Hoài Tụng vẫn nghe thấy âm thanh khoá cửa. Anh ngẩn ra, tức mình nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi sô pha.
Đến khi Nguyễn Dụ ra ngoài, cô không thấy ai ở phòng khách cả, Hứa Hoài Tụng đang rửa bát trong bếp.
Hôm nay cô ăn sáng không kịp rửa bát.
Một cảm giác tội lỗi sinh ra. Nhìn xem, người ra rõ ràng là chính nhân quân tử, trời đất chứng giám!
Cô vội vàng lại gần: “Anh rửa bát làm gì.”
Hứa Hoài Tụng úp bát đĩa đã rửa sạch, lau tay nói: “Tiền cơm.”
Chỉ vì thái độ không ăn cơm miễn phí này của anh, cô dốc hết sức làm một bát mì, rau thịt tôm trứng đủ cả, mấy màu sắc phối hợp, thành ý còn hơn cả đèn giao thông.
Sau khi ăn xong, Hứa Hoài Tụng lại định đi rửa bát, cô ngăn lại anh: “Bàn tay này của anh quý giá quá, để tôi đi.”
“Quý giá?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Chẳng phải trong phim truyền hình thường nói, bàn tay đánh piano tuyệt đối không thể bị thương sao?”
“…”
Hứa Hoài Tụng không hỏi cô sao lại biết anh biết chơi piano. Không hỏi cũng biết, lên mạng chắc chắn là có rồi.
Nguyễn Dụ cầm bát đũa vào phòng bếp, anh ngồi trong phòng khách suy tư, gửi một tin nhắn cho Trần Huy: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc piano.”
Trần Huy: “Oa, anh Tụng còn biết chơi piano à? Đúng là đa tài quá đi.”
Hứa Hoài Tụng không trả lời, dựa vào lưng ghế thở dài.
Giờ không biết nữa rồi, tám năm không đụng vào, bản nhạc cũng chưa chắc đã đọc được. Sau khi thi bằng lái xe xong, cũng là lúc phải học để trở thành “kiểu Hoa Trạch”, sau đó còn phải học tập, làm đề, chuẩn bị tham gia kì thi tư pháp trong nước vào tháng chín.
Dưới ngòi bút của cô, có nam chính nào sống bình dân như anh không?
Nhìn thời gian, anh đứng lên bước vào phòng bếp, gõ cửa: “Tôi đi về đây.”
Nguyễn Dụ đang rửa bát, quay lại nhìn anh, rửa sạch tay nói: “Ờ, tôi tiễn anh xuống dưới.”
“…”
Cô thật sự không coi anh như thí sinh ứng tuyển chức bạn trai, vì vậy mà khách khí đến mức này.
Anh từ chối cái đãi ngộ dành cho khách quý này: “Không cần.” Nói xong anh trầm mặc giây lát, hỏi: “Hai ngày nữa xét xử đúng không?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Hôm đó tôi cũng có một phiên toà ở Sanfranxico.”
Nguyễn Dụ cảm thấy hôm nay cậu ta nói nhiều hơn bình thường, nghĩ một lát mới hiểu ra.
Cậu ấy đang nói là không thể xuất hiện trên phiên toà của cô.
Nhưng mà như thế thì sao? Cho dù có, cậu ấy cũng không có bằng luật sư trong nước, không thể tham gia với tư cách là luật sư.
Cô nói: “Không sao đâu, có luật sư Lưu rồi mà.”
Hứa Hoài Tụng ‘ừ’ một câu, thay lại giày, xuống lầu.
Nguyễn Dụ tiếp tục rửa bát, nghe thấy tiếng động cơ xe, liếc nhìn xuống dưới, thấy chiếc Cayenne lăn bánh ra khỏi khu nhà, trong màn đêm nhìn như một chấm nhỏ, sau đó biến mất hoàn toàn.
Trong đầu cô bỗng nhớ đến một bài thơ của Trịnh Sầu —— “Ta đi qua Giang Nam, dung nhan đợi chờ ấy như sen mới nở… Tiếng vó ngựa của ta là một sai lầm, ta không phải người trở về, mà là khách qua đường.”
Nguyễn Dụ cúi đầu nhìn chiếc bát trong tay, chẳng mấy chốc Hứa Hoài Tụng lại về Mỹ rồi, vậy có phải đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt không?
Cô cất bát đũa sạch sẽ đi, mở điện thoại, lại thấy Hứa Hoài Tụng như âm hồn bám lấy cô, like trạng thái của cô, như kiểu “tôi chấp nhận sự nịnh nọt của cô”, thời gian là một phút trước.
Một phút trước?
Cô ngẩn ra, quay lại khung chat, gửi tin nhắn: “Luật sư Hứa, anh lái xe đừng dùng điện thoại, bây giờ người ta bắt cái này gắt lắm.”
Hứa Hoài Tụng: “Biết rồi.”
Nhuyễn Ngọc: “Vậy sao anh còn dùng?”
Hứa Hoài Tụng: “Cô gửi cho tôi trước.”
Nhuyễn Ngọc: “Anh có thể không trả lời mà.”
Hứa Hoài Tụng thật sự không trả lời nữa.
Nguyễn Dụ giựt tóc.
Cảm giác tin nhắn không được trả lời, hình như cũng không ok lắm.
Cô vào phòng tắm, tắm rửa xong lại ra nhìn điện thoại.
Trên wechat có một tin nhắn.
Cô mở ra, Hứa Hoài Tụng: “Về đến khách sạn rồi.”
Cô nhấp vào khung đánh chữ, do dự nửa ngày, cuối cùng nhắn một chữ: “Ừ.”
Bình luận facebook