Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
30288
“Chị à, chị đừng đối xử với em mình như vậy được không? Chị, chị xem đây là thứ gì?”
Vừa nói, Phương Thiên Hào vứa lắc lắc tấm ảnh đen trắng trong tay.
Phương Tiểu Ngư hiếu kỳ, đưa mắt vào nhìn, cô hỏi thẳng: “Đây là cái gì?”
Phương Thiên Hào biết có hy vọng, liền nói: “Bức ảnh này là ảnh của mẹ ruột chị đấy! Chị có muốn xem không?”
Phương Tiểu Ngư bỗng chốc sững sờ.
Mẹ ruột… của cô?
Cô lập tức cảm thấy thất thần.
Người phụ nữ áy, miễn cưỡng cũng xem như là “người thân” của cô. Từ lúc sinh cô ra, bà đã vứt áo bỏ đi hai mươi mấy năm trời, cả cả hình dáng của bà thế nào, cô cũng chưa bao giờ được biết.
Lúc nhỏ, cô đã từng hỏi bố cô, mẹ trông như thế nào. Nhưng bố chỉ cười trừ chứ chưa bao giờ trả lời cho cô biết.
Mãi cho đến sau này, có một lần say rượu, bố cô đã vô tình nói ra, mẹ cô là một người phụ nữ nhu mì, dịu dàng nhưng bà lại không thích cười.
Bố còn nói, mẹ không thích chụp ảnh nên trong nhà có rất ít ảnh của bà.
Sau khi sinh cô ra, không nói không rằng, bà đã bỏ đi. Bố cô vì thế mà u uất trong một thời gian dài. Ông đã đốt hết những tấm ảnh có mẹ của cô, thiêu đốt hết tất cả đồ đạc có liên quan đến bà.
Cho nên từ nhỏ, Phương Tiểu Ngư chưa bao giờ tiếp xúc với mẹ hay những gì liên quan đến mẹ. Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của mẹ, chưa bao giờ biết được mẹ mình là người như thế nào.
Không phải những tấm ảnh của mẹ đều đã bị bố đốt hết rồi sao? Vậy tấm ảnh trong tay Phương Thiên Hào từ đâu mà có? Lẽ nào anh ta đang gạt cô?
Phương Tiểu Ngư định thần lại, hỏi: “Tấm ảnh này là thật à? Từ đâu cậu có nó?”
Phương Thiên Hào nói: “Chị, chị cho em vào nhà trước được không? Em khát lắm rồi.”
Phương Tiểu Ngư bất đắc dĩ đành để anh ta vào nhà.
Quản gia đi pha trà cho anh ta. Còn anh ta thì ngồi trên ghế sô pha cạnh Phương Tiểu Ngư.
Thì ra năm đó, lúc bố đốt ảnh của mẹ, vẫn còn sót lại một tấm. Tấm ảnh này lẫn với một số đồ vật khác nằm trên đất, mấy chục năm nay không ai động vào.
Cho đến sau này, Phương Thiên Hào bí bách đến nỗi phải bán nhà trả nợ, lúc dọn nhà đã phát hiện ra tấm ảnh.
Phương Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn không để tâm đến chuyện cái nhà đó nữa. Điều cô quan tâm bây giờ là người phụ nữ trong tấm ảnh kia.
Bà có thật sự như lời bố kể, một người phụ nữ nhu mì, xinh đẹp, dịu dàng, ánh mặt long lanh đượm chút buồn không.
Gương mặt của người phụ nữ, Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Nhưng không thể nào, cô vốn chưa bao giờ gặp mẹ mình, cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có chứ?
Phương Thiên Hào nói tiếp: “Chị xem, em lặn lội xa xôi đến đây cũng chỉ vì muốn đưa tấm ảnh cho chị. Trước đây em nhỏ dại, chưa hiểu chuyện nên mới phạm lỗi lầm. Chúng ta xóa bỏ hết đi có được không? Chị thấy đấy, trên thế gian này em không còn người thân nào nữa, từ nay về sau, chị là người thân duy nhất của em, có được không chị?”
Phương Tiểu Ngư có chút nghi ngờ nhìn anh ta, “Cậu biết mẹ cậu đi đâu không?”
Phương Thiên Hào trả lời: “Đương nhiên là biết rồi, bà ấy đi châu Phi rồi.”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Cậu biết? Nếu đã biết thì sao không đi tìm bà ta đi?”
Phương Thiên Hào lắc đầu, “Đương nhiên là không được. Mẹ bị anh rể đưa đến châu Phi thì đó âu cũng là phạt đúng người đúng tội rồi, ai bảo mẹ lại lòng tham vô đáy như vậy chứ? Chị nói xem đúng không?”
Phương Tiểu Ngư nghe những lời này, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lý Vân Phương là mẹ của anh ta mà anh ta cũng không màng đến sống chết của bà ta sao?
Phương Tiểu Ngư cau mày nói: “Phương Thiên Hào, cậu thế này có chút quá đáng rồi đấy. Dù gì đi nữa thì bà ta cũng là mẹ của cậu. Hơn nữa cậu đừng tưởng là tôi không biết, tất cả những chuyện bà ta làm đều là vì cậu!”
Phương Tiểu Ngư từ lâu đã biết Lý Vân Phương về đòi tiền cô hoàn toàn là vì muốn trả nợ cho Phương Thiên Hào. Tất cả mọi chuyện mà Lý Vân Phương làm là đều vì con trai của bà ta thôi.
Phương Thiên Hào ngẩn người, lúng túng cười trừ, trả lời: “Chị đừng giận mà. Những lời em nói lúc nãy chỉ là không muốn chị giận em thôi. Nếu chị đã nói vậy thì em cũng nói thật, em đã đón đón mẹ em về từ lâu rồi, bây giờ mẹ đang ở khách sạn. Chị xem, trên thế giới này, quan trọng nhất vẫn là người thân của mình mà đúng không?”
Phương Tiểu Ngư vẫn thấy phản cảm, không biết nên nói gì đây. Hôm nay Phương Thiên Hào đến đưa cô tấm ảnh này, đối với cô mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì cô chẳng muốn đi tìm mẹ mình nữa. Đã lớn thế này rồi, cô chưa bao giờ được mẹ yêu thương thì cớ gì cô phải đi tìm bà ta?
Cô nói với Phương Thiên Hào: “Được rồi, cậu đừng thân thiết với tôi như thế. Tôi biết cậu muốn gì. Cảm ơn cậu đã đem tấm ảnh này đến cho tôi. Cậu cần gì thì nói đi. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho cậu. Nhưng đây là lần cuối, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa!”
Phương Thiên Hào vẫn chưa cam lòng, tung thêm chiêu trò tình thân: “Chị, sao chị lại nói với em những lời này? Em vẫn là em của chị mà! Em và mẹ vẫn là người thân duy nhất trên thế giới này của chị mà! Chị có thể nào trân trọng tình thân của chúng ta hơn không?”
Phương Tiểu Ngư bật cười, cô lạnh lùng trả lời: “Được rồi, cậu đừng đánh đòn tình cảm với tôi chứ! Cậu và Lý Vân Phương đều không phải là người thân của tôi. Người thân duy nhất trên thế giới này của tôi là chồng và con trai tôi.”
Biết mình mưu tính thất bại, Phương Thiên Hào trong lòng có chút hụt hẫng, anh ta đành dứt khoát mở lời.
“Không giấu gì chị, mấy năm nay, mẹ con em sống rất vất vả. Chị bây giờ đã gả vào nhà giàu rồi, chị có thể sắp xếp cho em và mẹ một cuộc sống tốt hơn không? Hay là chị cho em một khoản tiền để em đầu tư, kinh doanh đi! Chị yên tâm, em bây giờ đã thật sự thay đổi rồi, em sẽ không giống như trước đây nữa!”
Phương Tiểu Ngư hỏi thẳng: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”
Phương Thiên Hào ngại ngùng nói ra con số làm cho Phương Tiểu Ngư thất kinh.
Anh ta há to miệng nói: “Một……một trăm triệu được không?”
Phương Tiểu Ngư như rớt cằm xuống xuống đất, cô không thể nào tin được, hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Một trăm triệu? Phương Thiên Hào, cậu đang nằm mơ à?”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất nực cười.
Phương Thiên Hào nói tiếp: “Chị, em không đùa đâu. Bây giờ muốn làm ăn không phải đều cần số tiền đó sao? Phải rồi, hay là chị nhờ anh rể chiếu cố cho em đi! Chuyện làm ăn kinh doanh, không phải anh rể rất giỏi sao? Em nghe nói trong thành phố Y này, không ai là không nể mặt anh rể cả!”
Phương Tiểu Ngư chán nản, nói thẳng: “Cậu nằm mơ đi!”
Phương Thiên Hào cho rằng mình nghe nhầm, anh ta hỏi thêm một lần nữa thì lại vẫn nhận được câu trả lời như cũ.
Phương Tiểu Ngư gọi quản gia tiễn khách.
Cô thật sự đã đánh giá quá thấp Phương Thiên Hào rồi. Anh ta và Lý Vân Phương có thể đến đòi Tống Đình Hi mười triệu thì mấy trăm ngàn sao có thể thỏa mãn anh ta?
Phương Thiên Hào vẫn không cam tâm, anh ta vẫn cứ nói, dùng tay nắm lấy cửa không chịu đi. Cuối cùng quản gia không còn cách nào khác, phải gọi vệ sĩ đến lôi anh ta ra ngoài.
Lòng Phương Thiên Hào vô cùng phẫn uất, anh ta dần dần bắt đầu dựng nên một kế hoạch tàn độc…
“Chị à, chị đừng đối xử với em mình như vậy được không? Chị, chị xem đây là thứ gì?”
Vừa nói, Phương Thiên Hào vứa lắc lắc tấm ảnh đen trắng trong tay.
Phương Tiểu Ngư hiếu kỳ, đưa mắt vào nhìn, cô hỏi thẳng: “Đây là cái gì?”
Phương Thiên Hào biết có hy vọng, liền nói: “Bức ảnh này là ảnh của mẹ ruột chị đấy! Chị có muốn xem không?”
Phương Tiểu Ngư bỗng chốc sững sờ.
Mẹ ruột… của cô?
Cô lập tức cảm thấy thất thần.
Người phụ nữ áy, miễn cưỡng cũng xem như là “người thân” của cô. Từ lúc sinh cô ra, bà đã vứt áo bỏ đi hai mươi mấy năm trời, cả cả hình dáng của bà thế nào, cô cũng chưa bao giờ được biết.
Lúc nhỏ, cô đã từng hỏi bố cô, mẹ trông như thế nào. Nhưng bố chỉ cười trừ chứ chưa bao giờ trả lời cho cô biết.
Mãi cho đến sau này, có một lần say rượu, bố cô đã vô tình nói ra, mẹ cô là một người phụ nữ nhu mì, dịu dàng nhưng bà lại không thích cười.
Bố còn nói, mẹ không thích chụp ảnh nên trong nhà có rất ít ảnh của bà.
Sau khi sinh cô ra, không nói không rằng, bà đã bỏ đi. Bố cô vì thế mà u uất trong một thời gian dài. Ông đã đốt hết những tấm ảnh có mẹ của cô, thiêu đốt hết tất cả đồ đạc có liên quan đến bà.
Cho nên từ nhỏ, Phương Tiểu Ngư chưa bao giờ tiếp xúc với mẹ hay những gì liên quan đến mẹ. Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của mẹ, chưa bao giờ biết được mẹ mình là người như thế nào.
Không phải những tấm ảnh của mẹ đều đã bị bố đốt hết rồi sao? Vậy tấm ảnh trong tay Phương Thiên Hào từ đâu mà có? Lẽ nào anh ta đang gạt cô?
Phương Tiểu Ngư định thần lại, hỏi: “Tấm ảnh này là thật à? Từ đâu cậu có nó?”
Phương Thiên Hào nói: “Chị, chị cho em vào nhà trước được không? Em khát lắm rồi.”
Phương Tiểu Ngư bất đắc dĩ đành để anh ta vào nhà.
Quản gia đi pha trà cho anh ta. Còn anh ta thì ngồi trên ghế sô pha cạnh Phương Tiểu Ngư.
Thì ra năm đó, lúc bố đốt ảnh của mẹ, vẫn còn sót lại một tấm. Tấm ảnh này lẫn với một số đồ vật khác nằm trên đất, mấy chục năm nay không ai động vào.
Cho đến sau này, Phương Thiên Hào bí bách đến nỗi phải bán nhà trả nợ, lúc dọn nhà đã phát hiện ra tấm ảnh.
Phương Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn không để tâm đến chuyện cái nhà đó nữa. Điều cô quan tâm bây giờ là người phụ nữ trong tấm ảnh kia.
Bà có thật sự như lời bố kể, một người phụ nữ nhu mì, xinh đẹp, dịu dàng, ánh mặt long lanh đượm chút buồn không.
Gương mặt của người phụ nữ, Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Nhưng không thể nào, cô vốn chưa bao giờ gặp mẹ mình, cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có chứ?
Phương Thiên Hào nói tiếp: “Chị xem, em lặn lội xa xôi đến đây cũng chỉ vì muốn đưa tấm ảnh cho chị. Trước đây em nhỏ dại, chưa hiểu chuyện nên mới phạm lỗi lầm. Chúng ta xóa bỏ hết đi có được không? Chị thấy đấy, trên thế gian này em không còn người thân nào nữa, từ nay về sau, chị là người thân duy nhất của em, có được không chị?”
Phương Tiểu Ngư có chút nghi ngờ nhìn anh ta, “Cậu biết mẹ cậu đi đâu không?”
Phương Thiên Hào trả lời: “Đương nhiên là biết rồi, bà ấy đi châu Phi rồi.”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Cậu biết? Nếu đã biết thì sao không đi tìm bà ta đi?”
Phương Thiên Hào lắc đầu, “Đương nhiên là không được. Mẹ bị anh rể đưa đến châu Phi thì đó âu cũng là phạt đúng người đúng tội rồi, ai bảo mẹ lại lòng tham vô đáy như vậy chứ? Chị nói xem đúng không?”
Phương Tiểu Ngư nghe những lời này, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lý Vân Phương là mẹ của anh ta mà anh ta cũng không màng đến sống chết của bà ta sao?
Phương Tiểu Ngư cau mày nói: “Phương Thiên Hào, cậu thế này có chút quá đáng rồi đấy. Dù gì đi nữa thì bà ta cũng là mẹ của cậu. Hơn nữa cậu đừng tưởng là tôi không biết, tất cả những chuyện bà ta làm đều là vì cậu!”
Phương Tiểu Ngư từ lâu đã biết Lý Vân Phương về đòi tiền cô hoàn toàn là vì muốn trả nợ cho Phương Thiên Hào. Tất cả mọi chuyện mà Lý Vân Phương làm là đều vì con trai của bà ta thôi.
Phương Thiên Hào ngẩn người, lúng túng cười trừ, trả lời: “Chị đừng giận mà. Những lời em nói lúc nãy chỉ là không muốn chị giận em thôi. Nếu chị đã nói vậy thì em cũng nói thật, em đã đón đón mẹ em về từ lâu rồi, bây giờ mẹ đang ở khách sạn. Chị xem, trên thế giới này, quan trọng nhất vẫn là người thân của mình mà đúng không?”
Phương Tiểu Ngư vẫn thấy phản cảm, không biết nên nói gì đây. Hôm nay Phương Thiên Hào đến đưa cô tấm ảnh này, đối với cô mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì cô chẳng muốn đi tìm mẹ mình nữa. Đã lớn thế này rồi, cô chưa bao giờ được mẹ yêu thương thì cớ gì cô phải đi tìm bà ta?
Cô nói với Phương Thiên Hào: “Được rồi, cậu đừng thân thiết với tôi như thế. Tôi biết cậu muốn gì. Cảm ơn cậu đã đem tấm ảnh này đến cho tôi. Cậu cần gì thì nói đi. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho cậu. Nhưng đây là lần cuối, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa!”
Phương Thiên Hào vẫn chưa cam lòng, tung thêm chiêu trò tình thân: “Chị, sao chị lại nói với em những lời này? Em vẫn là em của chị mà! Em và mẹ vẫn là người thân duy nhất trên thế giới này của chị mà! Chị có thể nào trân trọng tình thân của chúng ta hơn không?”
Phương Tiểu Ngư bật cười, cô lạnh lùng trả lời: “Được rồi, cậu đừng đánh đòn tình cảm với tôi chứ! Cậu và Lý Vân Phương đều không phải là người thân của tôi. Người thân duy nhất trên thế giới này của tôi là chồng và con trai tôi.”
Biết mình mưu tính thất bại, Phương Thiên Hào trong lòng có chút hụt hẫng, anh ta đành dứt khoát mở lời.
“Không giấu gì chị, mấy năm nay, mẹ con em sống rất vất vả. Chị bây giờ đã gả vào nhà giàu rồi, chị có thể sắp xếp cho em và mẹ một cuộc sống tốt hơn không? Hay là chị cho em một khoản tiền để em đầu tư, kinh doanh đi! Chị yên tâm, em bây giờ đã thật sự thay đổi rồi, em sẽ không giống như trước đây nữa!”
Phương Tiểu Ngư hỏi thẳng: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”
Phương Thiên Hào ngại ngùng nói ra con số làm cho Phương Tiểu Ngư thất kinh.
Anh ta há to miệng nói: “Một……một trăm triệu được không?”
Phương Tiểu Ngư như rớt cằm xuống xuống đất, cô không thể nào tin được, hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Một trăm triệu? Phương Thiên Hào, cậu đang nằm mơ à?”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất nực cười.
Phương Thiên Hào nói tiếp: “Chị, em không đùa đâu. Bây giờ muốn làm ăn không phải đều cần số tiền đó sao? Phải rồi, hay là chị nhờ anh rể chiếu cố cho em đi! Chuyện làm ăn kinh doanh, không phải anh rể rất giỏi sao? Em nghe nói trong thành phố Y này, không ai là không nể mặt anh rể cả!”
Phương Tiểu Ngư chán nản, nói thẳng: “Cậu nằm mơ đi!”
Phương Thiên Hào cho rằng mình nghe nhầm, anh ta hỏi thêm một lần nữa thì lại vẫn nhận được câu trả lời như cũ.
Phương Tiểu Ngư gọi quản gia tiễn khách.
Cô thật sự đã đánh giá quá thấp Phương Thiên Hào rồi. Anh ta và Lý Vân Phương có thể đến đòi Tống Đình Hi mười triệu thì mấy trăm ngàn sao có thể thỏa mãn anh ta?
Phương Thiên Hào vẫn không cam tâm, anh ta vẫn cứ nói, dùng tay nắm lấy cửa không chịu đi. Cuối cùng quản gia không còn cách nào khác, phải gọi vệ sĩ đến lôi anh ta ra ngoài.
Lòng Phương Thiên Hào vô cùng phẫn uất, anh ta dần dần bắt đầu dựng nên một kế hoạch tàn độc…
Bình luận facebook