Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289
30289
Buổi tối lúc Mộc Du Dương về nhà, Phương Tiểu Ngư đem chuyện Phương Thiên Hào đến nhà kể cho anh nghe.
Nghe xong anh dặn dò quản gia sau này phải sắp xếp nhiều người hơn để bảo vệ an toàn cho Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Anh không ngờ, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn tính toán sai lầm.
Hôm nay sau khi tan sở Mộc Du Dương đang chuẩn bị đi đón Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư, anh đến Mirandas thì được Lương Vệ Lễ cho biết Phương Tiểu Ngư đã về rồi.
Anh gọi điện thoại cho cô nhưng không ai nghe máy. Anh lại gọi điện thoại đến trường, cô giáo Trương nói Lạc Bảo Nhi đã được Phương Tiểu Ngư đón đi.
Lòng anh bỗng sinh dự cảm bất thường, anh lập tức lái xe về nhà, hai mẹ con họ vẫn không có ở nhà. Quản gia nói với anh, họ vẫn chưa về nhà.
Lúc này Mộc Du Dương vô cùng hoang mang. Anh trực tiếp điều động tất cả mọi người tìm kiếm hai mẹ con, quản gia cũng được sắp xếp ra ngoài tìm.
Mới đầu, quản gia còn cảm thấy là do anh lo lắng thái quá, bản thân anh cũng hy vọng như vậy.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, cả một buổi tối Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi vẫn không có bất kỳ tung tích nào, Mộc Du Dương thật sự như muốn phát điên.
Cả buổi tối, anh đã tìm cô khắp nơi, ngay cả những nơi hẻo lánh của thành phố Y, nhưng đều không thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Cô không thể mang Lạc Bảo Nhi bỏ đi được. Bây giờ chỉ có một khả năng duy nhất là hai mẹ con họ đã bị người ta bắt đi.
Cái cảm giác vừa đau lòng vừa bất lực lại nổi lên.
Mắt long sòng sọc, anh lái xe thẳng đến một nơi.
Biệt thự Tô Lạc Nhĩ.
Khi đến biệt thự, An Ly và Tô Lạc Nhĩ đang chuẩn bị ra ngoài. Vừa nhìn thấy anh xuống xe, An Ly đã mở to mắt ngạc nhiên.
Cô chậm rãi bước đến, hỏi anh: “Du… Du Dương?”
Mộc Du Dương tràn đầy nộ khí nhưng An Ly không để ý đến cơn giận này, dịu dàng hỏi: “Du Dương, anh đến tìm em à?”
Mộc Du Dương cuối cùng cũng mở miệng, phẫn nộ gào thét khiến An Ly giật cả mình, “Các người lại mang Tiểu Ngư và Lạc Bảo giấu đi đâu rồi? Nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”
Tô Lạc Nhĩ khẽ chau mày, có chút không vui: “Mộc Du Dương, cậu nói vậy có nghĩa gì? Cái gì mà đem giấu Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta?”
Mộc Du Dương tiếp tục giận dữ: “Các người tưởng rằng tôi chưa điều tra gì à? Tôi đã điều tra rõ ràng rồi! Lần trước Mộc Thừa Kế và Lê Thanh sở dĩ có thể làm giả di chúc là vì các người giúp họ đúng không? Không những thế, lần trước Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi bị bắt cóc cũng có liên quan đến Tô Lạc Nhĩ bà!”
Từng câu từng chữ của Mộc Du Dương như kim đâm, An Ly thấy đầu óc mình trống rỗng.
Thì ra anh đã sớm điều tra rõ ràng mọi chuyện. Cô vẫn còn ngây thơ cho rằng anh chưa biết gì cả.
Cho nên bây giờ, trong lòng anh, hình ảnh của cô đã trở nên thế nào rồi? Một chút hoài niệm về cô trong lòng anh vẫn còn tồn tại hay không?
An Ly khổ sở cười phá lên, hạ giọng nói: “Du Dương, em và mẹ thật sự không biết Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đang ở đâu. Anh chưa điều tra rõ ràng đã đến đây, em cảm thấy rất oan ức.”
Mộc Du Dương liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “An Ly, tôi vốn cho rằng cô vẫn còn có lương tri. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, lương tri trong lòng cô đã sớm không còn tồn tại nữa! Lúc đầu yêu cô coi như tôi bị mù!”
Lúc đầu yêu cô coi như tôi bị mù!
Câu nói này giống như một con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim An Ly.
Cô khổ sở cười, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, tuyệt vọng nói: “Mộc Du Dương, tôi cũng ước gì chưa từng quen biết anh.”
Nếu không quen biết anh, thì cô cũng không nhiều đau khổ thế này, không nhiều lo nghĩ thế này.
Mặc kệ là sống yên bình đến hết cuộc đời hay là làm một công cụ báo thù như bây giờ, thì cô cũng không cần mỗi ngày mỗi đêm cứ phải giày vò tâm can mình thế này.
Mộc Du Dương thấy cô rưng rưng nước mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút dao động. Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “An Ly, bà Tô, bất luận hai người và Mộc gia chúng tôi có thù oán gì thì xin hai người hay buông tha cho Tiểu Ngư và Lạc Bảo, hai mẹ con họ không liên quan gì đến chuyện này!”
Nói xong, anh lại gằn giọng: “Nhưng nếu các người thật sự cuốn hai mẹ con cô ấy vào vụ phân tranh này rồi làm tổn thương họ thì các người cứ tin tôi đi, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!”
An Ly cười tự giễu: “Mộc Du Dương, nếu anh đã kiên quyết cho rằng Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta đang ở đây thì tôi không còn gì để nói. Anh cứ vào mà lục soát nhưng tôi nhắc cho anh nhớ. Nếu anh tiếp tục điều tra sai hướng thì Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta sẽ càng lúc càng nguy hiểm hơn!”
Lời An Ly nói chắc nịch như đinh đóng cột, hoàn toàn không giống như đang nói dối. Mộc Du Dương có thể nhìn thấy từ mắt cô một thứ mà đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy lại sau hơn nhiều năm, đó là chân thành.
Hơn nữa, anh chợt nhớ, hôm qua Phương Tiểu Ngư có nói với anh chuyện Phương Thiên Hào đến nhà.
Hay là Phương Thiên Hào?
Với suy nghĩ này, anh liền bảo Lục Trạch bắt đầu điều tra manh mối từ Phương Thiên Hào, nhưng nhân viên khách sạn nơi anh ta ở lại nói Phương Thiên Hào đã trả phòng từ sớm!
Mộc Du Dương giật mình, quả nhiên là hắn! Nhất định là hắn!
Thế là, anh lập tức bảo Lục Trạch phái người lùng sục ở sân bay, tất cả nhà ga, thậm chí từng ngõ hẻm ở thành phố Y nhưng Mộc Du Dương vẫn chưa tìm được Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Lúc này anh lại nhận được một cuộc điện thoại lạ, là Phương Thiên Hào gọi đến.
“Là anh rể đúng không?”
Giọng Phương Thiên Hào từ đầu bên kia truyền qua rất ngọt ngào nhưng cũng rất hèn hạ, xảo trá, làm toàn thân Mộc Du Dương cảm thấy rất khó chịu.
Anh cố nén tức giận hỏi: “Phương Thiên Hào, cậu mang Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đi đâu rồi?”
Phương Thiên Hào cười hì hì, giọng cười của anh ta làm Mộc Du Dương giận run cả người.
“Anh đoán đi, anh rể.”
Mộc Du Dương cố nén cơn giận: “Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, cũng đừng gọi tôi là anh rể! Phương Thiên Hào, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Phương Thiên Hào cười hì hì trả lời: “Em còn muốn gì nữa đâu. Anh rể à, em cần ít tiền.”
Mộc Du Dương nhíu mày hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”
Phương Thiên Hào không chút suy nghĩ: “Một tỉ!”
“Cái gì?!”
Mộc Du Dương cầm điện thoại mà run rẩy.
Phương Thiên Hào nhắc lại: “Tôi nói là một tỉ! Sao vậy anh rể, có như vậy mà anh cũng không có nổi à? Cái này đâu quá khả năng anh đâu! Anh là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, thì rút ra tí tiền như thế chắc cũng không phải chuyện khó đâu nhỉ?”
Phương Thiên Hào nói không sai, một tỉ đối với Mộc Du Dương mà nói, quả thật có thể lấy được. Vấn đề ở chỗ Mộc Du Dương không biết là cầm được tiền rồi thì Phương Thiên Hào có làm hại đến Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi không!
Anh nén giọng nói: “Tôi đồng ý. Nhưng Phương Thiên Hào, Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi mà mất đi một cọng lông nào thì tôi nhất định sẽ bắt cậu trả một cái giá thật thê thảm!”
Phương Thiên Hào cười híp mắt trả lời: “Không đâu, không đâu anh rể, anh yên tâm đi. Tôi là người đáng tin cậy mà!”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Bây giờ cậu cho tôi nghe tiếng của Tiểu Ngư! Tôi cần phải biết hai mẹ con họ có an toàn hay không!”
Buổi tối lúc Mộc Du Dương về nhà, Phương Tiểu Ngư đem chuyện Phương Thiên Hào đến nhà kể cho anh nghe.
Nghe xong anh dặn dò quản gia sau này phải sắp xếp nhiều người hơn để bảo vệ an toàn cho Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Anh không ngờ, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn tính toán sai lầm.
Hôm nay sau khi tan sở Mộc Du Dương đang chuẩn bị đi đón Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư, anh đến Mirandas thì được Lương Vệ Lễ cho biết Phương Tiểu Ngư đã về rồi.
Anh gọi điện thoại cho cô nhưng không ai nghe máy. Anh lại gọi điện thoại đến trường, cô giáo Trương nói Lạc Bảo Nhi đã được Phương Tiểu Ngư đón đi.
Lòng anh bỗng sinh dự cảm bất thường, anh lập tức lái xe về nhà, hai mẹ con họ vẫn không có ở nhà. Quản gia nói với anh, họ vẫn chưa về nhà.
Lúc này Mộc Du Dương vô cùng hoang mang. Anh trực tiếp điều động tất cả mọi người tìm kiếm hai mẹ con, quản gia cũng được sắp xếp ra ngoài tìm.
Mới đầu, quản gia còn cảm thấy là do anh lo lắng thái quá, bản thân anh cũng hy vọng như vậy.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, cả một buổi tối Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi vẫn không có bất kỳ tung tích nào, Mộc Du Dương thật sự như muốn phát điên.
Cả buổi tối, anh đã tìm cô khắp nơi, ngay cả những nơi hẻo lánh của thành phố Y, nhưng đều không thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Cô không thể mang Lạc Bảo Nhi bỏ đi được. Bây giờ chỉ có một khả năng duy nhất là hai mẹ con họ đã bị người ta bắt đi.
Cái cảm giác vừa đau lòng vừa bất lực lại nổi lên.
Mắt long sòng sọc, anh lái xe thẳng đến một nơi.
Biệt thự Tô Lạc Nhĩ.
Khi đến biệt thự, An Ly và Tô Lạc Nhĩ đang chuẩn bị ra ngoài. Vừa nhìn thấy anh xuống xe, An Ly đã mở to mắt ngạc nhiên.
Cô chậm rãi bước đến, hỏi anh: “Du… Du Dương?”
Mộc Du Dương tràn đầy nộ khí nhưng An Ly không để ý đến cơn giận này, dịu dàng hỏi: “Du Dương, anh đến tìm em à?”
Mộc Du Dương cuối cùng cũng mở miệng, phẫn nộ gào thét khiến An Ly giật cả mình, “Các người lại mang Tiểu Ngư và Lạc Bảo giấu đi đâu rồi? Nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”
Tô Lạc Nhĩ khẽ chau mày, có chút không vui: “Mộc Du Dương, cậu nói vậy có nghĩa gì? Cái gì mà đem giấu Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta?”
Mộc Du Dương tiếp tục giận dữ: “Các người tưởng rằng tôi chưa điều tra gì à? Tôi đã điều tra rõ ràng rồi! Lần trước Mộc Thừa Kế và Lê Thanh sở dĩ có thể làm giả di chúc là vì các người giúp họ đúng không? Không những thế, lần trước Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi bị bắt cóc cũng có liên quan đến Tô Lạc Nhĩ bà!”
Từng câu từng chữ của Mộc Du Dương như kim đâm, An Ly thấy đầu óc mình trống rỗng.
Thì ra anh đã sớm điều tra rõ ràng mọi chuyện. Cô vẫn còn ngây thơ cho rằng anh chưa biết gì cả.
Cho nên bây giờ, trong lòng anh, hình ảnh của cô đã trở nên thế nào rồi? Một chút hoài niệm về cô trong lòng anh vẫn còn tồn tại hay không?
An Ly khổ sở cười phá lên, hạ giọng nói: “Du Dương, em và mẹ thật sự không biết Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đang ở đâu. Anh chưa điều tra rõ ràng đã đến đây, em cảm thấy rất oan ức.”
Mộc Du Dương liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “An Ly, tôi vốn cho rằng cô vẫn còn có lương tri. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, lương tri trong lòng cô đã sớm không còn tồn tại nữa! Lúc đầu yêu cô coi như tôi bị mù!”
Lúc đầu yêu cô coi như tôi bị mù!
Câu nói này giống như một con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim An Ly.
Cô khổ sở cười, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, tuyệt vọng nói: “Mộc Du Dương, tôi cũng ước gì chưa từng quen biết anh.”
Nếu không quen biết anh, thì cô cũng không nhiều đau khổ thế này, không nhiều lo nghĩ thế này.
Mặc kệ là sống yên bình đến hết cuộc đời hay là làm một công cụ báo thù như bây giờ, thì cô cũng không cần mỗi ngày mỗi đêm cứ phải giày vò tâm can mình thế này.
Mộc Du Dương thấy cô rưng rưng nước mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút dao động. Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “An Ly, bà Tô, bất luận hai người và Mộc gia chúng tôi có thù oán gì thì xin hai người hay buông tha cho Tiểu Ngư và Lạc Bảo, hai mẹ con họ không liên quan gì đến chuyện này!”
Nói xong, anh lại gằn giọng: “Nhưng nếu các người thật sự cuốn hai mẹ con cô ấy vào vụ phân tranh này rồi làm tổn thương họ thì các người cứ tin tôi đi, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!”
An Ly cười tự giễu: “Mộc Du Dương, nếu anh đã kiên quyết cho rằng Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta đang ở đây thì tôi không còn gì để nói. Anh cứ vào mà lục soát nhưng tôi nhắc cho anh nhớ. Nếu anh tiếp tục điều tra sai hướng thì Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta sẽ càng lúc càng nguy hiểm hơn!”
Lời An Ly nói chắc nịch như đinh đóng cột, hoàn toàn không giống như đang nói dối. Mộc Du Dương có thể nhìn thấy từ mắt cô một thứ mà đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy lại sau hơn nhiều năm, đó là chân thành.
Hơn nữa, anh chợt nhớ, hôm qua Phương Tiểu Ngư có nói với anh chuyện Phương Thiên Hào đến nhà.
Hay là Phương Thiên Hào?
Với suy nghĩ này, anh liền bảo Lục Trạch bắt đầu điều tra manh mối từ Phương Thiên Hào, nhưng nhân viên khách sạn nơi anh ta ở lại nói Phương Thiên Hào đã trả phòng từ sớm!
Mộc Du Dương giật mình, quả nhiên là hắn! Nhất định là hắn!
Thế là, anh lập tức bảo Lục Trạch phái người lùng sục ở sân bay, tất cả nhà ga, thậm chí từng ngõ hẻm ở thành phố Y nhưng Mộc Du Dương vẫn chưa tìm được Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Lúc này anh lại nhận được một cuộc điện thoại lạ, là Phương Thiên Hào gọi đến.
“Là anh rể đúng không?”
Giọng Phương Thiên Hào từ đầu bên kia truyền qua rất ngọt ngào nhưng cũng rất hèn hạ, xảo trá, làm toàn thân Mộc Du Dương cảm thấy rất khó chịu.
Anh cố nén tức giận hỏi: “Phương Thiên Hào, cậu mang Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đi đâu rồi?”
Phương Thiên Hào cười hì hì, giọng cười của anh ta làm Mộc Du Dương giận run cả người.
“Anh đoán đi, anh rể.”
Mộc Du Dương cố nén cơn giận: “Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, cũng đừng gọi tôi là anh rể! Phương Thiên Hào, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Phương Thiên Hào cười hì hì trả lời: “Em còn muốn gì nữa đâu. Anh rể à, em cần ít tiền.”
Mộc Du Dương nhíu mày hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”
Phương Thiên Hào không chút suy nghĩ: “Một tỉ!”
“Cái gì?!”
Mộc Du Dương cầm điện thoại mà run rẩy.
Phương Thiên Hào nhắc lại: “Tôi nói là một tỉ! Sao vậy anh rể, có như vậy mà anh cũng không có nổi à? Cái này đâu quá khả năng anh đâu! Anh là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, thì rút ra tí tiền như thế chắc cũng không phải chuyện khó đâu nhỉ?”
Phương Thiên Hào nói không sai, một tỉ đối với Mộc Du Dương mà nói, quả thật có thể lấy được. Vấn đề ở chỗ Mộc Du Dương không biết là cầm được tiền rồi thì Phương Thiên Hào có làm hại đến Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi không!
Anh nén giọng nói: “Tôi đồng ý. Nhưng Phương Thiên Hào, Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi mà mất đi một cọng lông nào thì tôi nhất định sẽ bắt cậu trả một cái giá thật thê thảm!”
Phương Thiên Hào cười híp mắt trả lời: “Không đâu, không đâu anh rể, anh yên tâm đi. Tôi là người đáng tin cậy mà!”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Bây giờ cậu cho tôi nghe tiếng của Tiểu Ngư! Tôi cần phải biết hai mẹ con họ có an toàn hay không!”
Bình luận facebook