Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
3126
Sau khi nhìn thấy Đổng Lam Yên, bị một chiếc khăn mặt đã bị xé rách nhét vào miệng và bị một tấm vải che mắt lại, sắc mặt Bạch Thụ Phong liền thay đổi, ngấm ngầm bị làm cho kinh ngạc.
Còn Bạch Vân Cẩm thì nắm lấy tóc cô ấy, và nhìn một cách kỹ càng và tỉ mỉ, không những kinh ngạc mà còn căm phẫn, “cô không phải đã bị gậy đánh đến chết rồi sao? Hay nhỉ, hoá ra, Quang Thành đang giở trò lừa bịp với chúng ta!”
Thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Thụ Phong, Bạch Vân Cẩm liền nói cho ông ta biết, người phụ nữ này chính là người mà ngày hôm đó đã mưu toan hãm hại đứa con trong bụng Bạch Nhã Hân, sau đó bị Lục Quang Thành hạ lệnh dùng gậy đánh đến chết rồi ném xác nơi hoang dã đó.
Bạch Thụ Phong nghe xong liền chau mày lại, “Giang Uyển Tâm là gì của ngươi?”
Câu hỏi của ông ta khiến cho Bạch Nhã Hân nhớ lại những lời của Tỉnh Điền Hạnh Chi, giờ đây lại nghe ông ấy hỏi như vậy, cô ấy gần như có thể khẳng định rằng, cái chết của cha mẹ nhất định có liên quan đến họ!
Ánh mắt của cô ấy vốn hiện ra vẻ phẫn nộ, giờ đây càng nhuốm lên một màu huyết sắc của sự thù hận.
Nhìn thấy bộ mặt thế này của cô ấy, Bạch Thụ Phong đột nhiên đặt tay lên trước lồng của mình, và liên tục cười một cách lạnh lùng, “xem ra, nhất định là người của Tỉnh Điền Hạnh Chi đã bắt cô qua đó, để giải trừ nổi khổ tương tư của ông ta, còn cái thằng chết bầm Lục Quang Thành đó…thà hy sinh tính mạng đứa con và Nhã Hân nhà ta, thà công kích trực diện với người Nhật, cũng phải cứu cô ra…ha ha, ha ha! Tốt lắm, thật sự rất tốt! Lục Quang Thành, ngươi hãy đợi đấy! Ta không chỉ sẽ bắt người phụ nữ mà ngươi yêu quý nhất giao cho người Nhật, cho họ làm cho cô ta sống không bằng chết, mà ta còn muốn chờ xem người Nhật chặt cái đầu nhà ngươi xuống để đền mạng cho Nhã Hân của ta!”
Đổng Lam Yên vốn không biết được Lục Quang Thành đã dùng cách gì để cứu cô ấy ra, nhưng anh ấy lại ngang nhiên đến căn cứ người Nhật để cướp người như vậy, nhất định sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn, cô ấy đã vô cùng ấy náy, giờ đây còn nghe được Bạch Thụ Phong nói những lời như vậy, trong lòng cô ấy toàn bộ đều là sự lo âu về Lục Quang Thành…
Cô ấy không cần suy nghĩ cũng biết được, nếu như người của Bạch gia đem mình giao cho người Nhật, điều chờ đợi cô ấy nhất định sẽ là sự dày vò muốn chết cũng không được, vả lại cô ấy không chỉ sẽ trở thành con cờ của họ dùng để uy hiếp Lục Quang Thành, mà còn có khả năng liên luỵ đến tính mạng của anh ấy…
Vừa nghĩ đến khả năng đó, toàn thân cô ấy bất giác run lẩy bẩy.
Cô ấy yêu anh ấy như vậy, cô ấy thà chết, cũng không muốn tăng thêm cho anh ấy một chút rủi ro nào cả…
Nhưng, trong bụng cô ấy lại đang mang đứa con của anh ấy!
Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng của sự bất đắc dĩ không còn đường nào để đi, cô ấy thật sự không thể hạ quyết tâm, để cốt nhục của anh ấy cùng mình đi tìm cái chết…
Càng đau lòng như vậy, cô ấy càng căm ghét người trước mắt mình!
“Cho dù mấy người và Lục Quang Thành có mối thù sâu nặng thế nào đi nữa, cho dù mấy người hận không thể chính tay đâm chết anh ấy đi chăng nữa, thì cũng không nên chuyển hướng sang nương nhờ người Nhật! Lục Quang Thành từ đầu đến cuối đều giữ vững nguyên tắc của mình, nỗ lực bảo vệ lãnh thổ và nhân dân chúng ta không cho người Nhật xâm phạm! Còn mấy người, quốc gia đang gặp nạn, Bạch gia mấy người không lợi dụng vốn liếng và sức mạnh của mình để làm những việc xứng đáng với lương tâm, trái lại còn nịnh hót lấy lòng người Nhật, mấy người không sợ tổ tiên Bạch gia mấy người trách mắng mấy người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa sao?”
“Con điếm này, cô im miệng cho ta!”
Bạch Vân Cẩm quạt một cái bạt tai thật mạnh qua đó, Đổng Lam Yên đang bị trói hai cánh tay lại bị anh ấy đánh đến ngã xuống đất.
Ngã mạnh xuống đất như thế này khiến cho bụng cô ấy lập tức đau xé một cách mãnh liệt, cô ấy cong người lại, hít một hơi thật sâu, sự lo lắng và căng thẳng đối với thai nhi trong bụng trong phút chốc lấp đầy trong lòng cô ấy.
Bạch Thụ Phong cười lạnh lùng và mở miệng, “khó trách, Tỉnh Điền Hạnh Chi vì ngươi mà bị mất mạng, ngươi và Giang Uyên Tâm năm xưa giống y hệt nhau, đừng nói là khuôn mặt, mà ngay cả giọng nói và ngữ khí đều không có khác biệt gì…ha ha, nếu ta không đoán lầm, thì ngươi chính là con của cô ta? Ngươi không tò mò cô ta và cha ngươi đã chết như thế nào sao?”
Sau khi nhìn thấy Đổng Lam Yên, bị một chiếc khăn mặt đã bị xé rách nhét vào miệng và bị một tấm vải che mắt lại, sắc mặt Bạch Thụ Phong liền thay đổi, ngấm ngầm bị làm cho kinh ngạc.
Còn Bạch Vân Cẩm thì nắm lấy tóc cô ấy, và nhìn một cách kỹ càng và tỉ mỉ, không những kinh ngạc mà còn căm phẫn, “cô không phải đã bị gậy đánh đến chết rồi sao? Hay nhỉ, hoá ra, Quang Thành đang giở trò lừa bịp với chúng ta!”
Thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Thụ Phong, Bạch Vân Cẩm liền nói cho ông ta biết, người phụ nữ này chính là người mà ngày hôm đó đã mưu toan hãm hại đứa con trong bụng Bạch Nhã Hân, sau đó bị Lục Quang Thành hạ lệnh dùng gậy đánh đến chết rồi ném xác nơi hoang dã đó.
Bạch Thụ Phong nghe xong liền chau mày lại, “Giang Uyển Tâm là gì của ngươi?”
Câu hỏi của ông ta khiến cho Bạch Nhã Hân nhớ lại những lời của Tỉnh Điền Hạnh Chi, giờ đây lại nghe ông ấy hỏi như vậy, cô ấy gần như có thể khẳng định rằng, cái chết của cha mẹ nhất định có liên quan đến họ!
Ánh mắt của cô ấy vốn hiện ra vẻ phẫn nộ, giờ đây càng nhuốm lên một màu huyết sắc của sự thù hận.
Nhìn thấy bộ mặt thế này của cô ấy, Bạch Thụ Phong đột nhiên đặt tay lên trước lồng của mình, và liên tục cười một cách lạnh lùng, “xem ra, nhất định là người của Tỉnh Điền Hạnh Chi đã bắt cô qua đó, để giải trừ nổi khổ tương tư của ông ta, còn cái thằng chết bầm Lục Quang Thành đó…thà hy sinh tính mạng đứa con và Nhã Hân nhà ta, thà công kích trực diện với người Nhật, cũng phải cứu cô ra…ha ha, ha ha! Tốt lắm, thật sự rất tốt! Lục Quang Thành, ngươi hãy đợi đấy! Ta không chỉ sẽ bắt người phụ nữ mà ngươi yêu quý nhất giao cho người Nhật, cho họ làm cho cô ta sống không bằng chết, mà ta còn muốn chờ xem người Nhật chặt cái đầu nhà ngươi xuống để đền mạng cho Nhã Hân của ta!”
Đổng Lam Yên vốn không biết được Lục Quang Thành đã dùng cách gì để cứu cô ấy ra, nhưng anh ấy lại ngang nhiên đến căn cứ người Nhật để cướp người như vậy, nhất định sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn, cô ấy đã vô cùng ấy náy, giờ đây còn nghe được Bạch Thụ Phong nói những lời như vậy, trong lòng cô ấy toàn bộ đều là sự lo âu về Lục Quang Thành…
Cô ấy không cần suy nghĩ cũng biết được, nếu như người của Bạch gia đem mình giao cho người Nhật, điều chờ đợi cô ấy nhất định sẽ là sự dày vò muốn chết cũng không được, vả lại cô ấy không chỉ sẽ trở thành con cờ của họ dùng để uy hiếp Lục Quang Thành, mà còn có khả năng liên luỵ đến tính mạng của anh ấy…
Vừa nghĩ đến khả năng đó, toàn thân cô ấy bất giác run lẩy bẩy.
Cô ấy yêu anh ấy như vậy, cô ấy thà chết, cũng không muốn tăng thêm cho anh ấy một chút rủi ro nào cả…
Nhưng, trong bụng cô ấy lại đang mang đứa con của anh ấy!
Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng của sự bất đắc dĩ không còn đường nào để đi, cô ấy thật sự không thể hạ quyết tâm, để cốt nhục của anh ấy cùng mình đi tìm cái chết…
Càng đau lòng như vậy, cô ấy càng căm ghét người trước mắt mình!
“Cho dù mấy người và Lục Quang Thành có mối thù sâu nặng thế nào đi nữa, cho dù mấy người hận không thể chính tay đâm chết anh ấy đi chăng nữa, thì cũng không nên chuyển hướng sang nương nhờ người Nhật! Lục Quang Thành từ đầu đến cuối đều giữ vững nguyên tắc của mình, nỗ lực bảo vệ lãnh thổ và nhân dân chúng ta không cho người Nhật xâm phạm! Còn mấy người, quốc gia đang gặp nạn, Bạch gia mấy người không lợi dụng vốn liếng và sức mạnh của mình để làm những việc xứng đáng với lương tâm, trái lại còn nịnh hót lấy lòng người Nhật, mấy người không sợ tổ tiên Bạch gia mấy người trách mắng mấy người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa sao?”
“Con điếm này, cô im miệng cho ta!”
Bạch Vân Cẩm quạt một cái bạt tai thật mạnh qua đó, Đổng Lam Yên đang bị trói hai cánh tay lại bị anh ấy đánh đến ngã xuống đất.
Ngã mạnh xuống đất như thế này khiến cho bụng cô ấy lập tức đau xé một cách mãnh liệt, cô ấy cong người lại, hít một hơi thật sâu, sự lo lắng và căng thẳng đối với thai nhi trong bụng trong phút chốc lấp đầy trong lòng cô ấy.
Bạch Thụ Phong cười lạnh lùng và mở miệng, “khó trách, Tỉnh Điền Hạnh Chi vì ngươi mà bị mất mạng, ngươi và Giang Uyên Tâm năm xưa giống y hệt nhau, đừng nói là khuôn mặt, mà ngay cả giọng nói và ngữ khí đều không có khác biệt gì…ha ha, nếu ta không đoán lầm, thì ngươi chính là con của cô ta? Ngươi không tò mò cô ta và cha ngươi đã chết như thế nào sao?”