Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
3127
Đổng Lam Yên không thèm trả lời, chỉ dùng ánh mắt chứa đầy sự căm hận mà nhìn ông ta, và ông ta đột nhiên cười phá lên.
“Giang Uyển Tâm là một y tá, có một lần khi đang xử lý vết thương cho Tỉnh Điền Hạnh Chi, may mắn được ông ta để ý đến, nhưng nào ngờ cô ta không biết điều thà chết cũng không chịu theo Tỉnh Điện Hạnh Chi, còn làm ông ta bị thương! Cô ta càng như vậy, Tỉnh Điền Hạnh Chi càng hưng phấn, vì thường xuyên qua lại nên đã thật sự thích cô ấy rồi! Nhưng sai lầm của Giang Uyển Tâm chính là quá âm thầm, chồng của cô ta là thầy giáo của phủ Soái, mà cô ta chưa từng cho người khác biết được, ngay cả ta có tai mắt tứ phía cũng không biết được, chỉ nghĩ rằng cô ta là một phụ nữ bình thường từ phía Nam qua đây, nên ta đã sắp xếp người đem cô ta đến tận giường của Tỉnh Điền Hạnh Chi…”
Nghe đến đây, nghĩ đến năm xưa mẹ đã bị làm nhục như thế nào, sự bi thương và phẫn nộ đan xen lẫn nhau khiến cho Đổng Lam Yên lập tức nước mắt tuôn trào…
“Ha ha, vậy mà đã khóc rồi sao? Khoan hãy khóc, phía sau còn có vở kịch hay mà!”
Bạch Thụ Phong cười với vẻ ác độc.
“Tỉnh Điền Hạnh Chi chơi cô ta suốt nguyên một đêm, suýt chút nữa là khiến cô ấy bị nghẹt thở, nhưng cô ta lại không giống như những người phụ nữ bình thường khác mà đòi sống đòi chết, trái lại cô ta còn rút lưỡi lê của Tỉnh Điền Hạnh Chi ra mà đâm ông ta! Mà Tỉnh Điền Hạnh Chi cũng hèn mạt hết sức, người phụ nữ như thế này, đổi lại là ta thì sớm đã bị lôi ra ngoài cho chó tha rồi, còn ông ta, không chỉ không truy cứu cô ta, mà còn chăm sóc cô ta cho cô ta ăn tốt uống tốt, mà giam giữ trong nhà, còn nói sẽ đem cô ta về Nhật gặp cha mẹ!”
Gương mặt Bạch Thụ Phong lộ ra vẻ khinh thường, “kết quả vừa khéo, con tiện nhân đó đã bị trốn thoát, còn người đàn ông của con tiện nhân đó lại đòi chạy đến phủ Soái, muốn xin Đại Soái báo thù cho họ. Người mà ta đã sắp xếp luôn theo dõi hai người họ, khi thấy có gì đó bất ổn, thì đã lập tức đụng chết hai mạng quèn đó ngay trên đường đến phủ Soái…sự việc này xảy ra một cách thần không biết quỷ không hay, ngay cả Đại Soái cũng cho rằng đây là một tai nạn! Sau khi họ chết rồi ta mới biết được người đàn ông đó chính là thầy giáo của phủ Soái, làm ta lo sợ hết mấy năm trời, chỉ sợ Đại Soái điều tra ra manh mối gì đó, nhưng ngươi nói, có phải ông trời đã thật sự giúp ta không, Đại Soái vài năm sau đó lại quy thiên rồi, trong lòng ta cuối cùng cũng được nhẹ nhõm …”
Bạch Thụ Phong ngoài sự đắc ý ra, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ hung tàn, “nhưng lại không ngờ đến đã qua nhiều năm như vậy, con gái của con tiện nhân đó lại xuất hiện hãm hại con gái ta, Bạch Thụ Phong ta chỉ có một đứa con gái quý báu nhất, sinh mạng của nó, lại có thể mất một cách oan uổng như vậy, cho dù bắt ngươi và Lục Quang Thành ra băm nát thành trăm mảnh cũng không đủ để đền mạng cho con gái ta!”
Biết được chân tướng về cái chết của cha mẹ mình, Đổng Lam Yên đau khổ đến tột cùng.
Cô ấy siết chặt nắm đấm lại, móng tay ngấn mạnh vào da thịt của lòng bàn tay, hận không thể lập tức chính tay giết chết lão già không có tính người này…
Bỗng nhiên trên người chịu phải một cú đá thật mạnh, Bạch Vân Cẩm đang nhìn cô ấy với ý đồ xấu xa, và hiện lên một nụ cười tà dâm.
“Hoá ra mẹ cô là hồ ly chuyên dụ dỗ đàn ông à, hèn gì người sắt thép như Lục Quang Thành bất động bất cận nữ sắc cũng bị cô quyến rũ đến nỗi đầu óc điên đảo, ngay cả em gái ta là một mỹ nhân hiếm có thế kia và cả cốt nhục ruột thịt của mình, thằng đó cũng có thể vì cô mà bỏ đi…ta thật sự muốn biết, con điếm đê tiện nhà ngươi, rốt cuộc là mùi vị gì, có thể sảng khoái đến nỗi, cả Lục Quang Thành cảm thấy xứng đáng vì cô mà không cần gì cả?”
Vừa dứt lời anh ta liền quay sang Bạch Thụ Phong, “Cha à, cha xem…hay là, trước khi giao ả cho người Nhật, hãy cho mấy anh em nhà ta hưởng thụ trước, để họ chơi con điếm này cho đã, giúp Nhã Hân trút cơn giận?”
Con ngươi đục ngầu của Bạch Thụ Phong lướt nhìn một vòng toàn thân trên dưới của Đổng Lam Yên, vẫy vẫy tay, “người phụ nữ này là con cờ có thể lấy đi mạng chó của Lục Quang Thành, mấy người chỉ cần đừng làm trầy gương mặt cô ta, đừng cho cô ta có cơ hội tự vận, thì cứ mặt sức thoải mái dày vò ả ta! Tranh thủ thời gian, nửa tiếng sau, người của Tỉnh Điền Tấn Thôn có thể qua đây áp giải cô ta đi đó!”
Ông ta nói xong liền đi.
Bạch Vân Cẩm liền nở nụ cười gian trá và lột nút áo ra, “ nếu như chỉ có thời gian nửa tiếng, thì không cần chi nhiều người như vậy, đích thân ta sẽ trả thù cho em gái ta!”
Đổng Lam Yên hoàn toàn tuyệt vọng, mặc dù rất tiếc nuối vì chưa trả thù cho cái chết của cha mẹ, dù cho vô cùng không nỡ xa Lục Quang Thành và đứa con trong bụng, nhưng càng không muốn bị người đàn ông đáng ghét này và cả người Nhật trây bẩn mình, và càng tuyệt đối không muốn vì mình mà dẫn đến cho Lục Quang Thành tai hoạ ngập đầu…
Mà toàn thân cô ấy đều đã bị trói chặt, ngay cả muốn đập đầu vào tường tự vận cũng khó mà thực hiện được…
Cô ấy nhắm đôi mắt lại, hạ quyết tâm dùng răng cắn chặt lưỡi của mình…
Nào ngờ miệng cô ấy đột nhiên bị Bạch Vân Cẩm đánh vào một cái thật mạnh, ngay sau đó liền nhét một mảnh vải vào trong miệng cô ấy.
Bạch Vân Cẩm không thèm nói gì thêm, mà vén áo dài cô ấy lên và đè lên cô ấy, vật cương cứng ấy xâm phạm vào cơ thể mình khiến đôi chân Đổng Lam Yên không ngừng giãy giụa theo bản năng của mình, nhưng đôi tay dơ bẩn của anh ta đã đi sâu vào trong nội y cô ấy…
Khi mò đến phần bụng có đôi chút nhô lên của cô ấy, đầu tiên Bạch Vân Cẩm ngớ người ra, sau đó thì cười lên một cách điên cuồng.
“Khó trách Lục Quang Thành vì ngươi mà bất chấp tất cả, ầm ĩ cả buổi trời thì ra cô đã mang thai đứa con của thằng đó sao? Vừa đúng lúc đó, em gái ta cũng mang thai đứa con thằng đó mà còn bị nó ngấm ngầm âm mưu hành hạ, giờ đây ta sẽ đòi lại gấp đôi!”
Anh ta vừa nói xong bàn tay to lớn của anh ta liền đặt lên bụng cô ấy và ấn xuống một cái thật mạnh, trong nỗi đau như bị kim châm muối xát ấy, Đổng Lam Yên rõ ràng cảm nhận được có cái gì đó gần như đang truỵ xuống bụng dưới…
“Um…”
Cô ấy không mở miệng ra được và cũng không thể cựa quậy được, cứ thế mà trơ mắt nhìn Bạch Vân Cẩm hơi thở hỗn hển, tay chân luống cuống mà móc thứ dơ bẩn đó ra, hướng về thân dưới cô ấy dùng sức mà đẩy vào…
Đổng Lam Yên không thèm trả lời, chỉ dùng ánh mắt chứa đầy sự căm hận mà nhìn ông ta, và ông ta đột nhiên cười phá lên.
“Giang Uyển Tâm là một y tá, có một lần khi đang xử lý vết thương cho Tỉnh Điền Hạnh Chi, may mắn được ông ta để ý đến, nhưng nào ngờ cô ta không biết điều thà chết cũng không chịu theo Tỉnh Điện Hạnh Chi, còn làm ông ta bị thương! Cô ta càng như vậy, Tỉnh Điền Hạnh Chi càng hưng phấn, vì thường xuyên qua lại nên đã thật sự thích cô ấy rồi! Nhưng sai lầm của Giang Uyển Tâm chính là quá âm thầm, chồng của cô ta là thầy giáo của phủ Soái, mà cô ta chưa từng cho người khác biết được, ngay cả ta có tai mắt tứ phía cũng không biết được, chỉ nghĩ rằng cô ta là một phụ nữ bình thường từ phía Nam qua đây, nên ta đã sắp xếp người đem cô ta đến tận giường của Tỉnh Điền Hạnh Chi…”
Nghe đến đây, nghĩ đến năm xưa mẹ đã bị làm nhục như thế nào, sự bi thương và phẫn nộ đan xen lẫn nhau khiến cho Đổng Lam Yên lập tức nước mắt tuôn trào…
“Ha ha, vậy mà đã khóc rồi sao? Khoan hãy khóc, phía sau còn có vở kịch hay mà!”
Bạch Thụ Phong cười với vẻ ác độc.
“Tỉnh Điền Hạnh Chi chơi cô ta suốt nguyên một đêm, suýt chút nữa là khiến cô ấy bị nghẹt thở, nhưng cô ta lại không giống như những người phụ nữ bình thường khác mà đòi sống đòi chết, trái lại cô ta còn rút lưỡi lê của Tỉnh Điền Hạnh Chi ra mà đâm ông ta! Mà Tỉnh Điền Hạnh Chi cũng hèn mạt hết sức, người phụ nữ như thế này, đổi lại là ta thì sớm đã bị lôi ra ngoài cho chó tha rồi, còn ông ta, không chỉ không truy cứu cô ta, mà còn chăm sóc cô ta cho cô ta ăn tốt uống tốt, mà giam giữ trong nhà, còn nói sẽ đem cô ta về Nhật gặp cha mẹ!”
Gương mặt Bạch Thụ Phong lộ ra vẻ khinh thường, “kết quả vừa khéo, con tiện nhân đó đã bị trốn thoát, còn người đàn ông của con tiện nhân đó lại đòi chạy đến phủ Soái, muốn xin Đại Soái báo thù cho họ. Người mà ta đã sắp xếp luôn theo dõi hai người họ, khi thấy có gì đó bất ổn, thì đã lập tức đụng chết hai mạng quèn đó ngay trên đường đến phủ Soái…sự việc này xảy ra một cách thần không biết quỷ không hay, ngay cả Đại Soái cũng cho rằng đây là một tai nạn! Sau khi họ chết rồi ta mới biết được người đàn ông đó chính là thầy giáo của phủ Soái, làm ta lo sợ hết mấy năm trời, chỉ sợ Đại Soái điều tra ra manh mối gì đó, nhưng ngươi nói, có phải ông trời đã thật sự giúp ta không, Đại Soái vài năm sau đó lại quy thiên rồi, trong lòng ta cuối cùng cũng được nhẹ nhõm …”
Bạch Thụ Phong ngoài sự đắc ý ra, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ hung tàn, “nhưng lại không ngờ đến đã qua nhiều năm như vậy, con gái của con tiện nhân đó lại xuất hiện hãm hại con gái ta, Bạch Thụ Phong ta chỉ có một đứa con gái quý báu nhất, sinh mạng của nó, lại có thể mất một cách oan uổng như vậy, cho dù bắt ngươi và Lục Quang Thành ra băm nát thành trăm mảnh cũng không đủ để đền mạng cho con gái ta!”
Biết được chân tướng về cái chết của cha mẹ mình, Đổng Lam Yên đau khổ đến tột cùng.
Cô ấy siết chặt nắm đấm lại, móng tay ngấn mạnh vào da thịt của lòng bàn tay, hận không thể lập tức chính tay giết chết lão già không có tính người này…
Bỗng nhiên trên người chịu phải một cú đá thật mạnh, Bạch Vân Cẩm đang nhìn cô ấy với ý đồ xấu xa, và hiện lên một nụ cười tà dâm.
“Hoá ra mẹ cô là hồ ly chuyên dụ dỗ đàn ông à, hèn gì người sắt thép như Lục Quang Thành bất động bất cận nữ sắc cũng bị cô quyến rũ đến nỗi đầu óc điên đảo, ngay cả em gái ta là một mỹ nhân hiếm có thế kia và cả cốt nhục ruột thịt của mình, thằng đó cũng có thể vì cô mà bỏ đi…ta thật sự muốn biết, con điếm đê tiện nhà ngươi, rốt cuộc là mùi vị gì, có thể sảng khoái đến nỗi, cả Lục Quang Thành cảm thấy xứng đáng vì cô mà không cần gì cả?”
Vừa dứt lời anh ta liền quay sang Bạch Thụ Phong, “Cha à, cha xem…hay là, trước khi giao ả cho người Nhật, hãy cho mấy anh em nhà ta hưởng thụ trước, để họ chơi con điếm này cho đã, giúp Nhã Hân trút cơn giận?”
Con ngươi đục ngầu của Bạch Thụ Phong lướt nhìn một vòng toàn thân trên dưới của Đổng Lam Yên, vẫy vẫy tay, “người phụ nữ này là con cờ có thể lấy đi mạng chó của Lục Quang Thành, mấy người chỉ cần đừng làm trầy gương mặt cô ta, đừng cho cô ta có cơ hội tự vận, thì cứ mặt sức thoải mái dày vò ả ta! Tranh thủ thời gian, nửa tiếng sau, người của Tỉnh Điền Tấn Thôn có thể qua đây áp giải cô ta đi đó!”
Ông ta nói xong liền đi.
Bạch Vân Cẩm liền nở nụ cười gian trá và lột nút áo ra, “ nếu như chỉ có thời gian nửa tiếng, thì không cần chi nhiều người như vậy, đích thân ta sẽ trả thù cho em gái ta!”
Đổng Lam Yên hoàn toàn tuyệt vọng, mặc dù rất tiếc nuối vì chưa trả thù cho cái chết của cha mẹ, dù cho vô cùng không nỡ xa Lục Quang Thành và đứa con trong bụng, nhưng càng không muốn bị người đàn ông đáng ghét này và cả người Nhật trây bẩn mình, và càng tuyệt đối không muốn vì mình mà dẫn đến cho Lục Quang Thành tai hoạ ngập đầu…
Mà toàn thân cô ấy đều đã bị trói chặt, ngay cả muốn đập đầu vào tường tự vận cũng khó mà thực hiện được…
Cô ấy nhắm đôi mắt lại, hạ quyết tâm dùng răng cắn chặt lưỡi của mình…
Nào ngờ miệng cô ấy đột nhiên bị Bạch Vân Cẩm đánh vào một cái thật mạnh, ngay sau đó liền nhét một mảnh vải vào trong miệng cô ấy.
Bạch Vân Cẩm không thèm nói gì thêm, mà vén áo dài cô ấy lên và đè lên cô ấy, vật cương cứng ấy xâm phạm vào cơ thể mình khiến đôi chân Đổng Lam Yên không ngừng giãy giụa theo bản năng của mình, nhưng đôi tay dơ bẩn của anh ta đã đi sâu vào trong nội y cô ấy…
Khi mò đến phần bụng có đôi chút nhô lên của cô ấy, đầu tiên Bạch Vân Cẩm ngớ người ra, sau đó thì cười lên một cách điên cuồng.
“Khó trách Lục Quang Thành vì ngươi mà bất chấp tất cả, ầm ĩ cả buổi trời thì ra cô đã mang thai đứa con của thằng đó sao? Vừa đúng lúc đó, em gái ta cũng mang thai đứa con thằng đó mà còn bị nó ngấm ngầm âm mưu hành hạ, giờ đây ta sẽ đòi lại gấp đôi!”
Anh ta vừa nói xong bàn tay to lớn của anh ta liền đặt lên bụng cô ấy và ấn xuống một cái thật mạnh, trong nỗi đau như bị kim châm muối xát ấy, Đổng Lam Yên rõ ràng cảm nhận được có cái gì đó gần như đang truỵ xuống bụng dưới…
“Um…”
Cô ấy không mở miệng ra được và cũng không thể cựa quậy được, cứ thế mà trơ mắt nhìn Bạch Vân Cẩm hơi thở hỗn hển, tay chân luống cuống mà móc thứ dơ bẩn đó ra, hướng về thân dưới cô ấy dùng sức mà đẩy vào…
Bình luận facebook