Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
316
8 năm trước, nỗi đau mất đi cha mẹ của cô ấy, khiến anh ấy vô cùng đau xót.
Nhưng khi anh ấy buông bỏ tất cả công việc trên tay của mình mà chạy đi tìm cô ấy như một thằng điên vậy, thì cô ấy lại đi theo một người đàn ông khác trở về Giang Nam, còn mặt dạn mày dày viết thư nói cho anh ấy biết, Giang Nam mới là nơi thuộc về cô ấy, và cô ấy đã gả cho một người đàn ông thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với cô ấy, kêu anh ấy hãy quên đi cô ấy...cô ấy còn gửi thêm một tấm ảnh mà hai người họ chụp chung , muốn anh ấy chúc phúc hai người họ!
Trong bức ảnh đó, cô ấy tựa vào lòng người đàn ông ấy, nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh, giống như một đóa hoa mạn đà la xinh đẹp nhưng lại có thể khiến anh ấy trúng độc mà chết...
Anh ấy cũng không biết rằng những năm tháng đó, anh ấy đã chịu đựng như thế nào để có thể sống đến ngày hôm nay.
Sự kiêu ngạo của anh ấy, dù cho có yêu cô ấy như thế nào đi chăng nữa, thì làm sao lại có thể không giữ thể diện mà đi cầu xin một người phụ nữ đã yêu người đàn ông khác và đồng thời đã lập gia đình để mà quay về bên mình?
Bị tình yêu tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình, sau đó anh ấy lại lần lượt phải trải qua nỗi đau mất mẹ mất cha, anh ấy đã không còn nhìn thấy niềm hy vọng trong cuộc sống nữa, từ đó toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, trái tim như bị đóng băng.
Anh ấy tự ép bản thân mình không được nhớ đến cô ấy, phải quên cô ấy một cách triệt để…
Nhưng không ngờ rằng, trong một đêm mưa tầm tã của 4 năm trước, cô ấy lại bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phủ Thiếu Soái, đồng thời liều mạng mà đâm vào xe anh ấy…
Anh ấy đau lòng mà ôm lấy cô ấy đang bị hôn mê vào lòng, trịnh trọng quyết định, nếu như cô ấy đã bị người đàn ông đó vứt bỏ, anh ấy sẽ không những không ghét bỏ cô ấy, mà còn cho cô ấy một danh phận Thiếu Soái phu nhân vẻ vang không ai sánh bằng, đồng thời cả đời sẽ trung thành và bảo vệ cô ấy!
Nào ngờ câu nói đầu tiên khi cô ấy tỉnh dậy, lại là muốn anh ấy đi cứu người đàn ông đó…
Hoá ra cô ấy không ngại đường xa long đong vất vả mà đến đây, chỉ là vì muốn lợi dụng anh ấy mà thôi!
Cô ấy nhất định chưa nghe được âm thanh của trái tim anh ấy đang vỡ nát…
Nụ cười lạnh lùng của anh ấy lập tức xuất hiện và yêu cầu cô ấy dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự cứu giúp, anh ấy nghĩ rằng cô ấy là một phụ nữa kiên trinh bất khuất, nhất định sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa mà từ chối anh ấy, ai ngờ, cô ấy lại gật đầu mà không một chút do dự nào…
Thế là đêm hôm đó, dưới sự thúc đẩy của những tâm trạng thất vọng, căm phẫn và tổn thương dồn lại, anh ấy đã cực kỳ tàn nhẫn mà xé nát cô ấy ra…
Như trong dự đoán, cô ấy không hề rỉ máu.
Anh ấy biết rõ cô ấy đã phản bội mình, biết rõ cơ thể cô ấy sẽ không còn trong sạch, và trái tim cô ấy càng không thể thuộc về mình, nhưng anh ấy vẫn không nỡ để cô ấy rời khỏi…
Thế là anh ấy vừa yêu vừa hận mà giam cầm cô ấy trong phủ Soái, thoáng một cái đã 4 năm.
Anh ấy vốn nghĩ rằng nếu cô ấy đã dùng cơ thể của mình để làm điều kiện ở lại bên cạnh anh ấy, thì sẽ an an phận phận mà nghe theo lời anh ấy, sẽ không nghĩ đến người đàn ông đó nữa. Nào ngờ cô ấy lại nhân lúc anh ấy ra ngoài lại lén lút hẹn hò với người đàn ông đó! Lại còn tạo ra một đứa con, khiến cho sự nhục nhã của anh ấy còn khó chịu hơn là chết…
Sự tổn thương và những hồi ức kinh khủng ấy đã trở thành nút thắt trong lòng anh ấy, khiến trái tim anh ấy gần như muốn nổng tung!
Anh ấy giận dữ buột miệng thét lên, “Tiện nhân, cút, cút về nhà củi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Tiếng gào thét bất thình lình ấy khiến cho Đổng Lam Yên giật bắn mình, cô ấy chưa từng nhìn thấy ánh mắt Lục Quang Thành chán ghét đến như vậy.
Trái tim cô ấy, lộ ra vẻ run sợ.
Nếu đã chán ghét cô ấy đến như vậy, thì tại sao lại không thả cho cô ấy đi?
Cô ấy từ từ quỳ xuống, nói ra những lời, khiến cô ấy như cảm thấy bất lực…
“Cầu xin Ngũ gia hãy đuổi em ra khỏi phủ Soái, cứ mặc em tự sinh tự diệt.”
Lục Quang Thành không ngờ cô ấy đã nói như vậy, đôi mắt anh ấy liền nhắm lại trong phút chốc đã có giọt lệ rơi xuống.
Cô ấy lại muốn đi?
Đây là vì cảm thấy anh ấy đã hết giá trị lợi dùng, nên đã không chờ đợi được nữa, muốn đi kiếm thằng giang phu của cô ấy sao?
Cô ấy xem anh ấy là cái gì?
Cô ấy nói muốn về là về, muốn đi là đi sao?!
Vậy là, cảnh trên bàn ăn lúc nãy, nhất định là do cô ấy gây chuyện, đã trút sự căm phẫn lên Bạch Nhã Hân, lại còn muốn viện lý do mắc tội để mình bị đuổi ra khỏi phủ?
Người phụ nữ này, không ngờ lại thay đổi một cách đê tiện và bỉ ổi như thế này!
Dưới sự phẫn nộ của Lục Quang Thành, anh ấy không hề suy nghĩ gì cả đã giương tay cho cô ấy một bạt tai tàn bạo…
Tiếng bạt tai đó vô cùng lớn tiếng, khiến cho Bạch Nhã Hân và hai người hầu bên cạnh nghe mà giật bắn mình.
Lục Quang Thành túm lấy tóc của Đổng Lam Yên, bóp chặt gò má đang sưng lên của cô ấy, từng chữ từng chữ vô cùng hung hãn mà thốt lên, “nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi kêu cô, cút, về, nhà, củi!”
Vừa dứt lời anh ấy liền lấy tay xô mạnh một cái, Đổng Lam Yên liền té ngã xuống đống chén vụn trên đất ấy…
“Cút!”
Lục Quang Thành không thể hạ được cơn giận đã dùng chân đá mạnh một phát vào bàn ăn, tạo ra tiếng loảng xoảng vô cùng lớn, sau đó khuôn mặt đầy giận dữ mà sải bước thật to đi lên lầu.
Lục Quang Thành vốn luôn rất thận trọng và điềm tỉnh, Bạch Nhã Hân đã quen biết anh ấy hơn 10 năm, mà vẫn chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ mất kiểm soát của anh ấy như ngày hôm nay.
Và người phụ nữ khiến anh ấy trở nên khác thường như vậy, chính là người có khuôn mặt xinh đẹp lại tinh thông các thứ cầm kỳ thi hoạ, đồng thời được anh ấy ngủ chung một lần thì đã mấy năm liền không thề thay đổi qua người phụ nữ nào khác…
Ánh mắt Bạch Nhã Hân nhìn vào Đổng Lam Yên, gần như có thể phóng ra những mũi tên nhọn…
Người phụ nữ này, một ngày ko chết, thì cô ta sẽ không có một ngày yên ổn…
8 năm trước, nỗi đau mất đi cha mẹ của cô ấy, khiến anh ấy vô cùng đau xót.
Nhưng khi anh ấy buông bỏ tất cả công việc trên tay của mình mà chạy đi tìm cô ấy như một thằng điên vậy, thì cô ấy lại đi theo một người đàn ông khác trở về Giang Nam, còn mặt dạn mày dày viết thư nói cho anh ấy biết, Giang Nam mới là nơi thuộc về cô ấy, và cô ấy đã gả cho một người đàn ông thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với cô ấy, kêu anh ấy hãy quên đi cô ấy...cô ấy còn gửi thêm một tấm ảnh mà hai người họ chụp chung , muốn anh ấy chúc phúc hai người họ!
Trong bức ảnh đó, cô ấy tựa vào lòng người đàn ông ấy, nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh, giống như một đóa hoa mạn đà la xinh đẹp nhưng lại có thể khiến anh ấy trúng độc mà chết...
Anh ấy cũng không biết rằng những năm tháng đó, anh ấy đã chịu đựng như thế nào để có thể sống đến ngày hôm nay.
Sự kiêu ngạo của anh ấy, dù cho có yêu cô ấy như thế nào đi chăng nữa, thì làm sao lại có thể không giữ thể diện mà đi cầu xin một người phụ nữ đã yêu người đàn ông khác và đồng thời đã lập gia đình để mà quay về bên mình?
Bị tình yêu tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình, sau đó anh ấy lại lần lượt phải trải qua nỗi đau mất mẹ mất cha, anh ấy đã không còn nhìn thấy niềm hy vọng trong cuộc sống nữa, từ đó toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, trái tim như bị đóng băng.
Anh ấy tự ép bản thân mình không được nhớ đến cô ấy, phải quên cô ấy một cách triệt để…
Nhưng không ngờ rằng, trong một đêm mưa tầm tã của 4 năm trước, cô ấy lại bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phủ Thiếu Soái, đồng thời liều mạng mà đâm vào xe anh ấy…
Anh ấy đau lòng mà ôm lấy cô ấy đang bị hôn mê vào lòng, trịnh trọng quyết định, nếu như cô ấy đã bị người đàn ông đó vứt bỏ, anh ấy sẽ không những không ghét bỏ cô ấy, mà còn cho cô ấy một danh phận Thiếu Soái phu nhân vẻ vang không ai sánh bằng, đồng thời cả đời sẽ trung thành và bảo vệ cô ấy!
Nào ngờ câu nói đầu tiên khi cô ấy tỉnh dậy, lại là muốn anh ấy đi cứu người đàn ông đó…
Hoá ra cô ấy không ngại đường xa long đong vất vả mà đến đây, chỉ là vì muốn lợi dụng anh ấy mà thôi!
Cô ấy nhất định chưa nghe được âm thanh của trái tim anh ấy đang vỡ nát…
Nụ cười lạnh lùng của anh ấy lập tức xuất hiện và yêu cầu cô ấy dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự cứu giúp, anh ấy nghĩ rằng cô ấy là một phụ nữa kiên trinh bất khuất, nhất định sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa mà từ chối anh ấy, ai ngờ, cô ấy lại gật đầu mà không một chút do dự nào…
Thế là đêm hôm đó, dưới sự thúc đẩy của những tâm trạng thất vọng, căm phẫn và tổn thương dồn lại, anh ấy đã cực kỳ tàn nhẫn mà xé nát cô ấy ra…
Như trong dự đoán, cô ấy không hề rỉ máu.
Anh ấy biết rõ cô ấy đã phản bội mình, biết rõ cơ thể cô ấy sẽ không còn trong sạch, và trái tim cô ấy càng không thể thuộc về mình, nhưng anh ấy vẫn không nỡ để cô ấy rời khỏi…
Thế là anh ấy vừa yêu vừa hận mà giam cầm cô ấy trong phủ Soái, thoáng một cái đã 4 năm.
Anh ấy vốn nghĩ rằng nếu cô ấy đã dùng cơ thể của mình để làm điều kiện ở lại bên cạnh anh ấy, thì sẽ an an phận phận mà nghe theo lời anh ấy, sẽ không nghĩ đến người đàn ông đó nữa. Nào ngờ cô ấy lại nhân lúc anh ấy ra ngoài lại lén lút hẹn hò với người đàn ông đó! Lại còn tạo ra một đứa con, khiến cho sự nhục nhã của anh ấy còn khó chịu hơn là chết…
Sự tổn thương và những hồi ức kinh khủng ấy đã trở thành nút thắt trong lòng anh ấy, khiến trái tim anh ấy gần như muốn nổng tung!
Anh ấy giận dữ buột miệng thét lên, “Tiện nhân, cút, cút về nhà củi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Tiếng gào thét bất thình lình ấy khiến cho Đổng Lam Yên giật bắn mình, cô ấy chưa từng nhìn thấy ánh mắt Lục Quang Thành chán ghét đến như vậy.
Trái tim cô ấy, lộ ra vẻ run sợ.
Nếu đã chán ghét cô ấy đến như vậy, thì tại sao lại không thả cho cô ấy đi?
Cô ấy từ từ quỳ xuống, nói ra những lời, khiến cô ấy như cảm thấy bất lực…
“Cầu xin Ngũ gia hãy đuổi em ra khỏi phủ Soái, cứ mặc em tự sinh tự diệt.”
Lục Quang Thành không ngờ cô ấy đã nói như vậy, đôi mắt anh ấy liền nhắm lại trong phút chốc đã có giọt lệ rơi xuống.
Cô ấy lại muốn đi?
Đây là vì cảm thấy anh ấy đã hết giá trị lợi dùng, nên đã không chờ đợi được nữa, muốn đi kiếm thằng giang phu của cô ấy sao?
Cô ấy xem anh ấy là cái gì?
Cô ấy nói muốn về là về, muốn đi là đi sao?!
Vậy là, cảnh trên bàn ăn lúc nãy, nhất định là do cô ấy gây chuyện, đã trút sự căm phẫn lên Bạch Nhã Hân, lại còn muốn viện lý do mắc tội để mình bị đuổi ra khỏi phủ?
Người phụ nữ này, không ngờ lại thay đổi một cách đê tiện và bỉ ổi như thế này!
Dưới sự phẫn nộ của Lục Quang Thành, anh ấy không hề suy nghĩ gì cả đã giương tay cho cô ấy một bạt tai tàn bạo…
Tiếng bạt tai đó vô cùng lớn tiếng, khiến cho Bạch Nhã Hân và hai người hầu bên cạnh nghe mà giật bắn mình.
Lục Quang Thành túm lấy tóc của Đổng Lam Yên, bóp chặt gò má đang sưng lên của cô ấy, từng chữ từng chữ vô cùng hung hãn mà thốt lên, “nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi kêu cô, cút, về, nhà, củi!”
Vừa dứt lời anh ấy liền lấy tay xô mạnh một cái, Đổng Lam Yên liền té ngã xuống đống chén vụn trên đất ấy…
“Cút!”
Lục Quang Thành không thể hạ được cơn giận đã dùng chân đá mạnh một phát vào bàn ăn, tạo ra tiếng loảng xoảng vô cùng lớn, sau đó khuôn mặt đầy giận dữ mà sải bước thật to đi lên lầu.
Lục Quang Thành vốn luôn rất thận trọng và điềm tỉnh, Bạch Nhã Hân đã quen biết anh ấy hơn 10 năm, mà vẫn chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ mất kiểm soát của anh ấy như ngày hôm nay.
Và người phụ nữ khiến anh ấy trở nên khác thường như vậy, chính là người có khuôn mặt xinh đẹp lại tinh thông các thứ cầm kỳ thi hoạ, đồng thời được anh ấy ngủ chung một lần thì đã mấy năm liền không thề thay đổi qua người phụ nữ nào khác…
Ánh mắt Bạch Nhã Hân nhìn vào Đổng Lam Yên, gần như có thể phóng ra những mũi tên nhọn…
Người phụ nữ này, một ngày ko chết, thì cô ta sẽ không có một ngày yên ổn…
Bình luận facebook