Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
42131
Morocco.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Lâu Tư Trầm vươn tay về phía điện thoại di động.
Ngón tay dài lơ đãng ấn vào một app tin tức nào đó, hắn ngán ngẩm trượt màn hình xuống cuối trang rồi lại trượt lên đầu trang, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy.
Tiết Bỉnh dám cam đoan thiếu chủ nhà mình không xem tin tức, chẳng qua chỉ là đang giết thời gian thôi, hoặc là...
Đang chờ điện thoại?
Nhưng trên đời này có cuộc gọi khiến Cô Lang thiếu chủ phải mong chờ như thế ư? Quả là kỳ lạ!
- Tiết Bỉnh!
Lâu Tư Trầm ngồi trước bàn làm việc bỗng gọi.
Động tác trượt điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại, hắn bực bội ném chiếc điện thoại lên ghế sô pha cách đó nửa mét.
- Vâng, thưa thiếu chủ.
- Hỏi cậu một chuyện.
- Ngài cứ nói ạ.
- Là chuyện của một người bạn tôi...
- Vâng.
- Gần đây cậu ấy tìm được một cô gái...
- Vâng.
- Nhưng cậu ấy lại đi xa nhà.
- ...
Điển hình của hệ liệt "Tôi có một người bạn" đây mà!
Tiết Bỉnh lập tức hiểu ra vấn đề nhưng anh chưa kịp hỏi thẳng ra thì đã nghe thấy thiếu chủ nhà mình tiếp tục nói:
- Nhưng mà người con gái kia còn chẳng thèm gọi một cú điện thoại nào cho tôi... à bạn tôi! Cậu nói xem cô ấy có ý gì?
- À, thiếu chủ... bạn ngài có gọi cho cô ấy không?
- Không!
Lâu Tư Trầm tsundere đập bàn:
- Tôi... à bạn tôi đang chờ cô ấy gọi điện trước.
- Nói không chừng cô ấy cũng đang chờ ngài... à bạn ngài gọi điện thoại cho mình thì sao?
Lâu Tư Trầm nghe vậy thì nhíu mày, hắn chỉ chỉ chiếc điện thoại vừa bị ném lên ghế:
- Đưa di động đây cho tôi!
Tiết Bỉnh vội vàng lấy di động tới.
Lâu Tư Trầm xem danh bạ, tìm số của Tần Mộ Sở, đang định gọi cho cô nhưng ngón tay vừa chạm vào dãy số thì hắn lại bỏ di động qua một bên.
Tiết Bỉnh sững sờ:
- Thiếu chủ, sao thế ạ?
- Không có gì, đột nhiên không muốn gọi thôi!
Lâu Tư Trầm khá tức giận.
Hắn đã tới Morocco cả tuần trời, mấy ngày nay luôn bận rộn, chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất, hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất rồi bay về nước.
Ngày nào đi làm về, dù mệt mỏi đến đâu hắn cũng không quên lấy di động ra, xem tất cả các cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc và email một lượt, thế nhưng cho đến tận bây giờ, hắn chưa nhận được bất cứ một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn nào từ cô, ngay cả email cũng không có!
Bảo không thất vọng là giả!
Chính vì thất vọng cho nên lại càng chờ đợi, mà vì chờ đợi quá nhiều nên thất vọng lại càng sâu. Thất vọng nặng nề rồi nên mới dè dặt như bây giờ.
Quả nhiên người con gái kia vẫn cứ vô tình với hắn như vậy! Không nhớ, không mong, không thèm để ý!
Ting! Ting!
Đang nghĩ thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Tiết Bỉnh vội vàng cầm di động đưa cho hắn, khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, anh vui mừng nói:
- Thiếu chủ, là thiếu phu nhân gọi!
Lâu Tư Trầm cũng thấy cái tên trên màn hình. Quả nhiên là cô! Đôi mắt đen của hắp nheo lại, trận chiến này có phải hắn là người chiến thắng không?
Hắn nghe máy.
- Có việc gì?
Giọng hắn rất trầm, thậm chí còn có vẻ khá lạnh lùng, sự bất an nóng nảy khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Tiết Bỉnh cảm thấy đúng là tâm thần phân liệt mà. Hoặc là diễn sâu, mà nói khó nghe hơn thì chính là làm màu!
Rõ ràng đã sớm nóng gan nóng ruột rồi mà cứ giả vờ làm như không có, giả vờ cho ai nhìn?
- À... Dạo này ổn không?
Tần Mộ Sở đứng trên ban công cảm nhận gió đêm thổi, cơn gió như lưỡi dao xẹt qua gương mặt cô, vừa lạnh vừa đau.
- Ổn lắm.
Lâu Tư Trầm trả lời rồi hỏi lại:
- Em thì sao?
- Cũng không tệ lắm.
Tần Mộ Sở lo lắng nắm chặt điện thoại, lúc này cô thực sự không biết nói sao cho phải.
- Bên em là mấy giờ rồi?
Lâu Tư Trầm hỏi.
- Hơn mười một giờ.
Cô quay lại nhìn chiếc đồng hồ trong phòng khách rồi đáp.
- Vẫn chưa ngủ à?
- Sắp rồi.
Tần Mộ Sở không muốn đi ngủ, cũng không buồn ngủ. Ngày mai, ngày mai cô sẽ đi rồi.
Vừa mở mắt, cô sẽ phải rời xa thành phố quen thuộc này, phải rời khỏi người đàn ông ở đầu dây bên kia, cô có rất nhiều cảm xúc khó mà diễn tả thành lời, bi thương, đau lòng cùng với rất nhiều tiếc nuối.
Chẳng biết vì sao khóe mắt cô dần ướt, bầu trời đen như mực trước mắt mỗi lúc càng mơ hồ, thậm chí cô bắt đầu sụt sịt.
Cuối cùng, Tần Mộ Sở không nhịn được, cô sịt mũi, ngửa đầu để nước mắt không rơi.
- Bị cảm à?
Cô mới khẽ sụt sịt mà ở đầu kia Lâu Tư Trầm đã nhận ra.
Tần Mộ Sở vội vàng lau nước mắt:
- Gió to quá, em đứng ở đầu gió nên bị gió thổi, nước mắt nước mũi chảy hết cả ra rồi.
Tần Mộ Sở lộ rõ giọng mũi.
- Em đứng ở đầu gió làm gì?
Lâu Tư Trầm lại nhíu mày:
- Vào nhà rồi nói tiếp.
- Vốn định ra ngoài hóng gió thôi.
Chỉ sợ đây sẽ là lần cuối cùng cô thấy cảnh đêm ở thành phố này. Ít nhất thì cũng là lần cuối trong năm nay!
Cho tới trước khi đi cô mới nhận ra sự tốt đẹp của thành phố này, thậm chí ngay cả gió đêm cũng trở nên dịu dàng dù nó vẫn khiến khuôn mặt cô đau rát.
Tần Mộ Sở chưa bao giờ biết mình yêu thành phố này đến vậy, thế nhưng cô hiểu nguyên nhân mình yêu nơi này là gì, tất cả là vì nơi này có hắn. Trong thành phố này có dấu vết tình yêu của họ. Trong thành phố này có ký ức về tình yêu của cô dành cho hắn.
Rất rất nhiều hồi ức liên tiếp trở lại với Tần Mộ Sở, cô không kìm nén được nữa mà để cho nước mắt trào ra.
Không thể dừng lại được.
Tần Mộ Sở cảm thấy khóe mắt mình không phải là nước mắt mà là sự nhớ nhung của mình dành cho hắn.
Nước mắt cô rơi như vỡ đê.
Cô sợ mình cứ thế này thì sẽ không thể bình tĩnh lại nổi nên vội nói:
- Muộn rồi, em đi ngủ đây.
- Em sao thế?
Lâu Tư Trầm hỏi với giọng rất nghiêm túc.
- Ừ.
Mộ Sợ ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, cô lau nước mắt, nói:
- Không có gì, có lẽ là do gió thổi thôi.
- Chỉ là tại gió thổi thôi à?
Lâu Tư Trầm có vẻ không tin.
- Ừ, khi nãy gió lớn quá.
- Em khóc à?
- Không phải.
Tần Mộ Sở vội phủ định nhưng cô không thể kìm lại nước mắt của mình nữa:
- Lâu Tư Trầm, muộn lắm rồi, em muốn đi ngủ! Tạm biệt.
Nói xong, không chờ hắn trả lời, cô đã lập tức dập máy.
Sau đó, cô tắt nguồn điện thoại vì sợ mình sẽ không dằn lòng được mà gọi cho hắn. Cô cầm điện thoại, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Chỉ trong một lát, nước mắt đã rơi ướt di động.
Lâu Tư Trầm gọi lại cho Tần Mộ Sở nhưng chỉ nhận được tin nhắn điện thoại không liên lạc được. Cô luôn tắt máy!
Lâu Tư Trầm nhíu mày, gọi:
- Tiết Bỉnh!
- Thiếu chủ!
- Sắp xếp máy bay về Trung Quốc.
- Ngay bây giờ ạ?
- Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!
- Vâng.
Tiết Bỉnh ngay lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen, mỗi lúc mày hắn lại nhíu chặt hơn.
Rốt cuộc thì cô ấy làm sao vậy?
Chỉ một lát sau, Tiết Bỉnh đã quay lại:
- Thiếu chủ, máy bay đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể cất cánh ngay ạ.
- Đi thôi.
- Nhưng còn cuộc họp ngày mai...
- Tôi sẽ nhanh chóng quay lại!
Vậy nên hắn vội về nước là để gặp thiếu phu nhân à? Chỉ thế thôi hả?
Tiết Bỉnh chẳng biết phải nói gì nữa, anh chỉ đành đi theo Lâu Tư Trầm rồi lái xe về hướng sân bay.
Chiều hôm sau.
Tần Mộ Sở dẫn theo Đuôi Nhỏ đã đến sân bay với Cố Cẩn Ngôn, họ cùng xuất hiện ở cổng an ninh.
Cố Cẩn Ngôn đã làm xong thủ tục cho hai người, khi giao vé cho họ, anh còn quan tâm hỏi một câu:
- Tối qua ngủ ngon không ngon à?
- Một chút thôi.
Tần Mộ Sở gật đầu:
- Có phải quầng thâm mắt đậm lắm không?
- Mắt hơi sưng, giống như đã từng khóc ấy.
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa hé mở chiếc vali cô vất vả lắm mới sắp xếp xong. Tần Mộ Sở không đành lòng:
- Không nỡ.
Không nỡ bỏ lại thành phố mình đã sống hơn hai mươi năm.
Lại càng không nỡ bỏ lại người ở thành phố này.
Có bạn bè, còn có hắn.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Mộ Sở:
- Sở Sở, bây giờ không đi còn kịp đấy.
- Đi!
Tần Mộ Sở nhìn Đuôi Nhỏ đang nắm tay mình, cô bỗng trở nên thật kiên định:
- Phải đi!
Dù có tiếc nuối đến đâu, cô cũng phải đi. Vì Đuôi Nhỏ, cũng vì đứa bé trong bụng nữa!
- Sở Sở, Sở Sở! Chú đẹp trai kìa!
Đuôi Nhỏ đứng bên cạnh bỗng hưng phấn kêu lên.
- Hả?
Nghe vậy, Tần Mộ Sở sửng sốt.
- Chú đẹp trai ơi!
Đuôi Nhỏ chỉ về phía cổng, hét lớn:
- Con thấy chú đẹp trai kìa!
Sao có thể thế được? Lâu Tư Trầm lúc này phải đang ở Morocco chứ!
Tim Tần Mộ Sở đập thình thịch, cô nhìn theo hướng tay con bé chỉ, nhưng làm gì có "chú đẹp trai" nào.
Lúc này, cô không biết mình cảm thấy may mắn hơn hay là cảm thấy thất vọng hơn.
- Con yêu, con nhìn nhầm rồi, đó không phải chú ấy đâu.
Tần Mộ Sở không nhìn nữa.
- Đuôi Nhỏ không nhìn nhầm đâu, là chú đẹp trai thật mà!
Con bé khẳng định chắc nịch.
Tần Mộ Sở quay lại nhìn thoáng về phía cổng, thế nhưng bất ngờ là cô không thấy Lâu Tư Trầm, người cô nhìn thấy là...
Tiết Bỉnh?!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Nếu anh ta ở đây thì người chồng thần bí Cô Lang của mình đâu?
Có phải cũng ở đây không?
Tần Mộ Sở theo bản năng nhìn khắp xung quanh.
Morocco.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Lâu Tư Trầm vươn tay về phía điện thoại di động.
Ngón tay dài lơ đãng ấn vào một app tin tức nào đó, hắn ngán ngẩm trượt màn hình xuống cuối trang rồi lại trượt lên đầu trang, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy.
Tiết Bỉnh dám cam đoan thiếu chủ nhà mình không xem tin tức, chẳng qua chỉ là đang giết thời gian thôi, hoặc là...
Đang chờ điện thoại?
Nhưng trên đời này có cuộc gọi khiến Cô Lang thiếu chủ phải mong chờ như thế ư? Quả là kỳ lạ!
- Tiết Bỉnh!
Lâu Tư Trầm ngồi trước bàn làm việc bỗng gọi.
Động tác trượt điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại, hắn bực bội ném chiếc điện thoại lên ghế sô pha cách đó nửa mét.
- Vâng, thưa thiếu chủ.
- Hỏi cậu một chuyện.
- Ngài cứ nói ạ.
- Là chuyện của một người bạn tôi...
- Vâng.
- Gần đây cậu ấy tìm được một cô gái...
- Vâng.
- Nhưng cậu ấy lại đi xa nhà.
- ...
Điển hình của hệ liệt "Tôi có một người bạn" đây mà!
Tiết Bỉnh lập tức hiểu ra vấn đề nhưng anh chưa kịp hỏi thẳng ra thì đã nghe thấy thiếu chủ nhà mình tiếp tục nói:
- Nhưng mà người con gái kia còn chẳng thèm gọi một cú điện thoại nào cho tôi... à bạn tôi! Cậu nói xem cô ấy có ý gì?
- À, thiếu chủ... bạn ngài có gọi cho cô ấy không?
- Không!
Lâu Tư Trầm tsundere đập bàn:
- Tôi... à bạn tôi đang chờ cô ấy gọi điện trước.
- Nói không chừng cô ấy cũng đang chờ ngài... à bạn ngài gọi điện thoại cho mình thì sao?
Lâu Tư Trầm nghe vậy thì nhíu mày, hắn chỉ chỉ chiếc điện thoại vừa bị ném lên ghế:
- Đưa di động đây cho tôi!
Tiết Bỉnh vội vàng lấy di động tới.
Lâu Tư Trầm xem danh bạ, tìm số của Tần Mộ Sở, đang định gọi cho cô nhưng ngón tay vừa chạm vào dãy số thì hắn lại bỏ di động qua một bên.
Tiết Bỉnh sững sờ:
- Thiếu chủ, sao thế ạ?
- Không có gì, đột nhiên không muốn gọi thôi!
Lâu Tư Trầm khá tức giận.
Hắn đã tới Morocco cả tuần trời, mấy ngày nay luôn bận rộn, chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất, hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất rồi bay về nước.
Ngày nào đi làm về, dù mệt mỏi đến đâu hắn cũng không quên lấy di động ra, xem tất cả các cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc và email một lượt, thế nhưng cho đến tận bây giờ, hắn chưa nhận được bất cứ một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn nào từ cô, ngay cả email cũng không có!
Bảo không thất vọng là giả!
Chính vì thất vọng cho nên lại càng chờ đợi, mà vì chờ đợi quá nhiều nên thất vọng lại càng sâu. Thất vọng nặng nề rồi nên mới dè dặt như bây giờ.
Quả nhiên người con gái kia vẫn cứ vô tình với hắn như vậy! Không nhớ, không mong, không thèm để ý!
Ting! Ting!
Đang nghĩ thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Tiết Bỉnh vội vàng cầm di động đưa cho hắn, khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, anh vui mừng nói:
- Thiếu chủ, là thiếu phu nhân gọi!
Lâu Tư Trầm cũng thấy cái tên trên màn hình. Quả nhiên là cô! Đôi mắt đen của hắp nheo lại, trận chiến này có phải hắn là người chiến thắng không?
Hắn nghe máy.
- Có việc gì?
Giọng hắn rất trầm, thậm chí còn có vẻ khá lạnh lùng, sự bất an nóng nảy khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Tiết Bỉnh cảm thấy đúng là tâm thần phân liệt mà. Hoặc là diễn sâu, mà nói khó nghe hơn thì chính là làm màu!
Rõ ràng đã sớm nóng gan nóng ruột rồi mà cứ giả vờ làm như không có, giả vờ cho ai nhìn?
- À... Dạo này ổn không?
Tần Mộ Sở đứng trên ban công cảm nhận gió đêm thổi, cơn gió như lưỡi dao xẹt qua gương mặt cô, vừa lạnh vừa đau.
- Ổn lắm.
Lâu Tư Trầm trả lời rồi hỏi lại:
- Em thì sao?
- Cũng không tệ lắm.
Tần Mộ Sở lo lắng nắm chặt điện thoại, lúc này cô thực sự không biết nói sao cho phải.
- Bên em là mấy giờ rồi?
Lâu Tư Trầm hỏi.
- Hơn mười một giờ.
Cô quay lại nhìn chiếc đồng hồ trong phòng khách rồi đáp.
- Vẫn chưa ngủ à?
- Sắp rồi.
Tần Mộ Sở không muốn đi ngủ, cũng không buồn ngủ. Ngày mai, ngày mai cô sẽ đi rồi.
Vừa mở mắt, cô sẽ phải rời xa thành phố quen thuộc này, phải rời khỏi người đàn ông ở đầu dây bên kia, cô có rất nhiều cảm xúc khó mà diễn tả thành lời, bi thương, đau lòng cùng với rất nhiều tiếc nuối.
Chẳng biết vì sao khóe mắt cô dần ướt, bầu trời đen như mực trước mắt mỗi lúc càng mơ hồ, thậm chí cô bắt đầu sụt sịt.
Cuối cùng, Tần Mộ Sở không nhịn được, cô sịt mũi, ngửa đầu để nước mắt không rơi.
- Bị cảm à?
Cô mới khẽ sụt sịt mà ở đầu kia Lâu Tư Trầm đã nhận ra.
Tần Mộ Sở vội vàng lau nước mắt:
- Gió to quá, em đứng ở đầu gió nên bị gió thổi, nước mắt nước mũi chảy hết cả ra rồi.
Tần Mộ Sở lộ rõ giọng mũi.
- Em đứng ở đầu gió làm gì?
Lâu Tư Trầm lại nhíu mày:
- Vào nhà rồi nói tiếp.
- Vốn định ra ngoài hóng gió thôi.
Chỉ sợ đây sẽ là lần cuối cùng cô thấy cảnh đêm ở thành phố này. Ít nhất thì cũng là lần cuối trong năm nay!
Cho tới trước khi đi cô mới nhận ra sự tốt đẹp của thành phố này, thậm chí ngay cả gió đêm cũng trở nên dịu dàng dù nó vẫn khiến khuôn mặt cô đau rát.
Tần Mộ Sở chưa bao giờ biết mình yêu thành phố này đến vậy, thế nhưng cô hiểu nguyên nhân mình yêu nơi này là gì, tất cả là vì nơi này có hắn. Trong thành phố này có dấu vết tình yêu của họ. Trong thành phố này có ký ức về tình yêu của cô dành cho hắn.
Rất rất nhiều hồi ức liên tiếp trở lại với Tần Mộ Sở, cô không kìm nén được nữa mà để cho nước mắt trào ra.
Không thể dừng lại được.
Tần Mộ Sở cảm thấy khóe mắt mình không phải là nước mắt mà là sự nhớ nhung của mình dành cho hắn.
Nước mắt cô rơi như vỡ đê.
Cô sợ mình cứ thế này thì sẽ không thể bình tĩnh lại nổi nên vội nói:
- Muộn rồi, em đi ngủ đây.
- Em sao thế?
Lâu Tư Trầm hỏi với giọng rất nghiêm túc.
- Ừ.
Mộ Sợ ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, cô lau nước mắt, nói:
- Không có gì, có lẽ là do gió thổi thôi.
- Chỉ là tại gió thổi thôi à?
Lâu Tư Trầm có vẻ không tin.
- Ừ, khi nãy gió lớn quá.
- Em khóc à?
- Không phải.
Tần Mộ Sở vội phủ định nhưng cô không thể kìm lại nước mắt của mình nữa:
- Lâu Tư Trầm, muộn lắm rồi, em muốn đi ngủ! Tạm biệt.
Nói xong, không chờ hắn trả lời, cô đã lập tức dập máy.
Sau đó, cô tắt nguồn điện thoại vì sợ mình sẽ không dằn lòng được mà gọi cho hắn. Cô cầm điện thoại, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Chỉ trong một lát, nước mắt đã rơi ướt di động.
Lâu Tư Trầm gọi lại cho Tần Mộ Sở nhưng chỉ nhận được tin nhắn điện thoại không liên lạc được. Cô luôn tắt máy!
Lâu Tư Trầm nhíu mày, gọi:
- Tiết Bỉnh!
- Thiếu chủ!
- Sắp xếp máy bay về Trung Quốc.
- Ngay bây giờ ạ?
- Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!
- Vâng.
Tiết Bỉnh ngay lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen, mỗi lúc mày hắn lại nhíu chặt hơn.
Rốt cuộc thì cô ấy làm sao vậy?
Chỉ một lát sau, Tiết Bỉnh đã quay lại:
- Thiếu chủ, máy bay đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể cất cánh ngay ạ.
- Đi thôi.
- Nhưng còn cuộc họp ngày mai...
- Tôi sẽ nhanh chóng quay lại!
Vậy nên hắn vội về nước là để gặp thiếu phu nhân à? Chỉ thế thôi hả?
Tiết Bỉnh chẳng biết phải nói gì nữa, anh chỉ đành đi theo Lâu Tư Trầm rồi lái xe về hướng sân bay.
Chiều hôm sau.
Tần Mộ Sở dẫn theo Đuôi Nhỏ đã đến sân bay với Cố Cẩn Ngôn, họ cùng xuất hiện ở cổng an ninh.
Cố Cẩn Ngôn đã làm xong thủ tục cho hai người, khi giao vé cho họ, anh còn quan tâm hỏi một câu:
- Tối qua ngủ ngon không ngon à?
- Một chút thôi.
Tần Mộ Sở gật đầu:
- Có phải quầng thâm mắt đậm lắm không?
- Mắt hơi sưng, giống như đã từng khóc ấy.
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa hé mở chiếc vali cô vất vả lắm mới sắp xếp xong. Tần Mộ Sở không đành lòng:
- Không nỡ.
Không nỡ bỏ lại thành phố mình đã sống hơn hai mươi năm.
Lại càng không nỡ bỏ lại người ở thành phố này.
Có bạn bè, còn có hắn.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Mộ Sở:
- Sở Sở, bây giờ không đi còn kịp đấy.
- Đi!
Tần Mộ Sở nhìn Đuôi Nhỏ đang nắm tay mình, cô bỗng trở nên thật kiên định:
- Phải đi!
Dù có tiếc nuối đến đâu, cô cũng phải đi. Vì Đuôi Nhỏ, cũng vì đứa bé trong bụng nữa!
- Sở Sở, Sở Sở! Chú đẹp trai kìa!
Đuôi Nhỏ đứng bên cạnh bỗng hưng phấn kêu lên.
- Hả?
Nghe vậy, Tần Mộ Sở sửng sốt.
- Chú đẹp trai ơi!
Đuôi Nhỏ chỉ về phía cổng, hét lớn:
- Con thấy chú đẹp trai kìa!
Sao có thể thế được? Lâu Tư Trầm lúc này phải đang ở Morocco chứ!
Tim Tần Mộ Sở đập thình thịch, cô nhìn theo hướng tay con bé chỉ, nhưng làm gì có "chú đẹp trai" nào.
Lúc này, cô không biết mình cảm thấy may mắn hơn hay là cảm thấy thất vọng hơn.
- Con yêu, con nhìn nhầm rồi, đó không phải chú ấy đâu.
Tần Mộ Sở không nhìn nữa.
- Đuôi Nhỏ không nhìn nhầm đâu, là chú đẹp trai thật mà!
Con bé khẳng định chắc nịch.
Tần Mộ Sở quay lại nhìn thoáng về phía cổng, thế nhưng bất ngờ là cô không thấy Lâu Tư Trầm, người cô nhìn thấy là...
Tiết Bỉnh?!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Nếu anh ta ở đây thì người chồng thần bí Cô Lang của mình đâu?
Có phải cũng ở đây không?
Tần Mộ Sở theo bản năng nhìn khắp xung quanh.
Bình luận facebook