Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
42132
Tại sao anh ta lại ở đây?
Nếu anh ta ở đây thì ngýời chồng thần bí Cô Lang của cô đâu?
Có phải cũng ở gần đây không?
Tần Mộ Sở nhìn quanh theo bản năng.
Cô không thấy bất cứ bóng dáng khả nghi nào, lúc này Tiết Bỉnh đã ra khỏi cổng sân bay rồi ngồi vào một chiếc xe công vụ màu đen.
Có lẽ Cô Lang đang ở trên xe chăng?
Nhưng Tần Mộ Sở dám tới để chứng thực hay sao? Trừ khi cô bị điên thôi!
- Là hắn thật à?
Cố Cẩn Ngôn cũng nhìn theo hướng Tần Mộ Sở nhìn nhưng cũng không thấy Lâu Tư Trầm, vậy nên anh hỏi Mộ Sở.
Lúc này cô mới giật mình và vội lắc đầu:
- Không phải, chỉ là nhìn thấy một người giống người quen thôi! Đi nào, chúng ta mau vào đi.
Tần Mộ Sở sợ bị Tiết Bỉnh nhận ra nên vội vàng nắm tay Đuôi Nhỏ đi về phía cổng an ninh. Mãi cho tới khi vào phòng chờ, cô mới dám thở phào.
Một tiếng sau, chuyến bay thuận lợi cất cánh.
Tần Mộ Sở ngồi gần cửa sổ, cô nhìn thành phố thân quen đang mờ dần giữa mây trời.
Mãi cho tới khi không thấy gì nữa.
Nước mắt cũng làm nhòe tầm nhìn của cô trong nháy mắt.
Tiết Bỉnh đặt vali vào cốp xe rồi ngồi lên ghế phụ. Anh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm với bộ mặt nhăn nhó ngồi phía sau:
- Thiếu chủ, chúng ta về khách sạn trước hay thế nào ạ?
- Bệnh viện!
Từ lúc xuống máy bay tới giờ, hắn đã liên tục gọi cho Tần Mộ Sở nhưng điện thoại của cô vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì hôm nay cô có ca sáng, lúc này sẽ ở bệnh viện.
- Đến bệnh viện?
Tiết Bỉnh ngẩn ra, anh dè dặt nhìn về phía thiếu chủ nhà mình, trên gương mặt anh tuấn của hắn viết rõ ràng hai chữ "không vui".
Tiết Bỉnh do dự một lát rồi vẫn quyết định lên tiếng:
- Thiếu chủ, một ngày một đêm rồi ngài chưa chợp mắt, hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát rồi hẵng...
- Đến bệnh viện!
Lâu Tư Trầm nhấn mạnh, vẻ mặt lại càng lạnh hơn.
- Vâng!
Tiết Bỉnh không dám có bất cứ ý kiến gì nữa.
Chiếc xe bắt đầu hướng về phía bệnh viện Phụ Nhân.
Văn phòng khoa ngoại.
- Trưởng khoa Lâu?
Lục Dung Nhan thấy Lâu Tư Trầm đột nhiên xuất hiện trước cửa văn phòng thì vô cùng ngạc nhiên:
- Sở Sở nói anh ra nước ngoài, phải hơn nửa tháng nữa mới về cơ mà?
- Tần Mộ Sở đâu rồi?
Lâu Tư Trầm nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô trong phòng.
- Sở Sở...
Lục Dung Nhan chần chừ.
- Rốt cuộc là thế nào hả? Cô ấy đâu rồi?
Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày, giọng nói đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
- Cậu ấy nghỉ việc rồi.
- Nghỉ việc?
Đôi ngươi của Lâu Tư Trầm vốn đen như mực lúc này lại càng đậm hơn vài phần:
- Chuyện khi nào? Vì sao lại nghỉ việc?
- Hôm qua. Cậu ấy nói phải đi xa một chuyến.
- Đi xa?
Chuyện gì thế này?
Vì sao hôm qua nói chuyện mà cô lại không hề nhắc một lời nào với hắn? Cô đang giở trò quỷ gì đây?
- Cô ấy gặp chuyện gì à?
Lục Dung Nhan lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ lắm.
Cô thực sự không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết Tần Mộ Sở có thai nhưng đứa con trong bụng chưa chắc đã là của người đàn ông trước mặt này.
Ngày hôm qua, khi tới xin nghỉ việc, Tần Mộ Sở còn dặn đi dặn lại là không thể nhắc chuyện cô mang thai với bất cứ ai, kể cả trưởng khoa Lâu!
Làm sao cô dám nói? Ngay cả Tần Mộ Sở cũng không biết cha đứa bé là ai thì làm sao cô dám nói lung tung chứ?
- Vậy cô ấy đi đâu?
Lâu Tư Trầm lại hỏi.
Lục Dung Nhan vẫn lắc đầu:
- Tôi có hỏi nhưng cậu ấy không chịu nói.
Khuôn mặt anh tuấn của Lâu Tư Trầm dần trở nên đáng sợ:
- Cô có biết là đi bao lâu rồi không?
Cô vẫn lắc đầu:
- Cậu ấy cũng không nói luôn.
Hay lắm!
Vậy nên cô gái kia đang chơi trò mất tích với hắn à?
Nhưng chơi với hắn? Chơi nổi sao?
Lâu Tư Trầm vừa ra ngoài vừa gọi cho Tiết Bỉnh:
- Dù là đào sâu ba thước đất cũng phải tìm thấy Tần Mộ Sở cho tôi!
Hắn lạnh lùng ra lệnh, Lâu Tư Trầm gằn từng chữ khiến Lục Dung Nhan cũng phải rùng mình.
Đến tận khuya mà vẫn không hề có bất cứ tin gì về thiếu phu nhân nhà mình, ngay cả Tiết Bỉnh cũng đã cuống đến chảy mồ hôi hột.
Trước đó, bất cứ lần nào cô gặp chuyện hay vô cớ mất tích, họ đều sẽ tìm ra tung tích của cô trong mười lăm phút, vậy mà lần này đã hơn mười tiếng trôi qua nhưng không hề có đầu mối gì hết!
To chuyện rồi!
Hơn nữa, mọi dấu hiệu đều cho thấy lần mất tích này của thiếu phu nhân đã có dự mưu cẩn thận từ trước, mọi dấu vết đều được xóa sạch sẽ!
Tiết Bỉnh thực sự đau đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên. Tiết Bỉnh vội vàng nghe máy.
Người ở đầu dây bên kia nói chuyện, càng nói, sắc mặt Tiết Bỉnh càng khó coi, mồ hôi lạnh trên trán cũng bắt đầu chảy ròng ròng.
Mấy phút sau, cuộc trò chuyện chấm dứt.
Anh lo lắng bước tới bước lui, suy nghĩ xem những lời này phải nói thế nào với thiếu chủ để mình không bị đánh chết.
Nhưng Tiết Bỉnh nghĩ dù mình có nói thế nào đi nữa cũng sẽ chẳng tránh khỏi kiếp nạn này.
Đang nghĩ thì cửa thư phòng của Lâu Tư Trầm được mở ra, thư ký Lâm bưng một tách cà phê đã cạn ra ngoài.
- Tình hình trong đó sao rồi?
Tiết Bỉnh vội kéo thư ký Lâm lại.
Cô chỉ lắc đầu:
- Lúc này ngài ấy vẫn đang họp trực tuyến với khách ở Morocco kìa! Dù có vẻ không có bất cứ hành vi lạ thường nào nhưng mà không khí xung quanh lạnh đến phát sợ ấy. Lát nữa anh mà vào thì phải cẩn thận đấy.
- Ừ.
- Phía thiếu phu nhân sao rồi? Có tin gì mới chưa?
- Có thì có đấy...
Tiết Bỉnh thở dài:
- Nhưng mà tin không tốt lắm.
Thư ký Lâm giật mình:
- Thiếu phu nhân không gặp nguy hiểm chứ?
- Không, không! Xem ra là khá an toàn đấy.
- Thế thì tốt quá.
Cô thở phào:
- Chỉ cần người an toàn là không có việc gì rồi.
Tiết Bỉnh chỉ có thể nói rằng thư ký Lâm đã nghĩ chuyện này quá đơn giản. Người thì đúng là an toàn đấy, nhưng người tiếp theo gặp nạn có thể chính là Tiết Bỉnh anh đây này!
Anh thực sự bó tay.
- Trợ lý Tiết, anh mau vào đi. Thiếu chủ đang chờ đấy.
Thư ký Lâm nói xong thì bưng chén cà phê không vào phòng khách.
Tiết Bỉnh do dự đứng trước cửa một lúc lâu, hít vào thở ra tới mười lâu mới có dũng khí để gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
- Vào đi.
Giọng Lâu Tư Trầm rất thấp và lạnh nhạt.
Tiết Bỉnh đẩy cửa vào.
- Thiếu chủ.
Lúc này, Lâu Tư Trầm đã tắt máy, hắn ngồi trước máy vi tính, nhướng mày nhìn Tiết Bỉnh.
Ánh mắt kia rõ ràng là rất bình tĩnh, trông có vẻ không khác gì ngày thường, thế nhưng Tiết Bỉnh lại cảm thấy ánh mắt này như hai lưỡi dao lướt trên người mình, muốn đâm thủng mình. Anh rùng mình, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
- Có tin mới nhận...
Trên trán Tiết Bỉnh đã đầy mồ hôi lạnh.
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Nói.
Tiết Bỉnh lo lắng liếm môi, sau vài giây do dự, anh mới dè dặt lên tiếng:
- Thiếu phu nhân có vẻ như không đi một mình, người biến mất cùng cô ấy còn có... thái tử gia của nhà họ Cố, Cố Cẩn Ngôn.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm mím chặt thành một đường thẳng.
Không khí xung quanh hắn lại hạ xuống, lạnh như ở nơi băng giá.
- Hơn nữa, chị Lý nói...
- Nói gì?
- Nói... nói mấy hôm trước cảm xúc của thiếu phu nhân rất lạ, kể cả nói chuyện cũng lạ, có một hôm, thiếu phu nhân còn hỏi...
- Hỏi gì?
- Thiếu phu nhân hỏi chị Lý là bình thường nếu có người phản bội ngài thì người đó có kết cục gì...
Không khí trong thư phòng lúc này như đóng băng, nó khiến người ta ngạt thở.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm đen kịt, cảm xúc phức tạp đan xen, sắc mặt cũng khó đoán. Tiết Bỉnh không hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, từng giọt mồ hôi lạnh liên tục trượt xuống từ bên trán.
Thế này có phải là thiếu phu nhân... bỏ trốn với thái tử nhà họ Cố rồi không?
Nếu thật vậy thì Tiết Bỉnh phải nói là gan hai người kia quá lớn rồi.
Nhất là thái tử nhà họ Cố, vợ của Cô Lang thiếu chủ mà cũng dám quyến rũ!
- Ra ngoài đi!
Lâu Tư Trầm ra lệnh.
Tiết Bỉnh giật mình. Anh cảm thấy thật bất ngờ vì sự bình tĩnh của thiếu chủ nhà mình.
Nhưng càng bình tĩnh lại càng giống như yên ả trước lúc bão dông.
- Phải rồi, chuẩn bị đi, tám giờ sáng mai bay tới Morocco.
Tiết Bình ngạc nhiên:
- Gấp vậy ạ?
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã gần hai giờ sáng.
- Thiếu chủ, đã một ngày một đêm ngài không chợp mắt rồi, mai lại bay ngay tám giờ sáng thì có quá gấp không?
Tiết Bỉnh lo lắng.
- Mai nghỉ ngơi trên máy bay là được. Cậu cũng về nghỉ đi.
- Vâng. Vậy còn thiếu phu nhân...
- Tìm!
Lâu Tư Trầm đứng dậy, vóc dáng cao lớn dừng lại trước cửa sổ.
Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng chiếu trên thân thể hắn khiến cho bóng dáng lẻ loi càng thêm cô quạnh:
- Đào sâu ba thước đất cũng phải lôi được cô ấy ra!
- Vâng.
- Ra ngoài đi.
- Thiếu chủ, ngài nghỉ ngơi đi ạ.
Tiết Bỉnh cung kính cúi chào rồi nhẹ bước ra khỏi phòng làm việc của Lâu Tư Trầm.
Đóng cửa lại, anh thở dài.
Anh vốn cho là sau khi biết tin thiếu phu nhân bỏ trốn cùng thái tử nhà họ Cố thì thiếu chủ sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí anh đã chuẩn bị cả tinh thần tự mổ bụng rồi, nào ngờ thiếu chủ lại bình tĩnh thế này.
Thế nhưng với sự hiểu biết của anh về thiếu chủ thì càng bình tĩnh là càng nguy hiểm.
Tất cả bình tĩnh chỉ là khúc nhạc dạo cho bão tố mà thôi.
Mà người có thể khiến cho trận bão tố này nổi lên, chỉ có duy nhất thiếu phu nhân đang mất tích, Tần Mộ Sở!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Nếu anh ta ở đây thì ngýời chồng thần bí Cô Lang của cô đâu?
Có phải cũng ở gần đây không?
Tần Mộ Sở nhìn quanh theo bản năng.
Cô không thấy bất cứ bóng dáng khả nghi nào, lúc này Tiết Bỉnh đã ra khỏi cổng sân bay rồi ngồi vào một chiếc xe công vụ màu đen.
Có lẽ Cô Lang đang ở trên xe chăng?
Nhưng Tần Mộ Sở dám tới để chứng thực hay sao? Trừ khi cô bị điên thôi!
- Là hắn thật à?
Cố Cẩn Ngôn cũng nhìn theo hướng Tần Mộ Sở nhìn nhưng cũng không thấy Lâu Tư Trầm, vậy nên anh hỏi Mộ Sở.
Lúc này cô mới giật mình và vội lắc đầu:
- Không phải, chỉ là nhìn thấy một người giống người quen thôi! Đi nào, chúng ta mau vào đi.
Tần Mộ Sở sợ bị Tiết Bỉnh nhận ra nên vội vàng nắm tay Đuôi Nhỏ đi về phía cổng an ninh. Mãi cho tới khi vào phòng chờ, cô mới dám thở phào.
Một tiếng sau, chuyến bay thuận lợi cất cánh.
Tần Mộ Sở ngồi gần cửa sổ, cô nhìn thành phố thân quen đang mờ dần giữa mây trời.
Mãi cho tới khi không thấy gì nữa.
Nước mắt cũng làm nhòe tầm nhìn của cô trong nháy mắt.
Tiết Bỉnh đặt vali vào cốp xe rồi ngồi lên ghế phụ. Anh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm với bộ mặt nhăn nhó ngồi phía sau:
- Thiếu chủ, chúng ta về khách sạn trước hay thế nào ạ?
- Bệnh viện!
Từ lúc xuống máy bay tới giờ, hắn đã liên tục gọi cho Tần Mộ Sở nhưng điện thoại của cô vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì hôm nay cô có ca sáng, lúc này sẽ ở bệnh viện.
- Đến bệnh viện?
Tiết Bỉnh ngẩn ra, anh dè dặt nhìn về phía thiếu chủ nhà mình, trên gương mặt anh tuấn của hắn viết rõ ràng hai chữ "không vui".
Tiết Bỉnh do dự một lát rồi vẫn quyết định lên tiếng:
- Thiếu chủ, một ngày một đêm rồi ngài chưa chợp mắt, hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát rồi hẵng...
- Đến bệnh viện!
Lâu Tư Trầm nhấn mạnh, vẻ mặt lại càng lạnh hơn.
- Vâng!
Tiết Bỉnh không dám có bất cứ ý kiến gì nữa.
Chiếc xe bắt đầu hướng về phía bệnh viện Phụ Nhân.
Văn phòng khoa ngoại.
- Trưởng khoa Lâu?
Lục Dung Nhan thấy Lâu Tư Trầm đột nhiên xuất hiện trước cửa văn phòng thì vô cùng ngạc nhiên:
- Sở Sở nói anh ra nước ngoài, phải hơn nửa tháng nữa mới về cơ mà?
- Tần Mộ Sở đâu rồi?
Lâu Tư Trầm nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô trong phòng.
- Sở Sở...
Lục Dung Nhan chần chừ.
- Rốt cuộc là thế nào hả? Cô ấy đâu rồi?
Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày, giọng nói đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
- Cậu ấy nghỉ việc rồi.
- Nghỉ việc?
Đôi ngươi của Lâu Tư Trầm vốn đen như mực lúc này lại càng đậm hơn vài phần:
- Chuyện khi nào? Vì sao lại nghỉ việc?
- Hôm qua. Cậu ấy nói phải đi xa một chuyến.
- Đi xa?
Chuyện gì thế này?
Vì sao hôm qua nói chuyện mà cô lại không hề nhắc một lời nào với hắn? Cô đang giở trò quỷ gì đây?
- Cô ấy gặp chuyện gì à?
Lục Dung Nhan lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ lắm.
Cô thực sự không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết Tần Mộ Sở có thai nhưng đứa con trong bụng chưa chắc đã là của người đàn ông trước mặt này.
Ngày hôm qua, khi tới xin nghỉ việc, Tần Mộ Sở còn dặn đi dặn lại là không thể nhắc chuyện cô mang thai với bất cứ ai, kể cả trưởng khoa Lâu!
Làm sao cô dám nói? Ngay cả Tần Mộ Sở cũng không biết cha đứa bé là ai thì làm sao cô dám nói lung tung chứ?
- Vậy cô ấy đi đâu?
Lâu Tư Trầm lại hỏi.
Lục Dung Nhan vẫn lắc đầu:
- Tôi có hỏi nhưng cậu ấy không chịu nói.
Khuôn mặt anh tuấn của Lâu Tư Trầm dần trở nên đáng sợ:
- Cô có biết là đi bao lâu rồi không?
Cô vẫn lắc đầu:
- Cậu ấy cũng không nói luôn.
Hay lắm!
Vậy nên cô gái kia đang chơi trò mất tích với hắn à?
Nhưng chơi với hắn? Chơi nổi sao?
Lâu Tư Trầm vừa ra ngoài vừa gọi cho Tiết Bỉnh:
- Dù là đào sâu ba thước đất cũng phải tìm thấy Tần Mộ Sở cho tôi!
Hắn lạnh lùng ra lệnh, Lâu Tư Trầm gằn từng chữ khiến Lục Dung Nhan cũng phải rùng mình.
Đến tận khuya mà vẫn không hề có bất cứ tin gì về thiếu phu nhân nhà mình, ngay cả Tiết Bỉnh cũng đã cuống đến chảy mồ hôi hột.
Trước đó, bất cứ lần nào cô gặp chuyện hay vô cớ mất tích, họ đều sẽ tìm ra tung tích của cô trong mười lăm phút, vậy mà lần này đã hơn mười tiếng trôi qua nhưng không hề có đầu mối gì hết!
To chuyện rồi!
Hơn nữa, mọi dấu hiệu đều cho thấy lần mất tích này của thiếu phu nhân đã có dự mưu cẩn thận từ trước, mọi dấu vết đều được xóa sạch sẽ!
Tiết Bỉnh thực sự đau đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên. Tiết Bỉnh vội vàng nghe máy.
Người ở đầu dây bên kia nói chuyện, càng nói, sắc mặt Tiết Bỉnh càng khó coi, mồ hôi lạnh trên trán cũng bắt đầu chảy ròng ròng.
Mấy phút sau, cuộc trò chuyện chấm dứt.
Anh lo lắng bước tới bước lui, suy nghĩ xem những lời này phải nói thế nào với thiếu chủ để mình không bị đánh chết.
Nhưng Tiết Bỉnh nghĩ dù mình có nói thế nào đi nữa cũng sẽ chẳng tránh khỏi kiếp nạn này.
Đang nghĩ thì cửa thư phòng của Lâu Tư Trầm được mở ra, thư ký Lâm bưng một tách cà phê đã cạn ra ngoài.
- Tình hình trong đó sao rồi?
Tiết Bỉnh vội kéo thư ký Lâm lại.
Cô chỉ lắc đầu:
- Lúc này ngài ấy vẫn đang họp trực tuyến với khách ở Morocco kìa! Dù có vẻ không có bất cứ hành vi lạ thường nào nhưng mà không khí xung quanh lạnh đến phát sợ ấy. Lát nữa anh mà vào thì phải cẩn thận đấy.
- Ừ.
- Phía thiếu phu nhân sao rồi? Có tin gì mới chưa?
- Có thì có đấy...
Tiết Bỉnh thở dài:
- Nhưng mà tin không tốt lắm.
Thư ký Lâm giật mình:
- Thiếu phu nhân không gặp nguy hiểm chứ?
- Không, không! Xem ra là khá an toàn đấy.
- Thế thì tốt quá.
Cô thở phào:
- Chỉ cần người an toàn là không có việc gì rồi.
Tiết Bỉnh chỉ có thể nói rằng thư ký Lâm đã nghĩ chuyện này quá đơn giản. Người thì đúng là an toàn đấy, nhưng người tiếp theo gặp nạn có thể chính là Tiết Bỉnh anh đây này!
Anh thực sự bó tay.
- Trợ lý Tiết, anh mau vào đi. Thiếu chủ đang chờ đấy.
Thư ký Lâm nói xong thì bưng chén cà phê không vào phòng khách.
Tiết Bỉnh do dự đứng trước cửa một lúc lâu, hít vào thở ra tới mười lâu mới có dũng khí để gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
- Vào đi.
Giọng Lâu Tư Trầm rất thấp và lạnh nhạt.
Tiết Bỉnh đẩy cửa vào.
- Thiếu chủ.
Lúc này, Lâu Tư Trầm đã tắt máy, hắn ngồi trước máy vi tính, nhướng mày nhìn Tiết Bỉnh.
Ánh mắt kia rõ ràng là rất bình tĩnh, trông có vẻ không khác gì ngày thường, thế nhưng Tiết Bỉnh lại cảm thấy ánh mắt này như hai lưỡi dao lướt trên người mình, muốn đâm thủng mình. Anh rùng mình, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
- Có tin mới nhận...
Trên trán Tiết Bỉnh đã đầy mồ hôi lạnh.
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Nói.
Tiết Bỉnh lo lắng liếm môi, sau vài giây do dự, anh mới dè dặt lên tiếng:
- Thiếu phu nhân có vẻ như không đi một mình, người biến mất cùng cô ấy còn có... thái tử gia của nhà họ Cố, Cố Cẩn Ngôn.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm mím chặt thành một đường thẳng.
Không khí xung quanh hắn lại hạ xuống, lạnh như ở nơi băng giá.
- Hơn nữa, chị Lý nói...
- Nói gì?
- Nói... nói mấy hôm trước cảm xúc của thiếu phu nhân rất lạ, kể cả nói chuyện cũng lạ, có một hôm, thiếu phu nhân còn hỏi...
- Hỏi gì?
- Thiếu phu nhân hỏi chị Lý là bình thường nếu có người phản bội ngài thì người đó có kết cục gì...
Không khí trong thư phòng lúc này như đóng băng, nó khiến người ta ngạt thở.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm đen kịt, cảm xúc phức tạp đan xen, sắc mặt cũng khó đoán. Tiết Bỉnh không hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, từng giọt mồ hôi lạnh liên tục trượt xuống từ bên trán.
Thế này có phải là thiếu phu nhân... bỏ trốn với thái tử nhà họ Cố rồi không?
Nếu thật vậy thì Tiết Bỉnh phải nói là gan hai người kia quá lớn rồi.
Nhất là thái tử nhà họ Cố, vợ của Cô Lang thiếu chủ mà cũng dám quyến rũ!
- Ra ngoài đi!
Lâu Tư Trầm ra lệnh.
Tiết Bỉnh giật mình. Anh cảm thấy thật bất ngờ vì sự bình tĩnh của thiếu chủ nhà mình.
Nhưng càng bình tĩnh lại càng giống như yên ả trước lúc bão dông.
- Phải rồi, chuẩn bị đi, tám giờ sáng mai bay tới Morocco.
Tiết Bình ngạc nhiên:
- Gấp vậy ạ?
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã gần hai giờ sáng.
- Thiếu chủ, đã một ngày một đêm ngài không chợp mắt rồi, mai lại bay ngay tám giờ sáng thì có quá gấp không?
Tiết Bỉnh lo lắng.
- Mai nghỉ ngơi trên máy bay là được. Cậu cũng về nghỉ đi.
- Vâng. Vậy còn thiếu phu nhân...
- Tìm!
Lâu Tư Trầm đứng dậy, vóc dáng cao lớn dừng lại trước cửa sổ.
Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng chiếu trên thân thể hắn khiến cho bóng dáng lẻ loi càng thêm cô quạnh:
- Đào sâu ba thước đất cũng phải lôi được cô ấy ra!
- Vâng.
- Ra ngoài đi.
- Thiếu chủ, ngài nghỉ ngơi đi ạ.
Tiết Bỉnh cung kính cúi chào rồi nhẹ bước ra khỏi phòng làm việc của Lâu Tư Trầm.
Đóng cửa lại, anh thở dài.
Anh vốn cho là sau khi biết tin thiếu phu nhân bỏ trốn cùng thái tử nhà họ Cố thì thiếu chủ sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí anh đã chuẩn bị cả tinh thần tự mổ bụng rồi, nào ngờ thiếu chủ lại bình tĩnh thế này.
Thế nhưng với sự hiểu biết của anh về thiếu chủ thì càng bình tĩnh là càng nguy hiểm.
Tất cả bình tĩnh chỉ là khúc nhạc dạo cho bão tố mà thôi.
Mà người có thể khiến cho trận bão tố này nổi lên, chỉ có duy nhất thiếu phu nhân đang mất tích, Tần Mộ Sở!
Bình luận facebook