Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 675
42675
Rõ ràng, Phù Tang lại bị tập bù một giờ.
Nhưng hôm nay cô không hề cô đơn, còn cả đống người như Phó Lâm, Vu Quả Nhi, Trần Sương tập cùng cô. Nguyên nhân là do khi nãy đứng quân tư bọn họ đã làm rơi cọng cỏ ở giữa hai chân.
Tuy là tập bù một giờ khá mệt, nhưng mọi người vẫn chịu đựng nổi.
Vừa mới kết thúc thì mọi người như nhận được đại xá, cả đám đều xụi lơ ngồi bệch xuống đất, luôn miệng reo lên như đón giải phóng quân.
Phù Tang cũng chẳng thèm quan tâm mặt đất nóng cỡ nào, cô ngồi phịch xuống đất, kéo mũ xuống liên tục phe phẩy quạt cho mình và Phó Lâm ngồi bên cạnh.
Đến khi nhìn lại thì Hoắc Thận đã xoay người bỏ đi.
Phó Lâm cũng kéo mũ xuống phe phẩy, vừa quạt vừa cảm thán:
- Chắc chắn kiếp trước Huấn luyện viên của bọn mình là ác ma đầu thai thành!
- Chuẩn luôn!
Vu Quả Nhi và Trần Sương nghe vậy thì cũng nhoài người sang:
- Ban đầu thấy huấn luyện viên đẹp trai như thế, không biết bao nhiêu nữ sinh còn hâm mộ lớp bọn mình! Giờ thì đến lượt bọn mình hâm mộ bọn họ.
- Sao mình cứ cảm thấy tâm trạng của huấn luyện viên hôm nay không được tốt thì phải!
Vu Quả Nhi liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của Hoắc Thận, cảm thán một câu xong lại nói tiếp:
- Các cậu nhìn đi, ban chiều mặt anh ta đen sì luôn!
- Chà chà! Không phải là huấn luyện viên của bọn mình ghen với anh chàng đẹp trai nhà Phù Tang đấy chứ?
Phó Lâm giật mình hét toáng lên, làm Phù Tang sợ đến mức giơ tay bịt miệng cô nàng lại:
- Cậu đừng có nói bừa! Bị người khác nghe thấy thì lại cho là mình và Hoắc Thận có gì với nhau mất!
Phó Lâm nhìn quanh, may mà mấy bạn học còn lại không nghe thấy lời mấy cô nói, thế là cô cười toe, thấp giọng nói:
- Giữa hai người vốn đã mập mờ còn gì!
- Không nói với các cậu nữa! Mình đi đây!
Phù Tang nói xong bèn đứng dậy bước đi.
- Ơ hay đi đâu thế? Hẹn hò à!
- Về ký túc xá tắm rửa!
- Chà chà, tắm xong lại đi hẹn hò chứ gì!
- Đúng đấy thì sao? Chẳng lẽ cứ để nguyên mồ hôi mồ kê thế này mà đi à?
Phó Lâm đuổi theo, choàng vai Phù Tang cười gian:
- Người ta ở khách sạn chờ cậu chứ gì?
- Lượn đi nhé! Cậu nghĩ linh tinh gì thế?
Phù Tang liếc cô một cái:
- Cậu về lấy Omo mà rửa não cho sạch đi.
Bốn cô nàng cười rộ lên, Phù Tang muốn rủ các cô cùng đi ăn tối, nhưng lại bị bọn họ ‘uyển chuyển’ từ chối.
- Bọn mình không muốn làm bóng đèn!
- Đúng đấy! Phù Tang này, mình thấy anh đẹp trai đấy cũng được lắm, tuy rằng không ngầu bằng huấn luyện viên nhà bọn mình, nhưng nói sao ấy nhỉ? Cỡ anh ấy cũng xem như cực phẩm rồi! Hai người các cậu cũng xứng đôi lắm!
- Đúng đấy! Mình thấy xứng lắm luôn! Hãy túm lấy anh ấy đi.
- Lượn đi!
Phù Tang ra vẻ ghét bỏ:
- Các cậu chỉ giỏi trông mặt mà bắt hình dong!
Phù Tang quay về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ đồ khác, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhàng hẳn.
Cô ra khỏi cổng trường, đi đến địa chỉ khách sạn mà Du Thần đã gửi cho mình, cuối cùng lại phát hiện khách sạn Du Thần ở chỉ cách trường mình chừng trăm mét, chỉ đi bộ vài phút là đến.
Trên đường toàn là học sinh, mặc dù Phù Tang không thấy ai quen, nhưng cũng biết đây toàn là bạn học cùng trường.
Phù Tang đứng bên ngoài cửa khách sạn chứ không vào.
Không phải do cô xấu hổ gì, dù sao thì cô cũng chẳng phải vào đây làm chuyện bậy bạ gì mà phải xấu hổ, chẳng qua là cô cảm thấy cứ chờ ở ngoài cửa là được rồi.
Nhưng dựa theo cách nói của Phó Lâm, phàm là thuê phòng ở bên ngoài trường thì cơ bản chẳng có mấy người làm việc đàng hoàng.
Cũng đúng, làm chuyện đàng hoàng ai lại đi từng cặp vào thuê phòng như thế!
Đang nghĩ ngợi thì thấy một đôi tình nhân tay trong tay vô cùng thân mật bước vào khách sạn, vẻ mặt của cả hai đều khá dửng dưng, chắc là cũng đi nhà khách quen rồi!
Phù Tang gọi điện thoại bảo Du Thần đi ra, còn chưa ai bắt máy thì đã thấy một bóng dáng cao to quen thuộc đang đi thẳng đến phía này.
Phù Tang ngẩn ra, đây là Hoắc Thận mà?
Sao y lại đến đây thế này?
Y đến tìm mình ư?
Thấy Hoắc Thận ngày càng đến gần mình, Phù Tang căng thẳng đến mức tim như vọt lên tận cuống họng.
Sau đó lại thấy y đi lướt ngang qua cô, sau đó bước thẳng vào khách sạn sau lưng cô.
Hai người không hề chào hỏi gì nhau.
Phù Tang thở phào một hơi.
Một giây sau cô lại thấy nơm nớp.
Cô quay đầu nhìn lại dòng chữ khách sạn XX màu vàng rực trên đầu, bỗng nhiên cảm thấy nó cực kỳ chướng mắt.
Y vào khách sạn làm gì chứ? Thuê phòng à? Đi một mình hay hai mình đây?
Chắc là một mình rồi! Phù Tang tự nhủ thầm, dù sao thì cô chỉ thấy y bước vào có một mình.
Nhưng nếu một mình thì chạy đến khách sạn thuê phòng làm gì? Rõ ràng y được cấp nhà riêng mà!
Phù Tang cảm thấy đầu óc rối rắm, đúng lúc này trong điện thoại lại vang lên giọng nói ngái ngủ của Du Thần, rõ ràng là vừa mới thức dậy.
- Phù Tang, tập xong rồi đấy à?
Lúc này Phù Tang mới cố ép chính mình thôi nghĩ bậy:
- Đúng thế, anh đang ngủ à? Em có làm phiền anh không?
- Không có, anh vừa dậy! Em ở đâu thế? Đã đến chưa?
- Em đang đứng ngoài khách sạn.
- Vậy em chờ một lát nhé, anh sẽ xuống ngay!
Cúp máy xong, chưa đến năm phút sau thì Du Thần đã đi xuống.
Lúc này anh đã đổi sang một chiếc áo thun trắng đơn giản phối với quần jean rách, trông rất thoải mái nhưng không kém phần năng động trẻ trung.
Tóm lại là rất đẹp trai!
- Phù Tang!
Anh gọi to, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô.
- Khi nãy anh ngủ à?
- Ừ, anh chợp mắt một chút.
Du Thần vuốt tóc, sau đó hỏi Phù Tang:
- Tóc có rối không? lúc xuống vội quá anh quên chải.
- Đẹp trai rồi!
Mặc dù hơi rối, nhưng vẫn đẹp theo kiểu rất riêng!
- Đi thôi! Em muốn ăn gì?
Phù Tang lắc đầu:
- Cả tháng nay em chưa ra ngoài ăn bao giờ!
- Thế cũng tốt, anh đưa em đi ăn chỗ này cũng nổi tiếng lắm, anh tìm thấy trên mạng đấy!
Du Thần dẫn Phù Tang bước đi.
Phù Tang kềm lòng không đặng mà quay đầu lại nhìn vào bên trong, Du Thần thấy cô nhìn lại thì nghi hoặc hỏi:
- Em nhìn gì thế?
- Không có gì!
Phù Tang vội quay lại:
- Mình đi thôi.
Du Thần đưa Phù Tang đi ăn món lẩu đặc sản nổi tiếng nhất khu này, cả hai ăn đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai cũng thấy vừa lòng vô cùng.
Sau khi ăn uống no đủ thì đã 8 giờ tối, Phù Tang lại đi dạo ngắm cảnh với Du Thần một lúc, mãi đến khi sắp đến giờ tắt đèn ở trường thì Du Thần mới đưa Phù Tang quay về trường.
Hai người lại hẹn ngày mai sẽ cùng đến công viên nổi tiếng nhất ở đây để chơi.
Bởi vì Du Thần không thể vào trường nên anh chỉ có thể đưa Phù Tang đến cổng mà thôi.
Rõ ràng, Phù Tang lại bị tập bù một giờ.
Nhưng hôm nay cô không hề cô đơn, còn cả đống người như Phó Lâm, Vu Quả Nhi, Trần Sương tập cùng cô. Nguyên nhân là do khi nãy đứng quân tư bọn họ đã làm rơi cọng cỏ ở giữa hai chân.
Tuy là tập bù một giờ khá mệt, nhưng mọi người vẫn chịu đựng nổi.
Vừa mới kết thúc thì mọi người như nhận được đại xá, cả đám đều xụi lơ ngồi bệch xuống đất, luôn miệng reo lên như đón giải phóng quân.
Phù Tang cũng chẳng thèm quan tâm mặt đất nóng cỡ nào, cô ngồi phịch xuống đất, kéo mũ xuống liên tục phe phẩy quạt cho mình và Phó Lâm ngồi bên cạnh.
Đến khi nhìn lại thì Hoắc Thận đã xoay người bỏ đi.
Phó Lâm cũng kéo mũ xuống phe phẩy, vừa quạt vừa cảm thán:
- Chắc chắn kiếp trước Huấn luyện viên của bọn mình là ác ma đầu thai thành!
- Chuẩn luôn!
Vu Quả Nhi và Trần Sương nghe vậy thì cũng nhoài người sang:
- Ban đầu thấy huấn luyện viên đẹp trai như thế, không biết bao nhiêu nữ sinh còn hâm mộ lớp bọn mình! Giờ thì đến lượt bọn mình hâm mộ bọn họ.
- Sao mình cứ cảm thấy tâm trạng của huấn luyện viên hôm nay không được tốt thì phải!
Vu Quả Nhi liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của Hoắc Thận, cảm thán một câu xong lại nói tiếp:
- Các cậu nhìn đi, ban chiều mặt anh ta đen sì luôn!
- Chà chà! Không phải là huấn luyện viên của bọn mình ghen với anh chàng đẹp trai nhà Phù Tang đấy chứ?
Phó Lâm giật mình hét toáng lên, làm Phù Tang sợ đến mức giơ tay bịt miệng cô nàng lại:
- Cậu đừng có nói bừa! Bị người khác nghe thấy thì lại cho là mình và Hoắc Thận có gì với nhau mất!
Phó Lâm nhìn quanh, may mà mấy bạn học còn lại không nghe thấy lời mấy cô nói, thế là cô cười toe, thấp giọng nói:
- Giữa hai người vốn đã mập mờ còn gì!
- Không nói với các cậu nữa! Mình đi đây!
Phù Tang nói xong bèn đứng dậy bước đi.
- Ơ hay đi đâu thế? Hẹn hò à!
- Về ký túc xá tắm rửa!
- Chà chà, tắm xong lại đi hẹn hò chứ gì!
- Đúng đấy thì sao? Chẳng lẽ cứ để nguyên mồ hôi mồ kê thế này mà đi à?
Phó Lâm đuổi theo, choàng vai Phù Tang cười gian:
- Người ta ở khách sạn chờ cậu chứ gì?
- Lượn đi nhé! Cậu nghĩ linh tinh gì thế?
Phù Tang liếc cô một cái:
- Cậu về lấy Omo mà rửa não cho sạch đi.
Bốn cô nàng cười rộ lên, Phù Tang muốn rủ các cô cùng đi ăn tối, nhưng lại bị bọn họ ‘uyển chuyển’ từ chối.
- Bọn mình không muốn làm bóng đèn!
- Đúng đấy! Phù Tang này, mình thấy anh đẹp trai đấy cũng được lắm, tuy rằng không ngầu bằng huấn luyện viên nhà bọn mình, nhưng nói sao ấy nhỉ? Cỡ anh ấy cũng xem như cực phẩm rồi! Hai người các cậu cũng xứng đôi lắm!
- Đúng đấy! Mình thấy xứng lắm luôn! Hãy túm lấy anh ấy đi.
- Lượn đi!
Phù Tang ra vẻ ghét bỏ:
- Các cậu chỉ giỏi trông mặt mà bắt hình dong!
Phù Tang quay về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ đồ khác, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhàng hẳn.
Cô ra khỏi cổng trường, đi đến địa chỉ khách sạn mà Du Thần đã gửi cho mình, cuối cùng lại phát hiện khách sạn Du Thần ở chỉ cách trường mình chừng trăm mét, chỉ đi bộ vài phút là đến.
Trên đường toàn là học sinh, mặc dù Phù Tang không thấy ai quen, nhưng cũng biết đây toàn là bạn học cùng trường.
Phù Tang đứng bên ngoài cửa khách sạn chứ không vào.
Không phải do cô xấu hổ gì, dù sao thì cô cũng chẳng phải vào đây làm chuyện bậy bạ gì mà phải xấu hổ, chẳng qua là cô cảm thấy cứ chờ ở ngoài cửa là được rồi.
Nhưng dựa theo cách nói của Phó Lâm, phàm là thuê phòng ở bên ngoài trường thì cơ bản chẳng có mấy người làm việc đàng hoàng.
Cũng đúng, làm chuyện đàng hoàng ai lại đi từng cặp vào thuê phòng như thế!
Đang nghĩ ngợi thì thấy một đôi tình nhân tay trong tay vô cùng thân mật bước vào khách sạn, vẻ mặt của cả hai đều khá dửng dưng, chắc là cũng đi nhà khách quen rồi!
Phù Tang gọi điện thoại bảo Du Thần đi ra, còn chưa ai bắt máy thì đã thấy một bóng dáng cao to quen thuộc đang đi thẳng đến phía này.
Phù Tang ngẩn ra, đây là Hoắc Thận mà?
Sao y lại đến đây thế này?
Y đến tìm mình ư?
Thấy Hoắc Thận ngày càng đến gần mình, Phù Tang căng thẳng đến mức tim như vọt lên tận cuống họng.
Sau đó lại thấy y đi lướt ngang qua cô, sau đó bước thẳng vào khách sạn sau lưng cô.
Hai người không hề chào hỏi gì nhau.
Phù Tang thở phào một hơi.
Một giây sau cô lại thấy nơm nớp.
Cô quay đầu nhìn lại dòng chữ khách sạn XX màu vàng rực trên đầu, bỗng nhiên cảm thấy nó cực kỳ chướng mắt.
Y vào khách sạn làm gì chứ? Thuê phòng à? Đi một mình hay hai mình đây?
Chắc là một mình rồi! Phù Tang tự nhủ thầm, dù sao thì cô chỉ thấy y bước vào có một mình.
Nhưng nếu một mình thì chạy đến khách sạn thuê phòng làm gì? Rõ ràng y được cấp nhà riêng mà!
Phù Tang cảm thấy đầu óc rối rắm, đúng lúc này trong điện thoại lại vang lên giọng nói ngái ngủ của Du Thần, rõ ràng là vừa mới thức dậy.
- Phù Tang, tập xong rồi đấy à?
Lúc này Phù Tang mới cố ép chính mình thôi nghĩ bậy:
- Đúng thế, anh đang ngủ à? Em có làm phiền anh không?
- Không có, anh vừa dậy! Em ở đâu thế? Đã đến chưa?
- Em đang đứng ngoài khách sạn.
- Vậy em chờ một lát nhé, anh sẽ xuống ngay!
Cúp máy xong, chưa đến năm phút sau thì Du Thần đã đi xuống.
Lúc này anh đã đổi sang một chiếc áo thun trắng đơn giản phối với quần jean rách, trông rất thoải mái nhưng không kém phần năng động trẻ trung.
Tóm lại là rất đẹp trai!
- Phù Tang!
Anh gọi to, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô.
- Khi nãy anh ngủ à?
- Ừ, anh chợp mắt một chút.
Du Thần vuốt tóc, sau đó hỏi Phù Tang:
- Tóc có rối không? lúc xuống vội quá anh quên chải.
- Đẹp trai rồi!
Mặc dù hơi rối, nhưng vẫn đẹp theo kiểu rất riêng!
- Đi thôi! Em muốn ăn gì?
Phù Tang lắc đầu:
- Cả tháng nay em chưa ra ngoài ăn bao giờ!
- Thế cũng tốt, anh đưa em đi ăn chỗ này cũng nổi tiếng lắm, anh tìm thấy trên mạng đấy!
Du Thần dẫn Phù Tang bước đi.
Phù Tang kềm lòng không đặng mà quay đầu lại nhìn vào bên trong, Du Thần thấy cô nhìn lại thì nghi hoặc hỏi:
- Em nhìn gì thế?
- Không có gì!
Phù Tang vội quay lại:
- Mình đi thôi.
Du Thần đưa Phù Tang đi ăn món lẩu đặc sản nổi tiếng nhất khu này, cả hai ăn đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai cũng thấy vừa lòng vô cùng.
Sau khi ăn uống no đủ thì đã 8 giờ tối, Phù Tang lại đi dạo ngắm cảnh với Du Thần một lúc, mãi đến khi sắp đến giờ tắt đèn ở trường thì Du Thần mới đưa Phù Tang quay về trường.
Hai người lại hẹn ngày mai sẽ cùng đến công viên nổi tiếng nhất ở đây để chơi.
Bởi vì Du Thần không thể vào trường nên anh chỉ có thể đưa Phù Tang đến cổng mà thôi.
Bình luận facebook