Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
4316
Vừa rồi Lương Thành có ý định cưỡng bức, suýt chút nữa còn đánh chết tôi, toàn thân đều là vết thương, chỉ thấy Thẩm Thiên đứng bên cạnh tôi bước lên trước một bước, gạt tay Hàn Mộng ra, cười nói: “Lương Thành biết luật nhưng vẫn phạm luật, nếu bị phán tội, nửa đời còn lại cuả hắn sẽ phải ở trong nhà lao”.
“Nhưng cô nghĩ kĩ lại xem, mỗi việc anh ta làm, lẽ nào không có sự nhúng tay và giúp đỡ của cô sao? Hôm nay Lương Thành phải lên hầu tòa, ngày mai sẽ tới lượt cô, không cần vội, báo ứng của cô chỉ là đến muộn hơn thôi, trước nay không bao giờ bị xót ai đâu”. Giọng của Thẩm Thiên không lớn nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ bức người.
Khiến cho Hàn Mộng không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Đưa hắn đi!” một giọng nói trầm nhưng mạnh mẽ vang lên, hai nhân viên cảnh sát áp giải Lương Thành đi ra ngoài.
Tôi bị đánh tới mức toàn thân đầy thương tích, Thẩm Thiên ôm lấy tôi, vội vàng chạy tới bệnh viện, làm kiểm tra sức khỏe tổng thể cho tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy anh ấy hỏi bác sĩ có phải là quá muộn để làm phẫu thuật, bác sĩ lắc đầu, nhìn sắc mặt của Thẩm Thiên rất xấu, còn dọa tôi tưởng mình xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Có phải kết quả kiểm tra nói tôi mắc bệnh nan y à?
Trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, cả ngày đều thấy không vui.
Mãi cho đến tối, Thẩm Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi chuyên tâm gọt táo, ánh đèn chiếu lên mái tóc đen của anh, khuôn mặt vô cùng khôi ngô, mím chặt môi, hình như anh ấy đang có tâm sự.
“Thẩm Thiên” thấy tôi gọi, anh ấy mới ngẩng đầu lên.
Tôi do dự một lúc, hỏi: “Chiều hôm nay anh với bác sĩ bàn về phẫu thuật, là phẩu thuật gì vậy?”.
Thẩm Thiên nghe xong, vẻ mặt rõ ràng ngớ ra, cuối cùng đứng lên, đắp chăn cho tôi, an ủi nói: “Không có gì, không liên quan tới chuyện này, em không cần lo lắng”.
Nhìn Thẩm Thiên từ lúc tới bệnh viện luôn có cảm giác tinh thần hốt hoảng, buổi tối cũng không đi, luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy anh ấy đi ra ngoài mấy lần, tiếng bước chân rất nhẹ, cuối cùng lại trở về,
Trán tôi khâu mất ba mũi, cũng may vị trí vết thường khá cao, tóc vừa hay có thể che được vết thương,còn lại đều là vết thương ngoài da, sau khi bôi thuốc lại sợ bị nhiễm trùng, bác sĩ đề nghị truyền dịch.
Tôi nằm viện mất ba ngày.
Thẩm Thiên luôn ở bên cạnh tôi, một ngày ba bữa cơm đều mang cho tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí, y tá mỗi ngày đều tới kiểm tra thân nhiệt và thay thuốc cho tôi, anh ấy nhìn vết thương trên trán tôi đã đỡ hơn rồi, lông mày càu lại mới dần dần được giãn ra.
Thật ra, phụ nữ đều thích người đàn ông đối xử tốt với mình, đặc biệt là người đàn ông giống như Thẩm Thiên vào thời khắc quan trọng nhất liền ra tay giúp đỡ tôi, anh ấy vừa phong độ phi phàm, dáng vẻ đường hoàng, có tiền có thế, một tay che trời ở thành phố A này, cho dù là người phụ nữ xuất sắc đến đâu đều sẽ động lòng trước anh ấy, huống hồ là tôi.
“Hôm nay em cảm thấy như thế nào rồi?” Thẩm Thiên đặt hải sâm vừa mới mua về lên tủ giường bệnh, ngồi xuống giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu hỏi tôi, hai tay tôi chống cằm, có ý trêu chọn nhìn anh ấy trách móc nói: “Anh cho em ăn như vậy em sắp biến thành heo rồi, đến lúc đó em không đi nổi, anh sẽ phải cõng em đó!”.
Tôi vui vẻ cười với Thẩm Thiên, cảm thấy hình như anh ấy có tâm sự, dùng thìa quấy hải sâm, có lời gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tâm trạng này của Thẩm Thiên có mấy ngày hôm nay rồi, hình như là từ lúc bước vào bệnh viện, lòng tôi rối lại thành một nắm, có dự cảm không tốt, tôi e dè nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”.
Hỏi lần thứ hai Thẩm Thiên mới trở lại bình thường, ờ một tiếng nói: “Ngày mai em xuất viện rồi, việc kiện cáo cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc đó em phải tự mình ra tòa, tốt nhất là liên lạc với một nhân chứng, anh sẽ làm luật sư cho em, em không cần lo lắng, tất cả cứ giao cho anh”.
Tới khi tìm hiểu rõ thân phận thật sự của Thẩm Thiên tôi mới biết, anh ấy là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện chính trị phát luật nổi tiếng, chỉ có điều trong nhà chỉ có anh ấy là con một phải kế thừa sự nghiệp của gia đình, do đó sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu kinh doanh đầu tư, nhưng Thẩm Thiên quả thật rất có năng khiếu kinh doanh.
“Em ăn đi” Thẩm Thiên đút cho tôi một miếng, tôi mở miệng trực tiếp ăn hết hải sâm.
Buổi tối, Thẩm Thiên nhận điện thoại nói có việc, sau khi anh ấy rời đi, tôi liền mặc áo rồi bước xuống giường, muốn tìm một nơi yên tĩình gọi điện cho Lâm Tiêu, trước đó cô tận mắt nhìn thấy Lương Thành và Hàn Mộng thuê phòng ở đảo Bali, nếu cần người ra tòa làm chứng, không có ai thích hợp hơn Lâm Tiêu.
Tôi nhìn đồng hồ bây giờ là bảy rưỡi, Lâm Tiêu chắc chắn vừa mời tan ca, đang trên đường về nhà, tôi đợi cô ấy về nhà rồi mới gọi điện, tôi xoay qua xoay lại, ở bên ngoài cửa phòng bệnh khác, tôi vô tình xoay người lại, bỗng nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trước cửa sổ.
Người đàn ông cao khoảng 1 mét 83, mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc đen nhánh, con ngươi thâm sâu, khuôn mặt tuấn dật hoàn hảo, anh ấy mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi giống như một vị thiên sứ, đấng cứu thể vậy.
Nhưng anh ấy hiện tại, lại đang ôm một người phụ nữ khác, bóng lưng của người phụ nữ ấy vô cùng mỏng manh và nhỏ nhắn, sắc mặt vàng vọt, ngũ quan lại rất tinh tế, trạng thái bệnh tình của cô ấy thuộc kiểu xinh đẹp vô cùng hấp dẫn, mái tóc dài tới ngang lưng.
Hai người bọn họ lặng lẽ dưới ánh trắng ngả vào nhau, đẹp như một bức tranh.
Tôi trước giờ chưa từng thấy qua ánh mắt tràn đầy yêu thương chiều chuộng như vậy của Thẩm Thiên, cứ vuốt ve mái tóc của cô ấy mãi.
Một nụ cười xinh đẹp tựa cảnh xuân tháng tư đột nhiên xuyên vào trong tim tôi, trong chốc lát tôi giống như cá mắc cạn bị ngạt thở, phổi như ngưng hoạt động, mãi cho tới mức khi đau không thể thở nổi, tôi mới lấy lại tinh thần, vội vàng tìm một góc để trốn.
Cô ấy là ai?
Tại sao anh ấy lại ôm cô ta?
Tại sao chúng tôi lại ở cùng một bệnh viện? Thẩm Thiên không phải vừa rồi nói là có công việc phải đi tới tập đoàn để xử lý hay sao, dốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh ấy lừa tôi?
Trong đầu tôi bị một loạt câu hỏi chiếm giữ, tôi thắc mắc chẳng lẽ Thẩm Thiên có bạn gái rồi, vậy anh ấy tại sao lại còn đồng ý chịu tai tiếng với tôi? Tại sao còn giúp tôi, bạn gái anh ấy không ghen sao?
Tôi nhìn thế nào, một người dám làm dám chịu như Thẩm Thiên không thể là một tên đàn ông cặn bã chuyên lừa gạt tình cảm của phụ nữ được, cho nên, dốt cuộc là tại sao?
Vừa rồi Lương Thành có ý định cưỡng bức, suýt chút nữa còn đánh chết tôi, toàn thân đều là vết thương, chỉ thấy Thẩm Thiên đứng bên cạnh tôi bước lên trước một bước, gạt tay Hàn Mộng ra, cười nói: “Lương Thành biết luật nhưng vẫn phạm luật, nếu bị phán tội, nửa đời còn lại cuả hắn sẽ phải ở trong nhà lao”.
“Nhưng cô nghĩ kĩ lại xem, mỗi việc anh ta làm, lẽ nào không có sự nhúng tay và giúp đỡ của cô sao? Hôm nay Lương Thành phải lên hầu tòa, ngày mai sẽ tới lượt cô, không cần vội, báo ứng của cô chỉ là đến muộn hơn thôi, trước nay không bao giờ bị xót ai đâu”. Giọng của Thẩm Thiên không lớn nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ bức người.
Khiến cho Hàn Mộng không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Đưa hắn đi!” một giọng nói trầm nhưng mạnh mẽ vang lên, hai nhân viên cảnh sát áp giải Lương Thành đi ra ngoài.
Tôi bị đánh tới mức toàn thân đầy thương tích, Thẩm Thiên ôm lấy tôi, vội vàng chạy tới bệnh viện, làm kiểm tra sức khỏe tổng thể cho tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy anh ấy hỏi bác sĩ có phải là quá muộn để làm phẫu thuật, bác sĩ lắc đầu, nhìn sắc mặt của Thẩm Thiên rất xấu, còn dọa tôi tưởng mình xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Có phải kết quả kiểm tra nói tôi mắc bệnh nan y à?
Trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, cả ngày đều thấy không vui.
Mãi cho đến tối, Thẩm Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi chuyên tâm gọt táo, ánh đèn chiếu lên mái tóc đen của anh, khuôn mặt vô cùng khôi ngô, mím chặt môi, hình như anh ấy đang có tâm sự.
“Thẩm Thiên” thấy tôi gọi, anh ấy mới ngẩng đầu lên.
Tôi do dự một lúc, hỏi: “Chiều hôm nay anh với bác sĩ bàn về phẫu thuật, là phẩu thuật gì vậy?”.
Thẩm Thiên nghe xong, vẻ mặt rõ ràng ngớ ra, cuối cùng đứng lên, đắp chăn cho tôi, an ủi nói: “Không có gì, không liên quan tới chuyện này, em không cần lo lắng”.
Nhìn Thẩm Thiên từ lúc tới bệnh viện luôn có cảm giác tinh thần hốt hoảng, buổi tối cũng không đi, luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy anh ấy đi ra ngoài mấy lần, tiếng bước chân rất nhẹ, cuối cùng lại trở về,
Trán tôi khâu mất ba mũi, cũng may vị trí vết thường khá cao, tóc vừa hay có thể che được vết thương,còn lại đều là vết thương ngoài da, sau khi bôi thuốc lại sợ bị nhiễm trùng, bác sĩ đề nghị truyền dịch.
Tôi nằm viện mất ba ngày.
Thẩm Thiên luôn ở bên cạnh tôi, một ngày ba bữa cơm đều mang cho tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí, y tá mỗi ngày đều tới kiểm tra thân nhiệt và thay thuốc cho tôi, anh ấy nhìn vết thương trên trán tôi đã đỡ hơn rồi, lông mày càu lại mới dần dần được giãn ra.
Thật ra, phụ nữ đều thích người đàn ông đối xử tốt với mình, đặc biệt là người đàn ông giống như Thẩm Thiên vào thời khắc quan trọng nhất liền ra tay giúp đỡ tôi, anh ấy vừa phong độ phi phàm, dáng vẻ đường hoàng, có tiền có thế, một tay che trời ở thành phố A này, cho dù là người phụ nữ xuất sắc đến đâu đều sẽ động lòng trước anh ấy, huống hồ là tôi.
“Hôm nay em cảm thấy như thế nào rồi?” Thẩm Thiên đặt hải sâm vừa mới mua về lên tủ giường bệnh, ngồi xuống giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu hỏi tôi, hai tay tôi chống cằm, có ý trêu chọn nhìn anh ấy trách móc nói: “Anh cho em ăn như vậy em sắp biến thành heo rồi, đến lúc đó em không đi nổi, anh sẽ phải cõng em đó!”.
Tôi vui vẻ cười với Thẩm Thiên, cảm thấy hình như anh ấy có tâm sự, dùng thìa quấy hải sâm, có lời gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tâm trạng này của Thẩm Thiên có mấy ngày hôm nay rồi, hình như là từ lúc bước vào bệnh viện, lòng tôi rối lại thành một nắm, có dự cảm không tốt, tôi e dè nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”.
Hỏi lần thứ hai Thẩm Thiên mới trở lại bình thường, ờ một tiếng nói: “Ngày mai em xuất viện rồi, việc kiện cáo cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc đó em phải tự mình ra tòa, tốt nhất là liên lạc với một nhân chứng, anh sẽ làm luật sư cho em, em không cần lo lắng, tất cả cứ giao cho anh”.
Tới khi tìm hiểu rõ thân phận thật sự của Thẩm Thiên tôi mới biết, anh ấy là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện chính trị phát luật nổi tiếng, chỉ có điều trong nhà chỉ có anh ấy là con một phải kế thừa sự nghiệp của gia đình, do đó sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu kinh doanh đầu tư, nhưng Thẩm Thiên quả thật rất có năng khiếu kinh doanh.
“Em ăn đi” Thẩm Thiên đút cho tôi một miếng, tôi mở miệng trực tiếp ăn hết hải sâm.
Buổi tối, Thẩm Thiên nhận điện thoại nói có việc, sau khi anh ấy rời đi, tôi liền mặc áo rồi bước xuống giường, muốn tìm một nơi yên tĩình gọi điện cho Lâm Tiêu, trước đó cô tận mắt nhìn thấy Lương Thành và Hàn Mộng thuê phòng ở đảo Bali, nếu cần người ra tòa làm chứng, không có ai thích hợp hơn Lâm Tiêu.
Tôi nhìn đồng hồ bây giờ là bảy rưỡi, Lâm Tiêu chắc chắn vừa mời tan ca, đang trên đường về nhà, tôi đợi cô ấy về nhà rồi mới gọi điện, tôi xoay qua xoay lại, ở bên ngoài cửa phòng bệnh khác, tôi vô tình xoay người lại, bỗng nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trước cửa sổ.
Người đàn ông cao khoảng 1 mét 83, mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc đen nhánh, con ngươi thâm sâu, khuôn mặt tuấn dật hoàn hảo, anh ấy mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi giống như một vị thiên sứ, đấng cứu thể vậy.
Nhưng anh ấy hiện tại, lại đang ôm một người phụ nữ khác, bóng lưng của người phụ nữ ấy vô cùng mỏng manh và nhỏ nhắn, sắc mặt vàng vọt, ngũ quan lại rất tinh tế, trạng thái bệnh tình của cô ấy thuộc kiểu xinh đẹp vô cùng hấp dẫn, mái tóc dài tới ngang lưng.
Hai người bọn họ lặng lẽ dưới ánh trắng ngả vào nhau, đẹp như một bức tranh.
Tôi trước giờ chưa từng thấy qua ánh mắt tràn đầy yêu thương chiều chuộng như vậy của Thẩm Thiên, cứ vuốt ve mái tóc của cô ấy mãi.
Một nụ cười xinh đẹp tựa cảnh xuân tháng tư đột nhiên xuyên vào trong tim tôi, trong chốc lát tôi giống như cá mắc cạn bị ngạt thở, phổi như ngưng hoạt động, mãi cho tới mức khi đau không thể thở nổi, tôi mới lấy lại tinh thần, vội vàng tìm một góc để trốn.
Cô ấy là ai?
Tại sao anh ấy lại ôm cô ta?
Tại sao chúng tôi lại ở cùng một bệnh viện? Thẩm Thiên không phải vừa rồi nói là có công việc phải đi tới tập đoàn để xử lý hay sao, dốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh ấy lừa tôi?
Trong đầu tôi bị một loạt câu hỏi chiếm giữ, tôi thắc mắc chẳng lẽ Thẩm Thiên có bạn gái rồi, vậy anh ấy tại sao lại còn đồng ý chịu tai tiếng với tôi? Tại sao còn giúp tôi, bạn gái anh ấy không ghen sao?
Tôi nhìn thế nào, một người dám làm dám chịu như Thẩm Thiên không thể là một tên đàn ông cặn bã chuyên lừa gạt tình cảm của phụ nữ được, cho nên, dốt cuộc là tại sao?
Bình luận facebook