Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
4315
Lương Thành không muốn buông tha, còn hỏi chúng tôi ở trong biệt thự, hỏi tôi bị Thẩm Thiêm lừa có thấy vui không, còn mắng tôi là đồ đê tiện.
Tôi bỗng tức giận, đẩy Lương Thành nói: “Hai người chúng ta ai là kẻ đê tiện trong lòng người đó rõ nhất, tôi không muốn nói thêm một câu nào với kẻ mặt người dạ thú như anh, anh tránh ra cho tôi!”.
Từ lúc Lương Thành lừa tôi đi ngoại tình, gián tiếp hại chết bố tôi, tôi đối với hắn hoàn toàn chết tâm rồi.
Tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn, nếu không phải trong nhà vẫn còn đồ của tôi, thì tôi cũng sẽ không trở lại nơi này
Ai ngờ rằng Lương Thành muốn chặn đường tôi, không cho tôi đi, còn cướp điện thoại của tôi từ trong túi, bắt tôi gọi điện cho Thẩm Thiêm, bảo Thẩm Thiêm rút đơn kiện tập đoàn Hồng Danh.
Tôi không đồng ý, cùng giằng co với Lương Thành.
Lương Thành xuống tay rất mạnh, túm lấy tóc của tôi giống như người mất trí, đập đầu tôi vào tường, tôi liều chết chống cự, Lương Thành đánh tôi càng lúc càng hiểm, còn dìm tôi vào chậu nước, từng ngụm từng ngụm nước lạnh khiến tôi sắp ngạt thở, tôi lấy tay liều mạng túm lấy Lương Thành kêu cứu, hắn nghiến răng nghiến lời tát tôi một cái
Đánh tới mức tai tôi không nghe thấy gì chỉ kêu ong ong.
Hắn còn túm lấy cổ tôi, giống như tôi là kẻ thù của hắn vậy, hai mắt đỏ rực, vẫn điên cuồng bắt tôi phải gọi điện cho Lương Thành, nói hắn vì dự án này đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết, nếu thật sự bị cấm thi công, anh ta sẽ bị phá sản.
Tôi nói, “ Lương Thành anh bị như ngày hôm nay đều do anh tự làm tự chịu, lúc anh phản bội tôi, tại sao lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, việc anh chuyển dịch tài sản chung của hai vợ chồng đã là phạm tội rồi!”.
“Tôi thấy cô sớm đã phải lòng tên mặt trắng Thẩm Thiêm đó rồi, còn cố giả vờ làm vợ tôi, chẳng qua chính là muốn làm người đưa tin cho tên họ Thẩm đó mà thôi.” Lương Thành xiết chặt cổ tôi, giống như biến thành ma quỷ vậy.
Cuối cùng hắn hoàn toàn mất đi lí trí, lột hết quần áo của tôi ra, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị xé thành từng mảnh trong tay hắn, lộ ra làn da trắng như tuyết cùng tiếng hét thảm thiết của tôi.
“Cô còn giả vờ trinh tiết gì với tôi chứ? Trên người cô có chỗ nào tôi chưa sờ qua? Sao vậy, ngủ với Thẩm Thiêm một lần cô không còn là cô nữa sao?”. Vẻ mặt của Lương Thành rất dữ tợn, lại đáng sợ nữa, hai mắt đều đỏ lên rồi,
Lúc hắn xoay người tôi lại, ngồi lên người tôi, tôi nắm chặt cà vạt của Lương Thành, hận muốn thắt chết hắn “Không được chạm vào tôi, đồ cặn bã, anh tránh xa tôi ra”.
Lương Thành giữ chặt phía sau đầu tôi, trán tôi đập mạnh xuống sàn gỗ, hắn vặn cánh tay tôi ra sau, muốn tiến vào.
Tôi nghe thấy có tiếng phá cửa xông vào.
Trong lúc hoảng loạn, có tiếng bước chân của rất nhiều người, khoảng bảy tám người đàn ông mặc áo đen xông vào, một người trong đó kéo Lương Thành đang ngồi trên người tôi ra, giáng một cú đấm thật mạnh, Lương Thành đột nhiên bị đánh ngã nhào xuống đất.
Hắn rên rỉ một tiếng, nằm trên đất lớn tiếng nói: “Ai dám tự ý dám xông vào nhà người khác vậy hả?”.
Tôi lấy tay che vết thương trên trán vẫn đang chảy máu lại, ánh mắt mơ hồ nhìn người dẫn đầu chính là Thẩm Thiêm, con ngươi thâm sâu của anh ấy chứa đầy sự tức giận, ánh mắt rơi trên chỗ bị thương của tôi, cúi xuống dỡ tôi dậy.
“Em có đau không?” Thẩm Thiêm quan tâm hỏi tôi, trong mắt lóe lên sự thương hại, tôi lắc đầu, nhìn thấy Lương Thành vừa nãy bị đánh đang đứng lên.
“Cẩn thận!” Tôi hét lên một tiếng.
Lương Thành cầm đèn cây bên cạnh cửa sổ lên hướng về phía lưng của Thẩm Thiêm nện xuống, trong lúc cấp bách, tôi vội vàng kéo Thẩm Thiêm, đỡ giúp anh ấy cú nện như trời giáng này, cây đèn nặng nề nện vào sau cột sống lưng của tôi, đau tới mức sắc mặt cũng thay đổi, sau tiếng hét đau đớn ấy, toàn bộ da đầu đều bị tê dại.
Sau khi Thẩm Thiêm kịp phản ứng lại, một tay ôm lấy tôi, xoay người liền đổi tay.
梁成根本不是沈签的对手,两下就被沈签打倒在地,顿时,玻璃渣滓碎了一地,伴随着梁成捂着眼睛的一阵哀嚎,一旁穿着制服的警察全都上前控制住梁成,为他戴上了手铐。
Lương Thành vốn dĩ không phải đối thủ của Thẩm Thiêm, sau hai cú liền bị Thẩm Thiêm đánh ngã xuống đất, đột nhiên, mảnh thủy tinh vỡ khắp nơi, kèm theo đó Lương Thành lấy tay che mắt kêu gào thảm thiết, một bên cảnh sát mặc cảnh phục bước tới khống chế Lương Thành, đeo còng tay cho anh ta.
“Các người muốn làm gì?”.
Tôi ngước mắt lên nhìn thấy Hàn Mộng trong tay xách một ít đồ dùng của trẻ sơ sinh, đi theo sau còn có hai người đàn ông đang giúp cô ta chuyển giường trẻ em, giống như chuẩn bị ở cái nhà này đợi ngày sinh nở, nhìn còng tay sáng loáng trên cổ tay của Lương Thành, Hàn Mộng vứt chìa khóa đi vội vàng chạy lại.
“Lương Thành lấy danh nghĩa cá nhân tiết lộ cơ mật của tập đoàn Hồng Danh, bây giờ phải đi cùng với chứng tôi một chuyến tới viện kiểm sát tiếp nhận điều tra” bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo vest xanh đi giầy da, kẹp túi văn kiện, là ông ấy dẫn cảnh sát tới.
“Lương Thành là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Danhm sao có thể tiết lộ bị mật của tập đoàn được chứ? Luật sư, các ông điều tra kĩ chưa vậy, trong đó có phải là có hiểu lầm gì không?” Hàn Mộng vội vàng, ngũ quan tinh tế đều nhăn lại.
“Có hiểu lầm hay không, chỉ cần điều tra là sẽ rõ, đưa đi cho tôi” Người đàn ông ra lệnh, cảnh sát áp tải Lương Thành đi ra ngoài.
Hàn Mộng vội vàng, giơ tay lên chặn đường của họ lại, vẻ mặt năn nỉ vừa rồi bỗng chốc thay đổi: “Tôi thấy các anh vốn không phải là cảnh sát gì cả, là người mà con tiện nhân này cố ý mời tới để chỉnh chúng tôi đúng không? Tôi nói cho các anh biết, các anh bây giờ bắt người nhưng đó lại là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Danh, đến khi mọi chuyện xé ra to, chỉ sợ các anh không dễ gì thu dọn được hiện trường đâu!”.
“Nghe nói cô Hàn Mộng từ Pháp trở về đảm nhận chức vụ kế toán của tập đoàn Hồng Danh, cô có dám chắc trong danh sách hóa đơn thanh toán đều chính xác rõ ràng không?” người đàn ông cúi đầu, ánh mắt có thâm ý khác nhìn Hàn Mộng, cô ta bất an lùi về sau hai bước.
“Em tránh ra, ở đây không có việc của em!”. Người đeo còng tay Lương Thành đẩy Hàn Mộng, không ngừng ra hiệu cho cô ta.
Ai ngờ biểu cảm trên mặt của Hàn Mộng đầy sự uất ức, nước mắt chảy ra, ai nhìn người mình yêu bị bắt đi mà không đau lòng chứ?”.
Cả người tôi đều là vết thương, Hàn Mộng xoay người lại, giơ ngón tay sắc nhọn lên chỉ vào tôi, toàn thân run rẩy nói: “Hà An, tôi nói cho cô biết, Lương Thành ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”.
Lương Thành không muốn buông tha, còn hỏi chúng tôi ở trong biệt thự, hỏi tôi bị Thẩm Thiêm lừa có thấy vui không, còn mắng tôi là đồ đê tiện.
Tôi bỗng tức giận, đẩy Lương Thành nói: “Hai người chúng ta ai là kẻ đê tiện trong lòng người đó rõ nhất, tôi không muốn nói thêm một câu nào với kẻ mặt người dạ thú như anh, anh tránh ra cho tôi!”.
Từ lúc Lương Thành lừa tôi đi ngoại tình, gián tiếp hại chết bố tôi, tôi đối với hắn hoàn toàn chết tâm rồi.
Tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn, nếu không phải trong nhà vẫn còn đồ của tôi, thì tôi cũng sẽ không trở lại nơi này
Ai ngờ rằng Lương Thành muốn chặn đường tôi, không cho tôi đi, còn cướp điện thoại của tôi từ trong túi, bắt tôi gọi điện cho Thẩm Thiêm, bảo Thẩm Thiêm rút đơn kiện tập đoàn Hồng Danh.
Tôi không đồng ý, cùng giằng co với Lương Thành.
Lương Thành xuống tay rất mạnh, túm lấy tóc của tôi giống như người mất trí, đập đầu tôi vào tường, tôi liều chết chống cự, Lương Thành đánh tôi càng lúc càng hiểm, còn dìm tôi vào chậu nước, từng ngụm từng ngụm nước lạnh khiến tôi sắp ngạt thở, tôi lấy tay liều mạng túm lấy Lương Thành kêu cứu, hắn nghiến răng nghiến lời tát tôi một cái
Đánh tới mức tai tôi không nghe thấy gì chỉ kêu ong ong.
Hắn còn túm lấy cổ tôi, giống như tôi là kẻ thù của hắn vậy, hai mắt đỏ rực, vẫn điên cuồng bắt tôi phải gọi điện cho Lương Thành, nói hắn vì dự án này đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết, nếu thật sự bị cấm thi công, anh ta sẽ bị phá sản.
Tôi nói, “ Lương Thành anh bị như ngày hôm nay đều do anh tự làm tự chịu, lúc anh phản bội tôi, tại sao lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, việc anh chuyển dịch tài sản chung của hai vợ chồng đã là phạm tội rồi!”.
“Tôi thấy cô sớm đã phải lòng tên mặt trắng Thẩm Thiêm đó rồi, còn cố giả vờ làm vợ tôi, chẳng qua chính là muốn làm người đưa tin cho tên họ Thẩm đó mà thôi.” Lương Thành xiết chặt cổ tôi, giống như biến thành ma quỷ vậy.
Cuối cùng hắn hoàn toàn mất đi lí trí, lột hết quần áo của tôi ra, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị xé thành từng mảnh trong tay hắn, lộ ra làn da trắng như tuyết cùng tiếng hét thảm thiết của tôi.
“Cô còn giả vờ trinh tiết gì với tôi chứ? Trên người cô có chỗ nào tôi chưa sờ qua? Sao vậy, ngủ với Thẩm Thiêm một lần cô không còn là cô nữa sao?”. Vẻ mặt của Lương Thành rất dữ tợn, lại đáng sợ nữa, hai mắt đều đỏ lên rồi,
Lúc hắn xoay người tôi lại, ngồi lên người tôi, tôi nắm chặt cà vạt của Lương Thành, hận muốn thắt chết hắn “Không được chạm vào tôi, đồ cặn bã, anh tránh xa tôi ra”.
Lương Thành giữ chặt phía sau đầu tôi, trán tôi đập mạnh xuống sàn gỗ, hắn vặn cánh tay tôi ra sau, muốn tiến vào.
Tôi nghe thấy có tiếng phá cửa xông vào.
Trong lúc hoảng loạn, có tiếng bước chân của rất nhiều người, khoảng bảy tám người đàn ông mặc áo đen xông vào, một người trong đó kéo Lương Thành đang ngồi trên người tôi ra, giáng một cú đấm thật mạnh, Lương Thành đột nhiên bị đánh ngã nhào xuống đất.
Hắn rên rỉ một tiếng, nằm trên đất lớn tiếng nói: “Ai dám tự ý dám xông vào nhà người khác vậy hả?”.
Tôi lấy tay che vết thương trên trán vẫn đang chảy máu lại, ánh mắt mơ hồ nhìn người dẫn đầu chính là Thẩm Thiêm, con ngươi thâm sâu của anh ấy chứa đầy sự tức giận, ánh mắt rơi trên chỗ bị thương của tôi, cúi xuống dỡ tôi dậy.
“Em có đau không?” Thẩm Thiêm quan tâm hỏi tôi, trong mắt lóe lên sự thương hại, tôi lắc đầu, nhìn thấy Lương Thành vừa nãy bị đánh đang đứng lên.
“Cẩn thận!” Tôi hét lên một tiếng.
Lương Thành cầm đèn cây bên cạnh cửa sổ lên hướng về phía lưng của Thẩm Thiêm nện xuống, trong lúc cấp bách, tôi vội vàng kéo Thẩm Thiêm, đỡ giúp anh ấy cú nện như trời giáng này, cây đèn nặng nề nện vào sau cột sống lưng của tôi, đau tới mức sắc mặt cũng thay đổi, sau tiếng hét đau đớn ấy, toàn bộ da đầu đều bị tê dại.
Sau khi Thẩm Thiêm kịp phản ứng lại, một tay ôm lấy tôi, xoay người liền đổi tay.
梁成根本不是沈签的对手,两下就被沈签打倒在地,顿时,玻璃渣滓碎了一地,伴随着梁成捂着眼睛的一阵哀嚎,一旁穿着制服的警察全都上前控制住梁成,为他戴上了手铐。
Lương Thành vốn dĩ không phải đối thủ của Thẩm Thiêm, sau hai cú liền bị Thẩm Thiêm đánh ngã xuống đất, đột nhiên, mảnh thủy tinh vỡ khắp nơi, kèm theo đó Lương Thành lấy tay che mắt kêu gào thảm thiết, một bên cảnh sát mặc cảnh phục bước tới khống chế Lương Thành, đeo còng tay cho anh ta.
“Các người muốn làm gì?”.
Tôi ngước mắt lên nhìn thấy Hàn Mộng trong tay xách một ít đồ dùng của trẻ sơ sinh, đi theo sau còn có hai người đàn ông đang giúp cô ta chuyển giường trẻ em, giống như chuẩn bị ở cái nhà này đợi ngày sinh nở, nhìn còng tay sáng loáng trên cổ tay của Lương Thành, Hàn Mộng vứt chìa khóa đi vội vàng chạy lại.
“Lương Thành lấy danh nghĩa cá nhân tiết lộ cơ mật của tập đoàn Hồng Danh, bây giờ phải đi cùng với chứng tôi một chuyến tới viện kiểm sát tiếp nhận điều tra” bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo vest xanh đi giầy da, kẹp túi văn kiện, là ông ấy dẫn cảnh sát tới.
“Lương Thành là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Danhm sao có thể tiết lộ bị mật của tập đoàn được chứ? Luật sư, các ông điều tra kĩ chưa vậy, trong đó có phải là có hiểu lầm gì không?” Hàn Mộng vội vàng, ngũ quan tinh tế đều nhăn lại.
“Có hiểu lầm hay không, chỉ cần điều tra là sẽ rõ, đưa đi cho tôi” Người đàn ông ra lệnh, cảnh sát áp tải Lương Thành đi ra ngoài.
Hàn Mộng vội vàng, giơ tay lên chặn đường của họ lại, vẻ mặt năn nỉ vừa rồi bỗng chốc thay đổi: “Tôi thấy các anh vốn không phải là cảnh sát gì cả, là người mà con tiện nhân này cố ý mời tới để chỉnh chúng tôi đúng không? Tôi nói cho các anh biết, các anh bây giờ bắt người nhưng đó lại là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Danh, đến khi mọi chuyện xé ra to, chỉ sợ các anh không dễ gì thu dọn được hiện trường đâu!”.
“Nghe nói cô Hàn Mộng từ Pháp trở về đảm nhận chức vụ kế toán của tập đoàn Hồng Danh, cô có dám chắc trong danh sách hóa đơn thanh toán đều chính xác rõ ràng không?” người đàn ông cúi đầu, ánh mắt có thâm ý khác nhìn Hàn Mộng, cô ta bất an lùi về sau hai bước.
“Em tránh ra, ở đây không có việc của em!”. Người đeo còng tay Lương Thành đẩy Hàn Mộng, không ngừng ra hiệu cho cô ta.
Ai ngờ biểu cảm trên mặt của Hàn Mộng đầy sự uất ức, nước mắt chảy ra, ai nhìn người mình yêu bị bắt đi mà không đau lòng chứ?”.
Cả người tôi đều là vết thương, Hàn Mộng xoay người lại, giơ ngón tay sắc nhọn lên chỉ vào tôi, toàn thân run rẩy nói: “Hà An, tôi nói cho cô biết, Lương Thành ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”.
Bình luận facebook