Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
44111
Tại Phủ Mẫn Thân Vương
Bên ngoài là con đường hoa yên tĩnh, bên trong thì Lộc Nguyệt đang canh giữ ở bên giường của Hàn Giang Nguyệt, nàng gục đầu trên cánh tay ngủ, vì đã trông tròn hai đêm nên cuối cùng nàng đã không chịu đựng được nữa. Trên người của nàng vẫn mặc chiếc áo màu đen đêm hôm trước, vết máu đã khô lại, còn vết thương chỉ mới được xử lý sơ qua.
Trong tay Cẩm Thư cầm một chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho nàng, trên mặt hắn có phần lo âu, từ trước tới nay hắn quan tâm nhất là hai người thì một người nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, còn một người lại đang bị thương nặng, rốt cuộc đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có lẽ động tác đắp chăn này đã làm Lộc Nguyệt giật mình tỉnh lại, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cẩm Thư đang nhìn mình thì sự cảnh giác cũng lập tức biến mất, sắc mặt nàng trở nên dịu dàng: "Hóa ra là ngươi à."
"Lộc Nguyệt, nàng đi nghỉ đi, Vương gia ở đây đã có ta trông rồi." Cẩm Thư quan tâm nói.
Lộc Nguyệt cầm cái chăn mỏng lên và đưa cho Cẩm Thư, đột nhiên nàng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát khí: "Ngươi trông Vương gia, ta muốn đi làm một chuyện khác."
Cẩm Thư nhìn sát khí lóe lên trong ánh mắt nàng, hắn vừa suy nghĩ lại biết nàng muốn đi làm gì nên không nhịn được ngăn cản: "Lộc Nguyệt, nàng không nên kích động như vậy, chuyện này tốt nhất cứ chờ Vương gia tỉnh lại rồi hãy nói."
"Không, ta không thể đợi đến khi Vương gia tỉnh lại được, ta phải giết chết đám khốn kiếp kia."
"Lộc Nguyệt, bất kể thế nào thì cũng phải chờ Vương gia tỉnh lại rồi nói sau, bây giờ Vu tiểu thư đang mất tích, cả kinh thành đều hỗn loạn, chúng ta vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn."
"Ta không quan tâm tới những chuyện đó, ta chỉ biết kẻ nào làm Vương gia tổn thương thì kẻ đó phải chết."
Trong lúc hai người đang tranh cãi thì Hàn Giang Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, giọng điệu suy yếu nó: "Cẩm Thư, ngươi nói gì? Vy nhi mất tích rồi sao?"
Cẩm Thư và Lộc Nguyệt đồng thời xoay đầu lại, hai người nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột và lo lắng của Hàn Giang Nguyệt thì đầu tiên sửng sốt rồi sau đó lại mừng rỡ: "Vương gia, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh lại rồi."
Cẩm Thư cười nói: "Nếu như ngài mà không tỉnh lại thì ta dự định bán vương phủ, sau đó đóng cửa luôn cả Vân Hương Lâu này đấy."
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt tái nhợt, hoàn toàn không nhìn thấy sắc máu, trông hắn suy yếu giống như cây lục bình sau mùa thu, sức sống rất kém: "Cẩm Thư, ngươi vừa nói Vy nhi mất tích sao?"
"Lộc Nguyệt, ta có nói như vậy sao? Ta không có mà! Nhất định là Vương gia nghe nhầm rồi." Cẩm Thư phe phẩy chiếc quạt giấy và khẽ cười.
Hàn Giang Nguyệt không hỏi hắn nữa mà giãy dụa ngồi dậy, lại khó nhọc nói: "Ta vừa xảy ra chuyện thì chứng tỏ Vy nhi có lẽ cũng dữ nhiều lành ít, ta muốn đi tìm nàng."
Lộc Nguyệt đưa tay ấn Hàn Giang Nguyệt nằm lại trên giường và ấp úng nói: "Vương gia, ngài không cần lo lắng đâu, Vu tiểu thư...Vu tiểu thư không có việc gì, vết thương trên người ngài là do Vu tiểu thư băng bó giúp đấy."
Hàn Giang Nguyệt lập tức liếc mắt nhìn vết thương được băng bó trên người rồi thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới chịu nằm yên, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên và dịu dàng nói: "Nàng không có việc gì là tốt rồi."
Lộc Nguyệt nhìn khóe miệng mỉm cười và tình cảm dịu dàng trong mắt hắn thì xoay người lại, chóp mũi có phần cay cay. Nếu như Vương gia biết trên lưng Vu tiểu thư bị cắm đao mà vẫn liều mạng muốn cứu ngài thì chắc ngài còn hạnh phúc hơn, Vương gia, cuối cùng Vu tiểu thư cũng quan tâm tới ngài, quan tâm của nàng hoàn toàn không thua kém gì ngài đâu...
"Vương gia, ngài đã tỉnh lại thì thuộc hạ đi xử lý chuyện ngày hôm trước đây."
"Lộc Nguyệt chờ một chút, chuyện này tạm thời cứ để lại đã, ngươi đi xem Vy nhi có mạnh khỏe hay không, đêm trước đám người kia liều mạng cũng muốn ngăn cản bản vương tiến cung thì chắc chắn trong cung đã có chuyện lớn xảy ra."
Lộc Nguyệt xoay người lại, khóe miệng cong lên đầy gượng gạo. "Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều rồi, trong cung không hề xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ thuộc hạ sẽ đi tới phủ thái sư thăm Vu tiểu thư, ngài cứ nghỉ ngơi đi, lúc đi Vu tiểu thư đã dặn thuộc hạ, nếu như chăm sóc cho Vương gia không tốt thì thuộc hạ phải đưa đầu tới gặp tiểu thư đấy."
Hàn Giang Nguyệt vừa nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói: "Vi Nhi thật sự nói như vậy?"
Lộc Nguyệt gật đầu, cố gắng hết sức để duy trì ánh mắt thật bình tĩnh: "Vu tiểu thư nói, chờ tới khi Vương gia khỏe lên thì sẽ làm thêm bánh hạnh nhân cho Vương gia."
Cẩm Thư cũng vội vàng trợ giúp: "Nói như vậy, Vu tiểu thư vẫn rất quan tâm tới Vương gia của chúng ta đấy, ngày đó tiểu thư đưa bánh hạnh nhân tới đã khiến Vương gia cao hứng thiếu chút nữa thì bay lên rồi, Lộc Nguyệt, nàng mau đi đi, đừng để cho Vương gia chúng ta phải đợi lâu đấy."
Ở chỗ Hàn Giang Nguyệt không nhìn thấy được, Lộc Nguyệt nháy mắt ra hiệu về phía Cẩm Thư rồi vội vàng nói: "Vậy thuộc hạ đi đây."
Nàng vừa nói dứt lời thì nhanh chóng rời đi, không muốn để cho Hàn Giang Nguyệt thấy sự sự lo âu và sợ hãi trong mắt mình, ngày ấy Vu tiểu thư bị Cửu U Vương dẫn đi, nàng cũng chưa từng đi tìm, không biết bây giờ tiểu thư thế nào rồi, liệu tiểu thư có gặp phải chuyện gì không may hay không...
Phủ Nhiếp Chính Vương
Vu Thức Vy chậm rãi đi ra khỏi Trầm Hương Tạ thì lại nhìn thấy A Mông mặc áo đen đang đứng ở bên ngoài canh giữ, nàng không nhịn được tiến tới và nói: "Ngươi đi nói cho chủ tử của ngươi biết, ta cảm ơn hắn đã cứu mạng, ngày khác ta sẽ tự mình tới cảm ơn hắn."
Vu Thức Vy nói xong lại đi ra ngoài nhưng bị A Mông ngăn cản lối đi, mặt hắn thản nhiên nói: "Vu tiểu thư, không có mệnh lệnh của Vương gia thì thuộc hạ không thể để cho tiểu thư rời khỏi đây được."
Vu Thức Vy nghe vậy lại nhìn lên, sau đó đưa bức thư đã sớm viết xong tới trong tay hắn: "Nếu như Vương gia có hỏi thì ngươi giao thư này lại cho hắn là được."
A Mông nhìn lá thư trong tay, trong ánh mắt hắn có chút do dự rồi kiên quyết nói: "Xin lỗi Vu tiểu thư, thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh của vương gia, vương gia nói không cho tiểu thư rời đi thì tiểu thư không thể rời đi được."
Sắc mặt của Vu Thức Vy trầm xuống, thật đúng chủ tử nào thì có thuộc hạ đó. Thượng Quan Cửu U là người lạnh lùng, tàn khốc, cố chấp lại còn có phần kiêu ngạo, thuộc hạ này cũng cố chấp không kém: "Được rồi, nếu không cho ta ra ngoài thì để cho ám vệ của ta vào đây."
Trong ánh mắt A Mông lại có chút do dự: "Xin lỗi Vu tiểu thư, Vương gia nói không thể để ám vệ của tiểu thư vào được, khắp toàn thành bên ngoài đang phát lệnh truy nã tiểu thư, trong vương phủ này mới là chỗ an toàn nhất."
Vu Thức Vy sớm đã tính đến chuyện này, lần này nàng ra ngoài cũng vì muốn giải quyết chuyện này. Thượng Quan Cửu U không cho nàng ra ngoài, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là chuyện đã nghiêm trọng hơn dự đoán của nàng, hơn hai mươi người mất mạng và hơn một trăm người trọng thương, tất cả còn là trọng thần trong triều, chuyện này đủ gây ra một trận gió tanh mưa máu lớn nhất từ trước tới nay, nếu vụ án lớn này được chứng minh là sự thật thì chính là tội lớn diệt chín tộc, nàng, Vu phủ, cùng với tất cả mọi người trong gia tộc Vu thị đều sẽ phải đầu rơi xuống đất.
Đường Sùng Diễn, ngươi đúng là còn độc ác hơn cả ta, Vu Thức Vy ta dù có thủ đoạn độc ác nhưng cũng chỉ trả thù những kẻ có thù óan với ta mà không gây họa cho kẻ vô tội, ngươi lại tàn sát kẻ vô tội, lấy đi tính mạng của nhiều người như vậy, rất tốt, bởi vì chuyện này, cho dù ngươi có chết cũng không trả hết nợ được đâu.
Lúc này, Thượng Quan Cửu U hạ triều trở về, khi nhìn thấy Vu Thức Vy mặc chiếc áo trắng và đã có thể ra khỏi cửa thì tâm trạng căng thẳng nên bước nhanh đi tới, quát: "Vu Thức Vy, nàng không nằm ở trong phòng mà định đi ra ngoài tìm chết có phải không?"
Vu Thức Vy thấy Thượng Quan Cửu U cuối cùng cũng xuất hiện thì cầm lấy bức thư trong tay của A Mông giao cho Thượng Quan Cửu U: "Tất cả những gì muốn nói ta đều đã viết trong lá thư này rồi, ta nợ ngươi ba ân tình, chờ tương lai nhất định sẽ trả lại."
Vu Thức Vy vừa nói dứt lời lại đi lướt qua bên cạnh Thượng Quan Cửu U mà hoàn toàn không dừng lại, trên mặt nàng hờ hững và lạnh như sương, cũng không có bất kỳ lưu luyến gì.
Thượng Quan Cửu U thấy nàng đối xử với hắn lạnh lùng như vậy thì tức giận xé nát bức thư rồi nhìn về phía bóng lưng của nàng và quát lớn: "Nữ nhân đáng chết, lúc này nàng ra ngoài thì chẳng khác nào chịu chết, Thượng Quan Diệp và Đường gia đã kích động bách tính trong toàn thành và gia quyến của những người đã chết viết thành Vạn Nhân Thư để dâng tấu lên hoàng thượng rồi, thậm chí bọn họ còn tập trung ở ngoài cung đòi phải thiêu chết yêu nữ nàng. Trong buổi lên triều hôm nay, hoàng thượng đã nổi trận lôi đình và hạ lệnh phải treo giải thưởng truy nã nàng, trong kinh thành cũng có không ít người trong giang hồ tuyên bố muốn lấy cái đầu của nàng, nàng có biết bây giờ nàng nguy hiểm tới mức nào không hả?"
Trong mắt Vu Thức Vy tối sầm lại, nàng đương nhiên biết mình đang có nguy hiểm tới mức nào, chuyện này quả nhiên đã nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của nàng rất nhiều, bây giờ nàng không thể dễ dàng ra ngoài được: "Để ám vệ của ta vào đây, ta có việc cần bảo bọn họ làm."
"Không được, nàng có chuyện gì thì cứ căn dặn A Mông đi làm."
Vu Thức Vy cân nhắc một lát, cuối cùng mới lên tiếng trả lời: "Được, vậy thay ta đi đưa một lá thư."
Phủ Đường Quốc Công
Đường Sùng Diễn nghe được tin tức từ Đoan Vương phủ truyền đến, nói Vu Vinh Hoa trúng thi trùng cổ độc thì nhốt mình ở trong phòng, sau một hồi lâu hắn đứng phắt dậy, ném chén trà trong tay xuống đất, sắc mặt lạnh lùng mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Vu Thức Vy đáng chết, không nghĩ tới ngươi đã sớm dự đoán được chuyện ngày hôm nay, đáng chết..."
Đường Sùng Diễn thay đổi trang phục và dự định sẽ tự mình đến phủ Đoan Vương để thăm Vu Vinh Hoa, nhưng không ngờ hắn vừa đi ra khỏi cửa thì lại thấy một cái phi tiêu có buộc theo thư lướt qua trước mặt, "vù" một cái đã cắm ở khung cửa phía sau hắn.
Đường Sùng Diễn thoáng rùng mình lấy phi tiêu xuống, vừa mở thư ra xem thì ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ kích động: "Vu Thức Vy, ngươi trốn tránh hai ngày, cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Tại Phủ Mẫn Thân Vương
Bên ngoài là con đường hoa yên tĩnh, bên trong thì Lộc Nguyệt đang canh giữ ở bên giường của Hàn Giang Nguyệt, nàng gục đầu trên cánh tay ngủ, vì đã trông tròn hai đêm nên cuối cùng nàng đã không chịu đựng được nữa. Trên người của nàng vẫn mặc chiếc áo màu đen đêm hôm trước, vết máu đã khô lại, còn vết thương chỉ mới được xử lý sơ qua.
Trong tay Cẩm Thư cầm một chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho nàng, trên mặt hắn có phần lo âu, từ trước tới nay hắn quan tâm nhất là hai người thì một người nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, còn một người lại đang bị thương nặng, rốt cuộc đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có lẽ động tác đắp chăn này đã làm Lộc Nguyệt giật mình tỉnh lại, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cẩm Thư đang nhìn mình thì sự cảnh giác cũng lập tức biến mất, sắc mặt nàng trở nên dịu dàng: "Hóa ra là ngươi à."
"Lộc Nguyệt, nàng đi nghỉ đi, Vương gia ở đây đã có ta trông rồi." Cẩm Thư quan tâm nói.
Lộc Nguyệt cầm cái chăn mỏng lên và đưa cho Cẩm Thư, đột nhiên nàng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát khí: "Ngươi trông Vương gia, ta muốn đi làm một chuyện khác."
Cẩm Thư nhìn sát khí lóe lên trong ánh mắt nàng, hắn vừa suy nghĩ lại biết nàng muốn đi làm gì nên không nhịn được ngăn cản: "Lộc Nguyệt, nàng không nên kích động như vậy, chuyện này tốt nhất cứ chờ Vương gia tỉnh lại rồi hãy nói."
"Không, ta không thể đợi đến khi Vương gia tỉnh lại được, ta phải giết chết đám khốn kiếp kia."
"Lộc Nguyệt, bất kể thế nào thì cũng phải chờ Vương gia tỉnh lại rồi nói sau, bây giờ Vu tiểu thư đang mất tích, cả kinh thành đều hỗn loạn, chúng ta vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn."
"Ta không quan tâm tới những chuyện đó, ta chỉ biết kẻ nào làm Vương gia tổn thương thì kẻ đó phải chết."
Trong lúc hai người đang tranh cãi thì Hàn Giang Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, giọng điệu suy yếu nó: "Cẩm Thư, ngươi nói gì? Vy nhi mất tích rồi sao?"
Cẩm Thư và Lộc Nguyệt đồng thời xoay đầu lại, hai người nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột và lo lắng của Hàn Giang Nguyệt thì đầu tiên sửng sốt rồi sau đó lại mừng rỡ: "Vương gia, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh lại rồi."
Cẩm Thư cười nói: "Nếu như ngài mà không tỉnh lại thì ta dự định bán vương phủ, sau đó đóng cửa luôn cả Vân Hương Lâu này đấy."
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt tái nhợt, hoàn toàn không nhìn thấy sắc máu, trông hắn suy yếu giống như cây lục bình sau mùa thu, sức sống rất kém: "Cẩm Thư, ngươi vừa nói Vy nhi mất tích sao?"
"Lộc Nguyệt, ta có nói như vậy sao? Ta không có mà! Nhất định là Vương gia nghe nhầm rồi." Cẩm Thư phe phẩy chiếc quạt giấy và khẽ cười.
Hàn Giang Nguyệt không hỏi hắn nữa mà giãy dụa ngồi dậy, lại khó nhọc nói: "Ta vừa xảy ra chuyện thì chứng tỏ Vy nhi có lẽ cũng dữ nhiều lành ít, ta muốn đi tìm nàng."
Lộc Nguyệt đưa tay ấn Hàn Giang Nguyệt nằm lại trên giường và ấp úng nói: "Vương gia, ngài không cần lo lắng đâu, Vu tiểu thư...Vu tiểu thư không có việc gì, vết thương trên người ngài là do Vu tiểu thư băng bó giúp đấy."
Hàn Giang Nguyệt lập tức liếc mắt nhìn vết thương được băng bó trên người rồi thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới chịu nằm yên, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên và dịu dàng nói: "Nàng không có việc gì là tốt rồi."
Lộc Nguyệt nhìn khóe miệng mỉm cười và tình cảm dịu dàng trong mắt hắn thì xoay người lại, chóp mũi có phần cay cay. Nếu như Vương gia biết trên lưng Vu tiểu thư bị cắm đao mà vẫn liều mạng muốn cứu ngài thì chắc ngài còn hạnh phúc hơn, Vương gia, cuối cùng Vu tiểu thư cũng quan tâm tới ngài, quan tâm của nàng hoàn toàn không thua kém gì ngài đâu...
"Vương gia, ngài đã tỉnh lại thì thuộc hạ đi xử lý chuyện ngày hôm trước đây."
"Lộc Nguyệt chờ một chút, chuyện này tạm thời cứ để lại đã, ngươi đi xem Vy nhi có mạnh khỏe hay không, đêm trước đám người kia liều mạng cũng muốn ngăn cản bản vương tiến cung thì chắc chắn trong cung đã có chuyện lớn xảy ra."
Lộc Nguyệt xoay người lại, khóe miệng cong lên đầy gượng gạo. "Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều rồi, trong cung không hề xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ thuộc hạ sẽ đi tới phủ thái sư thăm Vu tiểu thư, ngài cứ nghỉ ngơi đi, lúc đi Vu tiểu thư đã dặn thuộc hạ, nếu như chăm sóc cho Vương gia không tốt thì thuộc hạ phải đưa đầu tới gặp tiểu thư đấy."
Hàn Giang Nguyệt vừa nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói: "Vi Nhi thật sự nói như vậy?"
Lộc Nguyệt gật đầu, cố gắng hết sức để duy trì ánh mắt thật bình tĩnh: "Vu tiểu thư nói, chờ tới khi Vương gia khỏe lên thì sẽ làm thêm bánh hạnh nhân cho Vương gia."
Cẩm Thư cũng vội vàng trợ giúp: "Nói như vậy, Vu tiểu thư vẫn rất quan tâm tới Vương gia của chúng ta đấy, ngày đó tiểu thư đưa bánh hạnh nhân tới đã khiến Vương gia cao hứng thiếu chút nữa thì bay lên rồi, Lộc Nguyệt, nàng mau đi đi, đừng để cho Vương gia chúng ta phải đợi lâu đấy."
Ở chỗ Hàn Giang Nguyệt không nhìn thấy được, Lộc Nguyệt nháy mắt ra hiệu về phía Cẩm Thư rồi vội vàng nói: "Vậy thuộc hạ đi đây."
Nàng vừa nói dứt lời thì nhanh chóng rời đi, không muốn để cho Hàn Giang Nguyệt thấy sự sự lo âu và sợ hãi trong mắt mình, ngày ấy Vu tiểu thư bị Cửu U Vương dẫn đi, nàng cũng chưa từng đi tìm, không biết bây giờ tiểu thư thế nào rồi, liệu tiểu thư có gặp phải chuyện gì không may hay không...
Phủ Nhiếp Chính Vương
Vu Thức Vy chậm rãi đi ra khỏi Trầm Hương Tạ thì lại nhìn thấy A Mông mặc áo đen đang đứng ở bên ngoài canh giữ, nàng không nhịn được tiến tới và nói: "Ngươi đi nói cho chủ tử của ngươi biết, ta cảm ơn hắn đã cứu mạng, ngày khác ta sẽ tự mình tới cảm ơn hắn."
Vu Thức Vy nói xong lại đi ra ngoài nhưng bị A Mông ngăn cản lối đi, mặt hắn thản nhiên nói: "Vu tiểu thư, không có mệnh lệnh của Vương gia thì thuộc hạ không thể để cho tiểu thư rời khỏi đây được."
Vu Thức Vy nghe vậy lại nhìn lên, sau đó đưa bức thư đã sớm viết xong tới trong tay hắn: "Nếu như Vương gia có hỏi thì ngươi giao thư này lại cho hắn là được."
A Mông nhìn lá thư trong tay, trong ánh mắt hắn có chút do dự rồi kiên quyết nói: "Xin lỗi Vu tiểu thư, thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh của vương gia, vương gia nói không cho tiểu thư rời đi thì tiểu thư không thể rời đi được."
Sắc mặt của Vu Thức Vy trầm xuống, thật đúng chủ tử nào thì có thuộc hạ đó. Thượng Quan Cửu U là người lạnh lùng, tàn khốc, cố chấp lại còn có phần kiêu ngạo, thuộc hạ này cũng cố chấp không kém: "Được rồi, nếu không cho ta ra ngoài thì để cho ám vệ của ta vào đây."
Trong ánh mắt A Mông lại có chút do dự: "Xin lỗi Vu tiểu thư, Vương gia nói không thể để ám vệ của tiểu thư vào được, khắp toàn thành bên ngoài đang phát lệnh truy nã tiểu thư, trong vương phủ này mới là chỗ an toàn nhất."
Vu Thức Vy sớm đã tính đến chuyện này, lần này nàng ra ngoài cũng vì muốn giải quyết chuyện này. Thượng Quan Cửu U không cho nàng ra ngoài, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là chuyện đã nghiêm trọng hơn dự đoán của nàng, hơn hai mươi người mất mạng và hơn một trăm người trọng thương, tất cả còn là trọng thần trong triều, chuyện này đủ gây ra một trận gió tanh mưa máu lớn nhất từ trước tới nay, nếu vụ án lớn này được chứng minh là sự thật thì chính là tội lớn diệt chín tộc, nàng, Vu phủ, cùng với tất cả mọi người trong gia tộc Vu thị đều sẽ phải đầu rơi xuống đất.
Đường Sùng Diễn, ngươi đúng là còn độc ác hơn cả ta, Vu Thức Vy ta dù có thủ đoạn độc ác nhưng cũng chỉ trả thù những kẻ có thù óan với ta mà không gây họa cho kẻ vô tội, ngươi lại tàn sát kẻ vô tội, lấy đi tính mạng của nhiều người như vậy, rất tốt, bởi vì chuyện này, cho dù ngươi có chết cũng không trả hết nợ được đâu.
Lúc này, Thượng Quan Cửu U hạ triều trở về, khi nhìn thấy Vu Thức Vy mặc chiếc áo trắng và đã có thể ra khỏi cửa thì tâm trạng căng thẳng nên bước nhanh đi tới, quát: "Vu Thức Vy, nàng không nằm ở trong phòng mà định đi ra ngoài tìm chết có phải không?"
Vu Thức Vy thấy Thượng Quan Cửu U cuối cùng cũng xuất hiện thì cầm lấy bức thư trong tay của A Mông giao cho Thượng Quan Cửu U: "Tất cả những gì muốn nói ta đều đã viết trong lá thư này rồi, ta nợ ngươi ba ân tình, chờ tương lai nhất định sẽ trả lại."
Vu Thức Vy vừa nói dứt lời lại đi lướt qua bên cạnh Thượng Quan Cửu U mà hoàn toàn không dừng lại, trên mặt nàng hờ hững và lạnh như sương, cũng không có bất kỳ lưu luyến gì.
Thượng Quan Cửu U thấy nàng đối xử với hắn lạnh lùng như vậy thì tức giận xé nát bức thư rồi nhìn về phía bóng lưng của nàng và quát lớn: "Nữ nhân đáng chết, lúc này nàng ra ngoài thì chẳng khác nào chịu chết, Thượng Quan Diệp và Đường gia đã kích động bách tính trong toàn thành và gia quyến của những người đã chết viết thành Vạn Nhân Thư để dâng tấu lên hoàng thượng rồi, thậm chí bọn họ còn tập trung ở ngoài cung đòi phải thiêu chết yêu nữ nàng. Trong buổi lên triều hôm nay, hoàng thượng đã nổi trận lôi đình và hạ lệnh phải treo giải thưởng truy nã nàng, trong kinh thành cũng có không ít người trong giang hồ tuyên bố muốn lấy cái đầu của nàng, nàng có biết bây giờ nàng nguy hiểm tới mức nào không hả?"
Trong mắt Vu Thức Vy tối sầm lại, nàng đương nhiên biết mình đang có nguy hiểm tới mức nào, chuyện này quả nhiên đã nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của nàng rất nhiều, bây giờ nàng không thể dễ dàng ra ngoài được: "Để ám vệ của ta vào đây, ta có việc cần bảo bọn họ làm."
"Không được, nàng có chuyện gì thì cứ căn dặn A Mông đi làm."
Vu Thức Vy cân nhắc một lát, cuối cùng mới lên tiếng trả lời: "Được, vậy thay ta đi đưa một lá thư."
Phủ Đường Quốc Công
Đường Sùng Diễn nghe được tin tức từ Đoan Vương phủ truyền đến, nói Vu Vinh Hoa trúng thi trùng cổ độc thì nhốt mình ở trong phòng, sau một hồi lâu hắn đứng phắt dậy, ném chén trà trong tay xuống đất, sắc mặt lạnh lùng mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Vu Thức Vy đáng chết, không nghĩ tới ngươi đã sớm dự đoán được chuyện ngày hôm nay, đáng chết..."
Đường Sùng Diễn thay đổi trang phục và dự định sẽ tự mình đến phủ Đoan Vương để thăm Vu Vinh Hoa, nhưng không ngờ hắn vừa đi ra khỏi cửa thì lại thấy một cái phi tiêu có buộc theo thư lướt qua trước mặt, "vù" một cái đã cắm ở khung cửa phía sau hắn.
Đường Sùng Diễn thoáng rùng mình lấy phi tiêu xuống, vừa mở thư ra xem thì ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ kích động: "Vu Thức Vy, ngươi trốn tránh hai ngày, cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Bình luận facebook